Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

Chương 180: Kết cục ấm áp 2




Thời gian mang thai lần này rất dài, hai tháng trôi qua mà đứa nhỏ trong bụng Nhan Tử Dạ cư nhiên không có chút động tĩnh nào. Điều này làm nhóm gia chủ Cái Nhĩ lo lắng. Rõ ràng kết quả kiểm tra thực bình thường, đứa nhỏ cùng Nhan Tử Dạ đều thực khỏe mạnh, thế nhưng vì cái gì đã hai tháng mà đứa nhỏ vẫn chưa kết trứng?

Kiểm tra không ra vấn đề, hơn nữa Nhan Tử Dạ ăn được ngủ được, cái gì cũng tốt, không hề có biểu hiện dị thường. Bất quá lần đầu tiên gặp phải tình trạng này, nhóm gia chủ Cái Nhĩ đều sầu tới sắp bạc cả đầu.

Phải biết, thời gian kết trứng càng dài thí đứa nhóc trong bụng sẽ càng yếu, đứa nhóc trong bụng Nhan Tử Dạ lần này chẳng lẽ là phế tài?

Bên ngoài cũng vì chuyện này mà bắt đầu nghị luận, mọi người đều nói đứa nhỏ này chắn chắn bị phế, nếu đợi tới tháng thứ ba mà vẫn chưa kết trứng thì hết cứu. Bình thường đứa nhỏ không thể kết trứng trong vòng ba tháng thì chứng minh đó là thai chết, này là thường thức cơ bản, tất cả mọi người đều tiếc nuối cho Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư.

Vô luận bên ngoài nói thế nào, Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư đều không để tâm. Trong chuyện này, chỉ có hai bọn họ rõ này là bởi vì đứa nhóc vẫn chưa hấp thu đủ lượng linh lực trong cơ thể Nhan Tử Dạ nên mới chưa kết trứng. Thanh Long là thần thú, nếu không đủ linh lực thì sẽ không trưởng thành nổi.

Rốt cuộc trong sự chờ đợi lo âu của mọi người, lúc tới tháng thứ ba thì đứa nhỏ rốt cuộc cũng kết trứng. Nhóm gia chủ Cái Nhĩ đều thở phào một hơi, xem ra đứa nhóc không có vấn đề. Đương nhiên, đứa nhỏ kết trứng muộn như vậy rất có thể là vì thể chết kém cỏi, sau khi phá xác rất có thể sẽ là phế tài.

Thế nhưng phế tài thì sao chứ, vương thất Á Bá Lan, gia tộc Cái Nhĩ cùng gia tộc Mã Khắc Tân hoàn toàn không thèm để ý, người ta đã có năm đứa nhỏ thiên tài rồi, không nhiều nhưng cũng không ít. Vì thế, cho dù đứa thứ sáu là phế tài, không có thiên phú gì cả thì họ vẫn yêu thương nó như cũ.

Đợi Nhan Tử Dạ mang thai đến tháng thứ tư thì đứa nhóc thứ sáu rốt cuộc cũng chào đời. Đó là một quả trứng màu xanh phủ đầy hoa văn kỳ dị. Phải biết lúc nhóm đại đản chào đời, màu sắc quả trứng của chúng đều kế thừa từ An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ, giờ đứa thứ sáu cư nhiên lại là màu xanh, này cũng chứng thực tiểu lục là phế tài.

Xem đi, gen cũng đột biến rồi, còn không phải phế tài thì là cái gì chứ. Mọi người ở đây không ai nghĩ tới chuyện Nhan Tử Dạ vì bất trung với An Nhĩ Tư mà sinh ra một quả trứng như vậy, bởi vì đó là chuyện không có khả năng. Ai cũng biết Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư cả ngày cứ dính lấy nhau, căn bản không có khả năng phát sinh chuyện như vậy. Với lại, mọi người cũng tin tưởng tư cách của Nhan Tử Dạ.

Mặc kệ thế nào, tiểu lục cũng xem là an toàn sinh ra.

Nói ra thì mới đầu vì biết tiểu lục không phải con ruột của mình nên An Nhĩ Tư cũng không dành nhiều tình yêu thương của cha cho tiểu lục. Bất quá chậm rãi anh cũng tiếp nhận. Dù sao thì đứa nhỏ này cũng không còn là Thanh Long, bởi vì Nhan Tiểu Dạ đã tước đoạt toàn bộ kí ức nên nó chỉ là một đứa nhóc mới sinh cần được che chở mà thôi.

