Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

Chương 130: Nhan gia




Tuy cảm thấy một khối băng như Áo Đức Kỳ thích tiểu thứ cầu tựa hồ có chút không bình thường, thế nhưng Nhan Tử Dạ nghĩ, biết đâu tiểu thứ đầu chọt trúng điểm manh của Áo Đức Kỳ cũng không chừng, thế nên Nhan Tử Dạ cũng không nghĩ nhiều.

Thế nhưng An Nhĩ Tư cùng Hải Bác LẠc biết rõ đặc tính của Áo Đức Kỳ thì tất nhiên không thể không suy nghĩ. Cái gì mà thích động vật nhỏ chứ, hoàn toàn là nói dóc. Áo Đức Kỳ ghét nhất chính là động vật nhỏ, không chỉ vì mẫn cảm với động vật nhỏ, cậu ta còn ghét chúng quá phiền toái. Thế nhưng hiện giờ là sao a, cư nhiên tự mình làm thức ăn cho tiểu thứ cầu, nếu tiểu thứ cầu có mặt ở đây, Hải Bác Lạc tin tưởng Áo Đức Kỳ sẽ tự tay đút nó cũng không biết chừng.

Này là tiết tấu muốn hóa thân thành vú em à?

Không biết nghĩ tới cái gì, An Nhĩ Tư có chút đăm chiêu liếc nhìn Áo Đức Kỳ một cái.

Trò chuyện với nhóm Hải Bác Lạc một chốc, Nhan Tử Dạ đứng dậy chuẩn bị rời đi. Dù sao hôm nay cậu cùng An Nhĩ Tư là nhân vật chính, cứ trốn trong góc mãi cũng không phải phép.

“Tiểu Dạ, nếu không thích mấy trường hợp này thì cứ mặc kệ đám người kia.” An Nhĩ Tư biết, với cá tính của Nhan Tử Dạ, kỳ thực cậu rất ghét những buổi tiệc thế này, bất quá vì đêm nay bọn họ là nhân vật chính nên mới không thể không có mặt.

“Không cần, sẽ quen thôi.” Trước không nói tới thân phận của An Nhĩ Tư, chỉ với thân phận của Nhan Tử Dạ hiện giờ, yến tiệc thế này khẳng định sẽ không ít. Tuy Nhan Tử Dạ thực lười ứng phó với đám người có ý tưởng với mình hoặc đám nhỏ trong bụng, thế nhưng xã giao ngoài mặt vẫn phải làm.

Cho nên lúc An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ đi vào đám người, những người của đại gia tộc giống hệt như ong thấy mật nháy mắt vây kín cả hai.

“An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ đúng không? Trước kia nhìn thấy ảnh chụp hai đứa ở trên mạng đã cảm thấy thực xứng đôi, hiện giờ vừa thấy, quả nhiên là thế.”

“Này tính là gì chứ, hai bọn họ chính là tuyệt phối. Lúc trước thấy gia tộc Cái Nhĩ tuyên bố hôn sự tôi còn kinh ngạc, thật không ngờ nhanh như vậy đã có thể tham gia lễ đính hôn của hai đứa. Đứa nhỏ này có khỏe không? Nghe nói đã được nửa tháng rồi, An Nhĩ Tư nhất định rất khẩn trương đi, khoảng thời gian này phải cẩn thận một chút mới được, lúc giống cái nhà tôi mang thai, tôi cũng thế a.”

“Còn trẻ như vậy đã làm cha, An Nhĩ Tư đương nhiên phải khẩn trương rồi, tôi nghĩ hai đứa hẳn không có kinh nghiệm chăm sóc đứa nhỏ đi? Giống cái nhà tôi có nghiên cứu về phương diện này, kinh nghiệm cũng có chút ít, nếu cần, đến khi đó tôi sẽ bảo giống cái nhà tôi trông đứa nhỏ hộ hai đứa.”

“Nếu luận về kinh nghiệm, giống cái nhà tôi có kinh nghiệm phong phú, những đứa nhỏ trong gia tộc chúng tôi có đứa trẻ nào sinh ra mà không được giống cái nhà tôi chăm sóc một đoạn thời gian chứ? An Nhĩ Tư, muốn chọn cũng phải chọn giống cái nhà tôi, kinh nghiệm phong phú mới tốt.”

