Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

Chương 167: Đột biến 2




Trận nhãn… trận nhãn….

Nhan Tử Dạ ở giữa không trung nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra trận nhãn ở nơi nào, cả bàn cờ đều là quân cờ, nói cách khác, trận nhãn rất có thể cũng là quân cờ. Nơi này có hơn trăm quân cờ, vừa nãy Nhan Tử Dạ cũng thử với quân cờ trắng, công kích căn bản không có hiệu quả. Kia trận nhãn rốt cuộc là gì.

Bàn cờ ngừng lại, lúc này một viên cờ đen ở phía bên phải quân cờ giam giữ Áo Đức Kỳ di chuyển tới trước mặt anh, lần này, không chỉ Nhan Tử Dạ chấn động, Tiểu Thứ đang ẩn thân trên mu bàn tay Nhan Tử Dạ cũng kinh hoảng, biết Áo Đức Kỳ gặp nguy hiểm liền muốn thoát ra ngoài. Thế nhưng Tiểu Thứ lại phát hiện mình cư nhiên không thể động đậy, tất cả linh lực giống như bị phong ấn. Nói cách khác, nó không có cách nào hiện thân.

Nhan Tử Dạ cũng phát hiện tình huống của Tiểu Thứ, cậu thực kinh ngạc vì ngay cả Tiểu Thứ cùng Tiểu Hoa tựa hồ cũng bị phong ấn linh lực nhưng cậu thì không có việc gì, bất quá hiện giờ không phải lúc nghĩ ngợi những việc này.

Mắt thấy quân cờ đen trước mặt Áo Đức Kỳ lóe bạch quang, Nhan Tử Dạ lập tức lắc mình tới trước mặt Áo Đức Kỳ. Hồng quang trên người chợt lóe, trước khi sư tử trắng trong quân cờ đen xuất hiện đã trực tiếp công kích, hơn mười quả cầu lửa bay qua, sư thú màu trắng vừa mới xuất hiện căn bản không kịp phản ứng đã bị hơn mười quả cầu lửa đánh trúng. Bất quá uy lực của quả cầu lửa không tạo thành thương tổn, sư thú chỉ lùi về sau mấy bước.

Mà ngay lúc này Nhan Tử Dạ đã đi tới trước mặt sư thú, nắm tay bọc trong hồng quang đấm vào mũi nó, sư thú còn không kịp gầm lên đã tiếp tục bị đá một cú, trực tiếp bay ra ngoài.

Sư thú bị đá bay đứng dậy, giống như con sư thú vừa nãy, trực tiếp nuốt một viên cờ trắng ở bên cạnh rồi bất động. Nhìn thấy sư thú dựa theo suy nghĩ của mình nuốt một viên cờ trắng không vây nhốt bất kỳ thú nhân nào, Nhan Tử Dạ thở phào một hơi.

Tìm được quy luật công kích của bàn cờ, Nhan Tử Dạ cũng có thể thoải mái một chút. An Nhĩ Tư bị nhốt trong một quân cờ cách chỗ Áo Đức Kỳ không xa. Theo bàn cờ chuyển động, Nhan Tử Dạ đi tới trước mặt An Nhĩ Tư: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu anh ra ngoài.”

An Nhĩ Tư ở bên trong tuy không nghe được âm thanh nhưng dựa vào khẩu hình vẫn có thể đoán được ý tứ của Nhan Tử Dạ. Anh gật gật đầu, lộ ra nụ cười tín nhiệm.

Sau khi sử dụng phương pháp đồng dạng giải cứu vài thú nhân, Nhan Tử Dạ rốt cuộc phát hiện quy luận di chuyển cùng bố cục của bàn cờ. Cậu phát hiện lúc quân cờ trắng đen chuyển động thì có một viên máu trắng sẽ di chuyển tới vị trí viên cờ đen ở giữa rồi dừng lại, sau đó một viên cờ đen cũng di động với vị trí viên cờ trắng ở giữa rồi dừng lại. Cả quá trình chỉ tầm ba giây mà thôi, sau đó hai viên cờ kia lại tiếp tục chuyển động.

