Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

Chương 164: Sơn động thần bí




“Từ từ…”

Nhóm nhị trưởng lão đang định rời đi thì Nhan Tử Dạ đột nhiên gọi bọn họ lại.

“Xin hỏi, có gì phân phó?” Nhị trưởng lão quay đầu nhìn về phía Nhan Tử Dạ, sau đó cung kính nói. Sao có thể vô lễ, trước không luận tới thân phận bán thú nhân cùng vương tử phi của đế quốc Á Bá Lan, chỉ cần thân phận cường giả SS cao cấp mà bọn họ vừa biết thôi cũng đủ để nhị trưởng lão chỉ là thú nhân cấp S cao cấp phải cung kính. Cho dù là quốc vương Ni Lạp Nhĩ nhìn thấy Nhan Tử Dạ thì thái độ cũng chẳng kém là bao. Dù sao hiện giờ thì cấp SS cao cấp chính là cấp bậc cao nhất.

“Cứ vậy để các người rời đi thì tôi khá lo lắng, vì thế tôi cần lấy đi một thứ từ các người.” Hấp thu xong một viên tinh hạch cấp S cao cấp, hiện giờ linh lực trong cơ thể Nhan Tử Dạ sung túc. Với tu vi hiện giờ, cậu đã có thể sử dụng một vài pháp thuật.

“Lấy đi một thứ từ chúng ta? Cái gì vậy?” Nhị trưởng lão nghi hoặc, trên người ông không có gì đáng giá để bán thú nhân Nhan Tử Dạ chú ý a.

Nhan Tử Dạ bước về phía nhóm người nhị trưởng lão, sau đó vươn tay phải nói: “Yên tâm, không có chút thống khổ nào cả, các người chỉ mất đi đoạn kí ức gặp gỡ chúng ta mà thôi.”

Cái gì? Cậu ta muốn cướp đi trí nhớ của bọn họ?

Đám nhị trưởng lão cả kinh định trốn chạy, kết quả vừa định xoay người thì một đạo ngân quang bay tới bao trùm lấy bọn họ, sau đó họ phát hiện mình cư nhiên không thể động đậy.

Sau khi An Nhĩ Tư thi triển tinh thần lĩnh vực giam cầm đám nhị trưởng lão, hồng quang trong tay Nhan Tử Dạ chợt lóe, một viên cầu năng lượng màu đỏ xuất hiện trong tay Nhan Tử Dạ, sau khi lóe sáng hồng quang thì tiến nhập vào trong cơ thể nhóm nhị trưởng lão. Ngay sau đó trên trán bọn họ có một hạt châu màu đỏ bay ra, bên trong hạt châu tựa hồ có một ít chất lỏng màu trắng lăn tăn, chúng bay tới tay Nhan Tử Dạ rồi dung nhập vào trong quả cầu năng lượng của cậu. Tiếp đó chỉ thấy quả cầu năng lượng hệt như quả cầu thủy tinh, vỡ nát.

Sau khi hạt châu đỏ một lần nữa quay trở lại cơ thể nhóm nhị trưởng lão thì toàn bộ bọn họ té xỉu xuống đất. An Nhĩ Tư búng tay, sáu thú nhân áo đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh, anh hướng bọn họ phân phối: “Đưa bọn họ ra ngoài rừng, đừng để người khác phát hiện.”

“Vâng.”

Sáu người áo đen trùm chiếc áo khoác đen lên người nhóm nhị trưởng lão, tiếp đó bọn họ cùng nhóm nhị trưởng lão biến mất trước mặt nhóm An Nhĩ Tư.

Nhóm thú nhân áo đen này vẫn luôn ẩn thân đi theo nhóm An Nhĩ Tư, nghe theo lời anh phân phó, không có lệnh triệu hồi của An Nhĩ Tư, họ sẽ không xuất hiện.

Nhìn nhóm áo đen mang nhóm nhị trưởng lão, Áo Đức Kỳ nhịn không được tò mò hỏi: “Cậu lấy cái gì của bọn họ vậy?” Chẳng lẽ thực sự là trí nhớ? Chính là sao có thể, trí nhớ của một người sao có thể bị lấy đi như vậy.”

“Không phải anh đã biết à?” Nhan Tử Dạ ám chỉ nhìn Áo Đức Kỳ: “Đúng vậy, tôi cầm đi đoạn trí nhớ từ khi gặp gỡ chúng ta, yên tâm, tôi không tổn thương bọn họ, sau khi tỉnh lại, họ chỉ mất đi một đoạn trí nhớ mà thôi. Có một số việc vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.”

Nhan Tử Dạ tiện thể nhắc nhở, Áo Đức Kỳ hiểu được, đơn giản là không muốn đám nhị trưởng lão lộ chuyện của bọn họ ra ngoài, vì phòng ngừa vạn nhất nên mới cướp đi trí nhớ.

Kỳ thực Áo Đức Kỳ cũng hiểu được như vậy là kết quả tốt nhất, vì thế anh trầm mặc.

