“Cái gì? Trong trận đấu có thể sử dụng cơ giáp?” Hải Bác Lạc nghe thấy tin này thì cao hứng muốn nhảy dựng: “Thật tốt quá, nếu có thể dùng cơ giáp, tôi nhất định sẽ đánh đám nhóc Ngải Bố Lỗ kia tè ra quần.” Thực lực của Hải Bác Lạc có thể không bằng học viên Ngải Bố Lỗ, thế nhưng anh rất tin tưởng khả năng khống chế cơ giáp của mình.
Nếu có thể dùng cơ giáp đánh với Nhan An Húc, Hải Bác Lạc tin tưởng mình có thể chiến thắng, dù sao khả năng điều khiển cơ giáp của anh trong học viện cũng rất nổi danh, trừ bỏ Áo Đức Kỳ cùng An Nhĩ Tư, anh chính là người mạnh nhất.
Hải Bác Lạc đang hưng phấn thì phát hiện tựa hồ chỉ có mỗi mình mình vui sướng, nhìn lại đám Hoắc Đức, sắc mặt đều âm trầm. Nụ cười trên mặt Hải Bác Lạc chậm rãi biến mất, sau đó khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy, chẳng lẽ chuyện này không nên cao hứng à?”
Áo Đức Kỳ liếc mắt, lạnh như băng mở miệng: “Ngu ngốc.”
Hải Bác Lạc không phục: “Này này Áo Đức Kỳ, đừng tưởng sức chiến đấu mạnh hơn là có thể nói tôi ngốc, tôi ngốc chỗ nào? Nếu cậu không giải thích được thì chờ giải đấu kết thúc, chúng ta đấu một trận.”
Con ngươi lạnh băng lại liếc qua: “Hết thuốc chữa.”
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, mấy người không nói thì làm sao tôi biết vấn đề nằm ở đâu a?” Vẻ mặt Hải Bác Lạc thực mê mang.
“Vấn đề nằm trên người tôi.” Nhan Tử Dạ ngáp một cái, khóe mắt chảy ra nước mắt sinh lý, buồn ngủ quá a, mới ngủ được một chút đã bị gọi dậy. Nếu không phải sự tình quan trọng, hơn nữa còn liên quan tới mình, Nhan Tử Dạ thực sự không muốn dậy chút nào.
“Cậu?” Hải Bác Lạc lại gãi gãi đầu: “Cậu thì có vấn đề gì chứ?”
Lời này vừa nói ra, Hải Bác Lạc lập tức chiếm được một loạt ánh mắt xem thường, từng thấy thú nhân ngốc nhưng chưa thấy ai ngốc cỡ này.
An Nhĩ Tư thản nhiên mở miệng: “Tiểu Dạ… không có cơ giáp.”
Hải Bác Lạc vỗ trán: “Đúng a, sao tôi có thể quên béng chuyện, Nhan tử Dạ vẫn chưa có cơ giáp a. Kia phải làm sao bây giờ? Không có cơ giáp vào trận không phải rất có hại à?”
“Hiện giờ cũng không còn thời gian chế tạo.” Quy tắc mới này đối với đại đa số thú nhân là chuyện tốt, thế nhưng đối với Nhan Tử Dạ thì là chuyện xấu, cũng là vấn đề phiền não nhất của Hoắc Đức. Chế tạo một chiếc cơ giáp nhanh nhất cũng phải một tuần, hiện giờ căn bản không còn kịp. Nhưng cho dù chế tạo được thì tinh thần lực của Nhan Tử Dạ cũng không đủ để sử dụng. Tinh thần lực chỉ có cấp E, căn bản không thể điều khiển cơ giáp. Ngay cả loại cơ giáp cấp thấp nhất cũng không được.
Sau khi biết quy tắc mới thực bất lợi với Nhan Tử Dạ, Ngải Luân vẫn luôn nhút nhát cư nhiên lộ ra biểu tình lo lắng nhìn nhìn Nhan Tử Dạ. Áo Đức Kỳ lạnh lùng chỉ hơi nhíu mày. An Nhĩ Tư cũng lo lắng nhìn Nhan Tử Dạ.
