Aldrich vừa tỉnh lại liền nhìn thấy Đường Hạc Minh, anh còn tưởng mình đang nằm mơ, anh nhìn chằm chằm Đường Hạc Minh, vừa ngồi dậy vừa tự lẩm bẩm: "Cư nhiên mơ thấy Đường lão đầu, áp lực quá lớn rồi sao?"
Đường Hạc Minh làm gien trị liệu, quanh năm đem dung mạo của mình cố định ở hình ảnh bốn mươi lăm tuổi, đối với một nam nhân mà nói cũng không già nua hay giống trẻ non không có uy nghiêm gì. Mặc dù trên thực tế tuổi của hắn đã vượt qua một trăm lẻ bảy, nhưng mỗi ngày nhìn bộ dáng vừa đúng này, cũng sẽ không có người cố ý nhắc nhở tuổi thật của hắn.
Về phần danh xưng "lão đầu", có trời mới biết Đường Hạc Minh đã bao lâu chưa từng nghe tới tổ hợp hai chữ này.
Hắn nhịn xuống, lấy ngón tay không kiên nhẫn gõ lên kính một cái, trên mặt còn duy trì khách khí: "Nhị hoàng tử điện hạ, ngài không hề nằm mơ. Thân thể ổn hơn chưa?"
Động tác của Aldrich nhất thời cứng đờ, anh từ từ mở lồng khoang trị liệu ra, lau mặt rồi lúng túng nắm tóc, lập tức làm bộ cái gì cũng chưa từng xảy ra cùng Đường Hạc Minh chào hỏi: "Đường tổng thống, chúng ta đã lâu không gặp, thật là khéo."
Đường Hạc Minh: "..."
Hắn ho khan một tiếng, rồi mới hồi đáp: "Nhị hoàng tử, tôi vốn muốn hàn huyên tán gẫu với ngài về chuyện của Edmon, bất quá bây giờ có việc cấp bách." Hắn chỉ chỉ thiết bị giới hạn cá nhân của Aldrich trên bàn, "Đại hoàng tử tìm ngài mấy lần rồi, tôi đang do dự có nên tiếp hay không."
Aldrich cả kinh, nhanh chóng vồ tới, quả nhiên hai chữ lớn "Sandy" đang lóe lên. Anh ngẫm lại bộ dáng của mình, liền nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, căn bản không có dũng khí ấn nút nghe —— quả thực sẽ bị lộ. Chẳng lẽ đi nói với Sandy, chính mình ngẫu nhiên gặp Tinh Đạo rồi bị đối phương đánh đến nỗi phải vào khoang trị liệu à? Với tính cách tỉ mỉ của Sandy, hắn tất nhiên sẽ truy hỏi cứu trợ như thế nào, Tinh Đạo ở đâu, một đường dối lừa này quả thực không có đích đến.
Thời gian do dự chờ đợi trôi qua, yêu cầu truyền tin gián đoạn. Aldrich nhìn màn hình tối lại, đây đã là lần thứ tư Sandy gọi tới.
Đường Hạc Minh nhìn Aldrich một mặt xoắn xuýt, rõ ràng anh cũng không muốn đem sự thực nói cho người nhà, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Dù sao lão Lorrin tự mình đem con trai đưa vào vệ đội là để rèn luyện, ông để Aldrich đi đánh nhau chính là bụng dạ khó lường. Thấy yêu cầu truyền tin gián đoạn, lập tức tận dụng mọi thứ nói: "Chúng ta nên thảo luận làm sao để giải thích thôi."
Có người chịu hỗ trợ nghĩ kế tự nhiên là tốt, Aldrich đang muốn vui vẻ cùng Đường Hạc Minh thảo luận làm sao đem sự tình che giấu, Đường Hạc Minh lại trước một bước hỏi: "Ngài làm sao lại đụng phải Edmon vậy?"
Đúng đấy, làm sao lại như vậy chứ? Lời nói này khiến người ta nghĩ nhiều đến bất bình thường, còn có thể moi ra gốc gác của Chu Cẩn. Aldrich nhìn mặt Đường Hạc Minh đang lâm vào suy nghĩ về nhân sinh, dưới tình huống không rõ lai lịch trước sau không có đường đi này vậy mà thái độ vẫn bình tĩnh nghĩ về nhân sinh à?
