Edit: Tehichan
Beta: Mỡ Mỡ
Chương 79:
Chỉ thấy robot* màu đen cao to nhấc lên một cánh tay, trong bàn tay khổng lồ nâng một khối tinh thạch không biết moi ra ở đâu ra từ lúc nào, toàn thân tinh thạch long lanh, tỏa ra ánh sáng lung linh, cao khoảng nửa người.
*Chỗ này tehichan edit là robot nên tui mới sực nhớ, từ nay về sau Mỡ tui cũng sẽ thống nhất cơ giáp = robot nhé. Thân
Ánh mắt Sở Tịch ngưng lại, ở trong đầu lập tức tìm tòi tài liệu tương quan, suy tư. Trên cây, Lô Ác Ác yên lặng xoay người, chột dạ ngẩng đầu, làm bộ dáng đang rất nghiêm túc quan sát.
Lô đại vương ngày thường bất học vô thuật (không học vấn không nghề nghiệp) dĩ nhiên là đem chuyện này quên sạch.
"Đây có phải là một khối căn nguyên tinh cao cấp không?" Al là người đầu tiên nhận ra đồ vật Thương Lẫm lấy ra. Những người khác cũng dồn dập nhìn tới, đem lực chú ý đều tập trung đến khối đá trên tay Thương Lẫm, bọn họ mới từ trong mỏ quặng căn nguyên tinh đi ra không lâu, hiện tại liếc mắt một cái tự nhiên có thể nhận ra trong tay Thương Lẫm nâng là một khối căn nguyên tinh cao cấp.
"Cho ngươi nè." Thương Lẫm ồm ồm nói một câu, lập tức cầm khối nguyên tinh cao cấp trong tay để trên đất, ngay sau đó đơn giản thô bạo mà cầm một nhánh rễ cây của cây quỷ, đâm vào đỉnh khối nguyên tinh, nhìn cái cách làm giống như là đâm ống hút vô ly nước mía vậy. (Tehichan: mị đang uống nước mía =]])
Rễ cây của cây quỷ rất cứng rắn, dưới tác động từ sức mạnh khổng lồ của Thương Lẫm, vù một tiếng liền đâm vào bên trong khối nguyên tinh. Cây quỷ sợ hết hồn, rễ cây giãy dụa muốn rút khỏi bàn tay robot, nhưng Thương Lẫm nắm chặt vô cùng, nó không rút rễ cây "yêu vấu" ra được, liền giương nanh múa vuốt vung lên mấy cái rễ cây, các nhánh cây khác hỗ trợ.
Sự thật là ở trong đây, đứa trẻ cây quỷ này là đứa không có kiến thức nhất, cái cây hết năm này qua năm khác đều đàng hoàng ở trong thung lũng không biết là bao lâu này từ xưa tới nay chưa từng thấy mấy cái thứ như khối nguyên tinh cao cấp.
Nhưng mà một giây sau, cây quỷ liền chững lại trong một bộ tư thế đang giương nanh múa vuốt, rễ cây cùng cành cây vung lên đầu tiên là cứng ngắc, lại đột nhiên mềm nhũn ra, đổ rào rào xuống đất mà bắt đầu run run, y như đang bị rút gân.
Ngay cả cái chạc cây mà Lô Ác Ác đang ngồi cũng đột nhiên mềm nhũn như mì sợi mới trụng, rũ xuống, cùng mấy cành cây khác đồng thời run rẩy không ngừng. Lô Ác Ác oạch một cái trượt xuống dưới, trước khi kịp chạm đất thì được Sở Tịch đỡ đứng dậy, kéo cánh tay lui về phía sau, cách cái cây đột nhiên bị động kinh xa một chút.
"Ý, cây này làm sao vậy?" Nhạc Thế một tay kéo Vệ Long, một tay nắm lấy Ferrero, cũng lôi hai người bọn họ lui về phía sau. Gã đầu trọc Uông Tái bên cạnh nhìn hai bên một chút, không ai có thể túm, không thể làm gì khác hơn là sờ sờ đầu trọc, phẫn nộ mà tự bước nhanh chân lui về phía sau, còn liếc mắt trừng Nhạc Thế một cái.
