Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

Chương 110: Ấm áp




Trong phòng bếp vương thất, An Nhĩ Tư thoăn thoắt xử lý nguyên liệu nấu ăn, bất quá nếu nghiêm túc quan sát thì sẽ nhìn ra ánh mắt anh không có tiêu điểm. Động tác trên tay không hề ngừng nghỉ nhưng tâm tư không đặt trên mớ nguyên liệu kia.

Mình làm cha rồi, mình có huyết mạch, có hậu đại, hơn nữa hậu đại này còn có cả gen của Tiểu Dạ. Đó là một tâm tình thực kỳ diệu, An Nhĩ Tư không biết nên hình dung nó thế nào.

Từ khi quyết định ở cùng một chỗ với Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư không nghĩ tới việc có hậu đại của chính mình. Thế nhưng bất thình thình lại nói anh sắp làm cha rồi, một chút thời gian thích ứng cũng không có.

Nghĩ tới không bao lâu nữa sẽ có một đứa nhóc dùng âm thanh non nớt gọi mình là cha, gọi Nhan Tử Dạ là mỗ ba, khóe miệng An Nhĩ Tư liền nhịn không được nhếch lên, mỉm cười ngây ngốc.

Cũng may, bộ dáng này của anh không bị ai nhìn thấy, bằng không hình tượng ôn hòa nhã nhặn của anh sẽ bị phá hỏng.

Sau khi lật lật miếng thịt trong chảo vài lần, động tác của An Nhĩ Tư hơi khựng lại. Chậm đã, Tiểu Dạ tựa hồ không phải bán thú nhân chân chính, kia sao lại có thể mang thai?

Chẳng lẽ gen bán thú nhân trong cơ thể Tiểu Dạ đã hoàn thiện? Thế nên mới mang thai? Tựa hồ chỉ có cách giải thích này mà thôi.

An Nhĩ Tư không hề hay biết, mình cùng Nhan Tử Dạ đã có chung một suy nghĩ.

Làm xong bữa sáng, An Nhĩ Tư tự bưng tới trước mặt Nhan Tử Dạ.

Bởi vì linh lực lại một lần nữa bị hấp thu nên Nhan Tử Dạ không thể biền về hình người, chỉ có thể duy trì trạng thái bán yêu ngồi ở trên giường.

Sáng sớm hết kiểm tra lại tới biến thân, Nhan Tử Dạ sớm đã đói meo, vừa thấy thức ăn thì lập tức càn quét như giông tố. Phần ăn của năm người nháy mắt đã bị cậu xử lý xong.

Ăn xong, Nhan Tử Dạ nhận lấy khăn tay An Nhĩ Tư đưa qua xoa xoa miệng, sau đó hỏi: “Thịt hôm nay hình như không phải thịt cô lỗ thú, cũng không giống bất kì loại nào tôi từng ăn trước kia.”

Vị giác của Nhan Tử Dạ rất mẫn cảm, chỉ cần có chút khác biệt cậu sẽ nhận ra ngay. Tuy thịt hôm nay khá tương tự thịt cô lỗ thú nhưng càng non mềm hơn, hơn nữa lúc ăn vào bụng có cảm giác thực ấm áp.

“Là thịt cô lỗ thú, chẳng qua là cô lỗ thú cấp SS sơ cấp thôi. Theo kết quả kiểm tra thì em đang thiếu dinh dưỡng trầm trọng.” Nhìn gương mặt nhỏ nhắn còn không lớn bằng bàn tay mình của Nhan Tử Dạ, tựa hồ so với trước kia còn gầy hơn. Hơn nữa gần nhất tinh thần lực cũng không quá tốt, nhất định là nhóc con trong bụng đã hấp thu hết toàn bộ chất dinh dưỡng của Tiểu Dạ.

Nghĩ vậy, ánh mắt An Nhĩ Tư có chút dọa người nhìn về phía phần bụng vẫn chưa gồ lên của Nhan Tử Dạ.

Cảm giác ánh mắt An Nhĩ Tư nhìn về phía bụng mình không quá thân thiện, Nhan Tử Dạ nhíu mày: “An Nhĩ Tư, anh làm sao vậy?” Chẳng lẽ anh không thích đứa nhỏ?

