Tinh Tế Tối Cường Thông Gia

Chương 29




Chu Cẩn ở trong căn cứ đợi hơn hai mươi ngày, mỗi ngày hoặc là ngâm mình trong phòng mô hình hoặc sẽ là phòng lắp ráp, cơ hồ đến khi mệt bở hơi tai mới có thể nhớ đến phải trở về phòng nghỉ ngơi. Thời điểm cậu rõ ràng có thể cảm nhận được cả đầu nặng nề hẳn, Lôi Thần đời thứ nhất rốt cuộc cũng ra đời.

Tuy rằng cái tên này đã từng bị quần chúng thay phiên phun tào, nhưng Tống Tinh Viễn ở trên đỉnh hưng phấn căn bản không để ý tới, không chỉ có không để ý mà còn tiến hành trấn áp vô tình —— hết thảy người phản đối phụ trách đem Lôi Thần chuyển đến sân bãi thí nghiệm.

Chu Cẩn thân là một Omega, thể lực từ lâu đã tiêu hao, không cùng một đám người bởi vì hưng phấn quá độ mà đầu hỏng ồn ào, có thể chạy trốn khỏi trừng phạt, cùng Tống Tinh Viễn đồng thời ngồi xe đi tới sân bãi.

Hiện trường đã chuẩn bị xong xuôi, một cơ giáp cấp B đã bỏ đi đang đứng sững ở xa xa. Trên người ngoại trừ trang bị phòng hộ và máy đo lường năng lượng ra thì ngoài ra không có những thứ đồ khác.

Nhân viên vừa rồi còn biểu hiện hưng phấn dị thường giờ khắc này đều lộ ra thần sắc sốt sắng, trên quang não đã mô phỏng hơn nghìn lần, nhưng thực tế làm sao còn phải xem biểu hiện tại hiện trường. Tống Tinh Viễn đang chỉ huy trước đài làm chuẩn bị cuối cùng, Chu Cẩn hai tay che tai, khẩn trương nhìn Tống Tinh Viễn sau khi sắp xếp tất cả chuẩn bị xong liền bắt đầu đếm ngược. Ngay một giây sau cùng với chiếc nút điều khiển, tia điện tử năng lượng cao màu tím lam từ nòng pháo gào thét bắn ra, tạo thành một đường bắn có thể nói là hoàn mỹ thẳng tắp về phía cơ giáp, kèm theo tiếng nổ vang rền, ánh hào quang màu tím lam toàn bộ bọc lại cả cơ giáp. Tia sáng quá mức chói mắt, Chu Cẩn không khỏi xoay đầu sang chỗ khác. Im lặng đếm tới mười giây sau mới quay đầu lại. Trong phòng chỉ huy hoàn toàn yên tĩnh, cơ giáp vốn đứng thẳng chỉ còn lại hai cái chân, phần eo đã bị chặt đứt, nửa người trên bởi vì kim loại bị nóng chảy, không có cách nào chống đỡ, thêm cả chính trọng lượng của mình nên trực tiếp rơi xuống mặt đất.

Tất cả những thứ này vẻn vẹn phát sinh trong vòng mười giây.

Tiếng hoan hô như sấm sét vang lên, sau khi mọi người vỗ tay ăn mừng, không biết là ai đề nghị một câu, Chu Cẩn chỉ cảm thấy một dòng người cuồn cuộn lao đến, sau đó cậu liền bị người ba chân bốn cẳng quăng lên trời.

Chu Cẩn bị người ném chừng mười lần mới phục hồi tinh thần khi Tống Tinh Viễn lên tiếng ngăn lại, lúc được đưa trở về với đất mẹ thì tay chân đã trong trạng thái bủn rủn.

"Cậu không sao chứ?" Những người huyên náo lợi hại nhất mới phát giác ra điểm không đúng.

Chu Cẩn cười khổ, thể chất của Omega chính là vô dụng thế đó, bị quăng liên tục lâu như vậy cậu còn có thể nỗ lực gắng gượng chống cự dĩ nhiên có thể chính là tiếu ngạo quần hùng trong nhóm Omega, mà nhóm Beta cũng cùng lúc nhịn lâu như vậy, thậm chí còn khổ cực nhiều hơn cả cậu, cậu căn bản không đủ mặt mũi nhìn.

