Na Duy Á gia tộc, từ sáng sớm Áo Đức Kỳ đã bị cha mình kêu réo: “Áo Đức Kỳ, trong số đứa nhỏ của An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ thật sự có bán thú nhân, con là bạn với chúng, phải tận lực quải tiểu bán thú nhân kia về đây.” Gia chủ Na Duy Á phân phó.
Áo Đức Kỳ thản nhiên nhìn cha mình một cái: “Con nói rồi, con sẽ không làm vậy. Con đã có bầu bạn mình thích, không bao lâu nữa hai chúng con sẽ kết hôn.”
“Cái gì?” Gia chủ Na Duy Á cả kinh, vỗ bàn nhảy dựng lên: “Bầu bạn gì? Là giống cái gia tộc nào, chuyện quan trọng như vậy sao con không nói sớm, con chính là người thừa kế gia tộc Na Duy Á chúng ta, bầu bạn của con có thể tùy tiện quyết định như vậy sao?”
Người thừa kế gia tộc? Kia căn bản không phải thứ Áo Đức Kỳ muốn, cho dù là trước lúc Tiểu Thứ xuất hiện anh cũng không muốn tranh giành vị trí kia, để nó cho anh trai anh lại càng thích hợp hơn.
“Em ấy không thuộc gia tộc nào cả, chỉ là một thú nhân bình thường. Con nói rồi, con không muốn trở thành người thừa kế gia tộc, mà bầu bạn của con cũng không cần phải xuất thân từ gia tộc gì cả.” Từ lúc đứa nhỏ của Nhan Tử Dạ phá xác, đã hơn mười ngày anh không gặp Tiểu Thứ, hiện giờ Áo Đức Kỳ thực sự rất nhớ Tiểu Thứ. Hôm nay liền dẫn Tiểu Thứ về giới thiệu với cha. Về phần cha có thừa nhận hay không cũng không quan trọng, chỉ cần anh thích là được.
Vừa nghe Áo Đức Kỳ cư nhiên tìm một thú nhân không quyền không thế làm bầu bạn, gia chủ Na Duy Á lập tức phản đối: “Không được, vô luận con có thừa nhận hay không, con vẫn là người thừa kế của gia tộc Na Duy Á, điều này vĩnh viễn không thay đổi. Bầu bạn của con cho dù không phải tiểu bán thú nhân thì cũng tuyệt đối không thể là thú nhân, phải là giống cái, còn phải là giống cái của đại gia tộc.”
Trong mắt gia chủ Na Duy Á, con trai ông xuất sắc như vậy, đừng nói thú nhân, cho dù là giống cái gia tộc bình thường cũng không xứng.
“Chuyện này vô luận cha có đồng ý hay không, kết quả vẫn là vậy.” Biểu tình trên mặt Áo Đức Kỳ thực cường ngạnh, không ai có thể chia rẽ anh cùng Tiểu Thứ, cho dù là cha hay gia tộc cũng không thể.
Xét theo khía cạnh tình cảm mà nói, thái độ của Áo Đức Kỳ cùng An Nhĩ Tư khá giống nhau. Hoặc là không có, hoặc là nhìn trúng thì tuyệt đối sẽ không buông tay, thà ít mà tốt.
Áo Đức Kỳ tuy lạnh nhạt với người ngoài nhưng chưa từng làm trái ý ông, hiện giờ đứa con này lại vì một thú nhân bình thường không thể sinh dục mà phản kháng? Rốt cuộc là dạng thú nhân gì có thể làm Áo Đức Kỳ không tiếc buông tha vị trí thừa kế cũng muốn ở bên đối phương? Gia chủ Na Duy Á thực tức giận, đồng thời cũng có một tia hiếu kỳ.
“Áo Đức Kỳ, con cũng biết rõ, nếu người kia chỉ là thú nhân bình thường thì cha có biện pháp buộc nó phải rời đi.” Gia chủ Na Duy Á không phải người dễ dàng thỏa hiệp, vì sự phồn vinh của gia tộc, có một số việc khi cần ra tay ông tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.
