Edit: Tama
Beta: Mơ Mỡ
Chương 69
Cây quỷ cũng không phải thực vật ăn thịt, cho nên độc của nó mặc dù lợi hại, cũng không trí mạng, chỉ là nếu sinh vật nào bị dính vào thì toàn thân cứng ngắc không cách nào động đậy, đương nhiên nếu không có nấm quỷ giải độc, sẽ một mực không thể cử động như thế, đến cuối cùng vẫn sẽ chết.
Bộ dáng Lô Ác Ác cười trên nỗi đau của người khác khiến Sở Tịch dở khóc dở cười, không nỡ quát nạt ý đồ xấu xa của gà trống hoa nhà mình, đành phải vỗ vỗ Dove nước mắt rưng rưng trấn an cậu: "Tôi tìm nấm quỷ giải độc cho cậu."
Lúc này cây quỷ một bên vậy mà có chút cơ trí, đại khái là nóng lòng muốn chứng minh trong sạch của mình, dùng nhánh cây đào gốc rễ bản thân, phơi ra rễ cây đang nhanh chóng khép lại một đống lớn, chậm rì rì nói: "Không có... à nha..."
Lúc trước khi bị túi trùng kí sinh, gốc nấm quỷ cuối cùng đều đã bị Lô Ác Ác gieo vạ lấy đi, về sau bị túi trùng kí sinh, lực sinh mệnh của nó không ngừng bị hút đi, mạng cũng xém chút nữa không đảm bảo, cũng không dư lực đi nuôi nấm quỷ.
Mặc dù năng lực tự lành của cây quỷ so với mủ cành non có hiệu quả chữa trị mạnh hơn, nhưng nuôi nấm quỷ cần tiêu hao lượng lớn lực sinh mệnh, phải cách một đoạn thời gian mới có thể dài ra một gốc, hiện tại dưới loại trạng thái suy yếu vừa mới sống sót sau tai nạn này, nó thật không có cách nào trong khoảng thời gian ngắn thúc đẩy sinh trưởng ra nấm quỷ cho Dove giải độc.
Dove ngay cả cuống họng cũng cứng đờ nói không ra lời, tiếp thu được tia sóng ý thức này, nhanh như chớp chuyển tròng mắt lập tức ổn định bất động, trong chốc lát khóc nấc lên, chẳng lẽ mình phải liên tục duy trì cái dạng toàn thân cứng ngắc không thể động đậy như thế này sao? Hơn nữa là dùng loại tư thế quỷ dị bổ nhào trên mặt đất!
Không có Dove phiên dịch, hai người Lô Ác Ác cùng Sở Tịch bọn hắn cũng nghe không hiểu lời của cái tên cây quỷ là thực vật không thể nói chuyện mà dùng sóng ý thức truyền ra. Chẳng qua nhìn động tác cây quỷ gỡ ra gốc rễ trụi lủi, Lô Ác Ác đột nhiên nhớ ra việc này, có chút chột dạ lùi cánh về, quay đầu đi, không nhìn tới Sở Tịch cùng Dove, một bên dùng móng vuốt cào đất một bên gượng cười: "Gốc nấm quỷ trước đó hình như đã bị ta đoạt đi, ha ha!"
"Là thứ kia?" Sở Tịch cũng nhớ tới Lô Ác Ác có một ngày có chút chật vật trở về, bên trong cái giỏ có một bụi nấm ngoại hình hơi hèn mọn tươi tắn dài mảnh, còn bày ra một bộ dáng như hiến vật quý nhất định phải tặng cho mình.
Nhớ tới việc cho tới nay Lô Ác Ác đều không giữ lại chút nào, đem đồ tốt quan trọng nhất thích nhất chia sẻ cho mình như thế nào, bên trong vui vẻ còn mang theo chút nịnh nọt, còn có bộ dáng nhỏ hơi ngượng ngùng, trái tim Sở Tịch yếu mềm, trong lồng ngực phảng phất chứa đầy mật ngọt, mềm mại đến không thể tưởng tượng nổi.
