Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam

Chương 56: Cứu viện – đại hoàng tử suất khí từ trên trời giáng xuống




Theo tin nhắn lưu lại, Mạc Hàm bảo Lạc Phi giao cơ giáp cho cha mình, để ông ấy nghĩ cách cứu viện. Thế nhưng hiện tại, tìm Mạc tổng nhất định không kịp, dù sao Mạc Hàm cũng đang ở trong hiểm cảnh, Lạc Phi không biết đám người kia bắt Mạc Hàm vì lí do gì, càng chậm trễ thì Mạc Hàm sẽ càng nguy hiểm hơn.

Nghĩ đến tình cảnh của Mạc Hàm hiện tại, Lạc Phi không chút do dự quyết định tự mình đi cứu Mạc Hàm.

Lạc Phi bảo Trọng Minh mở hệ thống định vị của cơ giáp, tìm kiếm vị trí Mạc Hàm—- bản đồ trên màn hình nhanh chóng xuất hiện một điểm đỏ, là một hang động ở sâu trong rừng Khoa Long.

Hang động này Lạc Phi đã từng đi qua, địa hình hẹp, dễ thủ khó công. Tầm nhìn phía trước hang động trống trải, Lạc Phi đơn thân độc mã xuất hiện nhất định sẽ bị đối phương phát hiện, phải làm thế nào đột nhập vào trong mới là mấu chốt. Lạc Phi để Trọng Minh quét địa hình phụ cận hang động thành hình chiếu ba chiều, tìm kiếm nơi đột phá.

Rất nhanh, Lạc Phi phát hiện vách đá bên hông hang động không quá dày, có thể trực tiếp dùng pháo ion bắn nát, nếu đối phương phái người canh gác ở cửa hang, từ bên hông áp sát vừa vặn không có tầm nhìn, đối phương không nhất định có thể phát hiện. Có Trọng Minh ở, Lạc Phi hoàn toàn có thể tiến hành cường công, bất quá điều kiện tiên quyết là không thể tổn thương Mạc Hàm.

Tuy biết Mạc Hàm đang ở đây nhưng tình huống thế nào thì Lạc Phi vẫn chưa xác định, trước khi cứu viện, cậu cần phải xác nhận sự an toàn của Mạc Hàm.

Lạc Phi để Trọng Minh vô thanh vô tức đáp xuống bên hông hang động, ẩn mình sau một gốc đại thụ, Trọng Minh có khả năng thăm dò xuyên chướng ngại vật, rất nhanh liền phát hiện tình cảnh bên trong.

Trong hang động có bốn nam nhân thân hình cao lớn, tất cả đều đội nón đeo khẩu trang, hai người canh ở cửa hang, hai người còn lại canh giữ hai bên hông Mạc Hàm.

Toàn thân Mạc Hàm bị dây thừng trói chặt, hai tay bị trói ở sau người, hoàn toàn không có biện pháp giãy dụa, nhìn một màn này, Lạc Phi chỉ cảm thấy trái tim mình siết chặt, chỉ hận không thể lập tức vọt vào chém bốn tên khốn khiếp kia thành tám khối!

Cư nhiên dám bắt nạt Mạc Hàm như vậy, lại còn dám bắt Mạc Hàm ngay dưới mí mắt cậu?!

Lạc Phi hít sâu duy trì bình tĩnh, thử tiến hành kết nối với cơ giáp Nặc Á của Mạc Hàm. Bởi vì Nặc Á có tín hiệu liên kết với chiến giáp màu trắng, Lạc Phi lại bảo Trọng Minh liên kết với chiến giáp kia, thông qua chiến giáp màu trắng làm trung chuyển, Trọng Minh rốt cuộc có thể kết nối với Nặc Á.

Hệ thống của Trọng Minh cùng Nặc Á đều là trí năng cấp S cao cấp nhất, có thể bí mật xử lý tín hiệu mã hóa, không để người ngoài phát hiện.

Lạc Phi thông qua Trọng Minh gửi tin: “Mạc Hàm, em tới cứu anh đây!”

Trong hang động, Mạc Hàm đang ngồi trong góc, toàn thân không thể nhúc nhích, khoảnh khắc cảm nhận được tín hiệu của Trọng Minh, ánh mắt anh hơi lóe sáng, bất quá biểu tình vẫn duy trì mình tĩnh, đáp lại: “Ừm, anh sẽ phối hợp với em.”

