Tinh Tế Sủng Hôn

Chương 1




Vũ trụ, ngày 15 tháng 4 năm 7753.

Ở hành tinh Vaer thuộc tinh hệ Thương Vân đột nhiên gặp phải dị thú triều* trăm năm khó gặp, lồng bảo hộ của thành chủ hành tinh Vaer sau khi chống đỡ một giờ đã không chịu nổi nữa mà vỡ nát khiến một số lượng lớn dị thú phá tan phòng tuyến của thành chủ từ đó dẫn đến thương vong vô số khiến Thành chủ không thể không phát tín hiệu cầu cứu đến chủ tinh đế quốc*.

(Dị thú triều: Dị thú di chuyển với số lượng nhiều, nhanh, đột ngột như thủy triều lên

Chủ tinh đế quốc: Tinh tế mang nghĩa vũ trụ nhưng không hoàn toàn chính xác lắm nên mình vẫn để tinh tế, thì chủ tinh đế quốc cũng giống như thủ đô, thay vì một vùng đất thì đây là một hành tinh hoặc nhiều hành tinh)

Sau khi đế quốc nhận được tin thì lập tức phái một hạm đội cơ giáp đóng ở gần hành tinh Vaer tới cứu viện nhưng bởi số lượng dị thú quá nhiều hơn nữa bây giờ lại là thời gian diễn ra thú triều cộng thêm lồng bảo hộ của thành chủ đã vỡ nát khiến tình hình chiến đấu nguy cấp, hiện tại chỉ có thể hộ tống người sống sót lên phi thuyền sau đó tạm thời rút quân rời đi.

Một giờ sau, thành chủ của hành tinh Vaer đã thất thủ.

Đây là một thế giới kinh khủng tràn đầy máu tươi.

Dị thú khổng lồ bao vây, tấn công lồng bảo hộ của thành chủ, phá hủy thành phố, cắn xé người sống khiến loài người nhỏ bé cảm thấy sợ hãi. Máu chảy thành sông, cũng có những người may mắn chạy thoát khỏi móng vuốt và răng nanh của dị thú nhưng số lượng cực kì ít ỏi, cả thế giới như biến thành một địa ngục đầy máu.

Khói lửa nổi lên bốn phía, thành thị phồn hoa ngày xưa đã bị tàn phá một cách khủng khiếp, trước số lượng dị thú đông như vậy, chiến đội cơ giáp chỉ có một lựa chọn là làm hết khả năng để cứu những người còn sống sót và đưa bọn họ lên phi thuyền rời khỏi tinh cầu đang bị dị thú tàn sát bừa bãi này. Cuối cùng chỉ còn lại vài chiến sĩ cơ giáp vẫn còn đang chiến đấu vì muốn tranh thủ thời gian cho những người khác chạy trốn.

Tiếng ầm ầm vang lên bên tai không dứt, khói đen bốc lên từ bốn phía, những tòa nhà cao tầng sụp xuống, gần như không thấy rõ con đường phía trước.

Đột nhiên bên trong làn khói đen có một bóng dáng thon dài như ẩn như hiện, có khả năng là người sống bị bỏ lại.

Đó là một cô gái mặc váy dài màu xanh, tóc được quấn lại thành hình dạng rất kì quái, trên đó có cài những vòng hoa tinh xảo.

Nhưng bóng dáng của cô lại như phù dung sớm nở tối tàn, rất nhanh bóng dáng đó đã bị dị thú khổng lồ bao phủ, nhưng điều này không hề khiến những người đang chạy trốn và các chiến sĩ cơ giáp đang chiến đấu bận tâm.

Đây là nơi nào?

Thiều Y có chút mờ mịt nhìn thế giới xa lạ, xa xa là một cảnh tượng cổ quái giống như thành thị được xây bằng sắt thép, mà trong thành thị có rất nhiều mãnh thú với thân hình cực lớn mà cô chưa bao giờ nghe thấy đang phá hủy …chắc hẳn là thành thị đi. Cô đã vào Nam ra Bắc vài năm nhưng chưa bao giờ nhìn thấy mãnh thú khổng lồ như thế khiến cô không khỏi có chút kinh ngạc, mà trong không khí lại truyền đến mùi máu tươi và mùi khét làm cô lập tức nhận ra tòa thành kì lạ này đang phải trải qua cái gì, chỉ sợ nơi đây sắp biến thành một địa ngục đầy máu rồi.