“Nhà người ta ba đứa nhỏ kia kìa, một người sao đủ, ít nhất phải có ba người chăm sóc mới được. Giống cái trẻ tuổi sao có thể so với giống cái lớn tuổi, lớn tuổi kiên nhẫn hơn, rất thích hợp để chăm sóc con nít. Mỗ ba nhà tôi không sai, hơn nữa gia tộc bọn tôi với gia tộc Cái Nhĩ xét ra cũng có quan hệ thân thích, cũng có thể an tâm hơn.”

“Ông bớt khoát lác đi, mỗ ba nhà tôi mới giỏi chăm sóc đứa nhỏ nhất.”

“Là nhà tôi…”



Mới đầu bọn họ còn ra vẻ khích lệ hai người, kết quả chỉ mới đó đã chuyển đề tài lên người đám nhỏ, cuối cùng còn vì tranh đoạt cơ hội chăm sóc đứa nhỏ mà suýt chút nữa đánh nhau.

Hải Bác Lạc ở trong góc nhìn thấy hết thảy, liền vui sướng cười khà khà. Bất quá rất nhanh, Hải Bác Lạc cùng Ngải Luân nhìn nhau, không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, bởi vì bọn họ phát hiện, mỗ ba nhà mình cũng có mặt trong đám người đang vây quanh nhóm An Nhĩ Tư.

Nhìn nhóm gia chủ cùng giống cái của các đại gia tộc tranh cãi tới đỏ mặt tía tai, phong độ lễ nghi đã sớm quẳng lên chín tầng mây. Lại nhìn Nhan Tử Dạ khẽ nhíu mày trong lòng, An Nhĩ Tư lập tức trầm giọng đánh hãy cuộc tranh chấp của bọn họ.

“Các vị… các vị…”

Nghe thấy An Nhĩ Tư lên tiếng, nhóm người ở xung quanh lập tức im lặng chờ đợi, có vài người còn xoa xoa tay, từa hồ chỉ chờ An Nhĩ Tư đồng ý sẽ lập tức lao về nhà đóng gói giống cái hoặc mỗ ba nhà mình đưa tới gia tộc Cái Nhĩ.

Chỉ cần có thể tiếp cận tiểu bán thú nhân, đám đại gia tộc kia có thể nói là hoàn toàn bất cần. Biết gia tộc Cái Nhĩ hiện giờ không có giống cái, mà cặp phụ mỗ tân sinh An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ vừa nhìn đã biết không có kinh nghiệm, cả đám người liền tranh giành cơ hội chăm sóc tiểu bán thú nhân. Chỉ cần giành được cơ hội này thì có cơ hội để thú nhân gia tộc mình tiếp xúc với bán thú nhân, về sau tỷ lệ có thể cưới bán thú nhân cũng cao hơn.

Bộ dáng sốt sắng của bọn họ cứ hệt như đã sắp nhìn thấy tiểu bán thú nhân chào đời.

Chủ ý này rất tốt, đáng tiếc, An Nhĩ Tư lại không đồng ý.

Liếc mắt liền nhìn thấu ý tưởng của đám người đại gia tộc, An Nhĩ Tư lộ ta nụ cười ôn nhu nhưng lạnh lùng xa cách nói: “Cám ơn ý tốt của các vị, tuy tôi cùng Tiểu Dạ quả thực không có kinh nghiệm chăm sóc đứa nhỏ, thế nhưng khoảng cách tới lúc đám nhỏ chào đời vẫn còn sớm, hơn nữa gia tộc Cái Nhĩ cũng không phải chỉ có dòng chính, bên nhánh bên cũng có rất nhiều giống cái có kinh nghiệm chăm sóc đứa nhỏ phong phú. Thế nên vấn đề này, không cần các vị lo lắng.”

Có thể trở thành gia chủ cùng bầu bạn của gia chủ đại gia tộc, các vị ở đây đều là người khôn khéo. Vì sự phồn vinh của gia tộc mình, cả đám quyết định vô luận thế nào cũng phải làm thân với An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ. Vì thế căn bản không có khả năng vì một hai câu nói của An Nhĩ Tư mà lùi bước.