Đường Hạc Minh đối diện với Aldrich, hắn không hiểu Aldrich mới vừa còn biểu hiện phi thường phối hợp làm sao đột nhiên lại mất hồn, hắn dùng tay quơ quơ trước mặt Aldrich: "Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử?"
Aldrich nhìn hắn: "Có một số việc, ta phải suy nghĩ thật kỹ. Đúng rồi, Đường tổng thống, trước tiên không đề cập tới chuyện đó, có thể cho ta thay quần áo khác không?" Anh giơ tay chỉ chỉ đồ bệnh nhân trên người mình, "Vô luận sẽ nói gì, chỉ với việc ta mặc một bộ đồ như thế này, hệ số khó đạt được tín nhiệm sẽ gia tăng."
Đường Hạc Minh bất đắc dĩ để người mang thường phục đến cho Aldrich, hắn đem thông tin Chu Cẩn cung cấp lăn qua lộn lại suy nghĩ mấy lần, phát hiện Chu Cẩn tuy rằng đem tất cả bày ra rất rõ ràng, nhưng trên thực tế lại rất mơ hồ. Tỷ như, làm sao chiết xuất được gien của Edmon, làm sao tiến vào kho gien, làm sao lại hoài nghi Tạ gia ở Hoàn Giới tinh. Những điểm mấu chốt cậu nói này điều nào cũng đáng nghi. Tuy rằng không có quan hệ lớn với việc điều tra, nhưng đối với một tên cáo già như Đường Hạc Minh mà nói, không thể khống chế mỗi một chi tiết nhỏ thật sự là không có cảm giác an toàn.
Hắn chủ động tới thăm Aldrich trước, canh giữ một tiếng trước khoang trị liệu, chính là muốn dụ ra lời nói. Kết quả trình độ giả ngu của Aldrich hoàn toàn không thua gì Chu Cẩn, lời nói đều sắp ra cửa lại bị anh nuốt xuống.
Aldrich tiếp nhận quần áo Càn Nguyên đưa tới, hai ba lần thay đổi đồ bệnh nhân: "Chu Cẩn đâu rồi?"
Đường Hạc Minh mang anh đi vòng quanh: "Đã thông báo với Chu Cẩn, cậu ấy ở trong phòng thí nghiệm, một lát nữa sẽ tới."
Lời còn chưa dứt, thiết bị giới hạn cá nhân của anh lại một lần nữa vang lên, vẫn là Sandy. Trong lòng biết tránh không khỏi, Aldrich nhìn xung quanh một cái, thẳng thắn từ cửa sổ lộn ra ngoài. Lầu hai cao năm mét đối với Aldrich mà nói chẳng hề cao, anh lộn mèo gọn gàng trên đất rồi bò dậy, sau đó chọn một nơi có bóng cây nhận điện thoại.
Thân ảnh của Sandy xuất hiện ở trước mắt, sắc mặt hắn không quen: "Em đang ở đâu? Tại sao lâu như thế đều không có tin tức?"
Aldrich đang định chính cần hồi đáp, phía sau đã có một giọng nói truyền đến: "Đại hoàng tử điện hạ, đã lâu không gặp." Hai người nghiêng người nhìn lại, Chu Cẩn mặc một chiếc áo choàng màu trắng đứng ở phía sau Aldrich.
Sandy coi như hỏa khí to lớn hơn nữa cũng không có thể phát tác với Chu Cẩn, sắc mặt hắn hoà hoãn lại: "Chu Cẩn, đã lâu không gặp."
Trên mặt Chu Cẩn có mấy phần ngượng ngùng: "Thật ngại quá, tôi trùng hợp nghe thấy các người nói chuyện, vốn là tôi không nên xen miệng vào, nhưng tôi cảm thấy chuyện này trách nhiệm nên để tôi gánh vác."
Trên mặt Sandy lập tức xuất hiện mấy phần lúng túng, phảng phất là chính mình cố ý làm khó Chu Cẩn: "Chuyện này..."