Thanh Long đã trở thành quá khứ, vô luận tiểu lục rốt cuộc có phải con ruột của An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ hay không thì không thể thay đổi sự thực là nó từ trong bụng Nhan Tử Dạ sinh ra. Vi thế nó cũng giống như con của bọn họ. Đối mặt với một đứa nhóc đơn thuần cái gì cũng không biết, trái tim An Nhĩ Tư có muốn cứng rắn cũng không nổi.

Tiểu lục là một đứa nhóc hoạt bát, lúc còn trong bụng Nhan Tử Dạ đã bắt đầu hưng phấn trao đổi với An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ. Đúng vậy, chính là trao đổi, An Nhĩ Tư phát hiện chỉ cần tay mình vuốt ve bụng Nhan Tử Dạ thì tiểu lục sẽ không ngừng đáp lại. Mới đầu An Nhĩ Tư chỉ tò mò thôi, thế nhưng sau đó thì chậm rãi hình thành thói quen trao đổi với tiểu lục.

Đợi đến khi tiểu lục chào đời, đứa nhỏ này so với đám đại đản lại càng dính An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ hơn, rõ ràng đã đặt tiểu lục ở chiếc giường phòng bên, thế nhưng hôm sau tỉnh lại thì nó lại xuất hiện trong ổ chăn của hai người.

Nhóm gia chủ Cái Nhĩ vốn nghĩ tiểu lục là phế tài, thế nhưng nhìn thấy tiểu lục vì muốn kiếm An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ mà húc cách cửa kim loại thủng một lỗ lớn thì lập tức cải biến suy nghĩ.

Phế vật cái gì, rõ ràng chính là tiểu quái vật a!

Có thấy qua quả trứng nào vừa mới sinh đã biết bay không? Thấy qua quả trứng nào còn chưa phá xác đã thuần thục vận dụng dị năng trêu đùa năm anh trai của mình không?

Hôm nay đại đản bị đóng thành băng, hôm sau nhị đản bị đốt mông, ngày mốt tam đản ù ù cạc cạc bị treo trên cây. Tiếp theo đó chính là tiểu tứ cùng tiểu ngũ, vừa mới tỉnh dậy đã bị dây leo đầy đất trói chặt, tiếp đó không ngừng bị vứt lên không trung. Hai đứa nhóc quả thực sắp bị dọa rớt cả lá gan.

Mà người không hay ho nhất thì phải kể tới nhóm bảo mẫu toàn năng Tân Địch cùng A Ngốc, rõ ràng sức chiến đấu cũng không tệ nhưng cư nhiên không đấu lại một quả trứng còn chưa phá xác.

Vốn Tân Địch có một mái tóc màu lam rất xinh đẹp, kết quả vừa tỉnh lại thì tóc biến thành đủ màu, mặt cũng bị vẽ búa xua, hơn nữa còn là loại mực rửa không được. Mà con chíp trong cơ thể A Ngốc không biết bị sửa từ khi nào, cứ hoa tay múa chân gào khóc thảm thiết suốt cả ngày, cứ hệt như nhai kẹo cao su, căn bản không ngừng lại được. Hơn nữa A Ngốc còn bị thiết lập phòng hộ, ngay cả An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ cùng không có cách nào tới gần A Ngốc.

Vốn nghĩ năm đứa nhỏ đã đủ khó chơi rồi, thật không ngờ tiểu lục còn chưa phá xác lại còn khó chơi hơn, cuối cùng nháo cả gia tộc Cái Nhĩ gà ba chó sủa ỏm tỏi, An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ rốt cuộc nhịn không nổi nữa, tự mình thu thập tiểu lục.

Lúc này tiểu lục đang bị treo trên một gốc đại thụ ở ngoài sân, An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ đang uống nước chanh tươi ngon mới ra lò. Mà năm đứa nhóc thì đang vây bên gốc cây, mỗi đứa một lời giáo dục tiểu lục, đồng thời còn cầm cành cây nhỏ chọt chọt mông đản đản của tiểu lục. (mấy đứa xác định?)

