Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

Chương 172: Trò bịp bợm




“Đó không phải tinh tế thú, nó là rồng…. là Thanh Long trong tứ đại thần thú.” Nhan Tử Dạ tựa hồ không hề bị thạch điêu khắc trên cột ảnh hưởng, cậu đi tới bên cạnh An Nhĩ Tư, vươn tay vuốt ve thạch điêu. Rồng được khắc trên cột chỉ có bốn móng vuốt, vì thế Nhan Tử Dạ thực khẳng định đó chính là Thanh Long.

“Rồng có thân rắn, đầu cá sấu, chân rắn mối, trảo chim ưng, đuôi rắn, sừng hươu, vẩy cá, bên khóe miệng có râu dài, dưới trán có hạt châu. Chúng nó cưỡi mây lướt gió, hô phong hoán vũ, trở mình liền khuấy động tứ hải vân thủy, uy lực vô biên.” Âm thanh nhẹ nhàng chậm rãi của Nhan Tử Dạ vang vọng trong hang động, trong giọng nói của cậu tựa hồ mang theo tôn kính cùng khao khát.

Đúng vậy, chính là khao khát. Đời trước, nếu Nhan Tử Dạ có thể độ kiếp thành công thì cậu cũng có thể biến thành rồng. Bộ tộc hồng xà của cậu không cần tiền hóa thành giao long, chỉ cần độ kiếp thành công thì có thể nhất ngộ phong vân hóa thành long.

Chính là đáng tiếc, cậu đã thất bại.

“Nó rất mạnh sao?” Thấy Nhan Tử Dạ cư nhiên lộ ra vẻ mặt khát vọng với thứ gọi là rồng kia, An Nhĩ Tư có chút ghen tị.

Nhan Tử Dạ nghiêng đầu nói: “Rất mạnh, không, phải nói là phi thường mạnh, sức chiến đấu của nó chính là cấp bậc siêu việt mà mọi người nói. Trong nháy mắt, nó có thể hủy diệt một tinh cầu.” Thanh Long là sự tồn tại của cấp thần, so với tiên còn cao hơn. Cho dù trước kia Nhan Tử Dạ thành công độ kiếp biến hóa thành rồng thì cũng chỉ là hồng long nhị trảo, thuộc về long tộc cấp bậc thấp mà thôi. Căn bản không cùng đẳng cấp với Thanh Long.

“Tiểu Dạ, tôi sẽ mạnh hơn nó.” An Nhĩ Tư mỉm cười, vô cùng tự tin nói. Vì Nhan Tử Dạ anh có thể trở nên mạnh mẽ hơn bất kì sinh vật nào, bởi vì anh hi vọng ánh mắt Nhan Tử Dạ vĩnh viễn dừng lại trên người mình.

Nghe An Nhĩ Tư nói vậy, Nhan Tử Dạ sửng sốt một chút, nhìn trán anh đang không ngừng toát mồ hôi lạnh thì cũng mỉm cười: “Tôi thực mỏi mắt mong chờ.”

Thạch điêu trên cột sở dĩ có uy nghiêm lớn như vậy là vì ánh mắt của Thanh Long được làm từ linh thạch, lại còn là hai viên linh thạch trung cấp. Mà trên cột còn khắc trận pháp ẩn hình, tựa hồ dùng để trấn áp những người muốn thông qua cánh cửa ở phía sau hai cây cột.

Hai cây cột có hai con Thanh Long, tổng cộng là bốn viên linh thạch trung cấp, nếu dùng bốn viên linh thạch trung cấp để duy trì trận pháp nhỏ thì đúng là đại tài tiểu dụng. Bất quá nếu đây là cánh cửa cuối cùng của bảo tàng thì sao? Nếu thật vậy thì có thể giải thích được.

Tuy không biết vì sao cậu không bị ảnh hưởng, thế nhưng nhìn nhóm An Nhĩ Tư ngày càng đổ nhiều mồ hôi lạnh, mà nhóm Áo Đức Kỳ thì đã chật vật quỳ rạp dưới đất, Nhan Tử Dạ không do dự nữa, vươn tay, trực tiếp hướng về phía hai viên linh thạch làm mắt của Thanh Long.