Nếu dùng lí do chăm sóc đứa nhỏ không được thì đổi cái khác.

“Cái kia, đứa nhỏ cần người chăm sóc là đương nhiên, mà bán thú nhân vừa sinh xong cũng cần chiếu cố, hơn nữa giống cái của gia tộc Cái Nhĩ không nhiều, đều lo cho đứa nhỏ thì bán thú nhân làm sao bây giờ. Này chẳng những phải chăm sóc mà còn phải điều dưỡng cảm xúc, nếu không có người trò chuyện thì rất dễ nhàm chán. Vừa vặn, tôi cũng đang rảnh, đứa nhỏ nhà tôi cũng là giống cái, có thể cùng tâm sự này nọ.”

“Đúng đúng, nếu nói chuyện phiếm thì nhất định phải náo nhiệt mới vui.”

“Giống cái gia tộc bọn tôi cái gì cũng hiểu biết, nói chuyện thực thú vị.”

“Giống cái nhà tôi cũng không kém.”



Nhìn đám người bám riết không tha, trên mặt An Nhĩ Tư không hề lộ ra biểu tình mất kiên nhẫn, vẫn mỉm cười nhàn nhạt: “Thực ngại quá, Tiểu Dạ không thích tiếp xúc với người không quen. Hơn nữa gia tộc Cái Nhĩ chúng ta cũng là một trong tứ đại gia tộc của đế quốc Ni Lạp Nhĩ, không có khả năng ngay cả một bán thú nhân cũng chăm sóc không tốt.

Làm đương sự, Nhan Tử Dạ lúc này cũng lên tiếng: “Tôi là bán thú nhân chứ không phải giống cái, cho dù sau khi sinh cũng không cần ai chăm sóc. Cho nên tâm ý của mọi người, tôi cùng An Nhĩ Tư xin nhận.” Ở địa cầu có một câu, ba người phụ nữ làm thành cái chợ, hiện giờ bị một đám thú nhân cùng giống cái vây quanh líu ra líu ríu, Nhan Tử Dạ cảm thấy đầu mình sắp nổ tung. Bất quá ngoài mặt cậu vẫn bình tĩnh như thường ngày.

Hai người đã nói tới mức này, mọi người cũng ngại dây dưa, sợ chọc An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ tức giận, kia liền mất nhiều hơn được. Thế nên nhóm người đang vây xung quanh sau khi nói thêm một hai câu cũng chậm rãi tản ra.

“Thế nào?” An Nhĩ Tư ôm lấy Nhan Tử Dạ, có chút lo lắng hỏi.

“Hoàn hảo, kỳ thực không có gì. Người của đại gia tộc vẫn rất dễ ở chung, ít nhất cũng không liều chết bám theo.” Thế nên, tuy Nhan Tử Dạ không thích trường hợp này như vẫn có thể nhẫn nại.

Gia chủ Cái Nhĩ ngồi ở vị trí trung tâm, đang cùng vài vị trưởng lão của các đại gia tộc vui vẻ trò chuyện, đương nhiên ông cũng phát hiện tình huống bên An Nhĩ Tư, cũng luôn chú ý. Bất quá ông không đi qua, bởi vì ông tin tưởng An Nhĩ Tư có thể xử lý tốt việc này.

Một thú nhân tóc đen nhìn chằm chằm An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ, lúc nhóm người xung quanh đều tản đi, mắt thấy An Nhĩ Tư sắp dẫn Nhan Tử Dạ rời đi, người nọ liền tiến tới.

“Nhị thiếu gia, xin chờ một chút…”

Nhan Tử Dạ quay đầu lại nhìn thú nhân đang đi về phía mình, ánh mắt bình thản mà xa lạ hỏi: “Cậu là?”

“Nhị thiếu gia, cậu không biết tôi sao? Tôi là chắt trai của đại trưởng lão.” Thú nhân tóc đen thấy Nhan Tử Dạ dùng ánh mắt xa lạ nhìn mình, nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ. Rõ ràng hai năm trước đã gặp qua, sao có thể không biết, nhất định là Nhan Tử Dạ muốn làm gã khó xử. Hừ, nếu không phải nể mặt Nhan Tử Dạ là bán thú nhân, gã mới không hạ cố tới chào hỏi.

