Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam

Chương 51: Cơ giáp đại tái – toàn thủ đô đế quốc thấy hai người thì thầm tâm sự




Mạc Hàm theo Lạc Phi học điều khiển cơ giáp chiến đấu suốt một tháng.

Lạc Phi thực sự đã mang hết tất cả tri thức cùng kỹ xảo mình biết dạy cho Mạc Hàm, không hề giấu diếm. Mạc Hàm vốn thông minh, hơn nữa tinh thần lực không hề thua kém Lạc Phi, lại nghiêm túc học, chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, trình độ điều khiển cơ giáp của Mạc Hàm đã tăng mạnh, từ ban đầu bị Lạc Phi đánh tơi bời hoa lá dần dần bắt đầu có thể miễn cưỡng ngang tay với Lạc Phi.

Lạc Phi rất thưởng thức sự kiên định của Mạc Hàm, khi đã quyết định cái gì anh sẽ luôn nỗ lực hết mức, mỗi cuối tuần đều tới phòng huấn luyện cơ giáp học tập, học suốt hai ngày cũng không hề than mệt tiếng nào, cũng vì Mạc Hàm đặc biệt nghiêm túc nên tiến bộ cũng nhanh hơn bất cứ người nào mà Lạc Phi từng thấy.

Đảo mắt đã tới giải cơ giáp đại tái.

Ngày một tháng năm, tất cả các trường đại học ở đế quốc cùng lúc bắt đầu vòng sơ tuyển cơ giáp đại tái.

Lạc Phi tìm hiểu trên mạng biết được năm nay số lượng học viên báo danh đã đột phát kỷ lục, cư nhiên vượt qua mười vạn người, từ số này sẽ sàng lọc tuyển chọn ra một trăm người tiến vào trận chung kết ở thủ đô, tỷ lệ trúng tuyển chỉ có một phần ngàn, cạnh tranh có thể nói là vô cùng kịch liệt.

Thế nhưng đối với chính mình cùng Mạc Hàm, Lạc Phi đều đặc biệt tin tưởng.

Bởi vì số lượng người dự thi quá lớn, các trường đều dùng hình thức rút thăm để lập danh sách trận đấu, mỗi người sẽ đánh mười trận, cuối cùng dựa theo số trận thắng để tính điểm, từ đó chọn ra một trăm người tiến vào vòng loại. Vòng loại sẽ từ một trăm người chọn ra ba mươi người tiến vào bán kết, sau đó chia thành nhóm nhỏ thi đấu, chọn ra những người đứng đầu trường để tham gia vòng chung kết ở thủ đô.

Trình độ điều khiển cơ giáp của học viên học viện Thánh La Thước Á có thể coi là khá cao, chỉ giai đoạn sơ tuyển Lạc Phi đã gặp không ít đối thủ lợi hại, nhất là nhóm học trưởng học tỷ, kinh nghiệm phong phú hơn cậu, chiến thuật cũng rất mạnh. Cũng may Lạc Phi dựa vào thiên phú xuất sắc chiến thắng cả mười trận sơ tuyển, thuận lợi xếp hàng đầu trên bảng điểm tích phân.

Đêm đó, Lạc Phi chủ động dùng thông tấn khí liên lạc với Mạc Hàm, quan tâm hỏi: “Trường anh tiến hành vòng sơ tuyển xong chưa? Kết quả thế nào? Anh nhất định không thành vấn đề.”

Sắc mặt Mạc Hàm không hề có chút mệt mỏi, biểu tình cũng đặc biệt bình tĩnh, tựa hồ không phải trải qua vòng sơ tuyển mà chỉ là ăn cơm rồi đi dạo một vòng vậy. Anh ngồi trên giường ngủ, thản nhiên nói: “Anh đương nhiên không thành vấn đề rồi, phải xem là ai dạy chứ.”

Lạc Phi mỉm cười: “Câu này xem như khen ngợi sư phụ em đây à?”

Mạc Hàm gật đầu: “Em có thể nghĩ là vậy.”

Tâm tình Lạc Phi rất tốt, ý cười bên khóe môi cũng càng rõ hơn: “Em chờ đến trận chung kết cả nước sẽ được gặp anh, anh phải cố lên, đừng để bị loại giữa đường a.”

Mạc Hàm khẽ nhíu mày: “Nghĩ xa hơn đi, anh muốn giật giải quán quân.”

