Edit: Thalassa traafn
Thanh niên có một đầu tóc dài màu ngân bạch, khuôn mặt tuấn mỹ, hoàn toàn nhìn không ra đã vài ngàn tuổi.
Hắn đứng bên cạnh huyền nhai, nhìn ánh nắng chiều thay đổi thất thường, một thân trường bào màu trắng, vạt áo phiêu phiêu, mang theo một cổ tiên khí bất phàm.
"Muốn nhổ Tiên Tuyệt chi mạch, nhất định phải trả giá."
Thiếu niên phía sau không rõ nguyên do hỏi: "Sư tôn, phải trả giá cái gì?"
Thanh niên tóc bạc nói: "Lợi dụng Tiên Linh Thể, phá hủy Tiên Tuyệt chi mạch."
Thiếu niên: " Sư tôn, nếu không có Tiên Linh Thể, dù có phá hủy Tiên Tuyệt chi mạch, cũng như cũ vô pháp tu luyện a?" Một phàm nhân, bước vào giới tu tiên, muốn hấp thụ linh lực nhất định phải có thể chất tu luyện đặc thù, một khi không sở hữu thể chất kia, đồng nghĩa vô pháp tu luyện.
"Tiên Linh Thể chẳng những trời sinh có được tu vi Loại Cốt, còn được thêm thần thức.
Chỉ cần thời điểm phá hủy Tiên Tuyệt chi mạch, giữ lại thần thức, đồng dạng có thể tu hành một lần nữa.
Nhưng tiền đề là trong quá trình phá hủy Tiên Linh Thể cùng Tiên Tuyệt chi mạch, quan trọng nhất phải bảo vệ thần thức, nếu thần thức không còn, cũng chỉ có chết."
......
Bởi vì Tiên Tuyệt chi mạch không thể hấp thụ linh lực, vô pháp tu luyện, chỉ có thể dựa vào tu vi Loại Cốt trời sinh lưu giữ linh lực tẩm bổ thân thể.
Cho nên, thân thể này mới càng ngày càng suy yếu.
Nhờ vào Tiên Linh Thể mọi chuyện cũng dễ dàng hơn, dùng thần thức điều động một chút linh lực còn tồn lại trong cơ thể này.
Thời điểm xuyên qua không gian, Phương Tinh Thần dùng linh lực sót lại để bảo vệ linh hồn của chính mình, cho nên cũng không có tổn thương gì.
Thời điểm hắn dung nhập vào thân thể này, mới dễ dàng như thế.
Tuy rằng linh hồn Phương Tinh Thần không chịu tổn thương, nhưng tu vi Độ Kiếp kỳ cả đời của hắn lại không cách nào giữ được.
Thậm chí, trong quá trình xuyên qua thời không, vì bảo vệ linh hồn, hắn cơ hồ hao hết linh lực.
Nếu lần này nhổ Tiên Tuyệt chi mạch thất bại, hắn mà không chống đỡ nổi thì thật sự chỉ có một con đường chết.
Nhưng Phương Tinh Thần không có lùi bước, bởi vì hắn biết, nếu không đấu tranh một chút, hắn cũng chỉ có thể trở thành một phàm nhân thọ mệnh vài thập niên.
Vài thập niên đối với Phương Tinh Thần mà nói, quá mức ngắn ngủi, tồn tại uất ức như vậy, còn không bằng tranh thủ một phen.
Thời điểm trời vừa sáng, Phương Tinh Thần trực tiếp ngồi xếp bằng trong phòng.
Hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại.
Tiên Linh Thể trừ bỏ trời sinh có sẵn thần thức, Tu Tiên giả, phải trải qua tu luyện đến tu vi Hợp Đạo, mới có được thần thức.
Chỉ cần sở hữu nó, sẽ có khả năng cảm ứng được biến hóa của tự nhiên trong thiên địa, thậm chí, cảm ứng được quỹ đạo vận hành của trời đất, đủ để tính ra một ít sự tình sắp sửa phát sinh trong tương lai.
Nhưng, nhóm Tu Tiên giả tuyệt đối sẽ không có ý muốn tò mò quỹ đạo vận hành của thiên địa, bởi vì tu luyện giả nguyên bản chính là sự tồn tại thoát tục phàm thế, sớm đã không còn tồn tại trong giới hạn của phàm nhân.
Một khi có ý đồ với thiên địa, là xúc phạm Thiên Đạo, lôi thần của Thiên Đạo sẽ rơi xuống.
Cho nên, trừ phi bất đắc dĩ, bằng không, nhóm tu luyện giả tuyệt đối sẽ không làm điều trên.
Phương Tinh Thần tại địa cầu đã sớm tu luyện tới Độ Kiếp kỳ, khả năng vận dụng thần thức quen tay hay việc.
Hắn chậm rãi khống chế thần thức, bắt đầu rút ra một tia linh lực còn tồn lại trong thân thể, sau đó tiếp tục lấy linh lực trong linh hồn mình, nén lại, dung hợp một chút một chút xoay tròn trong đan điền từ từ lớn mạnh lên.