Nhan Tử Dạ phát hiện quân cờ chuyển động tới vị trí kia tựa hồ không phải cùng một viên, bất quá nhìn thấy quân cờ trắng trên bàn cờ ngày càng ít đi, Nhan Tử Dạ cũng bất chấp để ý nhiều như vậy. Kết hợp với bát quái thái cực đồ, Nhan Tử Dạ suy đoán nơi mà hai quân cờ kia dừng lại rất có thể chính là trận nhãn. Là trận nhãn có thể di động cùng thay đổi.

Mắt thấy lại có một quân cờ trắng cùng một quân cờ đen di chuyển tới hai nơi đó, thấy chúng vừa khựng lại, Nhan Tử Dạ lập tức bắn tinh khối hình thoi màu hồng lam về phía quân cờ đen. Nhìn thấy nó giống như suy nghĩ của mình bị nổ mạnh, Nhan Tử Dạ lại tiếp tục phóng một tinh khối trong tay về phía quân cờ trắng. Đột nhiên, Nhan Tử Dạ mở to mắt, bởi vì quân cờ trắng kia cư nhiên vây một người ở bên trong, mà người đó chính là bầu bạn của cậu, An Nhĩ Tư.

Nhan Tử Dạ cả kinh, lập tức khống chế tinh khối hình thoi dừng lại ngay trước mặt quân cờ chứa An Nhĩ Tư, khoảng cách chỉ còn khoảng năm cm mà thôi.

Hiện giờ An Nhĩ Tư ở bên trong quân cờ không thể sử dụng dị năng, nếu quân cờ bị hủy thì rất có thể anh cũng bị nguy hiểm. Vì thế Nhan Tử Dạ mới lập tức thu tay.

Bất quá, bởi vì Nhan Tử Dạ chỉ hủy đi một trận nhãn nên trận pháp chỉ phá giải được phân nửa. Trận pháp chỉ giải một nửa đồng dạng sẽ phát sinh dị biến, rất có thể so với trận pháp đầy đủ còn đáng sợ hơn.

Lúc này, quân cờ màu trắng vây khốn An Nhĩ Tư sau khi dừng lại ở vị trí trung tâm ba giây thì cư nhiên không di chuyển nữa. Mà những quân cờ đang di chuyển cũng ngừng lại, linh thạch khảm trên bốn cây cột trụ lại phát ra bạch quang chói mắt. Lúc bạch quan rút đi thì nhóm thú nhân phát hiện quân cờ đang giam cầm mình cư nhiên biến mất. Bọn họ khôi phục tự do.

Vừa thấy mọi người đều chiếm được tự do, Nhan Tử Dạ lập tức nhìn về phía An Nhĩ Tư thì phát hiện quân cờ trắng đang vây khốn anh vẫn còn. Mà An Nhĩ Tư thì vẫn bị nhốt ở bên trong.

“An Nhĩ Tư…” Nhan Tử Dạ lập tức chạy qua, vẻ mặt lo lắng nhìn anh. Ba ảnh vệ cấp SS cũng động dạng vây xung quanh, không biết làm sao. Một ảnh vệ cấp SS hỏi Nhan Tử Dạ: “Thiếu phu nhân, thiếu gia vẫn còn ở bên trong, phải làm sao bây giờ?”

Nhan Tử Dạ cắn môi nhìn quân cờ trắng đang nhốt An Nhĩ Tư, lúc cậu định mở miệng thì đột nhiên những quân cờ đen ở xung quanh đồng loạt tỏa ra bạch quang, sau đó hơn năm mươi viên cờ đen biến thành sư thú màu trắng bổ nhào về phía nhóm Nhan Tử Dạ.

“Chết tiệt, mai tránh ra.”

Mọi người lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, cùng đối chiến với sư thú.