“Cho em hư hỏng này, cho em xấu xa này, xem đi, giờ bị phạt rồi.” Nhớ tới chuyện mình bị đóng thanh băng rồi phơi nắng suốt cả tiếng dưới ánh mặt trời, đại đản thực tức giận, liền cầm nhánh cây hung chọt vào vỏ trứng của tiểu lục. Tiểu lục bị treo trên đại thụ bắt đầu lay động.

Nhị đản tiếp lời: “Hư này, chờ em phá xác rồi anh có đánh mông em không thì bảo.”

“Ừm ừm, tiểu lục thực hư, phải hảo hảo giáo dục.” Tam đản đồng dạng cũng bị chỉnh một phen nên lần này không ra mặt giúp đỡ tiểu lục.

Tiểu tứ nói với tiểu lục: “Chờ em phá xác rồi, anh cũng muốn cột em lại, cho em bay tới bay lui.”

Tiểu ngũ ngẩng đầu: “Phải bay cao thật cao, cao tít luôn.”

Nhìn bộ dáng tức giận của năm đứa nhóc, Nhan Tử Dạ nhịn không được bật cười: “Được rồi, năm đứa con mau lại đây uống nước trái cây.”

An Nhĩ Tư ở một tinh cầu nọ tìm ra một gốc chanh, quả thực làm Nhan Tử Dạ vui sướng không thôi. Nhan Tử Dạ dùng một gốc chanh kia nhân giống, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi đã trồng ra một mảnh rừng chanh thật lớn, giờ muốn uống nước trái cây căn bản không thành vấn đề.

Năm đứa nhóc vừa nghe có thể uống nước trái cây thì lập tức hưng phất vứt bỏ nhánh cây trong tay, nhào tới chỗ Nhan Tử Dạ đòi uống. Gần nhất cha lại cấm chúng ăn vặt, nước trái cây lại càng không cho đụng tới, hiện giờ khó lắm mới được uống một lần, năm đứa nhóc đã sớm quẳng tiểu lục ra sau đầu.

Thấy năm anh trai cùng phụ mỗ cư nhiên không để ý tới mình, tiểu lục cảm giác có chút tịch mịch, nó liều mạng lắc lư vài cái, phát hiện không thể thu hút sự chú ý của bọn họ thì trên người tiểu lục lóe sáng ánh lửa, dây thừng bị đốt rụi, tiểu lục ‘bịch’ một tiếng từ trên cây rớt xuống. Vừa vặn rớt trúng một viên đá dưới gốc cây rồi lăn xuống đất, dọa An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ nhảy dựng.

Nhan Tử Dạ chạy tới trước tiên, ôm lấy tiểu lục, phát hiện vỏ trứng của nó không hề có vết rạn nứt thì thở phào một hơi, sau đó vỗ một cái lên vỏ trứng của tiểu lục, có chút cả giận nói: “Nhóc quậy này, không biết làm vậy rất nguy hiểm à? Lỡ như làm vỡ vỏ trứng thì sao đây hả?”

Thấy mỗ ba nhà mình tức giận, tiểu lục vội vàng lấy lòng mà cọ cọ trong lòng Nhan Tử Dạ.

“Lấy lòng cũng vô dụng, trừng phạt của con hôm nay vẫn chưa xong đâu, chốc nữa phải tiếp tục treo trên gốc cây, không cho xuống nữa.” Nói xong, Nhan Tử Dạ lại vỗ vỗ vỏ trứng tiểu lục. Đứa nhỏ này thực sự rất nghịch ngợm, một phút cũng không chịu ngồi yên. Cứ vậy treo nó trên cây hơn một giờ đã là trừng phạt rất nghiêm trọng.

An Nhĩ Tư đi tới, thấy bộ dáng thở phì phì của Nhan Tử Dạ thì cười nói: “Được rồi, không cần lo lắng, bản lĩnh của tiểu lục em cũng biết mà, một tảng đá nho nhỏ không có khả năng làm tổn thương vỏ trứng của nó đâu, cho dù bị một viên nham thạch nện lên cũng chẳng sao.”

Thấy cha tới, quả trứng vốn trong lòng Nhan Tử Dạ đột nhiên biến mất rồi xuất hiện trong lòng An Nhĩ Tư, tiếp đó hệt như vừa nãy, bắt đầu cọ cọ anh.

An Nhĩ Tư vỗ vỗ tiểu lục trong lòng: “Nhóc hư hỏng này, không phải đã nói không thể sử dụng dị năng à? Sao lại quên rồi?”