“Nó hấp thu hết chất dinh dưỡng của em, lại còn không ngừng hấp thu linh lực. Tiểu Dạ, đối với tôi mà nói, em quan trọng hơn bất kì ai khác, cho nên, nếu đứa nhỏ này uy hiếp tới sự an toàn của em thì tôi tình nguyện không cần nó.” An Nhĩ Tư thật sự rất sợ mất đi Nhan Tử Dạ, tuy anh cũng rất thích đứa nhỏ này nhưng nếu phải đổi bằng sức khỏe hay sinh mệnh của Nhan Tử Dạ thì anh thà không cần.

Nghe An Nhĩ Tư vậy, Nhan Tử Dạ liền ngây ngẩn cả người. Thân phận hiện giờ của An Nhĩ Tư chính là người thừa kế vương thất Á Bá Lan, hậu đại đối với anh rất quan trọng. Thế nhưng anh lại không để tâm tới đứa nhỏ mà chỉ lo lắng cho cậu. Tình nguyện không cần đứa nhỏ cũng không muốn cậu bị thương tổn?

Đột nhiên cậu cảm thấy trong lòng thực ấm áp, cũng có chút chua xót.

“Tiểu Dạ, em có thích đứa nhỏ này không?” An Nhĩ Tư ngồi bên giường vòng tay qua ôm lấy bả vai Nhan Tử Dạ, để cậu tựa vào lòng mình. Vừa nãy anh vẫn luôn nghĩ đứa nhỏ này liệu có uy hiếp tới sức khỏe của Nhan Tử Dạ hay không mà quên mất một điều căn bản, liệu Nhan Tử Dạ có muốn đứa nhỏ này hay không.

Dù sao trước đó Nhan Tử Dạ vẫn là giống đực, đột nhiên bị thay đổi thể chất lại còn mang thai, như vậy Nhan Tử Dạ sẽ nghĩ thế nào, em ấy có muốn đứa nhỏ này không?

Nhan Tử Dạ hiểu được ý An Nhĩ Tư, cậu hơi nghiêng đầu hỏi: “Nếu tôi không muốn đứa nhỏ thì sao?” Lúc sức khỏe cùng sinh mệnh của cậu bị uy hiếp, An Nhĩ Tư đã chọn cậu. Nhưng nếu cậu vẫn khỏe mạnh bình thường nhưng lại không muốn có đứa nhỏ thì An Nhĩ Tư sẽ chọn lựa thế nào?

An Nhĩ Tư nghiêm túc nhìn Nhan Tử Dạ một cái, sau đó mỉm cười: “Nếu Tiểu Dạ không thích thì bỏ đi. Đứa nhỏ này vốn nằm ngoài dự đoán của chúng ta.”

“Vì cái gì? Anh không phải rất cần một người thừa kế à? Tôi việc gì cũng không có, chỉ là bốc đồng không muốn đứa nhỏ này mà thôi, chẳng lẽ anh không tức giận à?” Cũng không biết có phải vì mang thai hay không, Nhan Tử Dạ phát hiện chính mình tựa hồ có chút xét nét.

“Tiểu Dạ, nếu đổi lại, người đột nhiên mang thai là tôi thì tôi cũng rất khó thích ứng. Có lẽ tôi cũng không thể tưởng tượng được, cũng có chút kháng cự. Tuy tôi thực hi vọng em lưu lại đứa nhỏ này, nhưng nếu em thực sự không thích thì tôi không muốn miễn cưỡng. Tôi đã nói rồi, chuyện Tiểu Dạ không thích tôi cũng không thích.” An Nhĩ Tư nói rất kiên quyết, không hề có chút do dự nào. Không có gì quan trọng hơn Nhan Tử Dạ, anh không hi vọng vì vấn đề đứa nhỏ mà hai người nảy sinh bất hòa. Nói anh ích kỷ hay vô tình cũng được, anh chỉ cần Nhan Tử Dạ.

Nhịn không được vươn tay xoa nhẹ gương mặt An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ lộ ra nụ cười sáng lạn, có thể tìm được một người bầu bạn như vậy, Nhan Tử Dạ cảm thấy mình trùng sinh tới nơi này thực đáng giá.

Nắm tay An Nhĩ Tư đặt lên bụng mình, Nhan Tử Dạ lộ ra nụ cười tinh nghịch: “An Nhĩ Tư, nếu tôi nói, ở đây không chỉ có một đứa nhỏ thì sao?”