“…”

Dáng vẻ kiêu ngạo lại tự tin của Mạc Hàm thật sự làm Lạc Phi ngứa ngáy trong lòng, hận không thể xuyên qua mạng internet bổ gục đối phương, hung hăng hôn một cái.

Mạc Hàm cũng không phải mạnh miệng, khoảng thời gian này anh đã theo Lạc Phi học hết tất cả kỹ xảo điều khiển, mỗi tuần lại cùng Lạc Phi tiến hành thực chiến, còn thông qua tất cả chương trình huấn luyện cao cấp ở trường quân đội, anh rất tin tưởng vào kỹ thuật của mình.

Vòng sơ tuyển hôm nay, trình độ của nhóm tuyển thủ đối đầu với Mạc Hàm đều thực bình thường, chiến thắng bọn họ đơn giản như cắt cải, rất nhiều học viên báo danh chỉ vì giúp vui, anh thậm chí còn gặp một người còn chưa đánh đấm gì, đối phương đã tự làm cơ giáp của mình ngã ụp mặt xuống đất.

Mạc Hàm cùng Lạc Phi đều không ngoài ý muốn tiến vào giai đoạn vòng loại của trường mình.

Sau khi trải qua vòng loại, vòng bán kết, hai người lại cùng ngày nhận được thông báo tiến vào trận chung kết trong trường.

Tuyển thủ trận này rõ ràng có trình độ cao hơn nhóm tuyển thủ mấy vòng dưới, Mạc Hàm được xếp vào tổ C, gặp một đối thủ rất lợi hại—– là học trưởng năm bốn của hệ chế tạo cơ giáp chuyên nghiệp, gọi là Bác Nhĩ Đặc. Y Mạn nói năm trước người này từng đại diện trường tham gia vòng chung kết toàn quốc, còn giành được hạng ba, năm nay muốn thừa dịp trước kia tốt nghiệp tham gia lần cuối, xem thử xem có thể giành giải quán quân hay không.

Mạc Hàm cùng đối phương đối chiến ba trận, trận đầu tiên vì nhất thời sơ ý thất bại, thế nhưng Mạc Hàm đã nhanh chóng ghi nhớ thói quen thao tác của đối phương, trận tiếp theo, Mạc Hàm tập trung tinh thần, gian nan hòa một ván, thế nhưng ván thứ ba, đối phương vẫn dựa vào kinh nghiệm phong phú đánh bại Mạc Hàm.

Bác Nhĩ Đặc từ khoang điều khiển bước ra, mỉm cười bắt tay Mạc Hàm: “Cậu rất lợi hại.”

Mạc Hàm lễ phép nói: “Học trưởng lợi hại hơn.”

“Anh có thể thắng được cậu mấu chốt là vì có kinh nghiệm tác chiến phong phú hơn. Thế nhưng năng lực học tập của cậu rất mạnh, trận thứ hai phản thủ rất đẹp, với trình độ của cậu, tiến vào vòng chung kết cả nước hẳn không thành vấn đề.”

Có thể được học trưởng khẳng định, Mạc Hàm rất cao hứng, trận đấu kế tiếp lại càng nghiêm túc hơn.

Ngày năm tháng năm, tất cả các trận đấu chấm dứt, cuối cùng Mạc Hàm với hạng ba toàn trường giành được tư cách tham gia trận chung kết cả nước.

Y Mạn là hạng nhất, Bác Nhĩ Đặc hạng hai.

Đối với chuyện này, Y Mạn không thể tin được mà trợn to mắt nhìn Mạc Hàm: “Cậu chỉ mới học hơn một tháng cư nhiên đã có thể tiến vào trận chung kết, còn giành được hạng ba toàn trường?”

Mạc Hàm thản nhiên nói: “Là Lạc Phi dạy tốt.”

Y Mạn giật mình, lập tức chuyển đạt những lời này cho Lạc Phi: “Mạc Hàm giành được hạng ba cơ giáp đại tái trong trường anh, còn nói là do em dạy tốt!”

Lạc Phi hưng phấn muốn chết, không ngờ Mạc Hàm lại khen mình trước mặt Y Mạn, hơn một tháng làm sư phụ cũng không uổng phí.

Sau khi trận đấu ở các trường kết thúc sẽ có một tuần nghỉ ngơi, Mạc Hàm tìm tới Y Mạn học chút tri thức về phương diện điều khiển cơ giáp.

