Edit: Thalassa traafn
Không biết vì cái gì nghe được hai chữ "Ngọc bội", Phương Tinh Thần có một loại xúc động muốn đem đồ vật kia đoạt lại.
Này không phải ý tưởng của hắn, đây là ý niệm còn sót lại của chủ nhân nguyên bản thân thể này.
Phương Tinh Thần có thể cảm giác một cách rõ ràng, thời điểm chủ nhân thân thể này rời đi, đã tuyệt vọng cỡ nào.
Thẳng đến tiếng bước chân xa dần, Phương Tinh Thần lại lần nữa lâm vào hắc ám.
Phương Tinh Thần mơ một giấc mộng, nhìn em bé từ lúc sinh ra oa oa khóc, khôn lớn thành đứa bé năm tuổi.
Nhìn phụ thân nắm tay hài tử đi ra một đại môn xa hoa, mẫu thân hài tử, một nữ nhân thoạt nhìn vô cùng ôn nhu, không biết vì cái gì lại khắc khẩu cùng phụ thân hài tử.
Đứa trẻ tám tuổi trốn trong tủ quần áo, nghe trộm mẫu thân nói chuyện cùng người khác.
Hài tử lớn lên trở thành thiếu niên mười hai tuổi, ngay sau đó bi kịch xảy ra, thời điểm thiếu niên cùng phụ thân đi ra ngoài, bị một đám ma thú tập kích, phụ thân liều mạng bảo hộ thiếu niên, cuối cùng, hy sinh bản thân.
Thiếu niên trơ mắt nhìn phụ thân chết ở trước mắt mình, đầy mặt hoảng sợ cùng tuyệt vọng.
Sau khi phụ thân chết, mẫu thân bỏ rơi thiếu niên, vô luận thiếu niên đau khổ cầu xin như thế nào, bà ta vẫn dứt khoát kiên quyết rời đi.
Sau đó dưới ánh mắt trào phúng của thiếu niên gả cho đại bá.
Nguyên bản là mẫu thân, trở thành đại bá nương.
Một nhà ba người, chỉ còn lại một mình thiếu niên.
Ký ức cuối cùng, chính là nhi tử nhà đại bá, so với thiếu niên lớn hơn một tuổi, gọi là Phương Tỉnh muốn cướp ngọc bội mà phụ thân để lại cho thiếu niên, cậu liều mạng phản kháng.
Nhưng lại bị Phương Tỉnh một quyền đánh trúng huyệt Thái Dương, ngã xuống.
Một khắc kia thiếu niên ý thức được mình rất yếu ớt, ngay cả ngọc bội phụ thân để lại cũng không bảo vệ được, cho nên thiếu niên nhắm hai mắt lại, từ bỏ chống cự.
Sau khi thiếu niên đình chỉ hô hấp ba giây đồng hồ, Phương Tinh Thần tới, linh hồn của hắn tiến vào thân thể thiếu niên, linh hồn thiếu niên liền từ từ biến mất.
Vào lúc này, Phương Tinh Thần hôn mê vài tiếng đồng hồ từ trong bóng đêm tỉnh lại.
Trời đã tối, hắn phát hiện mình đang nằm ở góc tường trong con hẻm nhỏ, bốn phía là một ít quang cảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc, lập loè các loại đèn nê ông.
Tuy rằng kiến trúc hiện đại, nhưng nhìn qua càng tiến hóa hơn một ít.
Từ lúc tỉnh lại, Phương Tinh Thần cảm giác được linh lực nơi này nhiều hơn vô số lần so với trên địa cầu, hoàn toàn giống như một tinh cầu chưa được khai phá.
Hắn thậm chí không cảm giác được sự tồn tại của Thiên Đạo, cho nên, Phương Tinh thần thành công, hắn thật sự tránh thoát Thiên Đạo, đi tới không gian khác.
Từ trong trí nhớ của nguyên chủ, nơi này là một tinh cầu tương tự như địa cầu, nhưng khoa học kỹ thuật vô cùng phát triển.
Nhân loại sớm đã thăm dò xong chỗ sâu trong vũ trụ, khai phá vô số tinh cầu.
Nhưng mà, tai nạn ập đến, thời điểm nhân loại thăm dò đến chỗ sâu nhất của vũ trụ, không cẩn thận mở ra một cánh cổng, một cánh cổng địa ngục.
Vô số ma thú ào ra, nháy mắt tiêu diệt những nhân loại đi trước thăm dò, nhanh chóng chiếm lĩnh rất nhiều tinh cầu đã khai phá và chưa khai phá.
Những ma thú đó sức chiến đấu quá cường đại, nhân loại phát minh ra vũ khí khoa học kỹ thuật, chỉ đủ đối phó với ma thú hạ đẳng, còn ma thú cao đẳng, hoàn toàn không có tác dụng.
