Tinh Tế Tối Cường Văn Chương Sư

Chương 57: Gánh tội thay joy




Oakland cười cúi đầu hôn hôn đầu nhỏ của bé, "Bé nhớ ca ca sao?"

"Ngao ô." Tiểu gia hỏa mềm mại lên tiếng, lại dùng vuốt nhỏ ngắn ngủn vỗ vỗ cổ tay của Oakland, thúc giục hắn mau gọi điện cho ca ca của bé.

"Được được, anh lập tức gọi." Oakland dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu đầy lông mao mềm mại, click mở quang não lựa chọn tên của Hall rồi gửi thông tin thỉnh cầu.

Thông tin rất nhanh liền chuyển đi, khuôn mặt tuấn mỹ vô song của Hall lại lần nữa xuất hiện trong màn hình.

"Làm sao vậy?" Hall thấp giọng hỏi.

"Ngao ô ngao ô ngao ô!" Tiểu gia hỏa ủy khuất kêu to một hồi.

Ca ca ca ca, vuốt nhỏ đau đau!

Hall hơi hơi nhíu mày, "Nghiêm trọng lắm sao? Đưa ta nhìn xem."

Tiểu gia hỏa liền nhanh chóng nâng vuốt nhỏ mập mạp của mình lên, lộ ra miệng vết thương vẫn chưa hoàn toàn được thu nhỏ trên đệm thịt, may mà đã trải qua việc trị liệu linh khí bằng cầu nước ngắn ngủi của Oakland, trên cơ bản đã được cầm máu, chỉ để lại một miệng vết thương màu đỏ sậm.

"Còn tốt lắm, cũng không quá nghiêm trọng." Hall xích gần lại cẩn thận xem xét đệm thịt của bé một chút, sau đó thở nhẹ một hơi, "Xem em lần sau còn dám nghịch ngợm nữa không!"

"Ngao ô....." Tiểu gia hỏa ủy khuất liền đem đầu vùi vào ngực Oakland.

"Được rồi, Joy cũng không phải cố ý, tiểu hài tử không phải đêu rất mê chơi sao." Oakland liền nhanh chóng an ủi vật nhỏ.

"Joy, em chính là nam tử hán, phải hiểu chuyện, đừng có cả ngày đều gây phiền toái cho Oakland, biết không?"

"Ngao ô." Cục lông nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.

"Được rồi, tối nay ca ca sẽ mang đồ ăn ngon đến cho em ăn." Đối với đệ đệ nhỏ tuổi này, kỳ thật là Hall rất yêu thương bé.

"Ngao ô!" Nghe được ăn, tiểu gia hỏa liền lấy lại tinh thần.

Kết thúc trò chuyện, Oakland liền dùng màng bọc thực phẩm bọc lại vuốt nhỏ của bé, sau đó ôm bé vào phòng tắm, đem bé bỏ vào bồn rửa mặt, xả một bồn nước ấm, cho bé thoải mái ngâm rửa một phen.

Tiểu gia hỏa hưởng thụ tắn nước ấm cùng mát xa bằng linh khí, toàn bộ thân thể đều thả lỏng, lông ướt nhẹp dính ở trên người, thân hinh phảng phất nhỏ lại một vòng, chỉ còn lại đôi mắt màu lam xinh đẹp to tròn kia, thoạt nhìn có chút buồn cười.

Khi Oakland vừa mới ôm bé ra khỏi bồn rửa mặt, bé liền gấp không chờ nổi mà bắt đầu vẫy lông, Oakland đang cầm khăn khô chuẩn bị lau cho bé thì bị nước văng đầy mặt một lần nữa.....

Bất quá đây cũng không phải là lần đầu tiên, hắn cũng đã quen rồi.... Ha hả.....

Lông mao khô được một nửa, tiểu gia hỏa liền biến thành một cục lông xù xù, Oakland liền đem bé đặt ở trên giường, để hắn gỡ màng bọc thực phẩm trên chân bé ra.

Tiểu gia hỏa liền lập tức vui vẻ ở trên giường lăn một cái, vuốt nhỏ chống một cái muốn nhảy xuống giường chơi một chút, lại quên vết thương trên đệm thịt, lập tức đau đến ngao ô một tiếng.