"Hoàn hảo, chỉ hơi mệt thôi.." Chu Cẩn an ủi mọi người đang lo lắng, "Trở về ngủ mấy ngày là khỏe, thể chất kém không còn cách nào khác."

Tống Tinh Viễn nhìn sắc mặt của Chu Cẩn kịp thời quyết đoán ra lệnh: "Cậu trở về nghỉ trước, những người khác ở lại mở hội."

Khoảng cách từ phòng chỉ huy đến khu túc xá thật ra rất đáng kể, Tống Tinh Viễn quét mắt một vòng chỉ tay đến Lỗ Chính Hàm: "Cậu đi về với Chu Cẩn đi."

Lỗ Chính Hàm đem Chu Cẩn một đường nâng lên xe, hắn từ nhỏ chưa từng tiếp xúc với Omega, đối với chuyện Omega yếu đuối chỉ là có nghe thấy, nhìn thấy trạng thái lúc này của Chu Cẩn mới biết, năng lực lý giải vốn có của bản thân vẫn quá nông cạn. Lỗ Chính Hàm nhìn sắc mặt Chu Cẩn phi thường lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Chu Cẩn miễn cưỡng nở nụ cười với hắn: "Vẫn hoàn hảo, thể chất của Omega chính là như vậy, trở lại phỏng chừng phải nghỉ ngơi một trận thật tốt mới được."

"Cậu biết không, lúc trước tôi vẫn luôn ghen tị với cậu." Lỗ Chính Hàm chân thành nói, "Như thể tất cả vấn đề đến với cậu thì cậu đều nghênh đón rồi giải ra, cho dù là phương pháp mà ngay cả Michelson giáo sư và Diêu giáo sư cũng không nghĩ ra. Mọi chuyện dường như đều đứng về phía cậu. Đương nhiên, mọi chuyện đối với cậu đơn giản quá mà."

Chu Cẩn dựa lên ghế, ghế tựa của xe quân dụng không nói là thư thích, chỗ tựa lưng lạnh lẽo cứng rắn đỉnh vào phần lưng của cậu, chẳng hề thoải mái hơn so với lúc ngồi thẳng được bao nhiêu.

"Tôi biết. Khi còn bé tôi luôn nhìn theo em họ Chu Quyết của mình. Lúc ba tuổi nó đã đứng nghiêm nhảy xa hơn hai mét, trời đất tràn ngập băng tuyết nhưng nó đi ra ngoài chỉ cần một chiếc áo bông mỏng. Tình cờ sinh bệnh, cũng bất quá chỉ là chảy nước mũi." Cậu nhìn Lỗ Chính Hàm, "Suy nghĩ của tôi đối với nó cũng giống như suy nghĩ của anh đối với tôi."

Một thứ tầm thường mà cậu có thể lấy được dễ như trở bàn tay là thứ mà tôi một đời liều mạng mong mà chẳng được, cũng không có cách nào chạm đến.

Lỗ Chính Hàm nhất thời không biết là nên lúng túng hay vẫn nên xấu hổ.

Chu Cẩn: "Bất quá, anh cũng không có hỏng bét như vậy, thể chất của tôi đại khái kiện trời cũng chỉ có thể như vậy. Thế nhưng chuyện học thức này, nỗ lực thêm một chút thì mọi thứ sẽ tốt hơn thôi."

Lỗ Chính Hàm nhìn nụ cười của Chu Cẩn, mặt không tự chủ đỏ lên. Chu Cẩn rõ ràng mặt đầy uể oải, nụ cười cũng rất miễn cưỡng, hắn lại chẳng hiểu sao cảm thấy Chu Cẩn đang phát sáng. Nhớ tới đám Alpha ở trên mạng vây đỡ Chu Cẩn kia, Lỗ Chính Hàm hiện tại cảm thấy thực sự không phải là không có lý.

Chu Cẩn trở về phòng ngã đầu liền ngủ, lúc tỉnh lại cư nhiên lại ở trong khoang trị liệu. Cậu thoáng cử động, chậm rãi ngồi dậy. Càn Nguyên nghe thấy động tĩnh liền chạy đến: "Cảm thấy thế nào rồi?"

Chu Cẩn hơi có chút mờ mịt: "Tôi bị làm sao vậy?"

Càn Nguyên mở ra quang não, niệm từng cái: "Hơi thiếu nước, thể lực tiêu hao, mệt nhọc quá độ, huyết áp thấp."