“Thầm đến ngược năm sau, sau đó anh nằm xuống phía sau tảng đá ở bên cạnh.

Mạc Hàm gật gật đầu, trong lòng có chút nghi hoặc không hiểu ý đồ Lạc Phi muốn mình nằm xuống là gì.

Đúng năm giây sau, bên tai truyền tới tiếng nổ đinh tai nhức óc—- ầm!

Vách hang động cư nhiên bị bắn nát, lập tức có vô số đá vụn cùng bụi đất bắn vào trong hang động, mặt đất trải đầy đá vụn, không khí mù mịt bụi đất, căn bản không thể nhìn rõ cảnh tượng trước mặt. Mạc Hàm bởi vì có chuẩn bị trước, đột nhiên ngã nằm xuống phía sau tảng đá nên không bị đất đá văng trúng, thế nhưng bốn nam nhân kia không kịp đề phòng chật vật văng ra xa vài thước, trên mặt, trên người có đầy vết thương bị đá cắt trúng!

Trong hoàn cảnh hỗn loạn, bên tai Mạc Hàm vang lên âm thanh trầm thấp ôn nhu của Lạc Phi: “Anh không sao chứ?”

Nghe thấy âm thanh đối phương, hốc mắt Mạc Hàm hơi nóng lên, không ngờ Lạc Phi lại cứu viện nhanh đến vậy, cậu hệt như một vị thần từ trên trời giáng xuống, thậm chí không chút do dự trực tiếp nổ nát cả hang động!

Lạc Phi có thể phá giải mật mã, mạnh mẽ như sấm rền chạy tới cứu viện nhanh đến vậy sao?!

Lạc Phi chẳng những thông minh, lúc xử lý tình huống nguy cấp vô cùng bình tĩnh, mình quả nhiên đã không tin nhầm người.

Mạc Hàm hít sâu bình tĩnh trở lại, nhẹ giọng hồi đáp: “Yên tâm, anh không sao.”

Lạc Phi cũng không vội cởi trói, loại dây thừng này vừa nhìn đã biết là tài liệu đặc biệt, phải là dao laser mới cắt đứt được, cậu không muốn phí thời gian.

Bốn nam nhân bị nổ bay bên kia, sau khi phản ứng được tình hình liền chật vật bò dậy, giơ súng nhắm về phía Mạc Hàm, lớn tiếng quát: “Không được nhúc nhích!”

Bụi đất dần dần tan đi, bọn họ rốt cuộc nhìn thấy bên cạnh Mạc Hàm xuất hiện một thiếu niên anh tuấn—- thoạt nhìn không tới hai mươi, ánh mắt sắc bén như dao.

Thiếu niên giống như một con sói hoang bị chọc giận, cơ hồ muốn bổ nhào tới xé nát bọn họ.

Bốn người bị nhìn tới kinh hồn táng đảm, ngay sau đó nghe thấy thiếu niên lạnh lùng nói: “Dám không coi tôi ra gì bắt Mạc Hàm đi, ai cho các người lá gan đó?”

Tuổi không đến hai mươi nhưng khí thế tỏa ra từ câu nói kia cơ hồ vượt khỏi độ tuổi vốn có.

Bốn người giật mình, còn chưa kịp hồi phục tinh thần, chỉ thấy thiếu niên rút ra một khẩu súng gây mê mini, chỉ vài giây ngắn ngủn đùng đùng bốn tiếng, mỗi phát đều chuẩn xác trúng mục ngay ngực bọn họ!

Trái tim bốn người nảy lên bang bang, thiếu niên ra tay thật sự quá nhanh, nếu thiếu niên muốn giết bọn họ thì vừa nãy đã là một kích mất mạng.

Súng gây tê kiểu mới hiệu quả kinh người, không tới năm giây bốn người đã ầm ầm ngã xuống, hoàn toàn mất ý thức.

Lúc này Lạc Phi mới xoay người đi tới trước mặt Mạc Hàm, đau lòng nhìn anh: “Anh thế nào? Có bị thương không?”

Âm thanh Lạc Phi cực kỳ ôn nhu, hoàn toàn không giống lời nói lạnh lùng vừa nãy, nhìn gương mặt anh tuấn của Lạc Phi, trái tim Mạc Hàm khẽ run lên, lắc đầu: “Anh không sao”

Lạc Phi vươn tay nhẹ nhàng bế bổng Mạc Hàm lên.