Chu Cẩn nhanh chóng giải thích: "Mấy ngày trước làm kiểm tra sức khoẻ bác sĩ nói với tôi, tôi có dấu hiệu muốn phát tình." Đôi mắt của Chu Cẩn rất tròn, mang theo một chút hơi nước, thời điểm chăm chú nhìn người khác sẽ mang đến cho người ta một cảm giác vô tội.
Chu Cẩn giờ khắc này liền dùng loại ánh mắt kia nhìn Sandy, nghiêm túc giải thích: "Tôi là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, có chút hoang mang lo sợ, không nghĩ nhiều liền gửi tin nhắn cho Aldrich, xong quên hết cả chuyện anh ấy phải trả phép trở về vệ đội."
Omega chính mình tâm nghi sắp phát tình, bất luận là Alpha nào cũng sẽ không rời đi vào lúc này. Cho dù là trong vệ đội, Alpha đã ghép thành đôi thành công cũng sẽ có kỳ nghỉ chuyên môn để trở lại làm bạn với Omega đang phát tình. Nếu như bác sĩ của Chu Cẩn đã chuẩn đoán rằng Chu Cẩn sắp phát tình, như vậy Aldrich lúc này trốn tránh không gặp người cũng không phải là sự tình khó giải thích. Chỉ là...
"Chuyện quan trọng như vậy tại sao em lại không nói?" Sandy không đồng ý nhìn Aldrich, hắn hiểu rõ đứa em trai này, hắn căn bản không tin rằng Aldrich có thể hiểu cách làm sao chăm sóc tốt một Omega trong kỳ phát tình.
"Đại ca, chuyện này, cũng có trách nhiệm của em."
Aldrich không chịu nổi Chu Cẩn đem mọi trách nhiệm ôm đồm lên người mình, lúc muốn mở miệng nói chuyện, tay Chu Cẩn lại nhéo nhẹ đằng lưng dưới của anh một cái: "Tôi có chút ngượng ngùng." Thời điểm Chu Cẩn nói lời này mặt cư nhiên đỏ lên, "Cho nên cố ý kêu Aldrich đừng nói ra. Là tôi cân nhắc không chu đáo, tùy hứng để Aldrich hồ đồ ở bên cạnh tôi, lúc này mới thành ra như vậy."
Chu Cẩn thoáng cúi đầu, đôi mắt từ chỗ thấp nhìn về phía Sandy, hoàn toàn là một bộ dáng phạm vào sai lầm lớn đang cẩn thận chờ đợi trừng phạt.
Sandy nhìn bộ dáng này của Chu Cẩn, cũng lười đi tra cứu lỗ hỏng trong chuyện: "Nếu đã như vậy, cho dù muộn mấy ngày trở về vệ đội cũng sẽ không có ai nói điều gì." Hắn trừng mắt với Aldrich, "Anh sẽ thay em viết một phần báo cáo, lại cho em nghỉ mấy ngày. Thời điểm đó em nhớ trở về đúng hạn."
Aldrich lập tức gật đầu: "Em biết rồi, cám ơn đại ca."
Sandy thấy bộ dáng nói gì nghe nấy của anh, hỏa khí cuối cùng cũng coi như triệt để tan mất. Nhắc anh chiếu cố Chu Cẩn và tự chiếu cố mình cho tốt rồi liền cúp truyền tin.
Mặt Chu Cẩn vẫn đỏ, thấy hình chiếu của Sandy biến mất, lập tức dùng sức đánh cái tay đang nắm lấy tay mình: "Còn không mau chóng thả ra!"
Aldrich vừa mới nhân cơ hội đem tay Chu Cẩn đặt vào trong tay mình, đối với mệnh lệnh mang tính lựa chọn của Chu Cẩn hoàn toàn không nghe vào tai: "Cho nên, một hồi trở lại nếu Sandy hỏi đến kỳ phát tình của em như thế nào rồi, ta nên giải thích ra sao?"
Theo kinh nghiệm thuở xưa của anh, đã sớm chuẩn bị xong mười bảy mười tám lời oan ức trên lưng, lại nằm mơ đều không nghĩ tới Chu Cẩn sẽ bảo hộ mình như vậy, không khỏi cảm động đem tay Chu Cẩn nhanh chóng lại sỗ sàng nắm ở trong tay.