Lúc cô đang đứng im lặng quan sát mọi thứ xung quanh thì những dị thú đang phá hoại thành phố kia đã ngửi thấy được mùi máu của nhân loại, đồng tử màu đỏ máu lướt qua người cô, nhìn xuống nhân loại cực kì nhỏ bé đối với chúng nó sau đó mở cái miệng đang chảy đầy nước dãi để lộ ra răng nanh sắc bén, nhào thẳng về phía cô.

Lúc dị thú nhào tới thì cô vẫn không chút hoang mang rút một dải lụa màu xanh từ bên hông ra sau đó vung nhẹ, chỉ trong nháy mắt đai lưng mềm mại đã trở nên thẳng tắp cứng rắn, trở thành một cái roi dài. Bóng dáng mảnh khảnh lóe lên sau đó đạp bay móng vuốt mà dị thú đang duỗi tới rồi tung người lên cao, mũi chân đạp nhẹ vào đầu dị thú, lúc bay qua đầu dị thú thì vung roi dài trong tay, nhìn thì nhẹ như bẫng nhưng lúc quất vào lưng dị thú lại hất nó bay ra ngoài.

Dị thú cao lớn bị hất văng, đụng phải một tòa nhà cao hơn một trăm mét khiến bức tường chắc chắn vỡ vụn sụp đổ, trở thành một đống phế tích, tiếng ầm ầm vang lên không dứt bên tai.

Cô có chút kinh ngạc, tuy chỉ dùng ba phần công lực nhưng cô rất hiểu tiên pháp của chính mình, nếu là người bình thường thì đã sớm da tróc thịt bong, bị thương nặng khó đứng lên được nhưng dị thú này ngoại trừ bị quất bay ra ngoài thì có vẻ không hề sứt mẻ gì.

Có điều cô không kinh ngạc được bao lâu thì con mãnh thú cực lớn đang nhìn chằm chằm cô đã nhào tới, lúc này cô dùng đến tám phần công lực, rốt cuộc dị thú cũng bị quất đến da tróc thịt bong, phát ra tiếng gào thảm thiết. Tiếng gầm thét này cũng hấp dẫn các dị thú khác, mùi máu tươi càng lúc càng nồng làm cho những dị thú chung quanh bắt đầu nóng nảy, tất cả đều nhìn chằm chằm loài người yếu đuối này sau đó nhảy xuống khỏi những tòa nhà bị nó chiếm cứ, chạy về phía cô.

Sau khi phát hiện mình trở thành mục tiêu của bọn chúng thì Thiều Y hơi cau mày, cô quyết định trước tiên phải hiểu rõ tình huống rồi tính tiếp.

Đối với việc vô duyên vô cớ đi tới một thế giới xa lạ lại đáng sợ như thế này, tuy rằng cô cực kì kinh ngạc nhưng lại không hề mất bình tĩnh, dù ngay lúc bắt đầu đã phải đối mặt với những quái vật khổng lồ đáng sợ nhưng cô cũng không hề tỏ ra hoảng loạn.

Trước khi những dị thú kia đuổi kịp thì cô lập tức lui về sau, đang lúc muốn rời khỏi nơi này thì đột nhiên phát hiện ở đống phế tích phía trước có một bóng người to lớn đang chạy còn mấy con mãnh thú cực lớn thì đang đuổi theo tấn công bóng người kia.

Tuy nói là to lớn ở trong mắt cô nhưng chẳng qua đó chỉ là một cỗ máy sắt thép có hình dạng con người mà thôi. Nó có những đường cong kim loại mượt mà, thân hình màu băng tuyết tản ra hơi thở nguy hiểm lạnh lẽo. Nó có khả năng phóng ra lửa đạn có sức sát thương cực lớn, có thể bay lượn giữa không trung, trong tay cầm một thanh kiếm phát quang, chém về phía những con mãnh thú đang tấn công mình, chỉ một kiếm đã có thể dễ dàng chém con dị thú khổng lồ kia thành hai nửa, sắc bén mà bạo lực nhưng lại không hề có sai sót.

