Trương Chi y cả đời thanh danh cao quý vang dội tứ phương mà kết cục lại nực cười khó tin, đúng là làm chuyện kì ba* cho thiên hạ xem mà.
(Chuyện hiếm lạ không giống ai)
Trương Chi là một trong năm người đứng đầu của đỉnh Phương sơn. Phương sơn là nơi mà mọi người tu tiên điều muốn đến để bái sư học đạo. Có thể nói Phương sơn là “đỉnh núi” của giới tu tiên.
Trương Chi cả đời cũng chỉ có một đồ đệ thân truyền. Công phu cả đời kể cả công pháp luyện đan y giấu kín chỉ cho các sư huynh muội của mình biết
Ai ngờ ông trời trêu ngươi y lại bị chính đồ đệ đâm cho một nhát dao sau lưng rồi lại bị phanh thay móc tim ra luyện đan. Lúc Trương Chi bị đâm cũng chính là lúc mà y đang luyện cho “đồ đệ dấu yêu” của mình đan tiến cấp.
Đúng là nuôi sói bên người. Đừng hỏi sao y chết rồi mà vẫn biết mình bị moi tim, vì linh hồn y còn ở đó nha còn chưa siêu thoát đâu. Cảm giác bị người đồ đệ mình coi như con ruột mà nuôi từ nhỏ móc tim thật sự đau thấu linh hồn vì sao không phải là tâm can sao vì tâm can y tan nát rồi.
Nhưng ông trời không phụ lòng người, xe tới núi sẽ có đường. Y vậy mà được sống lại lần nữa.
- --------(>.<)---------
Lúc tỉnh lại Trương Chi cả người đau nhứt, ngón tay cũng chẳng buồn động đậy. Một đống kí ước xa lạ đua nhau nhồi nhét hết vào đầu khiến y hoa cả mắt, sau một thời gian thì y mơ hồ hiểu.Ở thế giới này “Trương Chi” là con trai út của một gia tộc mang hiệu tử tước*.
(Có 5 tước: Công, Hầu, Bá, Tử, Nam. Tử tước là trên nam tước dưới bá tước, nếu muốn hiểu thêm xin vui lòng liên hệ google:))
Vì dân số ngày càng giảm mạnh do nhân loại ngày càng phát triển về thể lực, tinh thần để thích nghi với cuộc sống mới nên về mặt sinh sản ngày càn giảm. Con người mới tiến hóa sang kỉ nguyên mới, để cải thiện tỉ lệ gia tăng nhân số nên sẽ có một nhóm nam nhân có thể mang thai gọi là “delra” dù tỉ lệ sẽ thấp hơn so với phụ nữ nhưng những đứa con được delra sinh sẽ có thiên phú và tinh thần lực cao hơn hẳn.
Trùng hợp là “Trương Chi” là một delra. Trương Chi cũng không để ý lắm vì vốn dĩ là y thích nam nhân, ở kiếp trước mặc dù thích nam nhân nhưng người xứng đáng với y phải là cường giả còn phải đẹp, nhất định phải đẹp, y dù sao cũng là một cái nhan khống*.
(Có thể hiểu là nô ɭệ sắc đẹp)
Nhưng rất khó vì làm được cường giả thì râu tóc bạc phơ hết rồi. Còn đẹp thì lại thẳng như kiếm.
“Trương Chi” này cũng thật đáng thương, mặc dù là con út của tử tước nhưng chỉ là con của một người hầu nhỏ nhoi thôi, có thể xem như con rơi. Từ nhỏ đã bị đối sử như kẻ ăn người ở trong nhà, chịu tủi nhục thiệt thòi nhưng bên cạch y vẫn có mẹ là niềm an ủi là tia sáng trong cuộc sóng tối tâm mười chín năm qua.
Mẹ của “Trương Chi” Various Claudio là thiếu nữ xinh đẹp vì vậy mới bị tử tước để ý, từ lúc nàng sinh y ra thì sức khỏe ngày càng suy yếu, mấy năm nay nàng chỉ nhờ vào thuốc mà duy trì sự sống. Từ một thiếu nữ xinh đẹp đầy sức sống giờ đã không còn gì tương đồng hết.
Trước khi nàng mất thì nói muốn gặp tử tước, “Trương Chi” đi tìm tử tước mất nửa ngày gặp ông ở một buổi tiệc xả giao sang trọng nào đó, y ôm chân cầu xin một chút lòng thương hại cuối cùng.
Trước bao nhiêu con mắt của giới thượng lưu mà ông không do dự đẩy ngã chút mong mỏi suốt bao nhiêu năm qua, tự tay tống con mình ra cửa.
Đêm đó khi “Trương Chi” về chỉ thấy được thi thể lạnh lẽo của mẹ thôi, ánh sáng cuối cùng cũng tắt rồi. Người phụ nữ kiên cường đến lúc lìa dời vẫn nở nụ cười, nhìn như đang ngủ say thôi, một giấc ngủ say không bao giờ dậy được. “Trương Chi” khẽ vuốt mái tóc đỏ mềm mại của nàng. Chắc mẹ đang mơ rất đẹp nên mới cười tươi như vậy, dù sao mẹ đã thoát khỏi người đàn ông kia rồi.
Mặt mày thanh tú, ánh mắt vốn nên tràng đầy sức sống giờ nhắn tịt lại. Miệng cười khẽ, môi nhợt nhạt do bệnh lâu.
Vốn là nguồn sáng ấm áp nhưng giờ chỉ còn lại khối thi thể lạnh lẽ trong lòng y.
Trương Chi cuối cùng không kiềm được khóc như đứa trẻ bị tổn thương không ai quan tâm, chỉ biết trốn một góc mà từ từ liếʍ ɭáρ vết thương.
Cũng tối hôm đó y bị Trương Thanh Bình tự mình đuổi ra khỏi nhà đọa tuyệt quan hệ. “Trương Chi” không biết làm sao mà sống được một tuần rồi tự uống thuốc độc tự vẫn.
Trước khi chết “Trương Chi” có một nguyện vọng cuối cùng đó là gϊếŧ chết tên đã hại mẹ mình ra thảm hại như thế.
Còn có một điều rất quan trọng mà y không nhìn ra được, chỉ là hình ảnh mơ hồ.
Mở mắt ra nhìn xung quanh, mái ngói thủng mấy chục lỗ, nước mưa từ trên mấy cái lỗ rơi xuống. Y hé miệng hứng nước vào miệng xóa đi cảm giác đau rát trong cổ họng.
Từ nay chỉ còn lại một Trương Chi thôi.
Y ngồi dậy nhìn xung quanh đánh giá một tí, nhìn xung quanh, lắc đầu một cái tưởng mình bị hoa mắt nên thật bình tỉnh mở mắt ra them lần nữa.
“CMN”
Cái chuồng bò?! à không nó không bằng cái chuồng đâu!!
Bốn bề chỉ có đúng một vách tường với mấy cây cột để trụ mái nhà và một cái giường cũ sấp sập y đang nằm còn lại điều là đồng không mông quạnh.
Sao nguyên chủ tìm được cái chuồng, à là cái mái nhà này sống được vậy? Thật thần kì! Còn chỗ này là đâu? Xung quanh ngoài cây cỏ lưa thưa vài nhà dân thì không còn gì hết. Nhân sinh trắc trở quá!
Bỗng nhiên có một luồn gió lạnh vù vù thổi qua. Trương Chi rùng mình một cái thầm nghĩ tại sao đến gió cũng muốn trêu y!
“Haizz”
Trương Chi ngồi dậy định đi ra ngoài thì nghe có tiếng la hét đằng xa.
“Cái gì thế?”