An Nhĩ Tư đi tới, cười nói: “Tiểu Dạ, sức chiến đấu của em lại tăng lên rồi, một kích vừa nãy không thua gì sức mạnh của thú nhân cấp SS cao cấp.” Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, An Nhĩ Tư cũng không tin tưởng Nhan Tử Dạ cư nhiên chỉ bằng một đòn có thể diệt gọn đám huyết tri chu.

“Sức chiến đấu của tôi không tăng, chẳng qua nó vừa vặn là thiên địch của đám nhện thôi.” Nếu thực sự đã đạt tới cấp SS cao cấp, vừa nãy Nhan Tử Dạ cũng không chật vật đến vậy.

An Nhĩ Tư hiểu ý Nhan Tử Dạ. Quả thực đòn tấn công vừa nãy đặc biệt dành cho đám huyết tri chu.

Nghe thấy lời Nhan Tử Dạ, ba ảnh vệ cấp SS có chút thất vọng, bọn họ cứ tưởng vương tử phi nhà mình đã trở thành cấp SS cao cấp, hóa ra chỉ là hiểu nhầm. Cao hứng không một phen, bất quá ngẫm lại thì vương tử phi chỉ mới hai mươi thôi, cho dù thiên phú cực cao thì cũng không nghịch thiên tới mức thăng cấp lên SS cao cấp. Thế nhưng theo sức chiến đấu vừa nãy thì cho dù không phải SS cao cấp thì cũng là SS sơ cấp. Này cũng là chuyện đáng cao hứng.

Bởi vì đây là địa bàn của huyết tri chu nên các loại tinh tế thú khác tạm thời sẽ không chạy tới, nhóm Nhan Tử Dạ có thể tạm thời an toàn.

Liếc nhìn hang động của đám nhện, trong đầu Nhan Tử Dạ đột nhiên hiện lên hình ảnh của bản đồ. Cậu khẽ nhíu may, cảm thấy nơi này tựa hồ có chút quen thuộc.

Nhan Tử Dạ không quá xác định lấy bản đồ ra, liếc nhìn một cái rồi nói: “An Nhĩ Tư, anh xem cái này.”

An Nhĩ Tư tới gần, nhìn theo ngón tay Nhan Tử Dạ thì cũng phát hiện bản đồ có vấn đề: “Hai đường?”

“Đúng vậy, anh xem, con đường này chỉ tới ổ huyết tri chu thì bị cắt đứt, con đường khác thì cần phải đi vòng qua ổ huyết tri chu. Nếu chúng ta lựa chọn con đường thứ hai thì sẽ gặp phải đủ loại khó khăn, khu rừng này có rất nhiều tinh tế thú, nguy cơ nặng nề, tôi sợ chúng ta còn chưa tới đích đã chịu không nổi.” Chỉ mới tiến vào rừng không bao lâu đã gặp phải nhiều tinh tế thú như vậy, nếu còn tiếp tục đi sâu vào bên trong thì Nhan Tử Dạ căn bản không dám tưởng tượng tới hậu quả.

Đúng vậy, Nhan Tử Dạ quả thực rất muốn tìm ra bảo tàng có thể trợ giúp An Nhĩ Tư thăng cấp, thế nhưng cậu sẽ không vì nó mà để mọi người gặp phải nguy hiểm, đánh mất tánh mạng một cách vô ích.

An Nhĩ Tư hiểu được ý Nhan Tử Dạ, liếc nhìn con đường bị cắt đứt ở ổ huyết tri chu: “Tiểu Dạ, ý em là muốn đi con đường đầu tiên?”

Áo Đức Kỳ cũng bước tới nhìn nhìn bản đồ, nghe An Nhĩ Tư nói vậy thì không lên tiếng, anh chờ Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư quyết định.

“Chúng ta vào sơn động xem thử đi, nếu bản đồ đã vẽ đường thì chắc chắn trong sơn động có đường. An Nhĩ Tư, chẳng lẽ anh không thấy nhiều huyết tri chu tập trung ở đây, lại chiếm cứ một địa bàn lớn như vậy là có chút không thích hợp sao?” Tuy huyết tri chu là loài sống quần cư nhưng nhan Tử Dạ vẫn cảm thấy kỳ lạ. Nhiều huyết tri chu sinh sống ở đây như vậy tựa hồ là vì muốn bảo vệ lối vào thông đạo đi tới bảo tàng.

“Tốt, chúng ta vào trong xem thử.” Nghe Nhan Tử Dạ nói xong, An Nhĩ Tư nghĩ nghĩ rồi đồng ý. Dù sao nếu đi theo con đường thứ hai, với sức chiến đấu của mọi người thì quả thực không có khả năng tới được vị trí bảo tàng. Có lẽ còn chưa được phân nửa lộ trình đã bị đám tinh tế thú diệt đoàn.

Tuy con đường trong sơn động không biết thế nào, không biết có nguy hiểm hay không, thế nhưng ít ra có thể cam đoan sẽ không gặp phải tinh tế thú thể hình lớn. Này cũng là một tầng bảo đảm vô hình.