“Cái gì?” Không phải chỉ có một đứa? Hô hấp An Nhĩ Tư rõ ràng trở nên dồn dập: “Tiểu Dạ, ý của em là…”

Nhan Tử Dạ nhìn bụng mình, ôn nhu nói: “Nơi này, có ba quả trứng, vì thế không phải đứa nhỏ mà là bọn nhỏ. Ba đứa nhỏ, cho dù không thích thì thôi cũng không thể từ bỏ ba sinh mạng. Huống chi, tôi cũng thực thích chúng.”

“Thật sự?” Bàn tay An Nhĩ Tư đang đặt trên bụng Nhan Tử Dạ khẽ run rẩy nhè nhẹ, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ. Khóe miệng cậm rãi run rẩy.

Nhan Tử Dạ nghiêm túc gật đầu: “Thật sự.”

An Nhĩ Tư hưng phấn nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Nhan Tử Dạ, sau đó kích động nói: “Cám ơn Tiểu Dạ, cám ơn em đã lưu lại bọn nhỏ.” Tất cả bất an đã được lời nói của Nhan Tử Dạ đánh tan. Hóa ra bầu bạn cũng thích bọn nhỏ, thật tốt!

Nhan Tử Dạ tựa vào lòng An Nhĩ Tư, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, sâu kín nói: “Ngàn năm ở địa cầu, tôi kì thực rất tịch mịch. Không có thân nhân, không có bằng hữu. Đối với tôi mà nói, sinh mệnh của nhân loại quá ngắn ngủi, chỉ nháy mắt đã chấm dứt. Thế nên tôi không dám thân cận với bọn họ, tôi sợ có tình cảm thì khi bọn họ mất đi, tôi sẽ thương tâm. Sau khi tới nơi này, kế hoạch không thể ngăn cản được biến hóa. Tôi quen biết anh, quen biết nhóm Áo Đức Kỳ. Hiện giờ lại có thân nhân lưu trữ huyết mạch của mình, tôi đột nhiên cảm thấy mình chưa từng hạnh phúc tới vậy.”

Nói xong, Nhan Tử Dạ cảm thấy mắt có chút chua xót: “Theo tu vi gia tăng, tuổi thọ của tôi cũng trở nên vô hạn, An Nhĩ Tư, nếu anh quyết định ở cùng một chỗ với tôi thì phải không ngừng tu luyện, phải trở thành cường giả SSS, thậm chí là thú nhân càng mạnh hơn nữa. Tôi không hi vọng có một ngày phải tận mắt nhìn anh rời đi.” Nghĩ tới khả năng này, trái tim Nhan Tử Dạ thực đau đớn.

“Sẽ không, nếu thực sự có ngày đó, tôi tuyệt đối sẽ đi chậm hơn Tiểu Dạ một bước, bởi vì tôi không nỡ để e khổ sở.” An Nhĩ Tư gác cằm lên đỉnh đầu Nhan Tử Dạ, cọ cọ.

“Ừm.” Nhan Tử Dạ cũng vươn tay ôm lấy thắt lưng An Nhĩ Tư, cười thực vui vẻ.

Bầu không khí ấm áp hạnh phúc lan tràn trong phòng.

Mà lúc này tin tức đính hôn của hai người cũng đang gây sốt trên mạng tinh tế.

‘Cái gì? Vương tử đế quốc Á Bá Lan muốn đính hôn? Chính là vị vương tử thần bí chưa từng lộ diện kia à?’

‘Nghe nói sức chiến đấu vị vương tử kia rất mạnh, không biến bộ dáng thế nào.’

‘Rốt cuộc giống cái nhà ai may mắn như vậy, cư nhiên có thể gả cho vương tử Á Bá Lan đế quốc? Á Bá Lan chính là tinh cầu hàng đầu tinh tế, vương thất Á Bá Lan cũng chính là đệ nhất gia tộc. Gả cho vương tử duy nhất của đế quốc Á Bá Lan thì sau này có thể đi ngang ở Á Bá Lan rồi a.’

‘Mọi người trên lầu không thấy được trọng điểm à? Cái gì mà giống cái a, vương tử Á Bá Lan đế quốc muốn kết hôn chính là thú nhân, là thú nhân a!’

‘Mới đầu còn không tin, hiện giờ xem lại thì đúng là thú nhân. Chẳng lẽ vương thất Á Bá Lan không muốn có người thừa kế à? Cư nhiên đồng ý để vương tử cưới thú nhân, lẽ nào thú nhân kia cường giả SS.’