Bị người ta ôm với tư thế ôm công chúa, thân thể nhẹ bổng làm Mạc Hàm có chút mất tự nhiên. Thế nhưng toàn thân bị dây thừng trói chặt không có cách nào giãy dụa, chỉ đành để Lạc Phi ôm mình ra ngoài.

Trên người Mạc Hàm dính đầy tro bụi lúc hang động nổ tung vừa nãy, thoạt nhìn chật vật không chịu nổi, Lạc Phi ôm anh mà có chút đau lòng, để tránh đám người này còn đồng lõa, Lạc Phi không dừng lại một giây nào, lập tức ôm Mạc Hàm vào khoang điều khiển Trọng Minh.

Trọng Minh giang rộng hai cánh, phút chóng bay vút lên vạn thước.

Nhìn màn hình trước mắt xuất hiện trời xanh mây trắng, biết Mạc Hàm đã thoát khỏi hiểm cảnh, Lạc Phi cuối cùng cũng yên lòng—- đến tận lúc này, trái tim cậu vẫn còn nảy lên kịch liệt. Sợ mình phạm sai lầm sẽ làm Mạc Hàm gặp bất trắc nên trái tim vẫn luôn thấp thỏm bất an, giờ phút này thấy Mạc Hàm ở ngay bên người, trái tim rốt cuộc cũng quay về vị trí vốn có.

Lạc Phi hít sâu, vừa bảo Trọng Minh cắt đứt dây thừng trên người Mạc Hàm, vừa ôn nhu hỏi: “Bọn họ không đánh anh chứ?”

Mạc Hàm bình tĩnh nói: “Không có.”

Dưới sự trợ giúp của Trọng Minh, dây thừng nhanh chóng được cắt đứt, thế nhưng trên cổ tay Mạc Hàm lại xuất hiện vệt trói rõ rệt, thậm chí có vết bằm xanh, Lạc Phi nhìn mà đau lòng không thôi, lập tức nhẹ nhàng cầm lấy tay anh, lấy dụng cụ chườm lạnh một chốc rồi cẩn thận bôi thuốc mỡ giảm sưng giảm đau.

Nhìn Lạc Phi mặt mày đầy tro bụi trước mặt, trái tim Mạc Hàm mềm nhũn.

Sau một lúc lâu, Mạc Hàm vươn tay, ôn nhu xoa xoa cái đầu đang gục trước mặt: “Cám ơn em.”

Lạc Phi giật mình.

Mạc Hàm xoa đầu mình sao? Là ảo giác của mình sao?

Lạc Phi không dám tin ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt ôn hòa hiếm thấy của Mạc Hàm. Trong phút chốc, trái tim đột nhiên rung động không thôi, Lạc Phi kích động tới mức chỉ hận không thể nhún nhảy, vội vàng nói: “Cám ơn gì chứ? Em tới cứu anh là việc nên làm, nếu anh gặp nguy hiểm mà em không làm gì cả, em sao xứng thích anh chứ?”

Nghe câu trả lời thẳng thắn của đối phương, trái tim Mạc Hàm lại càng mềm mại hơn, vừa vuốt đi vụn đất trên tóc Lạc Phi vừa bình tĩnh nói: “Chúng ta về khách sạn trước đi, anh muốn tắm rửa một chút rồi nói rõ chuyện hôm nay.”

Lạc Phi lập tức gật đầu đáp ứng.

*****

Hai người đi vào phòng khách sạn của Mạc Hàm, Mạc Hàm liền đi vào phòng tắm.

Từ hiện trường vụ nổ ra, tóc tai đều là bụi đất, có cả mảnh đá vụn, lúc tắm rửa nước chảy xuống đều là màu nâu đen, từ nhỏ đến lớn Mạc Hàm chưa bao giờ chật vật đến vậy, thế nhưng nhớ tới khoảnh khắc Lạc Phi khí phách trực tiếp nổ banh hang động, trong lòng lại vô cùng ấm áp.

Trước kia cứ cảm thấy Lạc Phi quá ngây thơ, hôm nay Mạc Hàm mới biết thời khắc mấu chốt Lạc Phi đáng tin cỡ nào.

