Màn đêm buông xuống, trong rừng rậm tối tăm, trừ bỏ điểm điểm ánh sáng đom đóm, còn một ít thực vật đặc thù có khả năng phát sáng, điểm xuyết thêm cho rừng rậm, giống như tinh linh trong đêm đen.
Rừng cây rậm rạp, một đống lửa nhỏ chiếu rọi bốn phía.
"Cao thủ, ta gọi Quý Minh Lãng, ở nhà đứng hàng thứ ba, ngươi có thể kêu tiểu tam, người nhà đều gọi ta như vậy." Quý Minh Lãng nhìn Phương Tinh Thần đang ngồi xếp bằng bên đống lửa, nhắm mắt lại, thật cẩn thận mà muốn kéo gần quan hệ.
Bởi vì không cảm giác được nguyên lực dao động chung quanh, nên Quý Minh Lãng cho rằng Phương Tinh Thần chỉ đang chợp mắt, mà không phải tu luyện.
Kỳ thật, lúc này Phương Tinh Thần đang hấp thụ linh khí trong thiên địa, chuyển hóa thành linh lực.
Mà phương thức tu luyện của hắn tương đối đặc biệt, thời điểm hấp thụ linh khí, nếu không phải quy mô lớn, tu vi cao hơn so với Phương Tinh Thần không ít, rất khó cảm ứng được linh khí dao động.
Nên, Quý Minh Lãng cùng Đông Phương Tiểu Hạo cũng không cảm giác được bất luận cái gì.
Đông Phương Tiểu Hạo nhìn Quý Minh Lãng tự giới thiệu, không muốn lạc hậu mà cũng tự giới thiệu, "Cao thủ, ta tên Đông Phương Tiểu Hạo, ngươi gọi ta Tiểu Hạo là được, ba mẹ cũng gọi ta như vậy.
Vừa rồi thật là cảm tạ ngươi, cao thủ, cảm tạ ngươi đã cứu chúng ta."
Đang nỗ lực khôi phục linh lực trong cơ thể, Phương Tinh Thần không có tâm tư cùng công phu đi để ý bọn họ.
Lúc này linh lực đang một chút một chút đầy lên.
Nơi rừng rậm xa lạ có vô số ma thú này, cần phải nhanh chóng khôi phục, mới có năng lực cơ bản nhất tự bảo vệ mình.
Thấy Phương Tinh Thần không mở mắt ra, Quý Minh Lãng cùng Đông Phương Tiểu Hạo nhìn đối phương liếc mắt một cái, Đông Phương Tiểu Hạo nuốt nuốt nước miếng, thân thể lui đi, dùng tay che miệng, nhỏ giọng nói với Quý Minh Lãng: "Cao thủ, không phải là ngủ rồi đi?"
Quý Minh Lãng liếc Phương Tinh Thần, hơi chút chần chờ: "Có khả năng." hắn cũng không chắc chắn lắm.
Bởi vì từ lúc Phương Tinh Thần bắt đầu ngồi xuống, vẫn luôn nhắm mắt, duy trì dáng ngồi kỳ quái kia.
Vừa mới bắt đầu hắn cùng Đông Phương Tiểu Hạo sợ quấy rầy người ta, nên không lên tiếng, hiện tại đã qua nửa giờ, nhưng cao thủ vẫn không có động tĩnh, khả năng là ngủ rồi.
Những cao thủ, đều sẽ có một hai sở thích cổ quái không phải sao, có lẽ cao thủ này thích ngồi ngủ?
"Chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?" Đông Phương Tiểu Hạo nhìn nhìn bốn phía chỗ không có ánh lửa chiếu rọi, đen nhánh một mảnh, thường thường còn loáng thoáng nghe được tiếng ma thú kêu, trong lòng vẫn luôn sởn gai ốc.
Sau đó nhịn không được dịch dịch mông, di chuyển về phía Phương Tinh Thần, trong lòng không tự giác cảm thấy tới gần Phương Tinh Thần một ít càng thêm an toàn.
"Còn có thể làm sao, đương nhiên chờ trời sáng, ngày mai hừng đông, chúng ta lại đi tìm Hoàng Lân Thảo.
Trường Nha Heo đã chết, hái xong Hoàng Lân Thảo chúng ta lập tức rời khỏi khu rừng này." Quý Minh Lãng đề nghị.
"Vấn đề là hiện tại trên người chúng ta vũ khí gì cũng không có, vạn nhất lại gặp Trường Nha Heo hoặc ma thú khác thì phải làm sao? Trường Nha Heo là ma thú quần cư, chẳng may phụ cận có Trường Nha Heo khác, chúng ta không phải tiêu rồi sao?" Đông Phương Tiểu Hạo nói ra băn khoăn của mình.
Quý Minh Lãng: "nhưng chúng ta tới rừng Đông là vì Hoàng Lân Thảo, chẳng lẽ cứ như vậy bỏ dở nửa chừng? Nếu không......!Hỏi cao thủ một chút?"