Ba người bọn hắn bởi vì lúc trước hiếu kỳ, đứng cách cây quỷ gần hơn, hiện tại lùi tới vị trí của Oreo, đồng thời nhìn về phía ma quỷ cây giương nanh múa vuốt.
Vừa nhìn qua bên này, đã thấy cây quỷ đang thay đổi tư thế, Thương Lẫm đã buông lỏng cái rễ cây nó siết lúc trước ra, đứng ở một bên, cái rễ cây kia không có như lúc trước giãy dụa muốn từ căn nguyên tinh bên trong rút ra. Không chỉ không có rút ra, ngược lại là cẩn cẩn thận thận hướng bên trong mà đâm đâm, còn đem hai cái rễ cây khác đưa qua, cuốn lấy cái khối căn nguyên tinh cao cấp cao hơn một người này, kéo về hướng thân cây chủ bên này.
Một bên quấn, nó còn dùng các cành cây khác che chở ở xung quanh, tán cây cũng cảnh giác lúc ẩn lúc hiện, cố ý đưa ra hai cái rễ cây giương nanh múa vuốt hăm dọa robot bên cạnh, chính là tư thế bảo vệ đồ ăn, canh phòng nghiêm ngặt tử thủ để tránh khỏi có ai đột nhiên đến cùng nó cướp cục đá mỹ vị bị nó cuốn lấy này.
Rất nhanh, khối căn nguyên tinh này liền bị đưa đến dưới thân cây quỷ, bị vòng ở giữa, một cái rễ cắm ở phía trên, y chang người đang uống một ly trà sữa bằng ống hút, phảng phất còn có thể nghe đến âm thanh hút rột rột. Vốn dĩ là một khối nguyên tinh to lớn đang tỏa ra ánh sáng lung linh lóng lánh, thế mà lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được không ngừng thu nhỏ, trong chốc lát liền bị hút chỉ còn lại có một lớp mỏng manh quấn ở rễ cây bên ngoài.
Cây quỷ thoải mái run cành, tán cây lắc qua lắc lại, cành lá vốn đang buồn bã ỉu xìu rũ xuống giờ khắc này cũng đều phấp phới đón gió, mấy cái rễ cây thì nhịp nhịp, cái dáng dấp hưởng thụ kia quả thực không cần quá tiêu sái* (Tehichan: cực kì gợi đòn =]] đang làm sấp mặt mà edit khúc này, thực là..).
*Mỡ: chỗ này nguyên văn là vậy, nôm na là dùng câu tác dụng ngược ấy nhể
"Cây... Cây... Dzui dzẻ..."
Đến khi một chút nguyên tinh cũng bị rễ cây hấp thu hết, cây quỷ nhấc lên cái rễ cây trụi lủi kia, giật giật, rất không cam tâm mà lại dùng hai cái rễ cây sờ qua sờ lại, xác định đã đem khối nguyên tinh mỹ vị lúc nãy ăn hết, lúc này mới thả rễ cây xuống, hướng trên người robot bò tới.
"Ăn ngon... Còn muốn nữa..."
Dove là người cảm ứng được tâm tình của đối phương rõ nhất, cảm xúc của cái cây này đang rõ ràng, đơn giản, trực tiếp truyền vào trong lòng cậu ta. Cậu ta theo thói quen phiên dịch sóng ý thức đang dằng dặc truyền đến của nó, tâm tình nặng nề lúc trước cũng bởi vì hành vi liên tiếp của cây quỷ này làm cho biến thành dở khóc dở cười.
"Ăn ngon á?" Uông Tái há to miệng, gương mặt khiếp sợ, giơ tay xoa xoa đôi mắt của chính mình, rồi lại nắn nắn lỗ tai, vẫn là không nhịn được quay qua Dove xác nhận lại một lần: "Ý của cậu nói, là nó mới vừa đem một khối cao cấp căn nguyên tinh lớn như vậy ăn, sau đó còn nói ăn ngon?"
