Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

Chương 134: Tiểu thứ cầu biến hóa




“Tiểu Dạ, bởi vì vương thất cản trở nên gia gia chỉ có thể tạm thời ngừng lại. Con yên tâm, gia gia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Nhan gia như vậy.” Rõ ràng đã quyết không chết không thôi, thế nhưng lại vì hoàng thất đột nhiên nhúng tay mà gia chủ Cái Nhĩ không thể không tạm thời lùi bước. Đồng thời đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão trên người bị thương nặng cộng thêm bị tra tấn tới mức tinh thần sắp hỏng mất cũng được thả ra. Bởi vì sợ Nhan Tử Dạ tức giận, ông sốt ruột giải thích.

Nhan Tử Dạ hiểu được sự khó xử của gia chủ Cái Nhĩ, liền nói: “Gia gia, tôi hiểu mà. Hiện giờ Nhan gia cũng nhận đủ giáo huấn, tôi cũng hết giận. Sau này bọn họ cũng không gây thêm sóng gió gì được nữa, có cho bọn họ cũng không dám.” Lần này tổn thất thảm trọng, Nhan gia giống như bị cắn rớt một miếng thịt lớn, nhận được một bài học xương máu, mà đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão bị An Nhĩ Tư hạ ám chỉ tinh thần, một khi nảy sinh sát ý với Nhan Tử Dạ thì sẽ lập tức bị năng lượng phản phệ, nổ tan xác mà chết.

Nhan Tử Dạ cảm thấy mỹ mãn, hơn nữa ngoài mặt nói buông tha nhưng không ai nói không thể ngầm hạ độc thủ a! Theo Nhan Tử Dạ biết, An Nhĩ Tư đã chậm rãi bài bố, hiện giờ Nhan gia phải dựa vào vương thất Ni Lạp Nhĩ mới có thể sinh tồn, nhưng nếu vương thất Ni Lạp Nhĩ ngay cả thân mình cũng lo không xong thì sao?

Thấy Nhan Tử Dạ tựa hồ cũng không bởi vì chuyện này mà tức giận, gia chủ Cái Nhĩ cũng thở phào một hơi. Hiện giờ tình tự của Nhan Tử Dạ là quan trọng nhất, nhân viên y tế cũng có nói, bán thú nhân đang mang thai tuyệt đối không thể xúc động, chỉ cần cảm xúc tiêu cực một chút thôi cũng có thể sẽ ảnh hưởng tới đám nhỏ trong bụng. Vì thế hiện giờ gia chủ Cái Nhĩ đối xử với Nhan Tử Dạ hệt như đối xử với tiểu tổ tông.

Thấy Nhan Tử Dạ lại bắt đầu ngáp, An Nhĩ Tư ở bên cạnh lập tức đỡ cậu đứng dậy, nói: “Được rồi gia gia, hôm nay dậy khá sớm nên Tiểu Dạ hơi mệt, con bồi em ấy về nghỉ đã.”

“Mau đi đi.” Gia chủ Cái Nhĩ cười ha hả nhìn hai người rời đi, sau đó ông đặt lực chú ý lên người Tân Địch lưu lại.

“Gia chủ Mã Khắc Tân hiện giờ thế nào, cũng nhiều năm rồi chúng ta không gặp mặt, thực không ngờ Tiểu Dạ cư nhiên lại là người kế thừa dòng chính của gia tộc Mã Khắc Tân.” Gia chủ Cái Nhĩ cảm thán nói, lúc trước sở dĩ ông đáp ứng An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ ở cùng một chỗ, trừ bỏ An Nhĩ Tư kiên quyết, ông còn nhìn trúng tiềm lực của Nhan Tử Dạ. Hiện giờ tất cả đã không còn quan trọng, bỏ hết những điều khác, chỉ riêng thân phận bán thú nhân thôi đã đủ làm gia chủ Cái Nhĩ cảm thấy may mắn vì quyết định trước kia của mình.