Quý Minh Lãng hất cằm về phía Phương Tinh Thần.
"Được như vậy thì tốt, có cao thủ bảo hộ, chúng ta không cần sợ." Đông Phương Tiểu Hạo vỗ tay tán đồng, chỉ là thực mau lại buồn rầu, "Chỉ là, cao thủ sẽ nguyện ý sao?" cao thủ đều giống nhau tính tình có chút..., nhân gia tuy rằng cứu bọn họ, nhưng không có khả năng vô duyên vô cớ lại giúp lần nữa.
"Chúng ta có thù lao, chờ cao thủ tỉnh, hỏi một chút." Quý Minh Lãng không muốn buông tha cơ hội tốt như này, Hoàng Lân Thảo hắn rất muốn hái.
"Được, quyết định như vậy." để Đông Phương Tiểu Hạo bỏ dở nửa chừng hắn cũng không muốn, không chỉ Quý Minh Lãng cần Hoàng Lân Thảo, hắn cũng muốn.
Lúc hai người nói chuyện tuy rằng cố tình đè thấp thanh âm, nhưng Phương Tinh Thần vẫn nghe đến rõ ràng.
Chỉ là hắn lười để ý mà thôi, muốn hắn hỗ trợ bảo hộ bọn họ? Xin lỗi, thời gian rất quý giá, không có khả năng bồi hai tiểu quỷ này chơi.
Tu luyện một giờ, Phương Tinh Thần rốt cuộc mở mắt.
Lúc này, linh lực tiêu hao đã bổ sung lại toàn bộ.
Tiên Linh Thể quả nhiên không hổ là Tiên Linh Thể, tốc độ hấp thụ linh lực rất nhanh.
Thấy Phương Tinh Thần mở to mắt, cầm gói thịt đặt một bên, hướng hắc ám trong rừng mà đi, Quý Minh Lãng cùng Đông Phương Tiểu Hạo không hẹn cũng đứng lên, đuổi theo.
"Cao thủ, ngươi muốn đi đâu?" Đông Phương Tiểu Hạo vội hỏi.
Phương Tinh Thần dừng bước chân, cau mày xoay người, lạnh lùng nói: "Không cần đi theo ta." Hắn không nghĩ để hai tiểu gia hỏa ảnh hưởng tới việc bắt Doro thú.
"Cao thủ, chúng ta hiện tại một chút tinh thần lực đều không có, bất kỳ ma thú nào cũng có thể đem chúng ta ngược chết a." Đông Phương Tiểu Hạo vẻ mặt đưa đám nói.
Quý Minh Lãng cũng đu theo: "Đúng vậy, cao thủ, ngươi làm người tốt thì làm tới cùng, cho chúng ta đi theo đi.
Bên ngoài rừng rậm này chúng ta đã tới nhiều lần, phải nói là rất quen thuộc, nơi nào ma thú gì, thực vật đặc thù linh tinh, chúng ta vẫn biết một ít, nói không chừng có thể giúp đỡ đâu!" Tinh thần lực còn chưa có hồi phục, Quý Minh Lãng không nghĩ rời khỏi Phương Tinh Thần, cho nên tận lực biểu hiện giá trị hữu dụng của mình.
"Đúng vậy đúng vậy!" Đông Phương Tiểu Hạo gật đầu phụ họa.
Câu nói kia của Quý Minh Lãng, nơi nào có ma thú gì...!Làm Phương Tinh Thần lấy lại bình tĩnh.
"Ngươi biết vị trí nào có Doro thú thành niên không?" Phương Tinh Thần lạnh giọng hỏi.
"Doro thú? Cao thủ, nguyên lai ngươi tìm Doro thú a!" Quý Minh Lãng cao hứng hỏng rồi, "bên ngoài rừng rậm này đã lâu không nhìn thấy Doro thú, bất quá, vừa vặn, nhà ta có một con Doro thú thành niên, nếu cao thủ ngươi cần, ta có thể tặng."
"Điều kiện." Phương Tinh Thần không tin dưới bầu trời này sẽ có cơm trưa miễn phí.
"Không cần không cần, cao thủ đã cứu mạng chúng ta, coi như cảm tạ, Doro thú cũng không đáng bao nhiêu." Quý Minh Lãng vội vàng xua tay.
Hắn không có ý muốn cứu bọn họ, cho nên Phương Tinh Thần không hy vọng thiếu nhân tình gì, trực tiếp nhấp miệng lần nữa nói: "Điều kiện."
Thấy Phương Tinh Thần một bộ kiên trì muốn giao dịch bình đẳng, mà bọn họ cũng xác thật cần Phương Tinh Thần hỗ trợ, Quý Minh Lãng có chút ngượng ngùng sờ sờ gáy, "Nếu không, cao thủ ngươi ngày mai bồi chúng ta cùng đi một chỗ hái Hoàng Lân Thảo? Ngươi yên tâm, nơi đó cách chỗ này không xa, cũng không có ma thú cao cấp, chỉ cần chúng ta hái xong Hoàng Lân Thảo lập tức rời đi, sẽ không chậm trễ thời gian của ngươi."