“Với trí nhớ chỉ có hai ba giây của nó, nhớ được mới là lạ ấy. Tôi mặc kệ, tên nhóc này giao cho anh.” Nhan Tử Dạ tức giận nói. Đối với một đứa con vừa nhớ kém vừa nghịch ngợm lại thích gây sự như vậy, Nhan Tử Dạ lười quản, trực tiếp ném nó cho An Nhĩ Tư.

Thanh Long không phải rất trầm ổn à? Vì sao sau khi đầu lai lại ngây thơ như vậy? Chẳng lẽ thực sự đột biến gen?

Biết Nhan Tử Dạ ngại phiền phức, An Nhĩ Tư buồn cười nói: “Rồi, về sau giao nhóc hư hỏng này cho tôi, tôi sẽ hảo hảo giáo dục nó.” Nói xong, anh quay qua nói với tiểu lục: “Tiểu lục sau này phải ngoan ngoãn nghe lời, bằng không mỗ ba sẽ không cần con nữa a.”

Tựa hồ thật sự sợ mỗ ba không cần mình, tiểu lục trong lòng An Nhĩ Tư chợt lóe thanh quang, tiếp đó bổ nhào về phía Nhan Tử Dạ.

Lúc này đại đản cùng nhị đản đang tranh nhau ly nước trái cây cuối cùng, kết quả tay nhị đản cầm không chắc, trực tiếp ném bay chiếc ly trong tay ra ngoài. Mà tiểu lục lấy lòng Nhan Tử Dạ xong, đang định chạy đi tìm năm anh trai chơi đùa thì chiếc ly thủy tinh kia vừa vặn nện lên vỏ trứng của tiểu lục khi nó nhảy xuống đất.

‘Rắc’ một tiếng, ly thủy tinh vỡ nát. Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư đang định phì cười thì một tiếng ‘răng rắc’ khác truyền tới.

Nụ cười cứng ngắc trên mặt hai người. Vốn vỏ trứng cứng rắn mà ngay cả nham thạch cũng không thể đập vỡ của tiểu lục cư nhiên bị một cái ly thủy tinh đụng vào mà xuất hiện vết nứt.

An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ nhìn thấy vết nứt kia thì ngây ngẩn cả người, xoay mặt nhìn nhau.

Kiên cố không gì phá nổi đâu? Sao lại bị một cái ly thủy tinh đập nứt rồi?

Đương nhiên, tiểu lục cũng không phải thực sự bị đập hỏng, mà là nó muốn phá xác. Thân là thần thú nhưng thời điểm phá xác lại không gây ra động tĩnh lớn như đám đại đản. Cứ vậy bị một cái ly thủy tinh đập mà phá xác.

Vết nứt trên vỏ trứng xanh biếc không ngừng gia tăng, cuối cùng ‘răng rắc’ một tiếng, một bé thần long phiên bản chibi với hai chiếc sừng bé xíu, cái đầu tròn tròn và đôi mắt thật to xuất hiện.

Gia chủ Cái Nhĩ nghe thấy tin tức vừa chạy tới thì nhìn thấy tiểu thanh long lao vào lòng Nhan Tử Dạ làm nũng, vừa ngạc nhiên lại yêu thích liền vươn tay tới muốn ôm một cái. Kết quả tiểu thanh long trong lòng Nhan Tử Dạ đột nhiên hé miệng, nhịn không được nấc một tiếng. Một ngọn lửa từ miệng tiểu thanh long phun ra, mà gia chủ Cái Nhĩ không kịp chuẩn bị cùng tránh né nháy mắt bị ngọn lửa phun trúng. Cả gương mặt đen xì xì, tóc tai đốt rụi hơn phân nửa, cả người tỏa ra mùi khét.

Năm đứa nhóc nhìn bộ dáng chật vật của gia chủ Cái Nhĩ đều khổ sở nghẹn cười, cuối cùng quả thực nhịn không nổi nữa mới cười phá lên. Ha ha ha, em trai thực sự quá lợi hại, cư nhiên vừa chào đời đã cấp kinh hỉ lớn cho ngoại tổ phụ.

Từ lúc tiểu lục phá xác, cuộc sống vui tươi đầy sắc màu cũng vừa mới bắt đầu.



Hoàn Chính Văn.