Ngay lúc tay phải Nhan Tử Dạ tiếp xúc linh thạch, quang mang bảo hộ linh thạch lóe sáng rồi ‘ầm’ một tiếng tỏa ra quang mang màu bạc chói mắt, An Nhĩ Tư cùng những người phía sau trực tiếp bay ngược ra ngoài, tông vào vách động.

Mà phòng hộ của linh thạch tựa hồ không có bất cứ tác dụng nào với Nhan Tử Dạ, thấy nhóm An Nhĩ Tư bị một luồng linh lực thật lớn đánh bay, Nhan Tử Dạ cắn chặt răng, nhanh chóng lấy hai viên linh thạch khảm trên cột xuống. Sau đó tiếp tục hướng về phía hai viên còn lại.

Linh thạch nằm trong tay, Nhan Tử Dạ chỉ cảm thấy chúng thực ấm áp, một tia linh lực như có như không từ trong linh thạch truyền vào yêu đan trong cơ thể.

Nhan Tử Dạ khẽ lật tay bỏ bốn viên linh thạch vào túi, sau đó lập tức xoay người đi về phía nhóm An Nhĩ Tư.

“Không sao chứ?” Nhan Tử Dạ đưa tay giúp An Nhĩ Tư phủi đi bụi bặm dính trên người.

“Không sao.” Luồng năng lượng khi nãy tuy lớn nhưng cũng chỉ tạo thành chút thương nhỏ với An Nhĩ Tư mà thôi. Nhìn lại nhóm Áo Đức Kỳ, tựa hồ cũng không bị thương tổn nghiêm trọng. Bất quá trước đó không lâu vừa bị năng lượng lúc đột phá của Nhan Tử Dạ lan tới, giờ lại thêm cú này, bọn họ kỳ thực đã bị nội thương.

“Tôi nghĩ, chúng ta đã đi tới đích rồi.” Nhìn cánh cửa lớn phía sau hai cây cột, Nhan Tử Dạ nói với An Nhĩ Tư: “Hai cây cột vừa nãy chính là pháp trận bảo hộ cánh cửa, hiện giờ tôi đã lấy đi bốn viên linh thạch, trận pháp bảo hộ đã mất đi hiệu lực. Chúng ta có thể tiến vào.”

Rốt cục cũng tới rồi? An Nhĩ Tư đột nhiên thực chờ mong, hoặc nên nói là thực khẩn cấp muốn tìm ra thứ làm mình đột phá lên cấp SSS hoặc là SSS siêu việt.

Phía sau hai cột đá cao hơn ba mét chỉ là một cánh cửa đá thực bình thường, mặt ngoài trơn nhẵn, không hề điêu khắc bất kỳ đồ án gì.

Cửa đá có hai cánh, một thú nhân cấp S từ chính giữa dùng sức đẩy, cửa đá nặng nề ‘kịch’ một tiếng, chầm chậm mở rộng.

Cát bụi từ trên trần cửa rớt xuống dày đặc, nhóm An Nhĩ Tư đợi bụi rơi hết xuống mới đi vào.

Phía sau cánh cửa không hề thần bí hay vàng son lộng lẫy như tưởng tượng. Bên trong thực trống trải, xung quanh u ám, chỉ có một bệ đá cao hơn nửa mét ở vị trí trung tâm, mà xung quanh bệ đá được khảm một ít viên đá đang tỏa ra quang mang nhàn nhạt. Dựa vào tia sáng yếu ớt này, mọi người có thể nhìn thấy xung quanh bệ đá kia không hề có bất kì thứ gì nữa.

Hỏa cầu trong tay Nhan Tử Dạ bay vút lên không trung, tiếp đó biến thành vô số tiểu hỏa cầu lơ lửng, chiếu sáng toàn bộ hang động rộng khoảng mấy chục mét vuông.

Quả nhiên, trừ bỏ bệ đá kia thì trong động không có gì nữa. Ngay cả trên vách động cũng không có những bức họa thần bí như các hang động mà họ vượt qua.

Đây chính là đích đến cuối cùng của bọn họ sao? Hoàn toàn không giống như tưởng tượng.