"Đúng vậy, nơi đó cách nơi này khoảng vài km." Đông Phương Tiểu Hạo phụ họa nói.
Tuy rằng lúc này trong tay Phương Tinh Thần có thịt Trường Nha Heo, nhưng Quý Minh Lãng vừa rồi cũng nói, nơi này thật lâu không nhìn thấy Doro thú, đêm nay chưa chắc có thể bắt được.
Ngày mai cũng vậy.
Lúc này thời gian thực quý giá, có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ là tốt nhất.
Nếu nhà Nếu Quý Minh Lãng có Doro thú, hắn hà tất phiền toái, lãng phí thời gian đi tìm.
Cân nhắc một chút lợi và hại, Phương Tinh Thần nói: "Hảo, ta đáp ứng các ngươi."
Quý Minh Lãng cùng Đông Phương Tiểu Hạo cười, thật sự quá tốt, có một thần lực giả cao cấp che chở, bọn họ cũng không sợ gặp ma thú khác.
"Kia, thịt Ma Heo trong tay ngươi, có thể cho chúng ta hay không? Chúng ta đã một ngày không ăn cái gì." Đông Phương Tiểu Hạo nhìn thịt trong tay Phương Tinh Thần nuốt nuốt nước miếng, như chứng thực lời hắn nói, ngay lâu tức, bụng Đông Phương Tiểu Hạo lộc cộc lộc cộc vang lên.
Quý Minh Lãng đồng dạng vẻ mặt thèm thuồng nhìn gần hai cân thịt Ma Heo, hắn hiện tại đói đến mức có thể nuốt vào một đầu Ma Heo.
Nếu không cần bắt Doro thú, thịt Ma Heo này đã vô dụng, nhưng Phương Tinh Thần cũng không hào phóng mà đem thịt trong tay đưa cho hai người.
Hắn cũng biết thịt này rất ngon, lại còn chưa ăn bữa tối, muốn nếm thử hương vị của nó.
Cho nên trực tiếp đưa lương khô mang theo cho hai người.
Hắn dùng nhánh cây cắm thịt, đặt trên đống lửa bắt đầu nướng BBQ.
Còn chuyện Quý Minh Lãng có thể hay không nói dối hắn, Phương Tinh Thần hoàn toàn không lo lắng.
Bởi vì đến lúc đó nếu Quý Minh Lãng không thể đem một con Doro thú giao ra, hắn có rất nhiều biện pháp đòi lại tổn thất từ Quý Minh Lãng.
Quý Minh Lãng cùng Đông Phương Tiểu Hạo hương vị lương khô trong miệng thật chẳng ra gì, còn may Phương Tinh Thần cho bọn họ một lọ nước khoáng, bằng không đúng là rất khó nuốt.
Tuy ăn ngấu nghiến lấp đầy bụng rồi, nhưng nhìn thứ đặt trên đống lửa kia, nướng đến mùi hương phiêu phiêu, hai người không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm.
Bất quá thịt Ma Heo chưa đến hai cân, Phương Tinh Thần thân thể đang thời kỳ phát dục một mình ăn còn không đủ, càng không cần nói phải phân cho hai người.
Phương Tinh Thần cho tới bây giờ chưa từng là người hào phóng.
Cho nên trong ánh mắt chờ đợi cùng khát vọng của hai tên kia, Phương Tinh Thần trực tiếp một mình ăn sạch không chừa chút nào gần hai cân thịt Ma Heo.
Tuy rằng rất nhiều năm không làm cơm, tay nghề Phương Tinh Thần cũng không thể nào tốt được.
Nhưng thịt Ma Heo hương vị xác thật rất ngon, dưới tình huống không có muối, tự tay nướng ra dầu trơn, chất thịt tươi mới, vào miệng là tan.
Dù sao Phương Tinh Thần ăn lên cảm thấy khá tốt, đáng thương hai kẻ vẫn luôn mắt không chuyển nhìn chằm chằm Phương Tinh Thần, trong lòng chờ mong có thể được chia một ngụm thịt.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, ba người liền dậy, sau đó theo lời Quý Minh Lãng tới chỗ trồng Hoàng Lân Thảo.
Vừa vặn đi ngang nơi ngày hôm qua Trường Nha Heo ngã xuống, phát hiện nguyên bản Trường Nha Heo thân thể khổng lồ lúc này cư nhiên chỉ còn một ít xương cốt, nhớ lại đêm qua nghe được những tiếng ma thú rống.
Quý Minh Lãng cùng Đông Phương Tiểu Hạo đôi tay ôm ngực, lòng còn sợ hãi mà run run.
Thật may đêm qua đi theo cao thủ rời khỏi nơi này, bằng không, bọn họ khả năng gặp phải tao ương..