Nghe thấy cha cư nhiên uy hiếp mình, trong mắt Áo Đức Kỳ lóe lên một tia sáng lạnh, tựa hồ đang nghĩ gì đó, sau khi trầm mặc một chốc anh mới lạnh lùng mở miệng: “Con nhớ rõ gia tộc có quy định, nếu thú nhân hoặc giống cái đạt tới cấp S thì gia tộc không có quyền can thiệp vào hôn sự của họ nữa, đồng dạng, cũng không có quyền bức bách họ tiếp nhận vị trí gia chủ.”
Gia chủ Na Duy Á dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Áo Đức Kỳ, âm thanh cũng có chút run rẩy: “Ý con là… con… con đã đột phá tới cấp S rồi?”
Áo Đức Kỳ vẫn luôn là phái hành động, đối mặt với chất vấn của cha, anh lập tức phát ra hơi thở cường đại mà mình vẫn luôn che dấu, thanh quang trên người hiện lên, khí thế thuộc về thú nhân cấp S nháy mắt thổi quét khắp đại sảnh, đương nhiên chỉ trong nháy mắt Áo Đức Kỳ đã lập tức thu hồi. Bất quá chỉ như vậy cũng đủ làm gia chủ Na Duy Á cảm nhận rõ ràng.
“Con… từ khi nào…” Con trai mình cư nhiên trở thành thú nhân cấp S mà ông không hề hay biết? Cùng lúc với khiếp sợ, gia chủ Na Duy Á còn cảm thấy một chút bất đắc dĩ. Chuyện lớn như vậy mà Áo Đức Kỳ lại gạt ông cùng gia tộc, như vậy có thể thấy anh bất mãn cỡ nào.
Bởi vì Áo Đức Kỳ từ nhỏ đã trưởng thành sớm nên gia chủ Na Duy Á vẫn rất an tâm, chưa từng hỏi nhiều tới chuyện của anh. Mà như vậy thì chẳng khác nào không quan tâm, vì thế quan hệ cha con giữa gia chủ Na Duy Á cùng Áo Đức Kỳ khá căng thẳng. Nếu dùng lời của Áo Đức Kỳ thì nếu đã không quan tâm thì sau này chuyện của anh cũng hi vọng cha hỏi tới.
“Hiện giờ con là thú nhân cấp S, kia hôn sự của con do con làm chủ, vị trí người thừa kế vẫn để cho anh cả đi, con không hứng thú.” Nói xong, Áo Đức Kỳ liền xoay người rời đi, để lại gia chủ Na Duy Á sững sờ không biết nên làm sao.
Lúc ra tới cửa, Áo Đức Kỳ liếc mắt nhìn Áo Phỉ Á nãy giờ vẫn đứng đó, thản nhiên nói: “Vị trí kia là của anh, về sau tôi không hi vọng có người tới làm phiền tôi nữa.”
Nhìn bóng dáng Áo Đức Kỳ rời đi, Áo Phỉ Á lộ ra biểu tình tựa tiếu phi tiếu, thú nhân cấp S sao? Anh cố gắng lâu như vậy vẫn chưa thể đột phá, Áo Đức Kỳ cư nhiên mới ba mươi đã thành công. Nếu dựa theo lệ thường thì Áo Đức Kỳ đã chiến thắng trong kì thí nghiệm người thừa kế gia tộc lần này. Thế nhưng Áo Đức Kỳ lại không thèm vị trí người thừa kế, không, là không thèm vị trí gia chủ, thú nhân kia thực sự tốt vậy sao? Tốt đến mức có thể làm Áo Đức Kỳ từ bỏ nhiều thứ như vậy?
Đột nhiên Áo Phỉ Á cảm thấy thực hứng thú với bầu bạn của Áo Đức Kỳ.
Yến tiệc mà gia tộc Cái Nhĩ tổ chức cho đám nhóc, cho dù đại gia tộc ở các quốc gia xa xôi cũng tới góp mặt. Toàn bộ đều là vì tiểu bán thú nhân.
Hải Bác Lạc cùng Ngải Luân chắc chắn cũng bị phụ mỗ nhà mình kéo tới, vốn lúc tiểu bán thú nhân còn chưa phá xác đã bị lải nhải suốt cả ngày, đợi tới khi xác nhận trong số đứa nhỏ của An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ thực sự có một đứa là bán thú nhân thì hai người liền bị phụ mỗ cùng gia tộc oanh tạc, Hải Bác Lạc cùng Ngải Luân quả thực sống một ngày bằng một năm.
