Cuối cùng Mộ Huyền vẫn là cho đi, lại cùng cô đặt ra ba điều kiện.
Một, toàn lực che dấu thuộc tính dị năng và không bại lộ thân phận của mình.
Ừm... Điểm này là cần thiết, từ khi có cái video kia, tốt xấu gì cô cũng xem như một người có fans, phải chú ý hình tượng.
Hai, mỗi ngày phải báo cáo tình hình cho hắn, thời gian trò chuyện không ít hơn nửa giờ. Thời hạn hai tháng vừa hết, lập tức trở về.
Ừm, cái này vẫn có thể đáp ứng.
Ba, đúng giờ trở về nhà...
Tuyệt đối không được! Điểm này còn chưa nói xong đã bị cô phản đối, cô đi tới là một tinh cầu chưa tiến vào văn minh tinh tế, căn bản không có trạm vũ trụ, sao có thể mỗi ngày đều trở về ăn cơm.
Vì thế Mộ Huyền đành phải không tình nguyện đem mục về nhà ăn cơm đổi thành đúng giờ ăn cơm.
Ngày đó trước khi đi, Mộ Huyền ở cảng dặn dò cô ước chừng hai giờ, cũng nhét vào không gian trữ vật của cô một đống đồ lớn, chủ yếu là đồ ăn, mãi đến khi thành công bỏ lỡ một chuyến bay, mới thả đi.
Diêm Hiên cũng tới, bên cạnh còn có một em gái xinh đẹp, giơ tay đưa cho cô một khối ngọc, “Điện hạ, ngài mang theo cái này đi, đây là một người bạn đưa tôi, ở nơi đó vạn nhất có tình huống khẩn cấp, có lẽ có thể dùng được.”
“Cảm ơn.” Diêu Tư nhận lấy bỏ vào trong không gian quang não, quay đầu nhìn về phía Mộ Huyền, chân mày đang cau lại như bánh quai chèo.
“Lão ba.”
“Mộ Huyền!”
“Tôi phải đi rồi.”
“Ừm.”
“Yên tâm đi, những gì người nói tôi đều nhớ rõ.”
“Ừm.”
“Nghỉ hè xong tôi sẽ trở về.”
“Ừm.”
“Chỉ có hai tháng mà thôi, không có việc gì.”
“Ừm.”
“Như vậy.... Người có thể buông tay tôi ra không?” Người đã nắm mấy tiếng rồi, như vậy thì tôi làm sao lên phi thuyền a!
“……” Người nào đó lúc này mới không tình nguyện buông lỏng tay ra.
Diêu Tư lập tức bước nhanh đến phi thuyền, sau khi lên mới dám quay đầu vẫy tay với bọn họ, đã bỏ lỡ một chuyến rồi nếu lại không đi thì không thể đi được nữa.
Không đến một lát, phi thuyền rốt cuộc cũng khởi động, chậm rãi dâng lên. Mộ Huyền vẫn luôn đứng ở đó, gắt gao nhìn chằm chằm vào phi thuyền dần biến mất ở phía chân trời, không hề nhúc nhích.
Một lúc lâu sau.
“An bài tốt?”
“Vâng! Đúng vậy!” Diêm Hiện lập tức trả lời, “Bọn họ sẽ xuất phát trễ hơn mười phút, bảo đảm sẽ chân trước chân sau đuổi kịp Điện hạ.”
“Ừ.” Mộ Huyền gật đầu, lại không có động tác khác, tiếp tục nhìn chằm chằm nơi phi thuyền biến mất.
“Phụ thân, vừa rồi vị kia chính là Điện hạ à?” Em gái xinh đẹp bên người Diêm Hiên nhịn không được có chút kϊƈɦ động hỏi một tiếng.
“Không sai.” Diêm Hiên gật đầu.
“Tuy rằng hơi khác trong video, nhưng vẫn là...” Em gái tiếp tục hưng phấn nói, “Thực... Thực soái nga.”
“……” Soái là dùng để hình dung cho con gái sao?
“Không hổ là Điện hạ của tộc ta, cư nhiên dám một mình đi địa phương gian khổ như vậy.” Vẻ mặt cô ấy cảm động, “Nếu là ta... Ta sẽ luyến tiếc rời khỏi Người dẫn đường của mình.” Nói rồi trực tiếp dựa vào trong lòng ngực Diêm Hiên.
Ánh mắt Diêm Hiên nhất thời mềm nhũn, “Ta cũng vậy, ta cũng không thể rời xa em, một phút một giây cũng không...”
Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên trong nháy mắt một tầm mắt lạnh đến tận xương dừng ở trêи người hắn. Mộ Huyền không biết khi nào đã quay đầu, đang nhìn bên này. Trong lúc nhất thời hắn chỉ cảm thấy bốn phía cực kỳ lạnh lẽo, tựa hồ có cảm giác đóng băng ngàn dặm.
Thật.... Thật đáng sợ....
“Bệ... Bệ hạ?” Làm sao vậy?
Ánh mắt Mộ Huyền càng trầm, nhìn đến mức mồ hôi lạnh của hắn (DH) lộp bộp rơi xuống, mới lạnh lùng mở miệng, “Rất, nhanh, sẽ trở về!”
“A! A?” Ai? Điện hạ sao? Vì sao muốn nói việc này?
Đối phương đã xoay người rời đi rồi, phất tay một cái, lập tức biến mất ở trong không gian truyền tống.
Diêm Hiên ngu người: “.....”
Em gái ngu người +1: “.....”
Bọn họ... Làm sai cái gì sao?
************************
Hết chương 72.