Không chỉ Uông Tái, những người khác của đội cận vệ cũng đều là gương mặt kinh ngạc, đem ánh mắt khó có thể tin nhìn về hướng Dove đứng, Oreo trừng trừng nhìn chằm chằm cái cây lớn đang chầm chậm bò đến bên người robot bên kia, đầu óc vẫn đang hỗn loạn tưng bừng, nếu là lúc xưa đã đã sớm không thể khống chế được du͙ƈ vọиɠ nghiên cứu của chính mình mà nhào tới, hiện tại lại đầu óc trống rỗng, trong óc tràn tràn đầy đầy chỉ chứa đủ một người Tranh Hà.
"Nó đúng là đang nói ăn ngon, hơn nữa còn muốn ăn tiếp nữa." Dove gật gật đầu, lại lập lại một lần, thực ra bản thân cậu ta cũng rất kinh ngạc, cũng có thể hiểu được tại sao những người khác khó có thể tin, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một gốc cây có thể ăn căn nguyên tinh nha.
Thật ăn ngon như vậy hở? Nhìn bộ dáng không có tiền đồ của cây quỷ ăn rồi còn chưa đủ, Lô Ác Ác sau khi bị Sở Tịch thả xuống, sờ sờ bụng của mình, bĩu môi.
Linh thạch có gì ngon mà ăn, Lô đại vương có vợ yêu làm đùi heo nướng vừa thơm vừa ngọt, có canh quả dương xỉ nóng hổi, thịt hươu tẩm tương cay nướng béo ngậy... Muốn ăn món ngon nào vợ yêu đều sẽ làm, còn có một bàn lớn mười tám món cá mỹ vị đang chờ đại vương ta ăn đây!
Nghĩ như vậy, Lô Ác Ác nhìn về phía cây quỷ ánh mắt nhất thời liền tràn đầy đồng tình, cái cây dốt nát này thực là đáng thương, nhiều món mỹ vị như vậy muốn ăn đều không thể ăn, chỉ có thể tội nghiệp mà gặm chút linh thạch.
Sở Tịch vừa nhìn ánh mắt này của Lô Ác Ác liền biết cậu đang suy nghĩ gì, nhếch nhếch khóe miệng, nhưng mà khi nhìn thấy động tác xoa bụng của cậu, vẻ mặt liền hơi chìm xuống. Nhất định phải mau chóng giải quyết chuyện nơi đây, không thể để cho Ác Ác đói bụng, trong lòng anh âm thầm nghĩ.
Bên kia robot đang trong nguy cấp bị cây quỷ quấn lấy nhưng không có động tác nào, tùy ý nó dùng cành cây, rễ cây tại thân thể khổng lồ của mình rà qua rà lại, âm thanh hùng hậu từ dưới mặt nạ trên đầu truyền ra: "Chỉ có một khối thôi."
Dứt khoát như vậy, cây nhỏ nhỏ còn đang mò trái mò phải tìm kiếm lập tức bị giật mình đứng hình.
Thương Lẫm rất vô tình lần thứ hai giơ tay đem cái cây này từ trên người chính mình lột xuống, nhấn tới trên đất, tiếp tục cắm một đao trên trái tim nhỏ bé của nó: "Mi hấp thu năng lượng đủ để ngươi mọc ra cành non rồi, mau mọc đi."
Nói xong cũng quay người rời đi, sau lưng mở ra một đôi cánh khổng lồ, bay lên không trung đi, hiển nhiên là vì không cho cây quỷ cơ hội lại quấn đến trên người nó.
Mặc dù trong kho nhỏ riêng của Thương Lẫm có rất nhiều linh thạch, nhưng mà đó đều là vốn riêng của nó, lần này lấy ra một khối, là tại vì nhìn cây nhỏ này rất đáng thương, đặc biệt chọn lựa một khối ẩn chứa năng lượng vừa đủ cho đối phương khôi phục, tất cả đều là trải qua nghiêm túc tính toán tỉ mỉ.