Tiên Linh Thể, chính là toàn bộ thân thể của Phương Tinh Thần, mà Tiên Tuyệt chi mạch, lại giấu ở giữa những kinh mạch nằm bên trong thân thể.
Nếu Phương Tinh Thần phá hủy Tiên Linh Thể, thì Tiên Tuyệt chi mạch, cũng sẽ bị phá hủy theo.
Nguyên bản linh lực trong cơ thể nén lại giống như ngón cái lớn nhỏ, sau khi Phương Tinh Thần đem linh lực của mình rút ra hết dung nhập vào, quả cầu linh lực đã tựa như trứng gà.
Phương Tinh Thần dùng hết sức, rút cạn linh lực trong linh hồn cùng cơ thể.
Phá hủy Tiên Linh Thể chẳng khác nào đem thân thể này hủy diệt, cho nên, Phương Tinh Thần lựa chọn phương pháp trực tiếp nhất.
Chỉ thấy thần thức Phương Tinh Thần hướng vào quả cầu linh lực chỗ đan điền nén mạnh, ngay sau đó, quả cầu linh lực giống như bom, nổ tung.
Linh lực cường đại như mãnh thú linh hoạt mau lẹ thoát vòng vây, điên cuồng tuôn ra, nhanh chóng đánh sâu vào kinh mạch trong thân thể Phương Tinh Thần, kinh mạch như sợi dây căng ra, "Phanh phanh phanh" từng sợi từng sợi bắt đầu đứt gãy.
Mỗi một sợi kinh mạch bị đứt, Phương Tinh Thần liền cảm giác được một cổ đau đớn phảng phất đến từ sâu trong linh hồn, che trời lấp đất mà đến.
Linh lực cường đại đấu đá lung tung, hắn cảm giác thân thể của mình như muốn nổ tung.
Dù rất thống khổ, Phương Tinh Thần cũng không thể thả lỏng, hắn gắt gao cắn răng, dùng thần thức tận lực khống chế cổ linh lực to lớn đang du tẩu trong cơ thể, không cho khuếch tán ra bên ngoài.
Cần phải khống chế bên trong, mới đủ để hủy diệt Tiên Linh Thể.
Một khi khuếch tán ra bên ngoài, hắn có khả năng sẽ lập tức nổ tan xác mà chết.
Gân xanh trên cổ, cánh tay đã nổi lên rõ ràng, mồ hôi không ngừng từ trán nhỏ giọt.
Linh lực trong cơ thể đánh vào càng ngày càng lợi hại, Phương Tinh Thần đã đau đến sắp không còn cảm giác.
Nhưng tay trái như cũ nắm chặt, móng tay đâm xuyên qua lòng bàn tay, máu đỏ tươi bắt đầu nhỏ giọt, mùi máu phiêu tán trong không khí.
Rốt cuộc, Phương Tinh Thần nhịn không được, ngửa mặt lên trời rống một tiếng dài: "Aaaaaa......"
"Oanh......"
Linh lực cuối cùng bùng nổ mà ra, một đạo ngân quang từ trong cơ thể Phương Tinh Thần đột nhiên hiện lên, hình thành gió lốc linh lực, "Phanh" một tiếng vang lớn, đồ vật trang trí bốn phía toàn bộ đều bị huỷ hoại, ngay cả bức ảnh phụ tử cũng từ trên vách tường rơi xuống, khung ảnh thủy tinh vỡ nát.
Cửa sổ sát đất, "Oanh" một tiếng thật lớn, vô số mảnh vỡ thủy tinh rơi tán loạn.
Phương Tinh Thần trực tiếp ngã trên mặt đất, "Phốc......" phun ra một miệng máu tươi.
"Khụ khụ......" Lúc này Phương Tinh Thần giống như đứa trẻ mất đi sinh mệnh, mềm như bông mà nằm trên mặt đất, thân thể một chút sức lực cũng không có.
Mũi cùng lỗ tai, chầm chậm chảy ra máu tươi.
Phảng phất như thất khiếu đổ máu, rất là khủng bố.
Thân thể đã hoàn toàn bị huỷ hoại.
Tuy rằng không cử động được, nhưng Phương Tinh Thần vẫn còn thần thức, hắn dùng thần thức kiểm tra thân thể, xác định Tiên Linh Thể cùng Tiên Tuyệt chi mạch đều biến mất, mới hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thiếu chút nữa, vừa rồi cũng chỉ thiếu chút nữa, liền thất bại.
May mắn cuối cùng hắn nhẫn nại được.
Chỉ là, nguyên bản thân thể này đã có tu vi Loại Cốt, hiện tại cũng không còn.
Nhưng Phương Tinh Thần lại cười.
Bởi vì thời điểm hắn điều động thần thức, cảm giác được linh lực cuồn cuộn không ngừng tự động dũng mãnh tiến vào trong cơ thể, từng giọt từng giọt xoa dịu cùng chữa trị thân thể bị thương này.
Tốc độ hấp thụ linh lực nhanh đến mức khó có thể tin.