Bất đồng với Lạc Phi chỉ dạy Mạc Hàm về kỹ xảo điều khiển, Y Mạn cũng dạy Mạc Hàm, thế nhưng là tri thức chuyên nghiệp hơn, tỷ như cơ giáp có hình thái bất đồng thì khác nhau ở đâu, vị trí nào trang bị hệ thống trung tâm, bộ phận nào cho dù bị phá hỏng cũng không ảnh hưởng tới công năng cơ giáp, còn có vài linh kiện, một khi bị hư thì vận chuyển của cơ giáp sẽ hoàn toàn hỏng mất.

Y Mạn sinh ra trong thế gia cơ giáp, là học bá hệ chế tạo cơ giáp, hiểu biết về cơ giáp hiển nhiên càng thấu triệt hơn Mạc Hàm.

Mạc HÀm theo Y Mạn học được rất nhiều thứ, kỹ thuật điều khiển cơ giáp lại tăng thêm một cấp bậc.

*****

Cuối tuần, Mạc Hàm tới học viện Thánh La Thước Á tìm Lạc Phi, hơn nữa còn mang theo một món quà.

Nhóm học viên giành được hạng cao trong giải cơ giáp đại tái ở trường ngoại trừ giấy chứng nhận vinh dự của trường còn được tặng một số tiền thưởng rất khả quan, Mạc Hàm dùng số tiền này mua một món quà nhỏ cho Lạc Phi—– giống món quà lần trước Lạc Phi đã tặng cho mình, là mô hình đặc chế trong trò chơi Quy Tắc Rừng rậm.

Trước đó Lạc Phi tặng mô hình F Tiên Sinh, Mạc Hàm liền tặng cậu mô hình MH.

Bởi vì trong trò chơi nhân vật MH sử dụng diện mạo thật nên bản mô hình tạo ra giống hệt như người thật, mô hình chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, trong tay cầm khẩu súng ngắn tinh xảo, thế nhưng lại dùng âm thanh của Mạc Hàm nói chuyện, hoàn toàn giống như bản thu nhỏ của Mạc Hàm.

Nhìn thấy món quà này, Lạc Phi thực sự yêu thích không buông tay.

Lạc Phi nâng Mạc Hàm thu nhỏ trong lòng bàn tay, dùng ngón tay chọt chọt mặt ‘Tiểu Mạc Hàm’, cười tủm tỉm nói: “Thực đáng yêu!”

Thấy hai mắt Lạc Phi sáng lên, trái tim Mạc Hàm không khỏi mềm nhũn, âm thanh cũng có chút ôn hòa: “Em thích là tốt rồi.”

Lạc Phi còn tưởng Mạc Hàm tặng mô hình này cho mình là vì lần trước mình đã tặng mô hình F Tiên Sinh, Mạc Hàm chỉ khách sáo đáp lại mà thôi.

Cậu hoàn toàn không ngờ Mạc Hàm tặng mô hình thu nhỏ là có thâm ý, ý là muốn giao mình cho cậu.

Kỳ thật Mạc Hàm đã sớm thích Lạc Phi, chính là Mạc Hàm không thẳng thắn được như cậu, cũng không có thói quen nói tâm ý ra miệng.

****

Ngày mười tháng năm, trận chung kết cơ giáp đại tái cả nước đúng giờ triển khai ở thủ đô.

Các cao thủ của các trường đến từ các đại tinh hệ bất đồng hội tụ, dưới sự an bài của trọng tài rút thăm chia tổ.

Lạc Phi liếc đám người một cái liền nhìn thấy Mạc Hàm, vừa lúc Mạc Hàm quay đầu, cách đám người xa xa hai người chạm vào tầm mắt nhau, Lạc Phi hướng anh mỉm cười sáng lạn, còn làm thủ thế cố lên. Mạc Hàm cũng mỉm cười gật đầu.

Trong nháy mắt đó, tựa hồ tất cả mọi người ở xung quanh đều biến thành không khí, trong mắt hai người chỉ còn lại nhau.

