Editor: Vi Vi
Sau khi bắt được trọng điểm khán giả cuối cùng cũng biết được tầm quan trọng của phòng phát sóng trực tiếp của Nhan Yên, làn đạn nháy mắt bị xoát bay lên!
"Chủ bá tiểu tỷ tỷ, muốn hỏi một câu, hỏi ngươi có phaia hay không sẽ làm rất nhiều loại đồ ăn ngon!!!!"
Nhan Yên vừa lúc thấy bình luận này, nàng gật gật đầu, làm một Giai Hào Sư, đối với việc nấu nướng đã thâm nhập vào cốt tủy, chỉ cần nàng còn sống, đều sẽ siêng năng, theo đuổi mỹ vị có trên đời.
Đối với nàng mà nói, là một loại hạnh phúc.
"Chỉ cần trên đời này còn nguyên liệu nấu nướng, ta sẽ luôn luôn nấu!"
Nói ra những lời này, ánh mắt Nhan Yên vô cùng kiên định, sự tự tin này làm cho mọi người không tự giác liên tin tưởng.
Làn đạn xoát càng vui sướng.
"Ta cảm thấy ta đã tìm ra người làm ta vĩnh viễn sẽ xem livestream!"
"Chủ bá tiểu tỷ tỷ, ta vĩnh viễn ủng hộ ngươi!"
"Chỉ cần chủ bá vẫn luôn phát sóng trực tiếp, cuộc đời ta tuyệt không bỏ đi!"
"Lầu trên cùng lầu dưới, cũng mang ta theo đi!"
.......!
Theo đó là khen thưởng không ngừng.
Nhan Yên nhoẻn miệng cười, đối với khán giả hành lễ: "Xem ra đại gia đối với món ăn thứ nhất vô cùng thích, như vậy chúng ta lại bắt đầu với món thứ hai."
Có món thứ nhất làm đệm, cảm xúc khản giả lúc này chưa từng tăng vọt.
Nhan Yên cũng thêm tin tưởng, biểu cảm lúc này càng thêm thong dong.
"Lúc trước ăn thịt gọi là món ăn mặn, câu cửa miệng nói chay mặn phối hợp , có món ăn mặn, vậy liền có thức ăn chay." Nhan Yên đem nguyên liệu nấu ăn món thứ hai bày trên bệ bếp, làm khân giả thấy rõ ràng: "Món kế tiếp là món chay, đồng dạng là phương pháp xào, lúc này gọi là xào thanh."
Trải qua quá trình trực tiếp làm món ăn khi nay, lần này khán giả đều xem đến thực nghiêm túc, tốc độ làn đạn xoát cũng chậm lại.
Nhan Yên quen thuộc đem rau đã chọn tốt dùng nước rửa một lần, sau đó đặt ở bồn để ráo.
Tiếp theo bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu kèm theo, vừa rồi còn dư lại nửa chén mỡ, sau đó ở dã ngoại tìm được tỏi, lột vỏ băm nhỏ thành tỏi nhuyễn.
"Cái này gọi là tỏi hương sống, nguyên liệu kết hợp với món chính khách quan nhìn bên này, món chính đó là dị thực rau xanh đã được chọn tốt bên bồn kia."
Khán giả lần này bình tĩnh hơn nhiều, bắt đầu sôi nổi thảo luận về dị thực thảo kia.
"Dị thực thanh diệp kia hẳn là ở rất nhiều nơi đều có đi? Hình như là chuyên môn được dùng để cung cấp vitamin."
"Đúng vậy a! Nguyên lai thế nhưng có thể trở thành nguyên liệu nấu ăn mỹ vị sao?"
"Phát hiện bí mật này ta quyết định về sao sẽ không ăn ống dinh dưỡng nữa, bất luận thú khò khè vẫn là dị thực, đều phải bắt trở về để nếm thử!"
"Lầu trên ơi, cái này không phải bí mật."
.....!
Trong lúc khán giả nhiệt tình thảo luận, một mùi hương bánh rán dầu quen thuộc lại chui vào chóp mũi.
Tiếp theo, liền có mùi hương khác với mùi xào thịt lại ập vào mũi!
"Oa! Đây là hương vị gì thế, ngửi đến nước mắt đều chảy!"
"Đây là kiểu bom cay mới sao?"
"Đại gia mau xem, chủ bá tiểu tỷ tỷ bỏ vào nồi có phải là củ tỏi không? Đây là thành phần dị thực thúc giục nước mắt!"
"Cái gì? Cái này có thể ăn sao? Kia hương vị sẽ ra sao? Ăn không ngừng rơi nước mắt?"
".......!Không bằng chúng ta vẫn nên chờ chủ bá làm xong hẵng bàn lại đi?"
Chỉ chốc lát sau, rau xanh cũng vào nồi.
Nguyên bản mùi mỡ xào cùng tỏi hương nháy mắt đã bị rau xanh đè xuống, tản ra mùi thơm man mát, làm cho người xem tinh thần rung lên.
"Ngô......!Cái hương vị này cũng khá tốt nha!"
"Tuy rằng không hấp dẫn bằng mùi thịt xào khi nãy, nhưng có cảm giác là càng ngửi càng thơm, trông có vẻ ăn cũng rất ngon!"
"Thật ra ta càng thích mùi này hơn, nhịn không được chảy nước miếng!".