‘Nghe nói thú nhân kia là bầu bạn vương tử Á Bá Lan tự mình chọn lựa, chậc, vương thất Á Bá Lan đúng là có nhân tình, không vì hậu đại mà ép buộc vương tử cưới người mình không thích. Thú nhân thì sao chứ, thú thú người ta yêu nhau mới là chân ái đấy!’

‘Tuy cùng một chỗ với giống cái mới có hậu đại nhưng nghe nói sức chiến đấu của vương tử rất mạnh, cho dù ở cùng giống cái thì cũng chưa chắc có được hậu đại. Kia không bằng lựa chọn ở bên cạnh người mình thích. Chúc phúc thôi!’

‘Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc là thú nhân nào mạnh mẽ tới vậy, cư nhiên tóm được vương tử Á Bá Lan đế quốc.’

‘Quỳ lạy.’

….

Tin tức này quả thực là một quả bom khổng lồ ở tinh cầu Á Bá Lan, đặc biệt là đối với những gia tộc có giống cái vẫn luôn mơ ước vị trí vương tử phi.

Á Bá Lan đế quốc, gia tộc Ba Đức.

Lúc này gia chủ gia tộc Ba Đức đang phiền muộn ngồi trên sô pha, sắc mặt bầu bạn ngồi bên cạnh ông cũng âm trầm không kém.

“Này rốt cuộc là chuyện gì, không phải nói sẽ lựa chọn giống cái trong số các đại gia tộc gả cho vương tử à? Sao đột nhiên lại lòi ra vương tử phi, này bảo Hi Lạp nhà chúng ta làm sao bây giờ?”

Một giống cái tóc hoàng kim, bộ dáng phi thường tuấn mỹ nói với gia chủ Ba Đức: “Cha, con mặc kệ, vị trí vương tử phi kia là của con. Quốc vương cùng quốc hậu có phải đã điên rồi không, cư nhiên lại để một thú nhân làm vương tử phi.”

“Câm miệng.” Ba Đức nghe thấy con mình dám bất kính với quốc vương cùng quốc hậu thì lập tức phẫn nộ quát: “Cư nhiên dám bất kính, cậu chán sống rồi đúng không?”

“Cha.” Làm giống cái duy nhất của gia tộc Ba Đức, từ nhỏ tới lớn Hi Lạp vẫn luôn được nâng đỡ trong lòng bàn tay, lúc nói chuyện với cậu cha vẫn luôn thực nhỏ nhẹ, làm gì có khi nào lớn tiếng như vậy. Vì thế Hi Lạp cảm thấy thực ủy khuất.

“Việc này nếu quốc vương cùng quốc hậu đã đồng ý thì đã định rồi. Chúng ta chỉ cần tham gia hôn lễ của vương tử điện hạ là được. Chuyện kia hai người cứ coi như chưa từng phát sinh.” Nói xong, gia chủ Ba Đức đứng dậy đi về phía phòng sách.

Hi Lạp cắn răng, không cam lòng nhìn mỗ ba của mình: “Mỗ ba, này phải làm sao đây?”

Bầu bạn gia chủ Ba Đức ngồi xuống bên cạnh Hi Lạp, vỗ vỗ mu bàn tay đứa con: “Con à, chỉ là đính hôn thôi chứ đâu phải kết hôn. Hi Lạp nhà chúng ta xuất sắc như vậy, chỉ cần ngày đó con biểu lộ mình ra thì nhất định sẽ đạp đổ thú nhân kia xuống. Để vương tử nhìn thấy phong thái của con, chỉ cần vương tử chú ý cộng thêm con cố gắng thì vị trí vương tử phi không còn xa đâu.”

Ánh mắt Hi Lạp lóe sáng quang mang, hưng phấn nói: “Đúng, con chính là giống cái xuất sắc nhất đế quốc Á Bá Lan, thú nhân kia dựa vào cái gì dám tranh vị trí vương tử phi với con. Con nhất định sẽ làm vương tử say mê con, trở thành quốc hậu tương lai của đế quốc Á Bá Lan. Mỗ ba, người yên tâm đi, gia tộc Ba Đức nhất định sẽ vì con mà lần thứ hai chấn hưng.”



Hoàn Chương 110.