Tinh Tế Trúc Mã

Chương 33




Hai người bốn mắt nhìn đánh giá nhau một hồi, sau phát hiện tư thế không đúng nên Mạc Dương trước mạnh mẽ đẩy nam nhân ra. Rồi lại thấy xấu hổ vì mình cư xử thô lỗ với y, trong khi người ta vừa mới giúp mình. Cậu khom mình, đang định nói xin lỗi cùng cảm ơn, thì bất ngờ có cặp đôi đang khiêu vũ phía sau lại va vào cậu. Lịch sử thế là vừa khéo lật lại, cậu ngã nhào vào lồng ngực rắn chắc ban nãy một lần nữa.

Mạc Dương bối rối không lời nào tả xiết, hai người nhìn đám người xung quanh ai nấy đều đắm chìm trong âm nhạc cùng vũ điệu rồi lại bất lực nhìn nhau, không tìm được lối thoát trong biển người. Xem ra vũ hội này thật không thiếu cặp đôi, quả là thời kì thanh niên nhiệt huyết yêu đương.

Lúc cậu đang chật vật nghĩ biện pháp, thì nam nhân bất ngờ nhún người, một tay vắt sau lưng một tay chìa ra trước mặt cậu. Dù không phải sống trong gia đình thượng lưu gì nhưng cậu ít nhất cũng tiếp xúc không thiếu vũ hội, cũng biết đây là chuẩn tư thế mời khiêu vũ. Nhưng này có phải nhầm người rồi không?

Mạc Dương đưa ánh mắt đầy dấu hỏi chấm qua nhìn thẳng y, thì được đáp lại bằng đầy tha thiết không hề có chút tính kế cười đáp lại:"Đằng nào cũng thế này rồi chi bằng hãy tận hưởng, cậu có đồng ý cùng tôi nhảy một bài không?"

Bị cái nhìn chân thành của y chạm tới, Mạc Dương hai má đỏ hồng mê người, cậu lảng tránh nhìn sang phía bên cạnh. Không hiểu sao, ánh mắt người này hiện tại làm cậu liên tưởng đến ánh nhìn nhiệt tình của Celtic ở trên giường. Trong lòng có một dự cảm không thoải mái cho lắm, cậu muốn từ chối: "Nhưng... nhưng tôi..."

Song chưa kịp nói "đã có người yêu", thì nhìn thấy Simon "một cách tình cờ" lượn qua trước mặt cậu, giơ ngón tay cái nháy mắt, ý nói "Triển đi thôi, người anh em", cậu nghẹn họng không nói lên lời. Lại quay sang nhìn người kia, thấy y vẫn đang dùng đôi mắt lửa nóng kia ngỏ ý với mình, cậu đành nhắm mắt làm liều:"Đ-được..." Vì nước quên thân, vì anh em liều mạngggg!!! QAQ

Bàn tay thô ráp nóng rực cầm lấy tay Mạc Dương đang rụt rè đưa ra, một tay khác nhẹ nhàng đặt lên eo cậu, làm cậu khựng người có xúc động muốn giật về. Cho tới giờ, trừ Celtic, cậu vẫn chưa tiếp xúc với hùng nam nào thân mật như thế này, song cậu vẫn cảm thấy nhớ đôi tay lành lạnh bạc kén mỏng của Celtic hơn.

"A!"Vừa mới vào nhịp đầu tiên, đôi giày da của người kia đã ăn nguyên nửa bàn chân của Mạc Dương.

"Tôi xin lỗi!" Cậu mặt mũi đỏ lựng lên như trái đào, cuống quít xin lỗi. Từ bé sống trong vai trò là một hùng nam, cậu chưa bao giờ được mời nhảy như những ca nhi bình thường khác. Ngay cả lần đính hôn trước còn chưa kịp nhảy với Celtic đã xảy ra sự cố kia....Quả nhiên, nhiệm vụ gian nan này không thích hợp với cậu QAQ Nhảy nhót gì chứ! Cậu thà lái cơ giáp còn hơn!

Người kia vẫn không hề giận dữ, mà đỡ người cậu, ôn nhu dẫn dắt cậu nhảy, dần dần cậu cũng đã có thể bắt được nhịp. Hai người phối hợp hài hòa hơn trước rất nhiều. Mạc Dương thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười tươi rói thay cho lời cảm ơn.