Đến tận sau này, nhân loại cũng tiến vào thời đại tu luyện, để đối kháng ma thú, cũng vì bảo hộ chính mình, sống sót trong vũ trụ nguy hiểm này.
Hiện tại, là tinh tế năm 1388, cách thời điểm cánh cổng ma thú bị mở ra, vừa vặn 1388 năm.
Sau khi cổng bị mở, tinh tế tiến vào thời đại tu luyện, cũng bởi vậy, nhân loại bắt đầu tính lịch từ cái năm đại họa kia cho đến nay, để nhắc nhở chính mình sự tình phát sinh vào năm đó.
Hiện tại toàn bộ tinh tế, bị chia làm ba đại tinh vực, Đông tinh vực, Tây tinh vực, cùng với chủ giới nơi ma thú ở.
Mà chỗ của Phương Tinh Thần chính là Đông tinh vực một viên tinh cầu tên gọi là Thủy Lam Tinh.
Phương Tinh Thần chống đôi tay, muốn từ trên mặt đất bò dậy, kết quả, cánh tay phải truyền đến một trận đau nhức, vô lực, Phương Tinh Thần đột nhiên ngã trên mặt đất.
Một cú ngã này, đụng đến miệng vết thương khác trên người, toàn thân đều đau đớn.
Cánh tay đã bị gãy.
Phương Tinh Thần thực khẳng định, cánh tay phải của mình bị đánh gãy.
Ngực cùng bụng truyền đến từng đợt đau nhức, cuối cùng Phương Tinh Thần nhịn không được, phun ra ngụm máu tươi.
Hắn chẳng những bị ngoại thương, còn bị nội thương rất nghiêm trọng.
Vết thương này đối với phàm nhân bình thường có thể nói là trí mạng, nhưng đối với Tu Tiên giả như Phương Tinh Thần, này đó chỉ là một ít tiểu thương mà thôi.
Phương Tinh Thần cắn răng, vươn tay trái, cố gắng ngồi dậy, gian nan cử động hai chân, nhắm mắt lại.
Phương Tinh Thần có thể dưới tình huống linh khí thưa thớt ở địa cầu, ngắn ngủn một ngàn năm tu luyện đến hậu kỳ Độ Kiếp, đủ để nhìn ra được thiên phú của hắn.
Thân thể Phương Tinh Thần nguyên bản trời sinh là linh thể, tự chủ hấp thụ linh khí trong thiên địa, hơn nữa, hấp thụ còn gấp ba lần người khác.
Tuy rằng linh thể không phải thể chất đứng đầu giới tu tiên, nhưng cũng coi như là điều đặc thù mà rất nhiều người khát vọng.
Thời điểm Phương Tinh Thần kiểm tra khối thân thể mới này của mình, lại bị chấn kinh rồi.
Tiên Linh Thể, khối thân thể mới này của hắn cư nhiên là Tiên Linh Thể.
Phương Tinh Thần sợ ngây người.
Tiên Linh Thể, trời sinh có được tiên cốt, trực tiếp vượt qua cấp bậc Loại Cốt, đạt tới thể chất siêu cấp của cảnh giới Tu Thân.
Vạn năm mới xuất hiện một thể chất bẩm sinh siêu cấp trong giới tu tiên, nếu đặt ở địa cầu một ngàn năm trước, sự tồn tại này sẽ bị vô số tông phái tranh đoạt.
Phương Tinh Thần cảm thấy mình thật là lời lớn, hoàn toàn xem nhẹ những đau đớn trên người.
Chỉ là rất kỳ quái, theo lý mà nói, có được thể chất Tiên Linh Thể không có khả năng yếu ớt như vậy mới đúng, nơi này linh khí nồng đậm, dù không tu luyện, Tiên Linh Thể cũng sẽ tự động hấp thụ linh lực để thân thể dễ chịu.
Nhưng mà, trong trí nhớ của nguyên chủ, thiếu niên xác thật bị phân loại là phế vật, bởi vì thiếu niên không có bất luận thiên phú tu luyện gì, đồng dạng, cũng bởi vì khoa học kỹ thuật không có nghiên cứu về phương diện thiên phú, cho nên mới bị xưng là phế sài.
"Trời?" Phương Tinh Thần phát hiện thân thể này thời điểm hấp thụ linh lực tiến vào đến kinh mạch, đột nhiên liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Linh lực chẳng những không có cách nào đả thông kinh mạch, còn vô pháp tiến vào đan điền đồng nghĩa với việc không có nơi để chứa đựng linh lực, liền không có biện pháp tu luyện.
Xuất hiện tình huống này, cũng chỉ có một loại khả năng, là Tiên Tuyệt chi mạch, người có mạch này, vĩnh viễn vô pháp tu luyện, hơn hai vạn năm mới xuất hiện tình huống như này.