Ngay cả Sở Tịch, chủ nhân này lấy một khỏa Định Mạch châu của nó đều phải trả lại sau khi dùng xong, nếu còn phải lấy ra linh thạch đem cho nữa, đó tất nhiên là việc không có khả năng.
Cái này chính là một tên robot không những cuồng idol mà còn hay tính toán tỉ mỉ để tích cóp kho bạc riêng nha.
Qua một hồi lâu, cây quỷ đang nằm bẹp trên mặt đất mới phản ứng được, chậm rãi nhấc cái rễ cây lúc nãy dung để cắm vào khối nguyên tinh kia lên, lắc lắc, lại dùng một nhánh cây khác sờ sờ, cuối cùng cẩn thận đem rễ cây đã từng thưởng thức qua mỹ vị giấu vào bên trong một đống lớn rễ cây của mình.
Lúc này Sở Tịch lại đột nhiên hướng nó đi tới, trong tay cầm một cái rương đựng đầy căn nguyên tinh từ trong khoang chứa đồ của tàu Lam Thương tìm ra, đưa tới, ném đến bộ rễ cây của nó, kêu lên: "Cho mi, nhanh thúc đẩy sinh sôi ra hai mươi cây cành non đi."
Lúc trước thời điểm rời đi từ trong mỏ quặng căn nguyên tinh, do thời gian gấp gáp, Sở Tịch cũng không có dự định tiến hành khai thác hai mỏ căn nguyên tinh kia, mà là trước tiên lấp lại cửa vào, chờ xử lý xong việc gấp trong tay, trước khi rời đi hành tinh này mới đi xử lý. Nhưng mà anh luôn luôn làm việc kín đáo, thời điểm rời đi mạch hầm mỏ cũng đem theo một phần cao cấp căn nguyên tinh cùng cực phẩm căn nguyên tinh đi ra, đều đặt ở trong khoang chứa đồ của tàu Thương Lam.
Tuy rằng tư duy thì chậm chạp, nhưng rễ cây cùng cành cây của cây quỷ phản ứng cũng rất nhạy cảm, nhanh chóng xoàn xoạt di chuyển tiếp nhận rương căn nguyên tinh bị quăng tới. Cái rương kim loại này cao 1m5 dài 2m, bên trong sắp hàng chỉnh tề đống căn nguyên tinh đã cắt gọt chỉnh tề, cái nắp cũng không có đậy lại, tỏa ra ánh sáng lung linh.
Chời ơi! Cục đá mỹ vị! Tràn đầy nguyên một rương luôn! Cây quỷ chậm rãi đem một cái rễ cây luồn vào trong rương, chọc chọc ngoáy ngoáy, bất quá từ tán cây đang vung vẩy không ngừng của nó mà có thể nhìn ra, nó kỳ thực đang mừng như điên, từng cái từng cái cành non cũng nhanh chóng xuất hiện, trong chốc lát liền đâm chồi, lớn lên, dài đến chừng mười mét.
Địa vị của Sở tịch vừa ném qua rương căn nguyên tinh trong lòng nó liền vù vù thăng cấp, rất nhanh liền thành người thứ hai chỉ xếp sau Lô đại vương, đè bẹp Thương Lẫm vừa cho nó một khối nguyên tinh luôn.
Thực ra một rương nguyên tinh mà Sở Tịch cho nó chất lượng không thể nào so sánh kịp với một khối nguyên tinh cao cấp mà Thương Lẫm lấy ra từ vốn riêng cất giấu lúc trước, có thêm một rương nữa cũng không bằng nổi một khối kia. Ôm rương nguyên tinh, từ đáy lòng cây quỷ kiên định cho rằng, Sở Tịch cho nó một rương căn nguyên tinh này so với Thương Lẫm cho nó một khối kia đương nhiên là nhiều hơn.