Ngay trong một khoảnh khắc này, cậu bắt được cảnh hai má đội trưởng Sói đầu đàn của Dã Lang - Kaiser Wilhelm, biến thành một màu đỏ hồng đáng yêu, ánh mắt bối rối nhìn ngang liếc dọc loạn xạ. Bởi vì sống nơi rét lạnh quanh năm nên da y có trắng hơn bình thường, hai rặng mây khả nghi kia chính vì thế không thể trốn thoát khỏi mắt cậu. Đây là vị đội trưởng nổi tiếng lãnh khốc trong truyền thuyết sao, Mạc Dương trợn mắt há hốc mồm.

Cậu nhịn không được mà cảm thán:"Cậu thật không giống lời đồn..."Cậu cũng thẳng thắn mà thể hiện mình đã biết rõ thân phận của y. Dù đội viên trong nhóm không biết, thì y làm đội trưởng chắc chắn cũng sẽ điều tra thông tin về nhóm họ. Cậu cũng không rõ cuộc gặp gỡ này là vô tình hay cố tình.

"Khác...khác như nào?" Y không khỏi ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của cậu.

Cậu phì cười:"Tôi thấy cậu rất tốt, lại dễ nói chuyện. Người ta nói cậu rất khó gần."

Người kia ho khan, mặt lại đỏ hơn vài phần:"Khụ, tôi chỉ thoải mái được với người tôi....thích thôi."Nói sau lại lúng túng nhìn cậu, trong mắt hiện lên sự thấp thỏm.

Mạc Dương ngây ngẩn cả người nhìn y. Này... là tỏ tình ư?

Thấy cậu không đáp lại, Kaiser nghĩ cậu vẫn chưa hiểu ý tứ của mình, y dè dặt nói:"Tôi cũng có tìm hiểu tư liệu về cậu..."

Thì sao? Mạc Dương nghiêng đầu như muốn hỏi. [Tiểu Sa: đoạn này hãy tưởng tượng Dương có hai tai chó =v=]

"Càng tìm hiểu sâu, tôi càng thấy..." Y ngừng một lát hít một hơi thật sâu lấy dũng khí nói ra:"...thích cậu."

Mạc Dương kinh ngạc, cậu không ngờ y lại trực tiếp như vậy. Cậu cố gắng quan sát xem liệu y có phải đang cố tình nói dối, hay châm chọc cậu không. Nhưng không, đáp lại cậu là ánh mắt thành thật không chút ý đồ nào khác. Cậu mấp máy môi:"Tại sao?"

Cậu lại nhướn mày cười:"Trên tư liệu không phải chỉ toàn dữ kiện về chỉ số sức mạnh cùng cơ giáp sao? Tôi tưởng hùng nam các cậu không thích ca nhi cường tráng, bạo lực như tôi chứ."

Kaiser lắc đầu:"Ca nhi chỗ chúng tôi vóc người tầm cỡ đều giống cậu, tôi cũng không lạ gì. Nhưng họ khác cậu, dù có thể chất khỏe mạnh nhưng chỉ số tinh thần lực của họ cũng không đủ để lái cơ giáp. Còn cậu,  tất cả chỉ số của cậu không những đủ mà còn rất cao, không hề thua kém bất cứ hùng nam nào."

"Hơn nữa..."Kaiser lại nói tiếp,"Tôi không hề thấy sự bạo lực, thích máu tanh nào nơi cậu cả. Tôi cũng có luyện khí công và cảm nhận khí xung quanh cậu rất trong sáng, yên bình, khiến người xung quanh cảm thấy rất an tâm, muốn dựa vào. Thứ tôi cảm nhận được, chính là tinh thần thượng võ của cậu. Cách cậu chiến đấu thể hiện cậu dành rất nhiều tâm huyết để luyện võ. Làm tôi tự hỏi chấp niệm gì khiến cậu mạnh mẽ như vậy. Chính những điều đó làm tôi càng thích cậu hơn."

Đó chính là bảo vệ Celtic, cả đời làm cánh tay phải đắc lực cho y, Mạc Dương đỏ mặt gục đầu xuống thầm nghĩ. Cậu thật không ngờ người này có thể nhìn ra chính xác tâm tư của cậu, xem ra y là thật lòng thích cậu. Nếu người này muốn kết bạn với cậu hẳn cậu sẽ không suy nghĩ lập tức nhận lời. Đáng tiếc là y lại có tình cảm đặc biệt với cậu.....