“Tổ gia gia khỏe lắm, lúc tiểu tổ tông tổ chức hôn lễ, tổ gia gia sẽ tới.” Tân Địch mỗi ngày đều gọi cho Khắc Lỗ Tư báo cáo tình hình của Nhan Tử Dạ, mọi chuyện xảy ra, ông đều biết. Vốn lúc biết Nhan Tử Dạ chịu ủy khuất, Khắc Lỗ Tư đã định đích thân tới, cũng may Tân Địch nói với Nhan Tử Dạ, để cậu khuyên nhủ.

Nghe thấy Khắc Lỗ Tư muốn tới, gia chủ Cái Nhĩ cao hứng vỗ đùi nói: “Tốt, chờ ổng tới, tôi cùng ổng uống vài chén.” Gia chủ Cái Nhĩ cùng Khắc Lỗ Tư cũng coi là có chút giao tình, hiện giờ bởi vì Nhan Tử Dạ nên quan hệ của hai nhà lại càng thân thiết hơn.

Bên này Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư còn chưa trở về phòng, còn cách khoảng một trăm mét thì Nhan Tử Dạ đột nhiên cảm ứng được một luồng linh lực cường đại dao động từ trong phòng truyền ra. Nhan Tử Dạ vốn mệt mỏi rã rời lập tức lộ ra biểu tình nghiêm túc, thầm than một tiếng không tốt rồi nói: “An Nhĩ Tư nhanh lên, xảy ra chuyện rồi.”

An Nhĩ Tư không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng thấy Nhan Tử Dạ gấp như vậy, liền ôm chặt lấy cậu, lắc mình về tới cửa phòng.

Nhan Tử Dạ lập tức mở cửa phòng, một trận hồng quang chói mắt từ bên trong truyền ra, An Nhĩ Tư lập tức dựng lồng phòng hộ bảo vệ Nhan Tử Dạ.

Nhan Tử Dạ kinh hãi, nếu không phải có An Nhĩ Tư che chở, suýt chút nữa cậu đã bị linh lực lan tới làm bị thương. Cỗ linh lực dao động này rất quen thuộc, Nhan Tử Dạ nhìn vào trong phòng, chỉ thấy tiểu thứ cầu toàn thân tỏa ra hồng quang mãnh liệt đang lơ lững giữa không trung. Theo hồng quang càng lúc càng mạnh, biểu tình của tiểu thứ cầu cũng càng thống khổ hơn. Mà hai chiếc rễ của Tiểu Hoa thì đang quấn chặt lấy tiểu thứ cầu, thông qua rễ, Tiểu Hoa đang không ngừng truyền linh lực của mình cho tiểu thứ cầu.

Nhìn thấy Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư đã trở lại thì lập tức kích động nói: “Chủ nhân mau cứu Tiểu Hoa, ta sắp bị tiểu thứ cầu rút cạn rồi a.”

Nhan Tử Dạ lập tức đưa tay vào túi, lôi ra một viên tinh hạch cấp A rồi ném về phía Tiểu Hoa, Tiểu Hoa mở miệng nuốt tinh hạch, ngay lập tức linh lực đã sắp cạn kiệt được bổ sung.

Tiếp đó, Tiểu Hoa lại tiếp tục chuyển linh lực cho tiểu thứ cầu.

“Này là sao vậy?” An Nhĩ Tư không biết đã xảy ra chuyện gì, vì thế chỉ có thể cùng Nhan Tử Dạ đứng ngoài cửa quan sát, cũng may bởi vì bọn họ không thích bị quấy rầy nên người hầu trong nhà rất ít khi tới nơi này.

“Biến hóa.” Nhan Tử Dạ nhìn chằm chằm tiểu thứ cầu ở giữa không trung, lộ ra nụ cười tự hào: “Thật không ngờ tiểu thứ cầu lại biến hóa trước, tôi vốn tưởng là Tiểu Hoa a! Xem ra động vật quả nhiên có thiên phú tu yêu hơn thực vật.”

“Biến hóa?” An Nhĩ Tư cả kinh, hỏi: “Ý em là tiểu thứ cầu có thể biến thành hình người?”