Ngải Luân thì còn đỡ, Hải Bác Lạc thì đã oán niệm sâu sắc.
Rốt cuộc cũng đợi tới tiệc giới thiệu của đám nhóc, lúc nhìn năm đứa nhóc được An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ nắm tay dắt vào, oán niệm sâu sắc của Hải Bác Lạc đột nhiên tan thành mây khói.
Năm đứa nhóc xinh xắn thoạt nhìn tầm ba tuổi, gương mặt nhỏ nhắn, biểu tình nghiêm túc. Tuy rất muốn nghiêm túc theo sau phụ mỗ mình nhưng đám nhóc vẫn nhịn không được thường xuyên tò mò liếc nhìn đám người ở xung quanh. Bộ dáng giả vờ làm người lớn của chúng quả thực đáng yêu không thôi. Manh ngược đó a, hiểu không a.
Trước mặc kệ người khác nghĩ thế nào, dù sao Hải Bác Lạc đã có ý tưởng muốn ôm năm đứa nhóc về nhà.
Vừa thấy năm nhân vật chính xuất hiện, đám đại gia tộc nào còn quản tới vấn đề phong độ, lễ nghi này nọ, lập tức hăng hái dẫn đứa nhỏ nhà mình chen tới trước.
Lúc này An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ nói với gia chủ Cái Nhĩ một tiếng rồi muốn ôm tam đản trong lòng ông đi theo, bất quá ông không đồng ý. Vì thế An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ chỉ đành dắt đại đản, nhị đản cùng tiểu tứ, tiểu ngũ rời đi.
“Lão Cái Nhĩ, này chính là tiểu bán thú nhân à?” Một thú nhân đầu tóc có chút bạc trắng dẫn theo một tiểu thú nhân tầm bảy tuổi chen tới bên cạnh nhóm gia chủ Cái Nhĩ, sau khi lướt nhìn năm đứa nhóc thì ánh mắt dừng lại trên người tam đản trong lòng gia chủ Cái Nhĩ.
Người này chính là đại trưởng lão của gia tộc Na Duy Á, là bạn tốt của gia chủ Cái Nhĩ, thế nên lúc nói chuyện không hề cố kỵ. Lần này ông dẫn chắt trai nhà mình theo, lí do là gì thì mọi người đều hiểu, gia chủ Cái Nhĩ sao lại không hiểu.
Thấy An Nhĩ Tư đi về phía nhóm Áo Đức Kỳ, gia chủ Cái nhĩ liếc nhìn cặp mắt trắng dã của đại trưởng lão Na Duy Á, thản nhiên nói: “Đúng thì thế nào, này chính là chắt trai của tôi, liên quan gì lão?”
“Gì mà không liên quan, với quan hệ của chúng ta, chắt của ông thì cũng là chắt của tôi. Gương mặt nhỏ nhắn này sau khi lớn lên nhất định là một bán thú nhân cực kỳ tuấn mỹ. Đây đây, tiểu bán thú nhân, đây là chắt trai của ông, tuổi tác hai đứa cũng xấp xỉ nhau, có thể chơi cùng a!” Ánh mắt đại trưởng lão Na Duy Á nhìn tam đản cũng sắp lóe thanh quang, nhịn không được mỉm cười tươi rói đẩy chắt trai nhà mình tới trước.
Thấy ông lão xa lạ đẩy một đứa nhóc tới trước mặt mình, tam đản nhịn không được rụt vào lòng ngoại tổ phụ. Gia chủ Cái Nhĩ cảm nhận được tam đản bất an, liền vội vàng vỗ lưng bé: “Tam đản không sợ, không sợ a, ngoại tổ phụ ở đây, ai cũng không thể tổn thương tam đản.”
Thấy tam đản trong lòng mình không còn sợ nữa, gia chủ Cái Nhĩ mới phẫn nộ nói: “Lão quỷ này, mau mau dẫn chắt trai nhà ông đi, dám dọa chắt ngoan tôi sợ thì tôi phá nát ổ sói của ông đấy.”