“Ầm ầm ầm…” Dị năng đủ loại màu trắng bay tới, vài đầu sư thú bị ba ảnh vệ cấp SS đánh bay, bất quá cũng có vài thú nhân cấp S bị ánh sáng của sư thú đánh trúng rồi teo nhỏ, sau đó bị đám sư thú tranh nhau nuốt. Mà sư thú sau khi ăn xong thú nhân cũng không dừng lại như trước đó, ngược lại lại tiếp tục công kích thú nhân khác.

Trường hợp là một mảnh hỗn loạn, tinh khối hồng lam trong tay Nhan Tử Dạ bay về phía ba đầu sư thú. Sau ba tiếng nổ mạnh, ba con sư thú bị đánh bay, trên người bị nổ thành miệng vết thương sâu tận xương, máu chảy đầy đất.

Ngay lúc Nhan Tử Dạ chuẩn bị đối phó sư thú khác thì một con sư thú từ sau lưng đánh lén, nó phun ra ánh sáng, An Nhĩ Tư nhìn thấy liền lớn tiếng nhắc nhở, bất quá Nhan Tử Dạ lại nghe không được.

Tuy không nghe thấy nhưng Nhan Tử Dạ có thể cảm ứng được nguy hiểm. Cậu biết một khi bị ánh sáng của sư thú bắn trúng thì không phải chuyện đùa. Cho dù sử dụng lồng phòng hộ thì vẫn bị thu nhỏ lại. Thế nên Nhan Tử Dạ điểm dưới chân một chút, trực tiếp nhảy lên không trung, né tránh một kích từ phía sau của sư thú.

“Chết tiệt.” Nhìn thú nhân cấp S ở xung quanh càng lúc càng ít, ba ảnh vệ cấp SS cũng cố sức, Áo Đức Kỳ thì bị một sư thú đánh bay ra ngoài, vất vả gượng dậy, nhưng xem ra cũng đã bị thương không nhẹ.

Vốn Nhan Tử Dạ còn lo lắng An Nhĩ Tư sẽ bị sư thú công kích, thế nhưng lúc ở giữa không trung thì cậu phát hiện đám sư thú chẳng những không công kích An Nhĩ Tư, ngược lại còn vây ở bên cạnh, tựa hồ đang bảo hộ anh.

Điều này làm Nhan Tử Dạ cảm thấy kinh ngạc, sư thú vì sao lại bảo hộ An Nhĩ Tư.

Nhan Tử Dạ đột nhiên liên tưởng tới vừa nãy mình vừa đánh nát quân cờ màu đen làm trận nhãn, cũng vì thế mọi người mới được phóng xuất. Mà hiện giờ nhóm sư thú điên cuồng công kích bọn họ nhưng lại bảo hộ An Nhĩ Tư, này có phải nói, nếu tiêu diệt trận nhãn An Nhĩ Tư thì đám sư thú này cũng biến mất, hoặc là tử vong?

Thế nhưng nếu công kích viên cờ trắng này thì An Nhĩ Tư cũng sẽ bị thương. Hiện giờ Nhan Tử Dạ rất khó xử, cậu vừa muốn phá trận lại vừa muốn An Nhĩ Tư bình yên vô sự, phải làm sao bây giờ?

Đột nhiên, hồng quang trong mắt Nhan Tử Dạ chợt lóe, sau đó nói với ba ảnh vệ cấp SS: “Ngăn chặn đám sư thú bên cạnh An Nhĩ tư cho tôi.”

Ba ảnh vệ nghe vậy thì lập tức chạy tới gần An Nhĩ Tư, sau đó công kích đám sư thú ở đó rồi dẫn dụ chúng rời đi, Nhan Tử Dạ lắc mình tới sát bên cạnh.