Sau khi chia tổ kết túc, tất cả tuyển thủ dự thi được an bài nghỉ ngơi ở khách sạn gần trường. Mạc Hàm cùng Lạc Phi vừa lúc ở cùng tầng, sau khi thu xếp hành lý, Lạc Phi liền tích cực chạy tới cửa tìm Mạc Hàm. Mạc Hàm vừa mới tắm xong, trên người mặc áo ngủ, Lạc Phi cố nén xúc động tỏ ra bình tĩnh mỉm cười: “Em vừa mới nhìn danh sách chia tổ xong, anh nằm trong tổ A, em ở tổ B, nếu hai chúng ta muốn gặp nhau thì phải đánh tới trận chung kết.”

“Tổ của em có phải có tuyển thủ số báo danh 1793 gọi là Bác Nhĩ Đặc không?”

Lạc Phi có chút bất ngờ: “Đúng vậy, anh cũng xem rồi à?”

Mạc Hàm gật đầu: “Bác Nhĩ Đặc là người giỏi nhất trường anh, năm trước tham gia chung kết toàn quốc đã giành được hạng ba, thực lực rất mạnh.”

Lạc Phi hiểu ý Mạc Hàm, lập tức mỉm cười: “Em biết rồi, em sẽ cẩn thận ứng phó.”

Mỗi tổ có bốn người, sẽ có hai người được tiến vào vòng sau, Mạc Hàm không hề quen biết tuyển thủ nào trong tổ của mình.

Chín giờ sáng ngày mười một, một trăm tuyển thủ của các tổ đồng thời bắt đầu trận đấu, Mạc Hàm liên tiếp chiến thắng ba trận, giành được chiến vé đầu tiên tiến vào vòng sau.

Chín giờ sáng ngày mười hai, năm mươi tuyển thủ tiến vào vòng trong một lần nữa quyết đấu, Mạc Hàm chiến thắng đối thủ của mình, tiến vào vòng thứ ba.

Mạc Hàm chưa từng tham dự cơ giáp đại tái cư nhiên một đường thẳng tiến, lọt vào top tám!

Trận chiến của top tám sẽ càng khốc liệt hơn, mỗi trận có ba hiệp, ai thắng hai hiệp sẽ giành được quyền tiến vào vòng loại, đài truyền hình đế quốc của chính phủ sẽ truyền hình trực tiếp, còn có không ít nhân vật trọng yếu tới xem.

Trong đó có LĂng An thiếu tướng, Lâm Viễn vương hậu có hứng thú với cơ giáp đại tái, còn có hội trưởng hiệp hội cơ giáp đương nhiệm Bố Lai Ân tiên sinh.

Ba người sóng vai ngồi trên ghế VIP xem cuộc chiến.

Tám vị tuyển thủ tiến vào sân thi đấu, tư liệu giới thiệu vắn tắt sẽ được phóng đại trên màn hình toàn tức lớn. Gương mặt Lạc Phi trên màn hình lớn trông đặc biệt anh tuấn.

Nhìn thấy con trai, trong lòng Lâm Viễn tràn đầy kiêu ngạo: “Lạc Phi quả nhiên có thể tiến vào trận chung kết cuối cùng, dạy dỗ nhiều năm như vậy cũng không uổng phí.”

Năm đó Lâm Viễn cũng từng tham gia cơ giáp đại tái, ngay từ lúc Lạc Phi còn rất nhỏ ông đã dạy Lạc Phi chơi cơ giáp, kỹ thuật chiến đấu của Lạc Phi có thể nói là do một tay ông dạy nên.

Bố Lai Ân nghe vậy liền cười tủm tỉm: “Y Mạn nhà tôi cũng tiến vào trận chung kết, quả nhiên nó di truyền thiên phú siêu cường của tôi a.”

Lâm Viễn nghe vậy thì không khỏi liếc mắt xem thường: “Y Mạn nhà cậu ấy bị cậu dạy hư rồi!”

“Y Mạn nhà tôi đáng yêu biết bao nhiêu! Omega hoạt bát chủ động như vậy thực khó gặp, là mọi người không biết thưởng thức thôi.”

Lâm Viễn nhỏ giọng chế nhạo: “Lúc còn bé Y Mạn chủ động nói muốn alpha dấu hiệu mình, dọa chạy không ít alpha, này cũng là cậu dạy đúng không?”

Sắc mặt Bố Lai Ân thực kiêu ngạo: “Đương nhiên là tôi dạy rồi.”

“… …”

Lăng An không phát biểu ý kiến, bởi vì ánh mắt anh đặt trên người một tuyển thủ—– Mạc Hàm?