"Khó trách có được Tiên Linh Thể, mà còn yếu ớt như vậy, nguyên lai, cư nhiên đồng thời là Tiên Tuyệt chi mạch sao?"
Hơn hai vạn năm mới xuất hiện một thân thể cùng tồn tại Tiên linh thể và tiên tuyệt chi mạch.
Phương Tinh Thần vẫn luôn cho rằng điều sư tôn nói là giả, hai loại hoàn toàn tương phản sao có thể cùng tồn tại trong một cái thân thể.
Hiện tại, sau khi Phương Tinh Thần tự mình nghiệm chứng, đã không thể không tin.
Nếu đổi lại là một Tu Tiên giả khác, chỉ sợ sớm đã tuyệt vọng, nhưng mà, Phương Tinh Thần lại cười.
Vì cái gì muốn cười? Bởi vì sư tôn của hắn chính là Tu tiên giả có hai loại thể chất trên, Phương Tinh Thần biết tu vi của sư tôn cao bao nhiêu, cho nên, mới không tin sư tôn sở hữu Tiên Tuyệt chi mạch trong truyền thuyết.
Nhưng mà hiện tại đã chứng minh, lời sư tôn nói là thật.
Nếu chỉ có Tiên Tuyệt chi mạch, Phương Tinh Thần khẳng định sẽ trực tiếp tuyệt vọng từ bỏ.
Nhưng đồng thời có cả Tiên Linh Thể, liền có biện pháp giải quyết Tiên Tuyệt chi mạch.
Sư tôn đã nói với Phương Tinh Thần cách thức hóa giải, bản thân sư tôn đã tự mình nghiệm chứng qua.
Phương Tinh Thần gian nan từ trên mặt đất bò lên, dựa theo ký ức, về tới nhà nguyên chủ.
Nơi thiếu niên ở, là phụ thân lưu lại.
Căn nhà trên dưới một trăm mét vuông, ba tầng, tuy rằng trang hoàng đơn giản, còn có chút cũ nát.
Nhưng là chỗ lưu lại ký ức ấm áp trong lòng thiếu niên.
Vừa vào cửa, liền thấy được phía bên trái là một bức ảnh phụ tử chụp chung.
Thiếu niên trong ảnh xấp xỉ 11-12 tuổi, thực gầy yếu, vẻ ngoài của thiếu niên chỉ có thể xem như thanh tú.
Mà hình dáng phụ thân, lại là một nam nhân cơ thể vĩ ngạn, diện mạo anh tuấn.
Trong ảnh phụ thân ôm thiếu niên cười đến thực vui vẻ, ánh mắt tràn đầy từ ái.
Nói đến cũng khéo, thiếu niên này cũng tên Phương Tinh Thần, tuy rằng trùng tên trùng họ, nhưng diện mạo bất đồng, tính cách bất đồng, thậm chí là tao ngộ cũng bất đồng.
Phương Tinh Thần rõ ràng cảm giác được, lúc ấy thiếu niên kỳ thật đã lựa chọn từ bỏ sinh mệnh bản thân, nếu hắn không tự nguyện từ bỏ sinh mệnh, Phương Tinh Thần cũng không có khả năng tiến vào thân thể này.
Thời điểm linh hồn Phương Tinh Thần dùng phương thức kia xuyên qua không gian, rơi vào trạng thái dị thường yếu ớt, nếu nguyên chủ còn dục vọng cầu sinh, hắn vô pháp đoạt thể.
Xác thật bởi vì thiếu niên tự nguyện từ bỏ sinh mệnh, cho nên, Phương Tinh Thần mới có thể tiến vào thể xác này.
Nhìn bức ảnh thiếu niên, Phương Tinh Thần ngẩng đầu lên, trịnh trọng nói: "Nếu dùng thân thể của ngươi, ta liền giúp ngươi thực hiện nguyện vọng, sẽ thay ngươi hoàn thành mộng tưởng thi đậu Cửu Châu học viện, hướng những kẻ khinh thường ngươi, nhục mạ ngươi chứng minh, Phương Tinh Thần, không phải phế vật."
Tiếp thu ký ức nguyên chủ, Phương Tinh Thần đã biết một trong những mong muốn của thiếu niên, là thi đậu Cửu Châu học viện, này không chỉ là nguyện vọng của hắn, đồng dạng cũng là kỳ vọng của phụ thân đối với thiếu niên.
"Cả ngọc bội bị cướp đi kia, ta cũng sẽ giúp ngươi đoạt lại.
Coi như thù lao cho việc ta mượn thân thể của ngươi!"
Người tu tiên, kiêng kị nhất chính là nhân quả, nếu dùng thân thể này, thì phải giúp thiếu niên hoàn thành nguyện vọng lúc sinh thời.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, sau khi Phương Tinh Thần bảo đảm, thiếu niên trong hình khóe miệng hơi hơi giơ lên, tươi cười trên mặt tựa hồ càng thêm xán lạn..