“Tìm thử xung quanh xem có lối ra gì không.” An Nhĩ Tư không tin bọn họ trải qua nhiều nguy hiểm như vậy, vất vả lắm mới tới được đây mà cư nhiên chỉ là một hang động trống rỗng.

Mọi người cẩn thận tìm nửa giờ, bất quá cái gì cũng không tìm được, ngay cả cơ quan cũng không. Giống như bọn họ thật sự đã tới được đích cuối cùng rồi vậy.

“Có thể nào chúng ta đã tới nhầm nơi rồi không?” Áo Đức Kỳ nhịn không được hỏi Nhan Tử Dạ.

An Nhĩ Tư cũng nhìn qua cậu.

Nhan Tử Dạ lấy bản đồ ra, nương theo ánh sáng cẩn thận dò xét.

“Nơi này chính là điểm cuối.” Nhìn đồ án hai cây cột trên bản đồ, Nhan Tử Dạ nói. Nhưng nếu đây thực sự là điểm cuối thì vì sao lại không có gì cả? Bên ngoài bố trí nhiều pháp trận như vậy, chẳng lẽ mục đích là muốn mê hoặc à?

“Không có khả năng.” Áo Đức Kỳ không tin bọn họ vất vả tìm kiếm suốt hai ngày mà cư nhiên lại tìm thất một hang động trống rỗng. Bảo tàng có thể giúp thú nhân tiến lên cấp SSS đâu, thứ có thể biến phế vật trở thành cường giả siêu cấp đâu? Nếu không có thứ đó, vì được ở bên nhau vĩnh viễn, chẳng lẽ thực sự phải để Tiểu Thứ trao yêu đan cho anh?

Tuy Nhan Tử Dạ nói không có gì nguy hiểm nhưng Áo Đức Kỳ lại không tin nó thực sự đơn giản như vậy. Anh không chịu nổi sự thống khổ vì mất đi Tiểu Thứ, vì thế anh tuyệt đối sẽ không để Tiểu Thứ trao yêu đan cho mình.

“Tôi không tin.” Áo Đức Kỳ giống như phát điên mà bắt đầu gõ lên vách động, muốn tìm kiếm cơ quan. Trước đó không phải cũng vậy à, thoạt nhìn chẳng có gì cả nhưng kỳ thật lại ẩn giấu một cánh cửa.

Áo Đức Kỳ không sử dụng dị năng, cứ vậy dùng tay trần đập lên vách động cứng rắn, tựa hồ không hề cảm thấy đau đớn, cả hang động vang vọng âm thanh ‘kịch kịch’.

Tiểu Thứ nằm trong túi áo Nhan Tử Dạ ló đầu ra, tiếp đó giống như phát điên lao về phía Áo Đức Kỳ.

“Chi chi chi chi…” Bởi vì có những người khác nên Tiểu Thứ không thể biến về hình người, nó chỉ có thể dùng hình thú đứng ở bên chân Áo Đức Kỳ, lo lắng kêu to.

Âm thanh chói tai của Tiểu Thứ làm Áo Đức Kỳ đang lâm vào điên cuồng hoàn hồn lại, nhìn Tiểu Thứ ở bên chân, Áo Đức Kỳ lập tức ngồi xổm xuống rồi dùng đôi tay đã rướm đầy máu tươi nâng Tiểu Thứ lên, dùng sức ôm chặt vào lòng. Con ngươi tối đen sâu thăm thẳm, mà áp khí trên người cũng không ngừng tuột xuống.

Nghe thấy nơi này chính là điểm cuối, không chỉ Áo Đức Kỳ, ngay cả An Nhĩ Tư suýt chút nữa đã không kiềm chế được. Hai nắm tay siết chặt nổi đầy gân xanh, nếu người lưu lại bảo tàng kia hiện giờ đang đứng ở trước mắt, anh nhất định sẽ lập tức tiến tới đập người nọ nát thành từng mảnh.

Đi một vòng lớn như vậy, mất nhiều công sức như vậy, cuối cùng chỉ là một trò bịp?