Phương Tinh Thần ngay từ đầu cảm thấy hẳn sẽ rất khó, Tiên Linh Thể bị hủy, thân thể cũng biến thành một khối cơ thể của phàm nhân bình thường mà thôi.
Không nghĩ tới chính là, hắn cảm giác được, Tiên Linh Thể cư nhiên sinh trưởng một lần nữa, giống như măng mùa xuân mọc sau cơn mưa, còn Tiên Tuyệt chi mạch đã hoàn toàn biến mất.
Khó trách, khó trách sư tôn sau khi hủy Tiên Linh Thể, còn có thể trở thành Địa Tiên.
Nguyên lai, Tiên Linh Thể cư nhiên còn có khả năng tái sinh sao? Chẳng lẽ bởi vì......!Thần thức?
Đúng rồi, Phương Tinh Thần đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, không sai, nhất định là thần thức.
Khó trách sư tôn vẫn luôn nhấn mạnh phải bảo vệ tốt thần thức.
Cho nên, thần thức tương đương với linh căn của Tiên Linh Thể sao? Bề ngoài hết thảy đều bị huỷ hoại, chỉ cần căn còn thì mọi thứ sẽ lại tái sinh một lần nữa?
Không nghĩ tới, thật không nghĩ tới sẽ như thế này.
Vì cái gì ngay từ đầu sư tôn không đem mọi chuyện nói cho hắn? Tại sao phải giấu giếm chuyện này? Hơn nữa, thời điểm nói là trước khi xảy ra đại kiếp nạn, chẳng lẽ......
Đột nhiên, Phương Tinh Thần nghĩ tới một loại khả năng.
Sư tôn có phải hay không......
Lúc Phương Tinh Thần đang khiếp sợ bởi suy đoán của chính mình, chuông cửa vang lên.
Là ai, trễ như thế này, còn ai sẽ tới?
Căn cứ ký ức của nguyên chủ, hắn tựa hồ cũng không có bằng hữu nào.
Sau khi chuông cửa vang lên khoảng nửa phút, không được đáp lại.
"Đinh" một tiếng, đồng hồ màu đen trên cổ tay trái của Phương Tinh Thần lập lòe lam quang sau đó sáng lên.
Đây là máy truyền tin thời tinh tế, có người đang liên lạc với Phương Tinh Thần, nghĩ, hẳn là người ngoài cửa.
Nhưng lúc này toàn thân vô lực, ngay cả sức nói chuyện cũng không có.
quan trọng nhất, hắn không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dáng chật vật bất kham hiện tại của mình.
Có lẽ phát hiện liên lạc lâu như vậy mà không ai đáp lại, một lúc sau, máy truyền tin tối đi.
Phương Tinh Thần cũng không để ý, nhắm hai mắt lại, mặc kệ mọi thứ, tiến vào giấc ngủ sâu.
Bởi vì hắn phát hiện, liền tính không có thần thức dẫn đường, thân thể hắn cũng đã bắt đầu chủ động hấp thụ linh lực.
Sáng sớm ngày hôm sau, thời điểm Phương Tinh Thần từ trong giấc ngủ tỉnh lại, phát hiện, tay phải nguyên bản bị gãy, khôi phục như lúc ban đầu.
Mà thân thể bị hủy hoại, cư nhiên trong một đêm, cũng khôi phục bộ dáng lúc Phương Tinh Thần vừa đến.
Mặc dù suy yếu, nhưng không đáng ngại.
Quan trọng nhất là, kinh mạch trong cơ thể đã thông suốt, thân thể tự chủ hấp thụ linh lực cuồn cuộn không ngừng.
"Lộc cộc lộc cộc......"
Phương Tinh Thần bụng bắt đầu kháng nghị, từ ngày hôm qua đến bây giờ, hắn chưa ăn một chút gì, sau khi tỉnh lại, đói đến bụng dán lưng.
Đã bao nhiêu năm, từ khi đạt tới Ngưng Anh, hắn không còn ăn đồ ăn.
Sau khi đạt tới Ngưng Anh, trên cơ bản có thể dựa vào linh lực duy trì nhu cầu cơ bản của thân thể.
Không cần giống như phàm nhân, phải dựa vào năng lượng trong thực phẩm để duy trì sự sống cho thân thể.
Mấy trăm năm rồi, Phương Tinh Thần lần đầu tiên trải qua cảm giác đói bụng.
Phương Tinh Thần cũng không rảnh lo mùi mồ hôi trộn lẫn cùng máu tươi trên người mình có bao nhiêu khó ngửi, từ trên mặt đất bò lên, bước nhanh đi vào phòng bếp, từ tủ bát, tìm ra vài hộp thịt bò cùng thịt gà.
Mở hộp, đun nóng một chút, Phương Tinh Thần nhanh chóng tiêu diệt.
Sau khi ăn uống no đủ, Phương Tinh Thần đang chuẩn bị thu thập bản thân một chút, kết quả, chuông cửa lần nữa vang lên.
Hơi do dự chút, đi ra ngoài mở cửa.
Kết quả thấy được một người hắn không nghĩ muốn gặp..