“Mọi người lo lắng như vậy làm gì, không phải không thể sử dụng cơ giáp thôi à. Lần trước quyết đấu với Duy Nhĩ Nặc, tôi cũng đâu có cơ giáp, không phải cuối cùng cũng thắng à. Cơ giáp chẳng qua là máy móc hỗ trợ thôi. Thực lực đủ mạnh thì có thể quét hết tất cả chướng ngại.” Quả thật, không có cơ giáp thì thế nào, Nhan Tử Dạ có tự tin, chỉ cần kết đan thành công, cơ giáp này nọ cũng chỉ là mây bay thôi.
“Nói đúng lắm, không hổ là học viên của Cách Lạp Tư chúng ta, không có cơ giáp thì sao chứ, sức chiến đấu của Nhan Tử Dạ cũng không thấp. Trận đấu còn chưa bắt đầu đã lo lắng cũng không phải hiện tượng tốt.” Hoắc Đức vỗ vỗ tay nói.
An Nhĩ Tư nhìn Nhan Tử Dạ mỉm cười, không hổ là người anh coi trọng, bộ dáng tự tin kia thật sự chói mắt. Khoảnh khắc đó trái tim anh tựa hồ nảy lên nhanh hơn.
“Ngày mai đi đăng ký, các trò nhớ dậy sớm một chút, đặc biệt là Nhan Tử Dạ. Sự tình trọng đại, trò đừng có mà ngủ nướng.” Hoắc Đức chỉ đích danh Nhan Tử Dạ, đứa nhỏ này thực sự quá ham ngủ, trước đó thi đấu xếp hạng có thể lăn ra ngủ bất kì lúc nào, Hoắc Đức có lí do tin tưởng nếu không nghiêm khắc nhắc nhở, ngày mai Nhan Tử Dạ chắc chắn sẽ ngủ thẳng cẳng tới giữa trưa.
“An Nhĩ Tư, trò phụ trách giám sát chặt chẽ Nhan Tử Dạ.” Hoắc Đức giao trọng trách cho An Nhĩ Tư.
“Vâng, tôi biết rồi.” An Nhĩ Tư thực vui vẻ nhận nhiệm vụ.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Nhan Tử Dạ tự nhốt mình trong phòng, còn dặn dò An Nhĩ Tư nếu không có việc quan trọng thì đừng quấy rầy.
Chờ đợi hai tháng, rốt cục cũng tới ngày này. Nhan Tử Dạ đương nhiên phải chuẩn bị kỹ càng, đêm nay phải dốc toàn lực kết yêu đan. Nếu thành công, thực lực chẳng những tăng lên gấp bội mà còn có thể biến về hình thú, như vậy cho dù chống lại cơ giáp thì vẫn có phần thắng.
Ngồi ngoài ban công, nhiệt độ ban đêm có chút lạnh, bất quá Nhan Tử Dạ không để ý, ngồi đó để ánh trăng chiếu rọi lên người, linh khí nồng đậm phiêu đãng xung quanh. Nhan Tử Dạ tham lam hấp thu rồi luyện hóa, ngưng tụ ở đan điền.
Thẳng tới khi linh lực tràn đầy trong cơ thể, Nhan Tử Dạ mới ngừng lại quay vào trong phòng. Khóa cửa, kéo màn rồi ngồi xếp bằng trên giường.
Vận chuyển linh lực trong cơ thể, Nhan Tử Dạ chậm rãi khống chế linh lực trong kinh mạch khắp cơ thể dồn xuống đan điền, mà linh lực trong đan điền cũng bắt đầu chuyển động. Nhan Tử Dạ khống chế cả hai luồng linh lực cùng xoay tròn.
Tốc độ xoay tròn ngày càng nhanh, hình thành một cơn lốc xoáy trong đan điền, càng ngày càng có nhiều linh lực bị hấp thu vào cơn lốc xoáy. Mà cơ thể Nhan Tử Dạ cũng bắt đầu tỏa hồng quang, hơn nữa cũng càng lúc càng sáng, chiếu rọi cả căn phòng.