Rõ ràng cậu là người mới cần phải câu dẫn người ta, cuối cùng người ta lại chủ động tỏ tình khiến cậu bó tay bó chân, không biết phải làm sao. Thật khó xử mà... Cậu không biết phải làm sao mím chặt môi giữ im lặng, người kia cũng rất biết ý tứ không nói tiếp để cậu suy nghĩ.

Ở đầu bên kia chỗ Celtic, là một hiện trường hỗn loạn.

"Celtic, hãy bình tĩnh!! Không phải cậu đã thỏa thuận với Dương rồi sao?" Simon với Thanh Y ra sức giữ cửa buồng vệ sinh, anh trấn an Celtic đang điên cuồng đạp cửa rầm rầm.

"Tán tỉnh thì tán tỉnh, việc gì lại nắm tay nắm chân nhảy với nhau?!!! Tôi đã nói không cho phép cậu ấy đụng chạm với mấy tên hùng nam hôi hám đó rồi cơ mà!!! Cút ra!!!"Celtic gào lên lại đạp đá cửa. Y còn chưa nhảy với cậu bài nào vậy mà tên đó lại thừa cơ lúc y không có mặt mà trục lợi. Khốn nạn!

Quào, hóa ra Celtic mỹ nhân lúc ghen tông giọng có thể lên cao vút thế này, Simon vuốt mồ hôi nhắc nhở y:"Celtic, chú ý hình tượng chút nào, cậu phá hỏng cửa nhà người ta bây giờ..."

"Tôi mặc kệ!! Tránh ra!!"

"Thôi nào, Celtic, cố gắng nhịn một tí vì việc công đi ~"

Có vài người đi vào nhà vệ sinh thấy cảnh này, đều sợ hãi nhìn buồng vệ sinh kia giống như bên trong nhốt một con quái vật tiền sử nào đó. Ai nấy xong việc đều nhanh chóng chạy mất dép.

Thanh Y bị tiếng ồn đinh tai làm nhức đầu, cậu cau mày, trong óc của cậu có thứ gì đó đang muốn xổng ra. Tiếng đập cửa từng hồi chấn động trong lồng ngực, không được, tên đó sắp ra rồi, không phải lúc này....

Sự tình lúc này đột ngột chuyển biến, Thanh Y tự nhiên đứng sang một bên, mỉm cười nhìn Simon một mình chống cửa.

Uỳnh!

Chẳng mấy chốc, Celtic đã thành công đá tung cửa. Lúc này y không rảnh bận tâm đến sự bất thường của Thanh Y mà đi thẳng ra ngoài.

"Celtic!!! Chờ đã!!"Simon gọi với, định đuổi theo y thì bất ngờ cánh tay bị Thanh Y kìm lại.

Anh cau mày quát:"Cái thằng này, bỏ tay anh ra coi. Tại sao em lại không giúp anh, nhỡ Celtic không khống chế được thì sao?"

"Anh đừng lo, tên đó dù sao cũng có đầu óc, y có biết điểm dừng. Vả lại, nếu là em thấy anh tay trong tay với kẻ khác em sẽ thẳng tay băm vằm hắn ra từng mảnh ấy chứ. Tên kia biểu hiện còn bình tĩnh chán."Thanh Y nhếch mép nở một nụ cười quái dị, ánh mắt xanh lục lóe ra quang mang nguy hiểm, tà ác như một con mãng xà phun độc.

Simon dường như cũng nhận ra đây là vẻ mặt không thuộc về Thanh Y, môi anh run rẩy mấp máy: "Em... em... là Duệ à?"

Thanh Duệ bị anh đoán trúng càng cười đến vui vẻ:"Anh à~ Tên yếu đuối kia không để em ra ngoài một tháng rồi, anh biết em nhớ anh lắm không?"

Simon mặt mũi tái mét theo phản xạ tính lùi lại, thì bất ngờ Thanh Duệ lao lên túm lấy anh, đẩy mạnh vào một buồng vệ sinh, khóa trái cửa. Dưới mái tóc đen lòa xòa trước trán, đôi mắt bồ câu ướt át nheo lại đầy tà mị, hắn liếm môi nhìn anh vẻ mặt đề phòng dựa trên vách buồng vệ sinh màu xám.

