Mộ Huyền sửng sốt, theo thói quen duỗi tay đỡ lấy Diêu Tư, cô bị tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên sau lưng làm giật mình.
“A a a a a…… Là Bệ hạ!”
“Là người thật, sống, có hơi thở a!”
“Sống lâu mới thấy! Thật sự là Bệ hạ, trời ạ, đôi mắt ta muốn mù... Mù!”
“Điện hạ và Bệ hạ đều tới, ai đó mau nói cho ta đây không phải là nằm mơ đi!”
“Ta muốn chụp lại, quang não đâu? Ai cho ta mượn một cái quang não.”
“A a a a.... A a a... A a!”
Diêu Tư: “……”
Đều là Huyết tộc, có cần phải kϊƈɦ động như vậy không?
Còn nữa... Các người vừa rồi không phải fans của ta sao? Lật mặt nhanh như vậy!
o_o
__________________
Mộ Huyền không hổ là ba ba, không gian dị năng so với người khác không cùng một cấp bậc. Chỉ nhẹ nhàng phất tay một cái, liền trực tiếp mở ra không gian truyền tống đi đến Hồng Tinh. Có lẽ để cho tiện, cửa ra trực tiếp đến trước cửa Viện Trưởng lão.
Hắn một câu cũng chưa nói, đã để lại một đám Huyết tộc sống sót sau tai nạn ném cho chúng Trưởng lão xử lý, liền mang cô về nhà.
Một lần trì hoãn này, lúc về đến nhà đã qua giờ cơm hơn một tiếng, chưa từng có lần nào trễ như vậy, Diêu Tư cho rằng, dựa vào thuộc tính của lão ba thì nhất định sẽ đem cô ấn lên ghế rồi liều mạng ép cô uống Mao huyết vượng mới đúng.
Mộ Huyền lại có thái độ khác thường, lúc vào cửa chỉ nói một câu ăn cơm, sau đó liền không có bận tâm cô nữa. Chỉ tự mình ngồi ở trêи sô pha, mở ra quang não xem văn kiện. Cho dù cô chủ động phát ra chút tiếng động, hoặc là cố ý khiến cho hắn chú ý gì đó, hắn đều không liếc nhìn một cái nào.
Sắc mặt lạnh lẽo như sắp đóng băng, cả người tản ra một loại hơi thở người sống chớ tới gần.
Diêu Tư có loại ảo giác đang gặp phải chiến tranh lạnh trong gia đình.
Hắn khi cực kỳ tức giận, sẽ biểu hiện thái độ như thế này!
Làm một cô nhi, trong quá khứ sống đến hai mươi mấy năm nhưng kinh nghiệm ở phương diện này thiếu đến đáng thương, hoàn toàn không có kỹ năng dỗ cha mẹ vui vẻ, cũng không biết phải làm như thế nào, làm ‘xao’ đây? Cần gấp, online chờ!
Diêu Tư thu hồi suy nghĩ, ngoan ngoãn uống hết Mao huyết vượng trêи bàn, so với dĩ vãng còn uống nhiều hơn một chén, lúc này mới dám cầm chén không lượn qua.
“Khụ…… Lão ba! Tôi ăn xong rồi.” Sạch sành sanh rồi nè.
Người trước mặt hoàn toàn không có phản ứng, giống như không hề nghe thấy, vẫn luôn nhìn quầng sáng trước mắt, vừa thao tác cái gì đó rất nhanh.
Tâm của cục cưng thật khổ a! Hắn vậy mà không có sửa lại xưng hô của cô, xem ra là rất tức giận rồi.
“Tôi sai rồi.” Cô buông chén không trong tay ra, quy quy củ củ ngồi ở bên cạnh hắn, cúi đầu bày ra toàn bộ lòng áy náy của bản thân.
Mộ Huyền đang thao tác trêи quang não rốt cuộc cũng dừng tay, cuối cùng cũng đáp lại, giọng nói lạnh lùng khiến cho người nghe cũng thấy lạnh vang lên, “Sai ở đâu?”
“Di....” Diêu Tư sửng sốt, đúng rồi, cô sai ở đâu? Cô rõ ràng là làm chuyện tốt a? Nhưng vì sao Mộ lão ba lại tức giận? Hội Trưởng lão còn nợ cô một lời cảm ơn đâu!
Thấy cô thật lâu cũng không trả lời, Mộ Huyền thở dài thật sâu, quay đầu lại nhìn về phía cô, gằn từng chữ một, “Tư Tư, cô vẫn còn là con non!”
“A? Tôi biết a!”
“Biết?” Hắn nhướn mày, khí lạnh trêи người lại dày thêm vài phần, “Đã biết cô còn chạy tới nơi nguy hiểm như vậy? Ta đã nói, dị năng của cô không ổn định, hơn nữa còn là kỹ năng bị động, nếu như hôm nay trong căn cứ kia không phải là Huyết tộc. Mà là người thường không có dị năng, thì cô có thể bình an trở về?”
“Ách....” Cái này đúng nha, cô cũng phát hiện dị năng của mình có chút hố người, “Lúc ấy tôi lo lắng cho cháu trai lớn, hơn nữa phi thuyền và căn cứ đều che chắn tín hiệu quang não, cho nên mới... Tôi đã từng nghĩ tới báo tin cho người! Thật đó.” Cô lập tức giơ ba ngón tay tỏ lòng trung thành.
**************************
Hết chương 67.