Đợi tới lúc tất cả linh lực đều ngưng tụ thành một đoàn, Nhan Tử Dạ tiến hành áp súc lại rồi kết đan. Đó là một quá trình cực kỳ khó khăn, một khi khống chế không tốt, linh lực trong cơ thể sẽ bùng nổ, rất dễ dàng thất bại. Mất đi khống chế linh lực sẽ đấu đá lung tung trong cơ thể, nhẹ thì nằm trên giường vài ngày, nặng thì trọng thương. Đến khi đó chẳng những phải tu luyện lại, lần kết đan sau sẽ càng khó khăn hơn.
Kỳ thực Nhan Tử Dạ cũng không nắm chắc, hiện giờ chỉ có thể liều mạng một phen, không thành công thì hi sinh thôi.
Mới đầu quá trình thực thuận lợi, ngay cả lúc áp súc linh lực cũng không gặp chút trở ngại nào, thẳng tới khi Nhan Tử Dạ dẫn tinh huyết của mình tiến nhập vào cơn lốc xoáy thì một cơn đau đớn như xé rách linh hồn đột nhiên ập tới.
Toàn thân Nhan Tử Dạ chấn động, bất quá vẫn tiếp tục nhắm mắt, kiên trì. Sau khi tinh huyết hòa vào cơn lốc thì một trận hồng quang theo cơn lốc xoáy bắt đầu bùng nổ. Nhan Tử Dạ chỉ cảm thấy linh hồn bị tựa hồ bị xé thành hai nửa, trán không ngừng tích mồ hôi lạnh, toàn thân cũng nhịn không được mà run rẩy.
Đã hơn ngàn năm Nhan Tử Dạ chưa từng cảm thụ lại cơn đau này, trước kia khi lần đầu tiên kết đan ở địa cầu, cậu cũng phải chịu nỗi thống khổ đến không thể chịu nổi. May mắn khi ấy cố chịu tới phút cuối cùng, nếu trước kia có thể thì bây giờ nhất định cũng có thể.
Tinh thần tuyệt đối không thể loạn, cho dù đau đớn thế nào cũng phải kiên trì. Cảm giác đau đớn càng lúc càng kịch liệt hơn, giống như toàn bộ tế bào trong cơ thể được tái tạo, phân liệt rồi tổ hợp, xé rách rồi khép lại.
Mỗi khối máu thịt đều truyền tới cảm nhận thống khổ cực hạn, Nhan Tử Dạ cắn chặt môi, đau khổ chống đỡ. Mũi ngửi thấy mùi máu tươi, môi bị cắn rách bươm nhưng vẫn không đau bằng một phần mười cơn đau đến từ linh hồn.
Đau quá, trước kia bởi vì lấy yêu thân kết đan nên quá trình đơn giản hơn. Nhưng hiện giờ cậu phải lấy nhân thân kết đan, tuy thân thể này vốn là thú nhân nhưng bởi vì mất đi thú hồn nến không có cách nào biến thân, cũng có nghĩa là hoàn toàn biến thành nhân loại. Cho nên hiện giờ Nhan Tử Dạ dùng nhân thân tu yêu, tương đương phải trọng tổ lại tất cả máu thịt cùng linh hồn.
Tổ trọng cả cơ thể cùng linh hồn phải chịu cơn đau gấp hai lần kết đan trước, gương mặt tuấn tú của Nhan Tử Dạ cũng vì đau đớn mà vặn vẹo, gân xanh trên cánh tay cùng trán đều nổi lên, mồ hôi túa ra ướt đẫm cả người. Hồng quang trên người cũng càng lúc càng đậm.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tốc độ của cơn lốc linh lực trong cơ thể đã nhanh tới mức không thể nhìn rõ, mắt thấy kết đan đã sắp thành công, đột nhiên, Nhan Tử Dạ cảm thấy bụng dưới dâng lên một luồng nhiệt nóng bỏng.