Vươn tay áp lên mặt quân cờ trắng giam cầm An Nhĩ Tư, sau đó linh lực trong người cuồn cuộn không ngừng truyền tới chỗ An Nhĩ Tư, chỉ thấy cả quân cờ trắng tỏa ra ánh sáng đỏ rực. Một con sư thú từ phía sau bổ nhào tới phun ra ánh sáng về phía Nhan Tử Dạ. Tất cả mọi người đều không kịp ngăn cản, mà Nhan Tử Dạ đang phát ra linh lực cũng không rảnh bận tâm, An Nhĩ Tư khẩn trương rống to, thế nhưng Nhan Tử Dạ lại không để ý.

Ngay lúc ánh sáng sắp bắn trúng Nhan Tử Dạ thì Áo Đức Kỳ ở bên cạnh đã lao qua chắn phía sau Nhan Tử Dạ. Sau đó Áo Đức Kỳ theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy dần dần nhỏ lại, cuối cùng bị sư thú bổ nhào tới nuốt vào bụng.

Hoa văn tiểu thứ cầu trên mu bàn tay Nhan Tử Dạ lóe lên một tia hồng quang nhưng lại bị áp chế xuống.

Ngay lúc sư thú ăn xong Áo Đức Kỳ định xoay người tấn công Nhan Tử Dạ thì quân cờ màu trắng đang vây khốn An Nhĩ Tư đột nhiên xuất hiện vết rạn. Sau đó ‘răng rắc’ vài tiếng rồi vỡ nát như thủy tinh. An Nhĩ Tư ở bên trong chiếm được tự do.

Sư thú trên bàn cờ lớn ngay lúc quân cờ trắng vỡ nát cũng biến thành bạch quang, biến mất. Theo sư thú biến mất, trần động ở phía trên bàn cờ vốn không sức mẻ đột nhiên ‘ầm’ một tiếng, một tảng đá lớn rớt xuống, sau đó trần động xuất hiện một cửa động lớn.

An Nhĩ Tư chiếm được tự do lập tức ôm cổ Nhan Tử Dạ, lo sợ Nhan Tử Dạ sẽ biến mất.

Nhan Tử Dạ cũng ôm chặt lấy anh: “An Nhĩ Tư, tôi thành công rồi.” Truyền linh lực trong cơ thể vào quân cờ trắng, thẳng tới khi nó không chứa đựng nổi mà vỡ nát, chỉ có Nhan Tử Dạ thân là yêu, hơn nữa tu vi cũng không kém mới có thể làm được. Thật không ngờ thật sự thành công.

“Tiểu Dạ… em dọa tôi.” Tình huống vừa nãy thực sự quá nguy hiểm, nếu không nhờ Áo Đức Kỳ ngăn cản thì Nhan Tử Dạ đã bị sư thú nuốt vào bụng. Nhớ lại tình cảnh vừa nãy, An Nhĩ Tư vẫn còn sợ hãi. Thế nhưng Nhan Tử Dạ an toàn nhưng Áo Đức Kỳ lại…

“Nếu không mạo hiểm thì không thể phá giải trận này.” Nhan Tử Dạ buông An Nhĩ Tư, sau đó xoay người nhìn nhóm Áo Đức Kỳ bị sư thú ăn vào bụng một lần nữa xuất hiện trên bàn cờ… thầm nghĩ, quả nhiên là vậy.

“Này là… tinh thần lĩnh vực?” An Nhĩ Tư trợn to mắt nhìn nhóm Áo Đức Kỳ mờ mịt đứng trước mặt, tựa hồ không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thứ trước hết An Nhĩ Tư nghĩ tới chính là tinh thần lĩnh vực.

“Vừa nãy đều là ảo giác à?” Áo Đức Kỳ nhìn hai tay mình, lẩm bẩm.

“Không…. đó không phải ảo giác, nếu chúng ta thua thì thực sự sẽ chết ở đây.” Nhan Tử Dạ nghiêm túc nói.

“Tiểu Dạ, này rốt cuộc là chuyện gì?” An Nhĩ Tư hiện giờ rất muốn biết hết thảy là chuyện gì. Nếu vừa nãy không phải ảo giác thì nhóm Áo Đức Kỳ vì sao bị ăn rồi mà vẫn sống sót?



Hoàn Chương 167.