“Sao có thể dọa sợ chứ, xem xem, chắt trai nhà tôi thực đáng yêu a.” Đại trưởng lão Na Duy Á vỗ nhẹ vai tiểu thú nhân, tiểu thú nhân hiểu ý, trên người chợt lóe thanh quang, thoáng chốc đã biến thành một tiểu thanh lang lông xù chỉ bé cỡ bốn mươi cm. Đôi mắt to long lanh ngập nước nhìn tam đản mà chớp chớp, cái đuôi gian nan bắt chước cẩu cẩu mà lắc lắc không ngừng, bộ dáng lấy lòng.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu thú nhân khác ngoại trừ anh em nhà mình, tam đản nhịn không được tò mò nhìn.
Thấy tam đản hứng thú, nụ cười trên mặt đại trưởng lão Na Duy Á lại càng sáng lạn hơn, trực tiếp ôm tiểu thanh lang trong lòng đưa sát tới chỗ tam đản: “Sờ sờ thử xem, da lông thực mềm mại nha.”
Tam đản quả thực chậm rãi vươn bàn tay bé xíu mũm mĩm của mình về phía tiểu thanh lang, biểu tình ngây ngô hiếu kỳ.
“Đừng a tam đản, trên người tiểu thanh lang này nhiều vi khuẩn lắm, chúng ta đi tìm anh trai của tam đản đi nha. Anh trai của tam đản đáng yêu hơn hẳn tiểu thanh lang này.” Gia chủ Cái Nhĩ thấy tam đản thực sự bị đại trưởng lão Na Duy Á mê hoặc thì vội vàng ôm bé bật dậy, chuẩn bị rời đi.
“Ôi chao, lão quỷ đừng đi a, ông có ý gì hả, gì mà trên mình chắt trai tôi nhiều vi khuẩn? Ông đừng có mà trợn mắt nói dối, tôi thấy ông chính là ghen tị chắt trai nhà tôi đáng yêu được tiểu bán thú nhân thích.” Đại trưởng lão Na Duy Á ôm tiểu thanh lang vội vàng đuổi theo, định ngăn cản gia chủ Cái Nhĩ. Kết quả có một người chắn ngay trước mặt đại trưởng lão Na Duy Á, người nọ tản ra hàn khí ngàn năm, lạnh lùng nói: “Cháu ông không xứng với tiểu bán thú nhân nhà chúng ta.”
Đại trưởng lão Na Duy Á vừa nhìn thì nhận ra người nọ chính là gia chủ gia tộc Mã Khắc Tân, Khắc Lỗ Tư. Khắc Lỗ Tư khá nổi tiếng ở Lam tinh, không chỉ vì sức chiến đấu cấp SS trung cấp mà còn vì ông là người chưởng quản duy nhất của gia tộc Mã Khắc Tân có gen bán thú nhân siêu cao. Người chưởng quản duy nhất có nghĩa là gia tộc Mã Khắc Tân không có trưởng lão, chỉ có gia chủ mà thôi. Vì thế trong gia tộc Mã Khắc Tân, Khắc Lỗ Tư chính là người cầm quyền cao nhất.
Vô luận là thế lực hay tài lực, mặc dù là đệ nhất gia tộc của Ni Lạp Nhĩ Đế Quốc, nhưng gia tộc Na Duy Á kì thực vẫn kém gia tộc Mã Khắc Tân. Hơn nữa Khắc Lỗ Tư này nổi tiếng bao che khuyết điểm, một khi bị nhắm tới, cho dù không chết thì cũng bị lột mất một tầng da.
Vì thế đại trưởng lão Na Duy Á khá kiêng kị, sau khi cân nhắc một chút, đại trưởng lão Na Duy Á cảm thấy không nên đắc tội Khắc Lỗ Tư thì tốt hơn.
Mắt thấy gia chủ Cái Nhĩ đã ôm tiểu bán thú nhân đi xa, Khắc Lỗ Tư thì đã xoay người rời đi, đại trưởng lão Na Duy Á cũng không tiếp tục đuổi theo. Thời gian còn dài, vừa nãy chắt trai nhà mình đã lưu lại ấn tượng với tiểu bán thú nhân, về sau tiếp cận cũng dễ dàng hơn.
Nghĩ tới đây, đại trưởng lão Na Duy Á liền nhịn không được xoa xoa đầu tiểu thanh lang trong lòng: “Hôm nay nhóc biểu hiện không tồi, tiếp tục cố gắng!”
Được tổ gia gia nhà mình khích lệ, tiểu thanh lang vui sướng nheo mắt.
…
Hoàn Chương 156.