Chu Cẩn không rút tay ra được, không thể làm gì khác hơn là tùy anh đi: "Sandy sẽ không hỏi, tạm thời không đại ca nào lại hỏi thăm chuyện như vậy với đệ đệ, chỉ cần tôi bày ra thái độ muốn giữ anh lại, hắn liền sẽ không nghiên cứu vấn đề này sâu hơn nữa."
Aldrich nghe một nửa, còn một nửa chờ Chu Cẩn nói hết lời, nụ cười trên mặt chỉ có thể dùng hai chữ ngu xuẩn để hình dung: "Em gọi đại ca cũng thật là tự nhiên." Chu Cẩn trợn tròn đôi mắt nhìn anh, nhưng đáng tiếc trên mặt hai má đỏ ửng, điểm khí thế kia toàn bộ biến thành phô trương thanh thế.
"Ta thích như vậy." Aldrich cố ý nói rất chậm, Chu Cẩn cảm thấy chính mình bị đùa giỡn, nhưng kinh nghiệm của cậu ở phương diện này căn bản không cùng một đẳng cấp với Aldrich quanh năm trà trộn vào quán rượu, nhất thời không nắm chắc bản thân nên bạo phát hay vẫn là đánh anh một trận cho ra trò.
Aldrich thấy đỡ thì thôi, lôi kéo Chu Cẩn tản bộ trong vườn hoa nhỏ, thuận thế mở ra đề tài: "Đại ca mới vừa nói lại xin cho ta nghỉ thêm mấy ngày, lần này tốt rồi, ta có thể ở thêm mấy ngày."
Chu Cẩn tùy ý để anh lôi kéo, rập khuôn từng bước đi theo: "Tôi cảm thấy, anh vẫn nên lập tức trở về mới tốt."
Aldrich quay đầu lại, đem cậu kéo đến trước người: "Tại sao?" Thái độ nhũn dần của Chu Cẩn Aldrich tất cả đều nhìn vào trong mắt, anh biết nếu không có nguyên nhân đặc biệt Chu Cẩn cũng sẽ không đuổi anh đi vào thời điểm này.
"Vừa đến, tôi cũng không thật sự muốn bước vào thời kỳ phát tình, tôi đoán lúc Sandy viết báo cáo cũng sẽ không viết thẳng như vậy, thế nhưng cũng đủ khiến người ta liên tưởng, lúc đó nếu như hoàng đế biết được e rằng không dễ thu dọn; thứ hai, lúc này trở lại, người khác càng có thể rõ ràng tầm quan trọng của đại ca đối với anh, bố trí ở phía trước lâu như vậy, loại thời cơ gia tăng ấn tượng này tuyệt đối không thể bỏ qua."
Aldrich buồn cười nhìn Chu Cẩn: "Em vẫn luôn tràn ngập lý trí như thế này sao?" Tỷ như bản thân anh, liền không có cách nào mọi thời khắc đều nghĩ chu toàn như thế.
Đặc biệt là dưới tình huống này, căn bản không muốn trở về vệ đội gì cả, thân thiết ở bên cạnh Chu Cẩn mới là tốt nhất.
"... Dĩ nhiên không phải." Đầu của Chu Cẩn thoáng dời đi chỗ khác, đôi mắt nhìn về phía khác, "Chỉ là có quá nhiều chuyện phải làm, ngược lại ngày sau còn dài, cũng không nên vội vàng nhất thời."
Lòng Aldrich phảng phất như bị kích động bởi dòng điện, cả người hưng phấn đến có chút run rẩy. "Ngày sau còn dài", thật là không có từ ngữ nào dễ nghe hơn nữa.
Phảng phất là vì che giấu ngượng ngùng, Chu Cẩn nhanh chóng đứng lên: "Tôi đã chuẩn bị xong báo cáo cho tổng thống, hợp kim mới sẽ dùng để chữa trị Ngân Dực, tôi còn phải bố trí đường dây cho Ngân Dực một lần nữa, lần sau khi anh nhìn thấy nó, nó đã trở thành cơ giáp cấp song S."