Oakland đau lòng chạy nhanh tới đem bé bế lên, thổi thổi khí vào vuốt nhỏ, "Ngoan a, không đau không đau."

Hắn nhớ rõ khi còn nhỏ mình nghịch ngợm té bị thương, sư phó cũng sẽ nhẹ nhàng thổi khí vào vết thương của hắn như vậy, sau đó bôi thuốc mỡ lên cho hắn.....

Thở dài, đem hồi ức ném ra sau đầu, Oakland mở quang não vào một shop online mua mấy chai thuốc trị thương để trị liệu cho vết thương của tiểu gia hỏa.

Chuyển phát nhanh rất nhanh đã giao tới, sau khi Oakland kí nhận, liền nhanh chóng xức thuốc cho tiểu gia hỏa.

Tiểu gia hỏa cũng biết đây là thuốc trị thương có thể chữa vết thương ở móng vuốt, vì thế liền ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi nhỏ, từng chút từng chút đem dược tề uống hết.

Hiệu quả của thuốc trị thương rất nhanh, miệng vết thương mới vừa rồi còn rướm máu nay đã bắt đầu khép lại, đau đớn cũng dừng lại, bé lại trở thành một cục lông nhỏ tràn đầy sức sống.

Tiểu gia hỏa đang đuổi theo mấy cục cao su thõa mãn chạy một vòng xung quanh phòng, rồi lại đến ngăn tủ đáng thương mài móng vuốt, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn nhảy bổ lên giường nằm ngủ.

Oakland buồn cười nhìn dáng ngủ hình chữ X đáng yêu của bé, liền duỗi tay chọc chọc cái bụng mềm mại vài cái, bị tiểu gia hỏa rầm rì dùng vuốt nhỏ đẩy ra.

"Được rồi ngủ đi, tiểu bảo bối." Oakland cũng không chọc bé nữa, bắt đầu nhắm mắt tu luyện, mấy ngày nay hắn có chút 'mê muội mất cả ý chí', lo bồi tiểu gia hỏa chơi mà quên cả tu luyện, muốn tiến bộ nhanh mới là lạ.

Trong phòng yên tĩnh, linh khí nhè nhẹ xoay quanh, phần lớn đều tiến vào thân thể của Oakland, phần còn lại thì tiến vào thân thể cục lông nhỏ đang nằm ngủ bên người hắn, vô hình tẩm bổ cho thân thể nhỏ của bé.

Chờ đến khi chuông cửa vang lên, Oakland mới ngừng tu luyện, sau đó kinh ngạc phát hiện cục lông nhỏ màu trắng bên người thế nhưng lại biến thành một màu đen tuyền, còn phát ra một cổ mùi lạ!

"Ngao ngao ô!" Tiểu gia hỏa đại khái cũng đã tỉnh lại, khi khứu giác nhạy bén của bé ngửi được mùi hương trên thân thể, liền phát ra một thét thê lương sau đó té xỉu.

"Oakland? Joy?" Thính giác của thú nhân vô cùng nhạy bén, đặc biệt là loài hổ, thính giác so với nhân loại còn nhạy hơn gấp mấy lần, Hall đứng trước cửa nghe thấy tiếng đệ đệ kêu, liền gấp không chịu được.

Không thể để Hall nhìn thấy dáng vẻ này của tiểu gia hỏa! Oakland liền nhanh chóng vớt tiểu gia hỏa lên, ném vào bồn rửa mặt, nhanh chóng dùng nước ấm rửa sạch thân thể một lần, đem những phần bị dơ tẩy qua một lần, sau đó mới xả một bồn nước ấm mới, rồi ngâm nửa người tiểu gia hỏa vào bên trong, lúc này mới đi mở cửa cho Hall.

"Sao lại thế này?" Chờ mãi chờ mãi không thấy có người mở cửa, Hall thiếu chút nữa định phá cửa đi vào. Lúc này cửa phòng được mở ra, bên trong phòng rỗng tuếch, cũng không thấy bóng dáng của đệ đệ, ngược lại phát hiện một mảnh đen trên giường, mùi hương vô cùng gay mũi, nhưng hỗn hợp này có mùi của đệ đệ, hẳn là đệ đệ để lại.