Anh nhập mật mã vào mô hình chỉ đề phòng vạn nhất mà thôi, dù sao bình thường lúc đi ra ngoài luôn có vệ sĩ đi theo, một khi gặp chuyện cha sẽ biết tin ngay lập tức, chỉ có lúc ở cùng một chỗ với Lạc Phi, anh mới không muốn có nhiều vệ sĩ như vậy đi theo quấy rầy, vì thế nếu gặp chuyện khi đang ở cùng với Lạc Phi, ít nhất cũng để Lạc Phi biết làm thế nào để cứu anh.

Thật không ngờ anh chỉ bị bắt đi không tới mười phút, Lạc Phi đã tới nơi, quyết đoán bắn nổ hang động cứu anh, hiệu suất có thể sánh ngang với bộ đội đặc chủng, thực sự làm Mạc Hàm ngoài ý muốn.

Nhớ tới cảnh Lạc Phi suất khí xử lý bốn kẻ kia, Mạc Hàm nhịn không được nhếch khóe miệng.

Tắm rửa xong, Mạc Hàm mặc áo khoác tắm màu trắng đi ra, hướng Lạc Phi nói: “Em cũng tắm một chút đi, tóc tai dính đầy bụi kìa.”

Lạc Phi gật đầu, lập tức chạy vào phòng tắm.

Kết quả tắm xong mới nhớ ra mình không mang theo quần áo để thay, không thể nào mặc lại bộ đồ dính đầy đất cát kia đi? Lạc Phi gõ gõ cửa phòng tắm, xấu hổ nói: “Cái kia… anh có thể lấy một bộ quần áo cho em không?”

Mạc Hàm nhanh tay tìm một bộ áo ngủ đi tới, Lạc Phi mở hé ra một cái khe, vươn tay nhận lấy quần áo rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Một lát sau, Lạc Phi mặc đồ ngủ của Mạc Hàm đi ra, bởi vì vóc dáng chênh lệch, Lạc Phi cao hơn Mạc Hàm mười cm, mặc quần áo của Mạc Hàm rõ ràng là không vừa người, tay áo chỉ dài tới khủy tay, nút áo thì miễn cưỡng lắm mới cài được hai nút, quần thì trực tiếp lộ ra mắt cá chân.

Nhìn dáng vẻ này của Lạc Phi, Mạc Hàm nhịn không được phì cười, Lạc Phi như vậy thực sự rất đáng yêu.

Lạc Phi mặc quần áo Mạc Hàm nhưng không hề mất tự nhiên chút nào, cười tủm tỉm nói: “Quần áo của đối với em hơi nhỏ một chút. Em bỏ quần áo vào máy giặt rồi, chờ khô thì thay.”

Mạc Hàm vẫy vẫy tay: “Lại đây ngồi.”

Lạc Phi lập tức đi qua ngồi xuống sô pha, thấy trên người Mạc Hàm ngoại trừ vết dây trói cùng vết bằm thì không còn miệng vết thương nào khác, Lạc Phi thở phào, nghiêm túc hỏi: “Đám người bắt anh có lai lịch gì? Bắt anh vì muốn đòi tiền chuộc à?”

Mạc Hàm lắc đầu: “Không phải vì tiền, bọn họ muốn phá giải mật mã phi thuyền vũ trụ thế hệ mới, tuy không rõ lai lịch nhưng anh đoán có liên quan tới tập đoàn Thiên Vực.”

Đây là tin tức ba ba tra được trước đó.

Trước đó không lâu, trong cuộc trò chuyện với ba ba, Phương Tử Khiêm đã nhờ Mạc Hàm chuyển lời với Mạc Khải Minh, nói nơi phát ra virus locker có liên quan tới tập đoàn Thiên Vực, gần nhất Mạc Hàm cũng luôn điều tra chuyện này, tập đoàn Thiên Vực vốn là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của công ty KM, bọn họ muốn dùng virus locker đánh sập KM, không ngờ KM đột nhiên ra mắt phi thuyền trí năng thế hệ mới vượt qua giai đoạn khó khăn, đồng thời làm cổ phiếu tập đoàn Thiên Vực giảm mạnh, lợi tức thu vào thấp hơn năm rồi 70%.

Đối phương đại khái là chó cùng rứt giậu, dứt khoát bắt cóc Mạc Hàm, bức Mạc Hàm nói ra mật mã phá giải.

Lạc Phi nghe vậy liền lập tức đoán được có liên quan với chuyện cạnh tranh kinh doanh, không khỏi phẫn nộ: “Thủ đoạn này cũng quá bỏ ổi đi?”