Mạc Hàm cư nhiên cũng lọt vào vòng chung kết, xem ra khoảng thời gian này Lạc Phi dạy đã có hiệu quả rõ rệt, Lăng An có dự cảm, Mạc Hàm nhất định sẽ tỏa sáng trong giải đấu lần này.

****

Trận đầu tiên của top tám, Lộ Đức Duy Hi VS Y Mạn.

Chia tổ thực quá trùng hợp, khoảnh khắc nhìn thấy danh sách, Y Mạn hưng phấn tới sáng bừng mắt, chạy tới trước mặt Lộ Đức Duy Hi nói: “Phải phát huy hết thực lực của mình nha, ngàn vạn lần đừng vì anh là omega mà nhường anh!”

Khóe miệng Lộ Đức Duy Hi hơi giật giật, thầm nghĩ, nếu anh không nói thì suýt chút nữa tôi đã quên mất anh là omega.

Ba phút sau trận đấu chính thức bắt đầu.

Lộ Đức Duy Hi điều khiển một đài cơ giáp hình lang màu xám, Y Mạn điều khiển cơ giáp hình nhện màu đỏ, cơ giáp có hình thái khác nhau sẽ có những điểm đặc sắc riêng, tỷ như cơ giáp hình lang có tốc độ nhanh nhất, cơ giáp hình nhện có lực công kích cận chiến cực mạnh, cơ giáp hình người thì có năng lực cân đối ở tất cả các khía cạnh.

Có thể gặp được Lộ Đức Duy Hi ở trận chung kết, chỉ tưởng tượng dáng vẻ lạnh lùng của đối phương trong khoang điều khiển, Y Mạn đã nhịn không được hưng phấn.

Nhất định phải đánh bại alpha lạnh như băng này, để cậu ta nhìn mình với cặp mắt khác xưa!

Y Mạn tự cổ vũ mình, tiếp sau đó điều khiển cơ giáp hình nhện di chuyển tới giữa sân đấu, trở thành một cảnh sắc thật xinh đẹp trên sân đấu uy nghiêm.

Không ít khán giả TV cùng khán giả xem trực tiếp nghị luận: “Người điều khiển cơ giáp hình nhện kia là Y Mạn đúng không? Là cậu con trai trong truyền thuyết của hội trưởng hiệp hội cơ giáp Bố Lai Ân?”

“Cậu ta chính là omega kia à?”

“Nghe nói rất nhiệt tình, dọa chạy không ít alpha…”

Tin bát quái về Y Mạn sớm đã lan truyền khắp đế quốc.

Thế nhưng lúc này, Y Mạn ngồi trong khoang điều khiển lại cực kỳ bình tĩnh. Cơ giáp chính là đồng bạn tốt nhất của anh.

Trước đây, khi những người bạn khác đều đang đùa nghịch với các món đồ chơi, Y Mạn đã bị cha đưa tới xưởng chế tạo cơ giáp đùa nghịch linh kiện cơ giáp, anh rất hiểu về cơ giáp, cũng giống như hiểu về chính thân thể của mình vậy, lúc điều khiển cơ giáp, chẳng những có thể thuần thục điều khiển chỉ lệnh, Y Mạn còn có thể cảm nhận được quá trình vận hành của mỗi linh kiện, những linh liện máy móc phức tạp lại tinh xảo kia trong tay chế tạo sư cơ giáp sẽ ghép nối lại thành chiến giáp công nghệ cao, chiến giáp máy móc lạnh như băng nhưng lại ẩn chứa sức bật khủng khố.

Đối với rất nhiều chuyện, Y Mạn cao lắm chỉ có ba phần nhiệt tình mà thôi, thế nhưng đối với cơ giáp thì một lòng si mê. Ngay từ nhỏ đã làm bạn với cơ giáp, vì thế trình độ điều khiển không hề thua kém nhóm alpha.

Lộ Đức Duy Hi giao thủ với Y Mạn liền cảm giác được áp lực rất lớn, chiến giáp con nhện trong tay Y Mạn trở nên cực kỳ linh hoạt, tám cái chân kim loại lạnh như băng sáng lấp lánh dưới ánh đèn, chân của chiến giáp hình nhện có thể mở rộng bất cứ lúc nào, trở thành lồng phòng ngự chống đỡ công kích của đối thủ, cũng có thể vung dao điện từ sắc bén cho đối thủ một kích trí mạng!