"Ách.....Joy....Ở phòng tắm....."

Hall xoay người đi vào phòng tắm, liền nhìn thấy tiểu gia hỏa đang 'ngủ' được ngâm trong bồn rửa mặt, người ướt nhẹp, có mấy chỗ lông còn dơ hề hề.

Sắc mặt của Hall lập tức trầm xuống.

"Cái kia.....Hall học trưởng, Joy hắn...." Oakland ấp úng, không biết nên giải thích tình huống hiện tại của Joy với Hall như thế nào.

"Thực xin lỗi...." Hall xin lỗi Oakland.

"A?" Oakland vẻ mặt khó hiểu.

"Joy tuổi còn nhỏ, không có khả năng khống chế......" Ngay cả khi tự mình nói Hall còn cảm thấy ngượng ngùng, "Nhóc ấy đã rất lâu không có đái dầm..."

"Cái này......Ách.....Không, không quan trọng." Oakland thật sự không biết nên giải thích như thế nào, dưới loại tình huống này, đành phải đâm lao thừa nhận thôi.

Trong lòng thầm nói lời xin lỗi với cục lông nhỏ, nỗi oan này bé tạm thời gánh một chút nha..... Ngày mai ca ca nhất định sẽ cho bé ăn thật nhiều cá khô....

Chờ sau khi tẩy rửa sạch sẽ cho tiểu gia hỏa thơm tho sạch sẽ xong, Oakland liền đem hắn đưa cho Hall.

Hall cẩn thận xem xét người của cục lông nhỏ một chút, sau khi xác nhận thân thể bé không có xuất hiện vấn đề gì, mới an tâm thở phào một hơi.

"Lúc ấu tể của thú nhân lần đầu biến thân, thân thể sẽ tiến hành quá trình cải tạo, có thể sẽ phát sinh tình huống bài xuất những tạp chất trong cơ thể." Hall cố gắng lựa chọn từ ngữ tương đối nhã nhặn để hình dung việc đã xảy ra, để Oakland đừng ghi nhớ những điều 'thất thố' của tiểu gia hỏa vào trong lòng.

"Nga." Oakland hiểu rõ gật gật đầu, trách không được tiểu gia hỏa lại đột nhiên bài xuất ra nhiều tạp chất như vậy, tuần hoàn bên trong cơ thể, cũng là cái duyên để cải thiện thể chất nhanh hơn.....

Thú nhân thức tỉnh hồn thú nhưng lại hóa thành hình thú, thật ra cũng tương tự như trong cơ thể của họ có huyết mạch yêu thú thời thượng cổ.

Hiện giờ hắn đã đến tu vi Luyện Khí tầng bốn, thân thể cũng sẽ không bị bệnh, thân thể sẽ nhẹ hơn. Đợi đến ngày Trúc Cơ, mới là lúc tẩy tinh phạt tủy, thoát thoai hoán cốt.

Đối với tiểu gia hỏa đang ngủ một một giấc bên cạnh mình, nếu đã có duyên như vậy, thật đúng là có chút hâm mộ a....

'tiểu bảo bối đen thui này cũng không tính là quá mệt a.' Oakland nhịn không được sờ sờ mũi, suy nghĩ vu vơ.

HẾT CHƯƠNG 55

[ TIỂU KỊCH TRƯỜNG ]

Hall: Thực xin lỗi a, tiểu gia hỏa đã làm dơ giường của ngươi, hắn tuổi còn nhỏ, không thể tự mình khống chế (lầm to)

Oakland (cười gượng): Không quan trọng không quan trọng, hắn còn nhỏ mà.

Joy (vẻ mặt khó hiểu): Miêu miêu miêu?

Hall: Nếu hôm nay nhóc lại gây họa, ta sẽ không mang đồ ăn ngon đến cho nhóc ăn.

Oakland (chột dạ): Vậy được rồi....

Joy: Nỗi oan ức này bé không gánh nổi đâu.