Mạc Hàm lạnh lùng nói: “Thương trường như chiến trường, những kẻ bề ngoài chỉnh chu đạo mạo nhưng sau lưng lại lén lút dùng những thủ đoạn bẩn thỉu có không ít. Kỳ thực anh đã sớm phát hiện nên mới lưu mật mã trong mô hình. Bọn họ hẳn đã theo dõi anh từ rất lâu, bình thường có vệ sĩ không dễ động thủ, hôm nay thừa dịp anh chỉ có một mình nên ra tay.”

“Bên người anh có chiến giáp cấp C, khi ấy không thể phản kháng à?”

Mạc Hàm thản nhiên nói: “Bọn họ đều được huấn luyện chuyên nghiệp, cũng mang theo chiến giáp, hơn nữa còn trong tình huống anh không phòng bị đột nhiên xuất hiện, anh không muốn một đối bốn tạo thành thương vong nên dứt khoát không phản kháng, ngoan ngoãn đi theo bọn họ. Anh nghĩ bọn họ bắt anh là có mưu đồ, tạm thời sẽ không nguy hiểm tánh mạng. Nếu anh phản kháng, ngược lại là tự tìm phiền toái cho mình.”

Lạc Phi khen ngợi: “Anh quả thực rất lãnh tĩnh, gặp chuyện thế này không nên phản kháng, cứ giao nhiệm vụ cứu viện cho em cùng Trọng Minh.” Dừng một chút, Lạc Phi mới nghi hoặc hỏi: “Anh để Nặc Á ở nơi nào? Bọn họ không phát hiện à?”

Trên cổ Mạc Hàm không có vòng cổ không gian, Lạc Phi có chút thắc mắc không biết Nặc Á ở đâu.

Không ngờ, Mạc Hàm vén tóc để lộ vành tai: “Ở đây.”

Lạc Phi nhìn kỹ, quả nhiên thấy hai bên tai Mạc Hàm đều đeo một chiếc hoa tai rất nhỏ, đường kính chỉ có vài mm, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện được, cho dù thấy cũng chỉ nghĩ là vật trang sức mà thôi, thực tế một trong hai chiếc hoa tai có ẩn chứa cơ giáp trí năng tiên tiến nhất đế quốc, Nặc Á.

“Là cái nào?”

“Cái bên trái.”

Hai chiếc hoa tai không hề có điểm nào khác biệt, hơn nữa vì khoảng cách khá gần nên Lạc Phi lại nhìn thấy nốt ruồi son phía sau vành tai. Mạc Hàm hào phóng cho Lạc Phi nhìn tai mình như vậy, hoàn toàn không lo lắng nốt ruồi bị phát hiện, chứng minh có thể Mạc Hàm cũng không biết sau tai mình có nốt ruồi, lại càng không biết Lạc Phi từng thấy nốt ruồi này trên người Mạc Lâm.

Lạc Phi cười khẽ, đại khái Mạc Hàm nằm mơ cũng không ngờ được kịch bản mình tỉ mỉ bố trí cư nhiên lại bị một nốt ruồi bán đứng.

Lại liếc nhìn nốt ruồi son sau tai Mạc Hàm, Lạc Phi đột nhiên thấp giọng hỏi: “Mạc Hàm, em theo đuổi anh lâu như vậy, anh có dao động chút nào không?”

Mạc Hàm không trả lời mà quay đầu nhìn Lạc Phi.

Ánh mắt hai người tương đối, phát hiện ánh mắt Mạc Hàm vô cùng bình tĩnh, Lạc Phi không khỏi khẩn trương siết chặt nắm tay, giống như đang chờ đợi quan tòa tuyên án, thực chờ mong nhìn Mạc Hàm.

Giây tiếp theo, chỉ thấy Mạc Hàm cười khẽ, nhẹ giọng nói: “Đứa ngốc.”

Lạc Phi sửng sốt: “Hả?”

Sao vẫn nói mình ngốc? Chẳng lẽ ấn tượng trong lòng Mạc Hàm, mình vẫn là đại hoàng tử ngốc ngốc nghếch nghếch diễn trò trước mặt anh à?

Lạc Phi xấu hổ gãi gãi đầu: “Anh vẫn cảm thấy em ngốc à?”

Mạc Hàm nhìn Lạc Phi, khóe miệng nhếch lên: “Em không ngốc sao?”