“An Nhĩ Tư….” Nhan Tử Dạ nhất thời không biết nên nói gì, những thú nhân khác cũng không dám lên tiếng, bọn họ cũng hiểu được vương tử điện hạ hiện giờ đang bị vây giữa nhẫn nại cùng cuồng nộ.

Không khí nhất thời nặng nề, giống như khúc nhạc dạo trước khi giông tố ập tới, làm người ta áp lực không thôi.

Đột nhiên, ánh mắt Nhan Tử Dạ dừng lại ở bệ đá trung tâm, nhịn không được đi qua. Bệ đá cao hơn nửa mét rộng khoảng bốn mét, xung quanh khảm những viên đá có thể phát sáng thế nhưng loại này trên tinh tế có rất nhiều, căn bản không đáng giá. Mặt phía trên bệ đá khá bằng phẳng, tựa hồ không có gì đặc biệt.

Bất quá, nó thật sự chỉ là một bệ đá bình thường sao? Nhan Tử Dạ có chút không tin, cậu trực tiếp nhảy lên trên bệ đá rồi tỉ mỉ quan sát, ngay cả những góc nhỏ cũng không buông tha. Thế nhưng thực sự không có gì cả.

Cuối cùng ngay cả Nhan Tử Dạ cũng từ bỏ, cậu nhảy xuống bệ đá, ngay lúc luyến tiếc liếc nhìn nó một cái thì đột nhiên cậu tinh mắt phát hiện ở một góc bệ đá có một khối lõm vào trong.

Nhan Tử Dạ lập tức tiến tới xem xét, cậu ngồi xổm xuống đưa tay sờ sờ, không có cơ quan. Quan sát xung quanh, những viên đá tỏa sáng kia khảm nối tiếp tới góc quanh này thì vừa vặn thiếu mất một viên.

Nhan Tử Dạ lại nghiêm túc quan sát hình dáng chỗ bị lõm vào, cậu phát hiện nó cũng những viên đá phát sáng kia có chút bất đồng. Đưa tay ướm thử, Nhan Tử Dạ phát hiện chỗ lõm kia lớn hơn viên đá một chút, hơn nữa là hình tròn cứ không phải hình trứng như những viên đá phát sáng.

Lại quan sát xung quanh, không có viên đá nào rớt bên dưới, chứng minh chỗ lõm này trước đó không hề được khảm đá, nếu không tính toán khảm đá thì vì sao lại lưu lại một chỗ lõm, hơn nữa còn khác biệt với những chỗ khảm ở xung quanh?

Thấy Nhan Tử Dạ ngồi xổm xuống quan sát một góc bệ đá, An Nhĩ Tư buông lỏng nắm tay, nghĩ tới Nhan Tử Dạ phát hiện được cơ quan, anh cố bình ổn lại lửa giận trong lòng rồi bước qua hỏi: “Tiểu Dạ, em phát hiện gì vậy?”

“An Nhĩ Tư, anh xem thử xem ba góc còn lại có chỗ lõm thế này không.” Nhan Tử Dạ chỉ chỗ lõm hình tròn nói với An Nhĩ Tư.

An Nhĩ Tư lập tức làm theo, ngoài mặt không có biểu hiện nhưng bước chân lại nhanh chóng đi tới một góc khác. Lúc nhìn thấy quả thực cũng có một chỗ lõm vào thì nhịn không được hưng phấn nói: “Tiểu Dạ, bên này cũng có.”

Áo Đức Kỳ đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình tựa hồ bị âm thanh của An Nhĩ Tư bừng tỉnh, anh lập tức nhìn qua. Thấy An Nhĩ Tư đang quan sát một góc bệ đá, Áo Đức Kỳ cũng bước qua xem thử, nhìn thấy một vết lõm giống như An Nhĩ Tư nói thì có chút kích động run run nói với Nhan Tử Dạ: “Bên này cũng có vết lõm.”

Lúc này, An Nhĩ Tư đã đi tới góc cuối cùng, sau khi phát hiện cũng có vệt lõm thì tảng đá đè nặng trong lòng lập tức buông xuống, đứng dậy, vẻ mặt tràn đầy ý cười gật đầu với Nhan Tử Dạ.



Hoàn Chương 172.

_________________