Anh trừng mắt đẩy cái mặt đang sáp lại của hắn ra quát:"Cái đồ dâm xà này, cút ra!!! Bây giờ không phải lúc đùa đâu!! Sao bây cứ toàn ra ngoài lúc không cần thiết thế hả?"

Thanh Duệ dù mặt bị đẩy đến biến dạng vẫn kiên trì sáp lại, hôn lên cái miệng đang không nói của anh. Nụ hôn nhiệt tình đầy độc chiếm khiến Simon không thể chống cự. Đến lúc kết thúc người anh đã sớm nhũn ra, anh lẩm bẩm:"Cút ra! Bây giờ không phải lúc! Làm tình cũng phải chọn giờ!"

Thanh Duệ bĩu môi, tay vẫn bạo lực sờ nắn khắp người anh:"Này không thể trách em được nha, là tên kia không để em ra ngoài. Nhân lúc hắn chưa tỉnh chúng ta phải làm một pháo thôi!"

"Lăn đi! Ai muốn làm ở cái chỗ này...Ưm ưm..."







Celtic lúc chạy ra ngoài thì bản nhạc đã đến hồi kết, đám người giữa sảnh dần dần tản ra, nhưng y vẫn chưa tìm thấy thân ảnh người yêu của mình. Y bật bộ đàm ở khuy cổ tay lắng nghe.

"Người bớt đông rồi, tôi cũng có việc phải đi đây."Mạc Dương giọng tràn ngập ngượng ngùng nói.

"Chờ đã! Cậu vẫn không thể cho tôi một câu trả lời sao? Tôi rất thích cậu!" Tiếng trong loa phát rung lên, xem chừng tên khốn kia đang giữ cổ tay Dương, Celtic nghiến răng nghĩ.

"Tôi....nghĩ chắc anh cũng biết rồi..."Cậu ngập ngừng nói,"Tôi đã có vị hôn phu, và tôi yêu y rất nhiều."

Tên kia hét lên:"Tên ốm nhom đó có gì tốt chứ?! Hắn làm sao có thể bảo vệ cậu được!"

"Tôi biết cậu rất mạnh nhưng Celtic cũng vậy. Xin cậu đừng xúc phạm người yêu tôi!"Mạc Dương giọng có chút bực bội.

"Vậy nếu tôi đánh bại hắn thì cậu có thích tôi không?"

"Cậu hãy từ bỏ đi... Tôi yêu đâu có dễ dàng như thế..."Mạc Dương thở dài lắc đầu, người này kiên trì làm cậu phát mệt.

Đúng lúc này, Celtic từ trong đám đông xuất hiện. Vừa tìm thấy cậu, y liền lao lên đánh bay cánh tay cường tráng đang giữ chặt lấy cổ tay cậu. Dưới con mắt kinh ngạc của cậu, y kéo tay ôm cậu vào lòng.

Ánh mắt rét lạnh tựa như ngàn mũi băng nhọn hoắt đầy tính công kích nhìn hùng nam đối diện, môi mỏng bạc hồng chầm chậm khép mở gằn từng chữ:"Cấm.Chạm.Vào.Dương!"

Mạc Dương vừa nhìn thấy y liền vui sướng kêu tên y:"Celtic!"

Kaiser vẫn không phục, hai mày kiếm nhăn lại cùng một chỗ, y chỉ vào mặt Celtic cao giọng vang nói:"Ta sẽ hạ gục ngươi!"

Mạc Dương nghe vậy tức giận bật người xoay lại, giang hai tay che trước người Celtic:"Cậu ấy là cùng một đội với tôi. Nếu muốn đánh bại cậu ấy, hãy bước qua xác tôi trước đã!"

Kaiser nhìn thấy cậu bao che cho y như vậy càng tức tối, một tên hùng nam phải để ca nhi che chở không thấy nhục sao? Y gằn giọng:"Sao cũng được, tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy ai mới xứng đáng với cậu." Nói rồi y hùng hổ bỏ đi, nhanh như một cơn gió mất hút trong biển người.

Celtic mặt vẫn lạnh lùng không chút cảm xúc, đúng hơn là y không hề bị lời nói kia kích động chút nào. Bởi y biết Dương là của y, từ trái tim đến cơ thể đều thuộc về y, cho dù chết y cũng sẽ không buông tay. Còn kẻ nào muốn cướp cậu đi...Đồng tử xanh lam co lại lóe ra sát khí... Y sẽ loại bỏ sạch sẽ!