Vốn An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ chính là đầu lĩnh của nhóm, hai người đã quyết định thì những người khác cũng không phản đối. Bọn họ tồn tại chỉ vì bảo hộ hai người mà thôi. Áo Đức Kỳ cũng chỉ là đồng đội, căn bản không có quyền lên tiếng.

Đám nhện con trong sơn động cũng biến mất hoàn toàn, ngay cả mạng nhện bên trong cũng bị linh hỏa của Nhan Tử Dạ đốt sạch, thế nên bên trong sơn động thoạt nhìn rất sạch sẽ. Vài thú nhân cấp S đi trước mở đường, ở ngoài nhìn vào có chút nhỏ hẹp, nhưng vào trong thì phát hiện hang động này rất lớn.

Trong sơn động bởi vì không có ánh sáng nên rất u ám, ba thú nhân cấp S hệ hỏa đi ở phía trước, tay không ngừng phóng ra những ngọn lửa nhỏ chiếu sáng.

Mới đi được khoảng hai mươi mấy mét thì đột nhiên thú nhân đi ở phía trước ngừng lại, An Nhĩ Tư liền hỏi: “Sao không đi tiếp?”

Một thú nhân quay đầu lại nói: “Thiếu gia, phía trước không có đường.”

Không có đường? An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ lập tức tiến tới trước, phát hiện quả nhiên đã bị núi đá ngăn chặn, hơn nữa xem xét xung quanh thì tựa hồ chưa từng bị mở ra.

“Mọi người xem xem có gì khả nghi không.” Nhan Tử Dạ mở miệng nói.

Vài thú nhân lập tức sờ soạng lên vách đá trước mặt, nhóm Áo Đức Kỳ cũng bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

Chính là tìm hồi lâu, tìm khắp sơn động cũng không phát hiện lối ngầm hay thứ gì đó khả nghi.

Cuối cùng, sau khi xác định chỉ là một sơn động bình thường, An Nhĩ Tư mới hết hi vọng nói với Nhan Tử Dạ: “Tiểu Dạ, xem ra con đường trên bản đồ sở dĩ bị cắt ở đây chính là vì nó chỉ là sơn động bình thường mà thôi. Chúng ta đi con đường thứ hai đi.”

“Không.” Nâng tay ngăn cản An Nhĩ Tư đang định dẫn dắt mọi người rời đi: “Nếu sơn động này chỉ là một sơn động bình thường thì bản đồ sẽ không chỉ ra một con đường như vậy. Trực tiếp chỉ ra con đường thứ hai là được, vì sao lại phải làm chuyện thừa như vậy? Tôi cảm thấy sơn động này không đơn giản, khẳng định có cái gì đó đặc biệt, chỉ là không biết ẩn giấu ở đâu thôi.” Lúc còn ở địa cầu, Nhan Tử Dạ đã từng tìm kiếm rất nhiều sơn động, vì thế có kinh nghiệm hơn nhóm An Nhĩ Tư.

Nhan Tử Dạ búng ngón tay, một ngọn lửa nhỏ xuất hiện, Nhan Tử Dạ đi tới trước mặt vách tường sơn động, vươn tay gõ gõ. Phát hiện là đặc thì tiếp tục chuyển qua bên khác. Nhan Tử Dạ không chịu từ bỏ, trong lòng cậu có một cảm giác rất mãnh liệt, cứ cảm thấy trong sơn động này có thông đạo. Ân, có lẽ bởi vì trước kia xem TV, tiểu thuyết khá nhiều nên mới có cảm giác này.

An Nhĩ Tư thấy Nhan Tử Dạ chưa từ bỏ ý định, chỉ đành cùng cậu ở lại, một lần nữa tìm kiếm. Bởi vì anh biết, nếu Nhan Tử Dạ không tự mình xác định thì cậu sẽ không chết tâm.

Tự mình tìm kiếm một lần nhưng cũng không phát hiện được gì, Nhan Tử Dạ có chút thất vọng, chẳng lẽ thật sự là bản đồ sai?

“Quên đi, chúng ta đi thôi, đừng chậm trễ thời gian.” Nhan Tử Dạ quyết định từ bỏ, hiện giờ đã là buổi chiều, nếu còn chậm trễ thì trời sẽ tối đen mất.

Lúc Nhan Tử Dạ đang định xoay người rời đi thì đột nhiên cậu giẫm phải một hòn đá trơn nhẵn dưới chân. Ngay sau đó, khối đất dưới chân Nhan Tử Dạ biến mất, cậu còn chưa kịp phản ứng thì đã rơi xuống.

“Tiểu Dạ…” An Nhĩ Tư đứng cách đó ba bước lập tức chạy tới, bất quá tốc độ Nhan Tử Dạ rơi xuống quá nhanh, anh căn bản không kịp chụp lấy tay cậu, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu rơi xuống.



Hoàn Chương 164.

_________________