"Còn nữa, độ cứng của hợp kim mới rất cao, tính năng dẫn nhiệt cũng tốt, sau khi cải tiến, Ngân Dực phải có khả năng bắn ra lượt pháo proton năng lượng cao đầu tiên, thời điểm đó chiếc cơ giáp màu đen kia liền không bao giờ là đối thủ của anh nữa."
"Gia gia bọn họ còn có thể nghĩ ra biện pháp đi điều tra NGC2910 và Hoàn Giới tinh, lúc đó có Ngân Dực liền có thể thuận buồm xuôi gió."
Aldrich nghe Chu Cẩn nói một hơi, hiểu rõ gật gật đầu: "Tất cả đã an bài xong, bất quá giống như còn thiếu một sự kiện."
Chu Cẩn nhanh chóng đem tất cả mọi chuyện nghĩ qua một lần, cảm thấy chính mình cũng không để sót cái gì, khốn hoặc nhìn Aldrich: "Thiếu chuyện gì?"
Aldrich ngẩng đầu lên, ngoài cửa sổ của lầu hai xa xa, Đường Hạc Minh một mặt không nói nhìn vợ chồng son. Anh vẫy tay về phía Đường Hạc Minh: "Hợp kim mới vừa được liên bang nghiên cứu ra cư nhiên bị ta chặn dùng, Đường tổng thống hiện tại nhất định phiền muộn đến nội thương rồi."
Đường Hạc Minh quả nhiên một mặt hiu quạnh gật đầu với anh, phiền lòng thẳng thắn xoay người lại nhắm mắt làm ngơ.
"Em đưa đến một phần đồ cưới phong phú như thế, không phải cũng nên đàm luận khi nào chúng ta kết hôn rồi sao?"
Chu Cẩn: "..." Người này ba câu liền không hề nghiêm chỉnh, phi thường phải tìm cơ hội thu thập một phát.
"Được đi." Aldrich nhìn đôi mắt của Chu Cẩn, "Nếu tất cả em đã an bài xong, ngược lại ta cũng không thích dùng não, cứ thuận theo sắp xếp của em là tốt rồi."
Aldrich liếc nhìn thời gian: "Thuận tiện, ta trở về vệ đội tranh thủ đứng đầu vài cuộc chiến, như vậy sau khi thăng lên cấp một, khoảng chừng ba tháng có thể lại có một kỳ nghỉ. Lúc đó Ngân Dực cũng nên cải tiến xong rồi nhỉ?"
Chu Cẩn tính toán thời gian: "Không sai biệt lắm, tôi sẽ tận lực làm nhanh một chút, sau khi cải tiến toàn bộ xong xuôi tôi liền để Dịch Minh đại sư đưa qua cho anh."
"Không vội." Aldrich cũng không đồng ý nhìn cậu, "Em vẫn nên chú ý thân thể." Dịch Minh đã từng nói, với thân thể từng chịu phải thương tổn của Chu Cẩn, e rằng sẽ không thể hoàn toàn khôi phục chỉ trong một đoạn thời gian, nhưng Tề Dương lại cố tình cưỡng chế khơi ra cơn phát tình của cậu.
Anh rất có chút hối hận, mới vừa rồi cần phải hỏi trước Đường Hạc Minh một chút xem thân thể của Chu Cẩn trước mắt đến cùng là làm sao.
"Tôi biết, đã gia tăng nhân lực rồi, tôi chỉ phụ trách nghiên cứu phương diện phát minh thôi, lắp đặt này nọ là hạng mục chủ yếu phụ trách bởi nhóm trợ thủ."
Cũng không có phương pháp nào được hơn, Chu Cẩn là một người cuồng công việc, Aldrich đã từng tự mình cảm thụ qua. Bây giờ có thể tìm người hỗ trợ, đã là biến đổi thình lình rồi.
Đã có thể nhìn thấy phi thuyền dừng sát ở bên ngoài, Aldrich không muốn nhìn Chu Cẩn: "Ba tháng a, cũng thật sự có chút lâu. Ta có thể lấy một chút quyền lợi hay không?"
"Quyền lợi?"
"Ừm." Theo tiếng đáp, tay Aldrich đặt lên sau đầu Chu Cẩn, đem cậu ôm về phía mình, cúi người xuống không chút khách khí hôn lên môi Chu Cẩn.