Chắt trai của đại trưởng lão? Trong đầu Nhan Tử Dạ hiện lên bộ dáng một thú nhân tóc trắng, nháy mắt hiểu ra đại trưởng lão trong lời đối phương là ai. Đúng vậy, trước kia nguyên chủ quả thực có quen biết với thú nhân tóc đen này, thế nhưng thực có lỗi, kí ức nguyên chủ đại khái đã muốn quên đi người này, vì thế Nhan Tử Dạ cũng không nhận ra.

Cho dù không biết, Nhan Tử Dạ cũng không nói ra, trực tiếp hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Đại trưởng lão ở bên kia, muốn mời cậu qua nói chuyện.” Trong mắt người nọ, có có thể được đại trưởng lão mời thì Nhan Tử Dạ phải cao hứng tới nhảy dựng, dù sao trước kia ở Nhan gia, Nhan Tử Dạ ngay cả một người hầu cũng không bằng.

“Nói chuyện?” Nhan Tử Dạ ngẩng đầu nhìn vài vị trưởng lão Nhan gia ngồi ở phía xa, khóe môi khinh thường cong lên: “Muốn gặp tôi thì bảo ông ta tự mình tới.” Hừ, xem ra người của Nhan gia quả nhiên vẫn chưa học ngoan, vẫn tưởng cậu là Nhan Tử Dạ yếu đuối trước kia mặc cho bọn họ khi dễ, chi phối?

“Cậu… đừng tưởng cậu trở thành bán thú nhân thì có thể không để tâm tới gia pháp Nhan gia, tôi nói cho cậu biết, trưởng lão mời cậu chính là đã nể mặt lắm rồi, cậu tốt nhất đừng không biết xấu hổ.” Thú nhân tóc đen trừng mắt, thật không ngờ Nhan Tử Dạ cư nhiên không biết tốt xấu như vậy, kia chính là đại trưởng lão Nhan gia, cậu ta sao dám bảo ông tới gặp?

An Nhĩ Tư ở bên cạnh vốn vì thú nhân tóc đen tự dưng quấy rầy mà có chút không hài lòng, hiện giờ nhìn thấy người nọ cư nhiên trừng Nhan Tử Dạ, bộ dáng nếu Nhan Tử Dạ không làm theo lời mình thì sẽ lập tức động thủ, An Nhĩ Tư trực tiếp túm thú nhân tóc đen tới trước mặt, nheo mắt đầy nguy hiểm nói: “Nhan gia trước mặt tôi căn bản chẳng là gì cả, bầu bạn của An Nhĩ Tư tôi đây không phải con mèo con chó mà các người có thể tùy ý uy hiếp, cho các người một cơ hội, có gì muốn nói thì bảo ông ta lập tức lăn tới, còn không thì cút ra khỏi gia tộc Cái Nhĩ.”

Nói xong, An Nhĩ Tư hất ngã đối phương, ngay lúc đó nhóm thú nhân cùng giống cái đứng phía sau lập tức tránh qua một bên, vì thế thú nhân nọ trực tiếp ngã xuống đất. Cũng may trên mặt đất có trải thảm, bằng không đã ngã thực thảm.

Những người xung quanh vốn vẫn luôn chú ý tới An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ, sau khi nghe thấy cuộc đối thoại của song phương thì lập tức lộ ra biểu tình khinh miệt cùng xem thường đối với thú nhân tóc đen bị ngã dưới đất. Nhan gia này tựa hồ vẫn chưa rõ trạng huống hiện giờ, cư nhiên muốn bán thú nhân Nhan Tử Dạ tự mình tới gặp đại trưởng lão gì đó? Cũng không xem xem trước kia mình đã hành động thế nào, đuổi người ta đi, giờ người ta không quay về trả thù đã tốt lắm rồi.

Mà lúc này Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư đều đang nghĩ, lần này nên hung hăng cho Nhan gia một bài học.

….

Hoàn Chương 130.