Tám chân, tám bộ phận, chẳng những phải bảo trì cân bằng cơ giáp mà còn phái nhanh chóng làm ra phản ứng, phòng ngự từ những phương hướng bất đồng hoặc công kích địch nhân.

Thao tác của chiến giáp hình nhện rất phức tạp, nếu điều khiển không tốt thì thoạt nhìn cơ giáp rất vụng về, thế nhưng Y Mạn tựa hồ đã cấp sinh mệnh cho chiến giáp hình nhện, làm nó cực kỳ linh hoạt.

Lộ Đức Duy Hi nhiều lần tấn công từ nhiều phương hướng khác nhau nhưng đều bị đối phương ngăn cản, nhất thời không tìm được điểm đột phá.

Ngay sau đó, Y Mạn rốt cuộc bắt đầu phản công!

Tám cái chân chim loại, bốn chân làm điểm chống đỡ, bốn chân khác vung dao điện từ từ những phương hướng bất đồng mãnh liệt công kích Lộ Đức Duy Hi!

Lộ Đức Duy Hi nhanh chóng lùi về sau, thế nhưng lại phát hiện không biết từ khi nào mình đã rơi vào bẫy rập của đối phương, không thể thối lui. Trong nháy mắt, hệ thống cơ giáp vang lên thông báo nguy hiểm, Y Mạn chuyên công kích vào điểm yếu của cơ giáp, ba lưỡi dao điện từ vung tới giả vờ tấn công vào khoang điều khiển, Lộ Đức Duy Hi hiển nhiên phải phòng thủ, thế nhưng mục tiêu thật sự của Y Mạn không phải khong điều khiển mà là lợi dụng khoảnh khắc đối phương phòng thủ khoang điều khiển lộ ra sơ hở, từ miệng cơ giáp hình nhện phun ra một lưỡi dao điện từ sắn bén, trực tiếp cắt đứng lưới điện ở gáy cổ cơ giáp hình lang!

Cơ giáp của Lộ Đức Duy Hi tắt điện, trận đầu tiên đã có kết quả.

Trận thứ hai, Lộ Đức Duy Hi điều chỉnh tốt tâm tình cẩn thận ứng phó, thế nhưng vẫn không tìm được nhược điểm của Y Mạn, không kiên trì được năm phút đồng hồ đã một lần nữa bại trận.

Từ khoang điều kiển tiến ra, sắc mặt Lộ Đức Duy Hi có chút chật vật, Y Mạn cười hì hì vươn tay: “Cám ơn!”

Nhìn gương mặt tươi cười sáng lạn của đối phương, trong lòng Lộ Đức Duy Hi có chút mất tự nhiên.

Mình cư nhiên bị omega này đánh bại à?

Này thật sự là người học mãi mà vẫn không thể bắn trúng bia ngắm trong phòng huấn luyện sao? Sao kỹ thuật điều khiển cơ giáp lại lợi hại như vậy?

Lộ Đức Duy Hi ôm tâm tình nghi hoặc trở về chỗ ngồi, Lạc Phi mỉm cười nói: “Y Mạn rất lợi hại, anh ấy hiểu rõ cơ giáp vượt xa chúng ta.”

Nhìn hình ảnh nam sinh mỉm cười trên màn hình lớn, Lộ Đức Duy Hi lần đầu tiên phát hiện kỳ thực omega này cũng có nơi đáng giá để cậu kính nể, tỷ như cơ giáp. Sự hiểu biết của Y Mạn về cơ giáp không đơn giản chỉ là kỹ thuật điều khiển, anh thậm chí cần liếc mắt liền nhìn ra linh kiện chủ chốt của một đài cơ giáp.

Nếu Lộ Đức Duy Hi cảm thấy hứng thú với cơ giáp, từ lúc còn nhỏ đã luyện tập điều khiển cơ giáp thì Y Mạn mới chân chính là người trong nghề, tiêu chuẩn chuyên nghiệp.

Không hổ là con trai của đại sư chế tạo cơ giáp xuất sắc nhất đế quốc Bố Lai Ân.