Cảm giác quen thuộc làm trái tim Nhan Tử Dạ thót lại, chết tiệt, sẽ không xui xẻo vậy đi? Cư nhiên lại là lúc này, không phải nói kỳ động dục của thú nhân sẽ không tới liên tiếp sao? Kia hiện giờ là chuyện gì?
Mặt càng lúc càng đỏ, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên, Nhan Tử Dạ cảm thấy mình giồng như nằm trong bể nước sôi, nhịp tim cũng càng lúc càng gia tốc. Chiếc lều nhỏ phía dưới cũng đỉnh lên ngày càng cao.
Phải trụ vững, không thể loạn. Nhan Tử Dạ cắn chặt răng, cảm thấy không thể phạm sai lầm trong thời khắc mấu chốt này, bằng không thực sự tiêu đời. Ngày mốt cậu còn phải tham gia giải tranh bá, tuyệt đối không thể vấp ngã ở đây.
Chính là chậm rãi, Nhan Tử Dạ phát hiện suy nghĩ cùng ý thức của mình càng lúc càng mơ hồ, cả người dần chìm vào vô thức, hết thảy không thể tự khống chế nữa.
Không có khả năng, tuyệt đối không thể chuyện này phát sinh, tuyệt đối không thể thất bại, Nhan Tử Dạ, mày tuyệt đối không thể thua chính mình.
“A….” Nhan Tử Dạ nhịn không được gầm lớn một tiếng, đan điền phát ra một trận ngân quang mãnh liệt, nhưng ngay sau đó hồng quang lại tỏa sáng cắn nuốt ngân quang, toàn thân Nhan Tử Dạ giống như bị hỏa thiêu, ngã xuống đất, toàn thân cao thấp đều đau đớn tới mức không thể nhúc nhích.
Cũng may trong phòng có cách âm, bằng không cả tòa nhà hẳn đã nghe thấy tiếng thét của Nhan Tử Dạ.
Nhưng An Nhĩ Tư đồng dạng cũng đang tu luyện ở gian kế bên lại nghe rất rõ. Nhan Tử Dạ vừa thét một tiếng, anh đã lập tức chạy tới trước gian phòng, định mở cửa thì phát hiện đã bị khóa bên trong. An Nhĩ Tư không biết Nhan Tử Dạ xảy ra chuyện gì nên cũng không dám làm liều phá cửa xông vào, chỉ có thể vừa gõ cửa vừa gọi lớn.
“Tiểu Dạ, em làm sao vậy, xảy ra chuyện gì à?”
“Tiểu Dạ, nghe thấy không? Tôi là An Nhĩ Tư, nghe thì trả lời một tiếng đi.”
“Tiểu Dạ, em rốt cuộc làm sao vậy?”
Không ngừng gõ cửa, không ngừng gọi lớn, thế nhưng không nhận được tiếng đáp trả nào, An Nhĩ Tư đoán Nhan Tử Dạ khẳng định đã xảy ra chuyện, đanh định phá cửa xông vào thì bên trong truyền tới âm thanh uể oải.
“Đừng vào… tôi không sao…”
Động tác gõ cửa của an Nhĩ Tư khựng lại, do dự một chút mới hỏi: “Tiểu Dạ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Trong phòng truyền ra âm thanh sốt ruột bất quá có thêm vài phần khí lực: “Tôi không sao, chỉ là gặp ác mộng thôi, không có chuyện gì đâu. Khuya rồi, anh mau ngủ đi.”
Do dự một lúc, An Nhĩ Tư mới nói: “Vậy được rồi, có chuyện gì em cứ gọi, tôi ở ngay kế bên.”
“Ừm.”
Lỗ tai giật giật nghe thấy tiếng bước chân ngày càng xa, xác định An Nhĩ Tư đã rời khỏi, Nhan Tử Dạ nằm rạp sưới đất thở hắt ra một hơi, bất quá rất nhanh đã gục đầu xuống lộ ra biểu tình khóc không ra nước mắt nhìn cái đuôi đỏ rực đang đong đưa trái phải dưới đất, nhất thời cảm thấy muốn làm yêu quái cũng thực khó.
Chết tiệt, vì sao lại biến thành thế này a?
…
Hoàn chương 43.