Mãnh thú đáng sợ, người sắt khổng lồ, thành thị cổ quái, thuyền bè kì lạ có thể bay... Tất cả đều quá xa lạ khiến cô nhất thời không biết nên làm thế nào. Nhưng mà cho dù cô không biết làm thế nào thì thế giới này cũng không cho cô thời gian để thích ứng, chỉ có thể ở trong nguy hiểm đang cận kề nhanh chóng hành động, tìm những khoảng hở để né tránh sự công kích của những con dã thú khổng lồ kia.

Ngay tại lúc cô lách mình qua khe hở của một tòa nhà bị sụp để né tránh sự tấn công của dị thú thì cô nhìn thấy người sắt duy nhất còn lại trong thành phố đang chiến đấu với những dị thú kia —— mãi đến sau đó, cô mới biết được thứ kia gọi là cơ giáp —— những người sắt khác không rời đi theo phi thuyền vũ trụ thì chính là ngã xuống, chỉ có một người sắt có bề ngoài trắng xanh kia vẫn còn đang dũng mãnh chém giết dị thú công kích nó.

Nhưng mà lúc này ánh sáng trong mắt của người sắt kia lại chớp tắt liên tục, động tác cũng trở nên cứng ngắc, sau đó bị những kia con dị thú khổng lồ kia húc ngã.

Đột nhiên có một con dị thú khổng lồ có bề ngoài giống sói dài chừng hai mươi mét nhào tới, lúc này ánh sáng trên thanh kiếm đã tắt khiến nó trở thành một đống sắt vụn. Người sắt ném thanh kiếm chẳng khác gì sắt vụn đó xuống, trực tiếp giơ hai cái tay bằng máy của mình lên đỡ nhưng lại bị sức mạnh của dị thú kia hất văng về phía sau cả mấy trăm mét.

Thiều Y thấy được ở gần đó có hai con dị thú đang chuẩn bị đánh lén, sau khi người sắt kia ngã xuống thì lập tức nhào tới phối hợp tấn công.

Sau khi người sắt kia bị hất văng ra xa thì ngay lập tức cố gắng đứng dậy nhưng hình như là do bị thương nên không có cách nào tiếp tục chiến đấu được nữa. Ngay sau đó Thiều Y nhìn thấy trước ngực người sắt đó xuất hiện một cái lổ hổng, tiếp đó có một người đàn ông tóc đen mặc quần áo bó sát màu xám bạc kỳ quái nhảy ra ngoài. Còn người sắt sau cái phất tay của anh ta thì đột nhiên biến mất như tan vào không khí.

Thiều Y chớp mắt, thật sự là biến mất không còn bóng dáng.

Trên trán của người đàn ông tóc đen đó có vài vết máu chảy xuống theo khóe mắt, lúc dị thú tấn công thì anh ta né tránh rất linh hoạt, không biết từ lúc nào, trong tay anh ta có thêm một thanh kiếm lóe lên ánh sáng màu tím. Người đàn ông kia nhanh nhẹn giơ kiếm lên chém vào một con dị thú đang nhào về phía mình, ngay lập tức có một mùi thịt nướng bị cháy khét xộc vào mũi.

Thiều Y nhìn cách người đàn ông kia chiến đấu với dị thú thì nhận ra được thực lực của anh ta rất mạnh, tuy rằng chiêu thức đơn giản nhưng sức lực cực tốt, tố chất thân thể cũng không thể, bằng không thì không có cách nào bình tĩnh thong dong chiến đấu với đám dị thú hung mãnh này được. Càng làm cho cô giật mình hơn là rõ ràng người đàn ông này không có nội lực nhưng có thể nhảy lên một tòa nhà cao bảy tám mét, độ dẻo dai của cơ thể cực tốt, có thể làm ra rất nhiều động tác với mức độ khó khăn cao.

Nhưng điều khiến cô bất ngờ nhất chính là mắt của người này màu xanh lam, ngũ quan sâu sắc, khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, vết máu chảy dài trên mắt khiến anh ta càng có một loại sát khí sắc bén, vẻ măt lạnh lùng kiên nghị khiến người khác có cảm giác như vực sâu âm u.