Ai bảo đứa nhỏ cây quỷ này không biết rõ mấy cái tính toán này đây!
Sau khi mấy cành non đủ dài, răng rắc răng rắc một trận, cây quỷ bẻ tất cả cành non mới sinh xuống, dùng rễ cây lôi lôi kéo kéo tất cả đến trước mặt Sở Tịch, không những vậy mà còn có một cành cây đến gần sát Sở Tịch, cọ cọ xát xát bán manh.
"Cây... Cây... thích ... thích ..."
Cùng lúc Dove mới phiên dịch ra chữ thích , Lô Ác Ác liền bùng nổ.
Cậu tránh tay Sở Tịch, kéo lại cành cây còn đang xoay xoay không ngừng, phát lực mạnh mẽ một cái, đem cành cây đang quấn quít cọ cọ và cả cây quỷdính chung phía sau đều kéo lên. Cứ như vậy kéo cây quỷ, Lô Ác Ác khí thế hung hăng đi ra ngoài, một bên đấu đá lung tung còn một bên quay đầu hướng Sở Tịch kêu lên: "Mấy người trước cứu người đi, ta đi tìm một chỗ cùng cái cây ngu ngốc này nói chuyện một chút!"
Vợ yêu của Lô đại vương, ai cũng không thể yêu thích, dám cùng đại vương ta cướp vợ, dù là cái cây ngu ngốc này cũng đánh tuốt, đánh một trận liền đàng hoàng, xem nó còn dám hay không nịnh nọt vợ bổn đại vương! Còn dám hay không nói yêu vợ bổn đại vương!
Cây quỷ còn chưa có phản ứng lại, thời điểm bị bắt đi mấy cái rễ cây còn hướng về Sở Tịch bên kia vẫy vẫy, mấy cành cây cùng rễ cây khác thì lại đều đang cẩn thận từng li từng tí một che chở chiếc hòm kim loại quấn ở bộ rễ chính, sóng ý thức chậm rãi vẫn còn tiếp tục: "... Cục đá...Ăn ngon... Ngươi... Còn còn... hông..."
Trợn mắt há hốc mồm nhìn Lô Ác Ác dùng thân thể hình người nhỏ bé mạnh mẽ đem một gốc cây đại thụ kéo tới một góc bên trong, Dove một mặt chột dạ, lau mồ hôi lạnh trên trán, quay đầu nhìn về phía tướng quân của mình, hiểu lầm kia thật sự không nên trách cậu ta, thật sự là cây quỷ nói chuyện quá chậm mà!
(Mỡ: há há em cây chưa nói hết câu mà =]])
Cái nồi này Dove kiên quyết không gánh.*
*Mỡ: hình như tui có giải thích rồi, nói lại lần nữa, đồng âm với tội/trách nhiệm này Dove không nhận
Nhận được ánh mắt tội nghiệp của Dove, Sở Tịch lại đột nhiên nhếch miệng, lộ ra một cái có thể nói là nụ cười ôn nhu, suýt chút nữa oanh nổ mấy đôi mắt của đội cận vệ trong chu vi xung quanh. Anh cho Dove một ánh mắt tán thưởng, liền lập tức mang theo mọi người bắt đầu nhanh chóng xử lý cành non trước mặt, đếm một chút, phát hiện nhóm cành non này có tới bốn mươi tám cái.
Dove còn đang sững sờ, đột nhiên âm thanh nhàn nhạt từ Sở Tịch bay vào trong lỗ tai hắn.
"Làm rất tốt."
HẾT CHƯƠNG 79
*********
Mỡ: beta xong chương này đồng hồ vừa điểm 0g00, bắt đầu bước sang năm mới – năm Kỷ Hợi.
Nhân dịp năm mới, Mỡ tui thay mặt Tama và Tehichan chúc các bạn độc giả có một năm mới an khang thịnh vượng, tràn đầy hạnh phúc và đong đầy niềm vui.
LOVE YOU ALL