Thấy Lộ Đức Duy Hi dùng ánh mắt phức tạp nhìn Y Mạn, Lạc Phi mỉm cười vỗ vỗ bả vai xá hữu: “Ấn tượng đầu tiên của Y Mạn đối với cậu hẳn là rất kém đi, thế nhưng kỳ thật nếu hiểu Y Mạn hơn, có lẽ cậu sẽ phát hiện anh ấy rất đáng yêu, hơn nữa còn rất có tài, thiên phú về phương diện chế tạo cơ giáp không hề thua kém cha mình.”

Lộ Đức Duy Hi có chút cứng ngắc: “Vì sao lại nói chuyện này với tôi?”

Lạc Phi bật cười: “Y Mạn thích cậu, làm bằng hữu của anh ấy, tôi cũng hi vọng ấn tượng của anh ấy trong lòng cậu tốt hơn một chút.

Lộ Đức Duy Hi không nói chuyện, trước kia ấn tượng của cậu về Y Mạn quả thực không tốt, thế nhưng hôm nay liên tục bị Y Mạn đánh bại hai trận, cậu quả thực nảy sinh chút hứng thú với đối phương.

Đột nhiên cảm thấy, omega này không giống những omega mà cậu từng gặp, anh ấy khá đặc biệt.

Lạc Phi nói tiếp: “Cậu yên tâm, với tính cách của Y Mạn, cho dù giành được phần thưởng thì chắc chắn sẽ tặng nó cho cậu.”

“… … ….”

Cảm giác bị omega bao dưỡng này là sao? Cậu cũng đâu muốn Y Mạn giúp mình giành phần thưởng chứ!

Ngay sau đó, trên màn hình lớn hiện lên danh sách trận đấu, đối thủ của Lạc Phi là tuyển thủ Bác Nhĩ Đặc của đại học Hách Nhĩ Mạn.

Lạc Phi quay qua nhìn Mạc Hàm ở bên cạnh.

Mạc Hàm nhếch khóe môi, áp sát bên tai Lạc Phi thì thầm: “Cố lên, đừng để bị đánh quá thảm a.”

Lạc Phi mỉm cười, cũng áp sát bên tai Mạc Hàm nói: “Chờ em chiến thắng Bác Nhĩ Đặc, anh cũng chiến thắng đối thủ của mình thì vòng tiếp theo chúng ta sẽ quyết đấu a.”

“Anh rất mong chờ.”

Lạc Phi ôn nhu nói: “Em cũng rất mong chờ được quyết đấu với anh.”

Trước mặt toàn bộ khán giả đế quốc, hai người không coi ai ra gì kề tai thầm thì to nhỏ.

Lâm Viễn ngồi trên khán đài nghi hoặc gãi gãi đầu: “Người đang trò chuyện với Lạc Phi có chút quen mặt a? Thoạt nhìn tình cảm hai đứa rất tốt.”

Anh trai đúng là thần kinh thô mà, cư nhiên không nhận ra đó chính là Mạc Hàm đã làm Lạc Phi thất thần trong tiệc sinh nhật. Lăng An bất đắc dĩ nhắc nhở: “Anh, cậu ấy chính là Mạc Hàm.”

Lâm Viễn trừng to mắt, nhìn kỹ Mạc Hàm trên màn hình toàn tức: “Hóa ra là Mạc Hàm, khó trách quen mắt như vậy.”

Lăng An nhìn hình ảnh Mạc Hàm cùng Lạc Phi dựa vào nhau thì thầm, có cảm giác thông suốt. Xem ra Mạc Hàm đối với Lạc Phi cũng không phải không hề có cảm giác, biểu tình trên mặt nào có chút bài xích nào? Không khí giữa hai người hệt như một đôi tình lữ ngọt ngào, chỉ là bọn họ không hề phát hiện mà thôi.

Ánh mắt dân chúng đế quốc sáng như tuyết, hai người muốn thầm to nhỏ thì ít nhiều gì cũng né tránh camera một chút chứ? Sau khi giải đấu phát sóng, toàn bộ dân chúng đế quốc sẽ nhìn thấy hai người kề tai nói nhỏ ở hiện trường chung kết cơ giáp đại tái. Cũng may Mạc Hàm là alpha, nếu không tin tức về hai người bọn họ chắc chắn sẽ được đăng trên đầu đề.

Nghĩ đến đây, tâm lý Lăng An có chút buồn cười, nếu nhóm dân chúng biết đại hoàng tử thích alpha, phỏng chừng sẽ kinh ngạc tới rớt cằm.

…(cont)…