Đáng tiếc hình như anh ta bị thương rất nặng nên các động tác phối hợp không tốt lắm, chỉ kiên trì được trong chốc lát đã bị mấy dị thú dồn đến chân tường.

Thấy người đàn ông kia bị đánh gục ở góc tường, sắp trở thành đồ ăn cho dị thú thì Thiều Y lập tức hành động.

Đột nhiên có một ánh sáng lạnh lóe lên, mấy cây Mai Hoa Châm từ trong tay cô bắn ra, dùng quỹ đạo bất đồng đâm thẳng vào con mắt của những dị thú ở góc tường, chỉ nháy mắt mắt của bọn chúng đã bị đâm thủng.

Thừa dịp mắt của mấy con dị thú kia bị thương, trong chớp nhoáng đó cô như làn khói nhẹ lướt tới, dưới ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông kia dùng roi dài quấn vào eo anh ta, một tay nắm cánh tay anh ta, kéo anh ta di chuyển né tránh sự tấn công của dị thú, cô liên tục thay đổi quỹ đạo né tránh, đột phá khỏi vòng vây của đám dị thú đang vây quanh lần nữa sau đó chạy như điên về rừng rậm không xa bên ngoài thành phố.

Phía sau là một đám dị thú khổng lồ cứ đuổi theo không chịu bỏ, tình huống cực kì hoành tráng.

Thiều Y đã luyện được công phu chạy trốn khi bị cả hai phe chính và tà của võ lâm đuổi giết, hiện giờ cô đang chạy như điên, bất chấp nội lực bị tiêu hao.

"Đừng, chớ vào rừng rậm, đó là..."

Đột nhiên người đàn ông bị cô vác chạy mở miệng nói, gió lạnh đập vào gương mặt của anh ta khiến giọng nói có vẻ yếu ớt, lúc anh ta mở miệng thì máu lập tức ộc ra chứng tỏ vết thương rất nặng nhưng hình như anh ta vẫn muốn nhắc nhở cái gì đó, đáng tiếc lúc này anh ta lực bất tòng tâm, chỉ có thể để mặc cho cô gái xuất hiện một cách khó hiểu này kéo cả hai hạy về phía mảnh rừng rậm mà trong mắt anh ta là cực kì nguy hiểm.

Ở sau lưng là tiếng gầm gừ của dã thú nhưng Thiều Y vẫn nghe được giọng nói của người đàn ông mà mình đang vác trên vai, chỉ có điều rất xin lỗi, cô hoàn toàn không hiểu anh ta đang nói cái gì, đồng thời cũng không muốn tìm hiểu. Thiều Y thấy đằng trước là rừng rậm mênh mông, cổ thụ che trời, là nơi ẩn nấp tốt nhất nên không chút do dự lập tức tiến vào rừng.

Sau khi tiến vào rừng rậm, Thiều Y lại một lần nữa phát hiện thế giới này thật đáng sợ.

Cánh rừng rậm này đang sống!! Là cô gặp quỷ? Hay là có yêu quái đây?

Lúc này Thiều Y thật sự rất muốn chửi tục, chẳng lẽ vận cứt chó lại một lần phủ xuống đầu cô? Nhất định là bởi vì cô cứ kéo dài không chịu thành thân, bị võ lâm thế gia cười nhạo cho nên phụ thân sĩ diện của cô lại nguyền rủa cô rớt vách núi lần nữa rồi! Chính vì vậy nên cô mới rớt đến cái nơi không biết là chỗ nào này!

Khi bị một cái dây leo đầy gai sắc nhọn thiếu chút đâm trúng mặt thì rốt cuộc hô hấp của cô cũng trở nên nặng nề. Phía trước là các loại thực vật yêu quái biết tấn công người, phía sau là mãnh thú đáng sợ cứ đuổi theo không bỏ, hơn nữa cô còn đang cõng theo một người đàn ông bị thương—— Nhìn thế nào cũng thấy tiền đồ quá đen tối.

Thiều Y chỉ tự hỏi trong ba giây, khi mùi của dã thú càng ngày càng gần thì cô quyết đoán chạy vào trong rừng rậm, cô muốn nương vào rừng rậm, mượn những thực vật đáng sợ kia ngăn cản dị thú cứ nhìn chằm chằm vào thịt mình ở đằng sau.