Chu Cẩn vô tội nhìn hắn: "Cũng không phải rất tồi tệ..."

"Ồ." Càn Nguyên mặt không hề cảm xúc nói với cậu, "Ngủ mê man một ngày, nhiệt độ mỗi lần bốn mươi. Nếu không phải Vạn Nghiệp Vi xông vào phòng của cậu, cậu bây giờ phỏng chừng đã nói một câu gặp lại sau với cái đầu nhỏ thông minh của mình rồi."

Chu Cẩn: "..."

"Cậu thật sự có ý thức được tầm quan trọng của bản thân ngay thời điểm hiện tại không?" Càn Nguyên nghiêm túc hỏi cậu, "Nếu không muốn cưới hỏi, còn nhiều cách để giải quyết mà, cậu làm như vậy thật sự là chuyện ngu xuẩn nhất đó."

Chu Cẩn chột dạ sờ sờ mũi mình: "Tôi thề là lần sau sẽ không như vậy nữa."

Càn Nguyên nhìn cậu: "Hi vọng cậu có thể làm được. Bất quá bây giờ cậu nên cùng tôi trở về chủ tinh rồi. Cậu phải tu dưỡng một trận cho tốt đấy."

Chu Cẩn nhìn Càn Nguyên thu dọn đồ đạc, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Cái kia, kỳ nghiên cứu phát minh tiếp theo thì sao?"

Ánh mắt Càn Nguyên lạnh lẽo nhìn chằm chằm Chu Cẩn, Chu Cẩn lập tức ngoan ngoãn nói: "Tôi thật sự chỉ hỏi một chút thôi, không nghĩ gì nữa cả."

"Không có quan hệ gì với cậu cả, trường đều phải đi, sau khi Michelson thực hiện xong quá trình giao tiếp cũng sẽ trở về trường học."

Chu Cẩn yên tĩnh dựa lên cửa khoang, mặc dù khoang trị liệu đã chữa trị phần lớn tình trạng thân thể cho cậu xong, nhưng vấn đề huyết áp thấp này cũng không thể chữa ngay, cậu vẫn có thể cảm thấy rõ ràng một cảm giác vô lực.

Vậy đi vậy đi, cậu an ủi mình, thân thể mới là yếu tố đầu tiên, vạn nhất chơi đập phá thật thì cái gì cũng mất hết.

Động tác của Càn Nguyên rất nhanh, nhét một phần dịch dinh dưỡng lên người Chu Cẩn xong liền lập tức để Tống Tinh Viễn an bài phi thuyền. Sau khi Chu Cẩn tỉnh lại không chừng hai giờ, cậu liền bị đóng gói nhét vào phi thuyền trở về chủ tinh.

Toà căn cứ quân sự này phi thường xa xôi, hành trình trở về chủ tinh phỏng chừng tốn ba ngày. Chu Cẩn yên tĩnh nằm trên giường, buồn bực ngán ngẩm ngáp một cái.

Đồ vật giải trí trong phòng có thể dùng đến đều bị Càn Nguyên lấy đi, vị bác sĩ này không hiểu sao lần này bị Chu Cẩn chọc đến tức giận, nghiêm cấm bằng sắc lệnh rằng cậu không thể tiến hành bất kỳ hoạt động nào bao gồm cả giải trí, thời điểm tẻ nhạt phải làm sao bây giờ?

Càn Nguyên hừ lạnh một tiếng: "Ngủ chứ sao! Cậu cho rằng với tình trạng thân thể trước mắt cậu ngoại trừ nghỉ ngơi thì còn có thể làm gì?"

Ngoại trừ tỉnh dậy dùng cơm, Chu Cẩn cơ hồ ở trong giấc ngủ vượt qua ngày thứ nhất. Cậu lúc này mới rõ ràng ý thức được lần này chơi đùa thật sự có chút quá mức, chẳng trách Càn Nguyên tức giận như vậy. Cậu kéo chăn trở mình, lông mi mỏng dài giật giật, không lâu lắm liền rơi vào mộng đẹp. Nhưng mà..

Tựa hồ mất đi ý thức không được bao lâu, thân thể của cậu liền chấn động, sau đó cảm nhận được cảm giác mất trọng lực không bình thường.