Nhan Tử Dạ gật gật đầu: “Đúng vậy, chỉ cần đủ linh lực, sau khi biến hóa thành công tiểu thứ cầu có thể biến thành hình người.” Nói xong, mắt thấy linh lực của Tiểu Hoa lại sắp cạn kiệt, Nhan Tử Dạ lại ném tinh hạch qua. Chỉ hao phí vài viên tinh hạch mà có thể giúp tiểu thứ cầu biến hóa thành công, Nhan Tử Dạ tuyệt không để ý.

Cuối cùng Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư chờ đợi khoảng một tiếng, Tiểu Hoa hấp thu hết năm viên tinh hạch, sau khi toàn bộ linh lực đều được chuyển qua cho tiểu thứ cầu, trên người tiểu thứ cầu đột nhiên bộc phát một trận hồng quang chói mắt, Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư đứng ngoài cửa nhịn không được nhắm mắt lại.

Đợi đến khi hồng quang biến mất, một thiếu niên tóc đỏ tầm mười lăm, mười sáu tuổi có diện mạo phi thường tinh xảo mờ mịt đứng trong phòng nhìn Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư. Nhan Tử Dạ còn chưa kịp nhìn rõ đã bị An Nhĩ Tư bịt kín ánh mắt, Nhan Tử Dạ còn chưa kịp phản ứng đã nghe An Nhĩ Tư nói: “Lập tức mặc quần áo vào, bằng không ta sẽ vứt mi ra ngoài.” Sau đó chỉ nghe ‘ầm’ một tiếng, cửa phòng đóng lại.

Thiếu niên tóc đỏ ở trong phòng bị âm thanh đóng cửa đánh thức. Nhớ tới lời An Nhĩ Tư nói, lại nhìn thân mình trần trụi trắng nõn của mình, thiếu niên tóc đỏ loạng choạng bước từng bước tới tủ quần áo, chọn một bộ rồi mặc vào.

Bất quá bởi vì chưa từng mặc qua nên tay chân có chút luống cuống, chẳng những mặc ngược mà còn dùng lực quá lớn nên xé cái áo rách toạt một lỗ.

Tiểu Hoa ở bên cạnh nhìn không nổi nữa: “Không phải mặc như vậy.”

Thiếu niên tóc đỏ nghe thấy tiếng Tiểu Hoa mới nhớ ra Tiểu Hoa vẫn còn trong phòng, nó lập tức cầu xin giúp đỡ: “Tiểu Hoa, ta phải mặc thế nào a?” Âm thanh trong trẻo lại có chút non nớt đặc trưng của thiếu niên.

“Ai nha, thật là, quần áo phải mặc thế này… Đúng rồi, chính là như vậy, còn quần nữa, cái quần này dài quá, mi lấy cái khác đi, đúng rồi, cái màu đen ấy, cái đó mới là của chủ nhân…” Tiểu Hoa đi theo bên người Nhan Tử Dạ lâu nhất, lúc này hiển nhiên trở thành thầy giáo dạy cách mặc quần áo cho tiểu thứ cầu.

Rốt cuộc năm phút sau, dưới sự chỉ đạo của Tiểu Hoa, thiếu niên chưa cao tới một mét bảy mặc quần áo của Nhan Tử Dạ cao một mét tám, quả thực giống như con nít mặc quần áo người lớn vậy, rộng thùng thình.

Nhan Tử Dạ mở cửa phòng, thấy thiếu niên mặc quần áo không vừa người, động tác lại lóng ngóng không biết làm sao thì nhịn không được phì cười: “An Nhĩ Tư, chốc nữa anh bảo người chuẩn bị vài bộ quần áo đi.”

“Ừm.” An Nhĩ Tư lập tức mở thông tấn khí, bảo thuộc hạ chuẩn bị quần áo đưa tới. Mặc dù có chút không hài lòng vì thiếu niên mặc quần áo của Nhan Tử dạ, thế nhưng mặc quần áo vẫn tốt hơn là không mặc.