“… …”

Thấy Lạc Phi chán nản gục đầu, Mạc Hàm có chút buồn cười, cố nén xúc động muốn xoa đầu đối phương, thấp giọng nói: “Gần nhất anh khá bận rộn, tập đoàn Thiên Vực cũng cần nghĩ cách xử lý. Trường em cũng sắp tiến vào giai đoạn khảo hạch đúng không? Chuyện này cứ để đó, qua một thời gian nữa rồi nói.”

Lạc Phi lập tức hưng phấn: “Nói vậy là em vẫn còn hi vọng?”

“…”

Thực sự là ngốc muốn chết! Em không chỉ còn hi vọng mà là đã đạt mục tiêu rồi a.

Đã đưa Tiểu Mạc Hàm cho em rồi, sao em vẫn không hiểu?

Mạc Hàm có chút đau đầu, chẳng lẽ mình phải chính miệng nói ra ba chữ ‘anh thích em’ thì cậu ấy mới hiểu được à?

Kỳ thực chỉ là Lạc Phi không thể tin tưởng Mạc Hàm sẽ thích mình nhanh như vậy nên chỉ cho rằng Mạc Hàm tặng mô hình cho mình chỉ là đáp lễ mà thôi, căn bản không dám nghĩ tới phương diện kia. Trong mối quan hệ này, bởi vì Lạc Phi là người yêu trước nên cậu vẫn luôn cảm thấy Mạc Hàm ở tít trên cao không thể nào với tới, cảm thấy mình phải mất rất nhiều thời gian mới có thể đả động được anh.

Lại không nghĩ rằng, sự chân thành, thẳng thắn, ôn nhu cùng quan tâm của mình sớm đã đánh nát phòng tuyến trong lòng Mạc Hàm.

Chống lại ánh mắt chờ mong của Lạc Phi, Mạc Hàm cười khẽ, vươn tay giúp cậu chỉnh lại mái tóc ướt sũng: “Đúng vậy, em có hi vọng, tiếp tục nỗ lực a.”

Ánh mắt Lạc Phi sáng lấp lánh, vươn tay nói: “Hôm nay suýt chút nữa em đã bị hù chết rồi, cứ tưởng anh sẽ gặp chuyện, nể tình em lo lắng hãi hùng như vậy, có thể xin một cái ôm không?”

Mạc Hàm gật đầu, chủ động ôm lấy Lạc Phi.

Lạc Phi lập tức ôm chặt lấy Mạc Hàm, ngón tay còn có chút run rẩy, hiển nhiên thực sự rất sợ anh xảy ra chuyện.

Cảm nhận được Lạc Phi bất an, ánh mắt Mạc Hàm dần dần trở nên ôn nhu.

Đại hoàng tử đơn thuần có một trái tim thuần khiết một lòng muốn bảo hộ anh. Bình thường hệt như cún con, thời khắc mấu chốt thì hóa thành sói dữ, lúc mạo hiểm cứu anh thì vô cùng quyết đoán, nam nhân như vậy làm sao không thích được chứ?

Lạc Phi quả thực có chút ngốc, nhưng ngốc thực đáng yêu, làm Mạc Hàm cam tâm tình nguyện rơi vào tay giặc.

Lần bắt cóc này không giống năm đó, đối phương hiển nhiên là chó cùng rứt giậu nên không chuẩn bị chu đáo, hơn nữa Lạc Phi phản ứng thần tốc, không tới nửa giờ đã cứu Mạc Hàm trở về. Mạc Hàm không chịu chút thương tích nào, thế nhưng, những kẻ dám uy hiếp anh, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ!

Chờ giải quyết mấy chuyện vụn vặt này xong, anh có thể suy nghĩ cấp cho Lạc Phi chút ngon ngọt.

Chỉ ôm một chút Lạc Phi đã kích động đến vậy, nếu mình hôn cậu ấy một chút, có khi nào sẽ kích động tới bị bệnh tim không nhỉ?

…(cont)…

Lạc Phi: em muốn Mạc Hàm ca ca ôm một cái hôn một cái!

Mạc Hàm: được rồi, thỏa mãn em. [ôm vào lòng hôn một cái]

Lạc Phi: a a a a a a a em phải xuống lầu chạy vài vòng!

Mạc Hàm: đứa ngốc.

Lúc công được sủng cũng có thể sủng tới trời a ^_^!