Chu Cẩn cảnh giác mở mắt ra, còn không đợi đại não của cậu hoàn toàn tỉnh táo, lần va chạm thứ hai liền kéo tới, phi thuyền tựa hồ toàn bộ bị đánh úp, tuýp dịch dinh dưỡng còn sót lại trên bàn bay lên, đập vào người Chu Cẩn.

Xảy ra vấn đề rồi!

Chu Cẩn miễn cưỡng cố định lại giữa lúc không có trọng lực, đại não từ từ khôi phục ý thức. Va chạm vừa nãy hẳn đã đụng hư trang bị trọng lực của phi thuyền, Chu Cẩn nắm lấy mép bàn, từng chút dịch đến cạnh cửa, mở máy truyền tin trong phòng lên rồi hỏi: "Có người ở đó không, có người không?"

Cậu kiên trì chờ đợi một hồi cũng không có ai trả lời. Chu Cẩn thử liên hệ với Càn Nguyên, sau một đoạn thoại nhắc nhở dài dằng dặc, cuộc gọi truyền tin rốt cuộc chuyển được. Trong chớp mắt lúc giọng nói của Càn Nguyên truyền tới, Chu Cẩn rốt cuộc cảm thấy chính mình có thể thở mạnh một hơi. Nhưng Càn Nguyên cũng không mang đến tin tức tốt: "Chu Cẩn, nhất định phải ở trong phòng, đừng đi ra! Đừng mở cửa!"

Càn Nguyên cơ hồ là đang reo hò đến khàn cả giọng, Chu Cẩn lập tức lớn tiếng trả lời: "Yên tâm, tôi sẽ không! Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"

"Chúng ta bị bọn trùng thú tập kích, cứ ở trong phòng đi! Tôi đã gửi tín hiệu cầu cứu! Đừng chạy ra ngoài!"

Chu Cẩn phảng phất lại thấy được gương mặt ảm đạm kia của Jonash. Thời điểm Càn Nguyên còn muốn nói cái gì nữa, tín hiệu đã tự động cắt đứt. Trong phòng lâm vào bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh, Chu Cẩn tỉ mỉ nhìn vật thể đang bay bay trong phòng, trên giường có tuýp dịch dinh dưỡng, quần áo và giày của cậu, ngoài ra không còn thứ gì khác. Cậu cầm lấy áo khoác, sờ sờ trong túi, may là nút không gian vẫn còn ở đó.

Chu Cẩn thở phào nhẹ nhõm, mặc lại áo khoác, nút không gian được nắm chặt bởi tay còn lại.

Một trận chuông reo lên, vậy mà lại là Aldrich đang gửi yêu cầu truyền tin.

Chu Cẩn không chút suy nghĩ liền nhấn tiếp nhận, Aldrich một tiếng chào còn chưa nói hết, Chu Cẩn liền trách móc: "Nhìn thấy định vị của tôi không?"

Aldrich liếc nhìn điểm màu đỏ trên tinh đồ: "Thấy được, làm sao, muốn ta qua đón em?"

"Tôi trên đường trở về chủ tinh thì bị trùng thú tập kích."

Đồng tử của Aldrich đột nhiên co rút nhanh, lúc này anh mới phát hiện cảm giác kỳ quái kia từ đâu mà đến, kế bên mặt Chu Cẩn có một tuýp dịch dinh dưỡng đang nổi lơ lửng.

"Ở yên trong phòng, tuyệt đối đừng đi ra ngoài, ta lập tức tới đó!"

Ngân Dực mới bổ sung nguồn năng lượng xong, Aldrich nhảy lên, bị Ngân Dực một tay tiếp được đưa vào buồng lái.

"Ngân Dực nhanh lên, Chu Cẩn xảy ra chuyện rồi!"

Là một cơ giáp cấp S, Ngân Dực được gắn những trang bị hiện đại nhất, mặc dù như thế, đến được tọa độ của Chu Cẩn cũng phải dùng tới gần hai tiếng, vẫn là Aldrich không để ý đến chuyện tiêu hao năng lượng.

"Chu Cẩn, tình huống nơi đó của em như thế nào?"

Chu Cẩn đã dùng ra trải giường cố định lại chính mình, miễn cưỡng dựa lên cửa, cậu tỉ mỉ lắng nghe, thực sự không nghe ra được bất kỳ tiếng động gì.

"Không biết, máy truyền tin trong phòng dường như đã hỏng. Tôi không liên lạc được với bất kỳ người nào cả."