Đi tới gần thiếu niên, cao thấp đánh giá một hồi, thẳng tới khi gò má trắng nõn của thiếu niên trở nên đỏ bừng, Nhan Tử Dạ mới vỗ vỗ vai thiếu niên nói: “Tiểu thứ cầu, không tồi a, thật không ngờ mi cư nhiên biến hóa trước cả Tiểu Hoa. Tiểu Hoa, mi nhìn đi, ngươi đi theo ta còn sớm hơn tiểu thứ cầu, hiện giờ tiểu thứ cầu đã biến hóa rồi, mi phải cố gắng hơn a.”

Tiểu Hoa quơ quơ hai chiếc lá lớn của mình nói: “Chủ nhân yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng tu luyện, nhanh chóng biến hóa a.”

“Chủ nhân…” Tiểu thứ cầu cảm nhận được độ ấm trên tay Nhan Tử Dạ, liền nhịn không được nắm lấy tay cậu áp lên mặt mình mà cọ cọ, này là động tác mà Nhan Tử Dạ thường xuyên làm khi nó còn ở hình thú.

Nhìn gương mặt tinh xảo non nớt của thiếu niên không ngừng cọ cọ tay mình, nháy mắt Nhan Tử Dạ có cảm giác được làm nũng, quả thực rất đáng yêu, chính là lúc cậu định đưa tay lên sờ sờ đầu thiếu niên thì thiếu niên đã bị An Nhĩ Tư cố ý chen vào giữa hai người.

“Tiểu Dạ, tôi đã bảo người lấy quần áo, rất nhanh sẽ mang tới.” An Nhĩ Tư cười nhạt, bình tĩnh thay đổi lực chú ý của Nhan Tử Dạ. Anh chỉ mới nói vài câu với cấp dưới thôi, thiếu niên kia cư nhiên dám chiếm tiện nghi của Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư với lực chiếm dục siêu cường trực tiếp xếp thiếu nhiên vào hàng ngũ những đối tượng không được hoan nghênh.

Rất nhanh quần áo đã được đưa tới, thay một thân quần áo vừa vặn, một thiếu niên tinh xảo thanh thuần ra lò. Ánh mắt mờ mịt cùng bộ dáng lọng cọng khi đi đường, thỉnh thoảng lại tự vấp chân mình làm Nhan Tử Dạ nhịn không được bật cười.

‘Bịch’ một tiếng, thiếu nhiên lại vấp phải chân mình, ngã sấp xuống.

“Ha ha, tiểu thứ cầu, mi thật sự rất đáng yêu a.” Nhan Tử Dạ vui sướng bật cười, sau đó nghĩ tới gì đó, cậu cúi người nói với thiếu niên đang quỳ rạp dưới đất: “Hiện giờ mi đã biến hóa, cứ gọi tiểu thứ cầu như vậy không thích hợp lắm, đặt cho mi một cái tên đi, gọi là Nhan Tiểu Thứ đi. Tiểu thứ cầu màu đỏ, tên này dễ nhớ.”

Thiếu niên quỳ rạp dưới đất ngẩng đầu, ánh mắt tròn vo ngập nước lóng lánh nhìn Nhan Tử Dạ: “Tên, tên ta, là Nhan Tiểu Thứ?”

Lúc này Nhan Tử Dạ rốt cuộc không nhịn được nữa, vươn tay xoa xoa đầu thiếu niên, cười nói: “Đúng vậy, mi theo họ ta, về sau gọi là Nhan Tiểu Thứ, là người của Nhan gia ta.” Nhan gia mà Nhan Tử Dạ nói chính là Nhan gia thuộc về riêng cậu.

“An Nhĩ Tư, anh cảm thấy tên này thế nào? Tên của Tiểu Hoa tôi cũng nghĩ sẵn rồi, là Nhan Tiểu Hoa, hai cái tên này thực không tồi.” Nhan Tử Dạ hỏi.

“Ừm, rất dễ nhớ.” An Nhĩ Tư mỉm cười gật gật đầu, nhìn Nhan Tử Dạ tươi cười sáng lạn cùng thiếu niên tóc đỏ quỳ dưới đất cũng đang mỉm cười thực vui sướng, anh cảm thất thực chói mắt.



Hoàn Chương 134.