Bụi nấm kia anh một mực chưa hề nghĩ tới muốn ăn, về sau cho phơi thành nấm khô bỏ vào bên trong rương chứa đồ, nghĩ đến chỗ này, Sở Tịch cho Lô Ác Ác một cái sờ sờ lông giữa cổ ôn nhu, sau đó liền quay đầu nhìn về phía Dove, giọng nói ấm áp: "Đừng nóng vội, nơi đó của ta còn nấm quỷ, ta để Thương Lẫm đi lấy."
"Má ơi, người này là tướng quân sao?" Dove cứng thành khúc cây hai mắt trừng lớn như hai con ốc, nếu như không phải cậu hiện tại ngay cả cơ mặt đều cứng ngắc, khẳng định sẽ lộ ra biểu cảm kinh ngạc như gặp quỷ, trong đầu đều đang vang vọng lượn lờ mấy câu nói này.
Ở đội cận vệ lâu như vậy, Dove cho tới bây giờ đều chưa nghe thấy qua Sở Tịch dùng tiếng nói ôn nhu từ tính trầm thấp như vậy nói với mình, càng chưa từng gặp qua tướng quân nhà mình luôn luôn mặt than cùng mặt lạnh lại có vẻ mặt như vậy, mặt mày mỉm cười, môi mỏng nhếch lên, một đôi con ngươi màu xanh sẫm xao động từng đợt nhu hòa, đơn giản có thể làm người ta chết đuối trong đó.
Tướng quân em sai rồi, em không nên luôn luôn bị khí thế của ngài làm kinh sợ, xem nhẹ giá trị nhan sắc của ngài, Dove rất muốn nuốt nuốt nước miếng, nếu đem hình ảnh trước mắt mình chụp tấm hình truyền lên tinh võng, fan hâm mộ của Sở thiếu tướng chẳng phải là sẽ phát điên lên mất sao??
"Thương Lẫm, ngươi đi tới hang trăn bên kia đem đồ đạc của chúng ta mang tới, sau đó phong kín động lại, mở ra đại trận, để tránh những sinh vật khác xông vào trong mỏ quặng Nguyên Tinh."
"Ồ."
Không lưu ý đến ánh mắt của Dove, Sở Tịch đã đứng dậy, đi phân phó Thương Lẫm bên kia về hang trăn đem gia sản của bọn họ mang tới, hiện tại có Thương Lam, tương đương có một thành thị di động không gian vô hạn hơn nữa có thể tùy ý khống chế, bọn họ hoàn toàn có thể ở bên trong Thương Lam, vừa vặn thừa cơ hội này đem gia sản lưu lại ở bên kia đều mang đi, trước chuẩn bị về tinh cầu trung ương Hoa Minh, khoáng thạch đợi ngày sau lại đến xử lí.
Mỗi một kiện đồ vật mang đầy hồi ức mai sau đều sẽ được mang về nhà mới của mình cùng Lô Ác Ác, nghĩ như vậy, đỉnh lông mày Sở Tịch sắc bén mang độ cong càng thêm nhu hòa, giữa lông mày ôn nhu cùng ý cười thật lâu không thể che giấu.
Phía sau Sở Tịch, Lô Ác Ác hút lấy nước bọt, cái mông uốn một cái, một thân lông vũ lộng lẫy khôi phục thân thể hoa mỹ chen ngang ở giữa, đem thân ảnh Sở Tịch ngăn cản cực kì chặt chẽ. Không chỉ có thế, cậu còn ỷ vào đưa lưng về phía Sở Tịch sẽ không bị nhìn thấy, vụиɠ ŧяộʍ nâng lên một cái móng vuốt, xông đến Dove trên đất ra dấu, ánh mắt rất hung tàn, lực uy hiếp mười phần.
Vợ Lô Đại vương, không cho người khác nhìn! Lại nhìn, lại nhìn liền đánh ngươi ó!
Bị Lô Ác Ác khoa chân múa tay ra dấu như thế, trái tim Dove lập tức co nhỏ lại, trước mắt hiện lên dáng người Lô Đại vương hùng tráng lúc trước đập dị năng sư Thánh cảnh sấp mặt, lại tưởng tượng túi trùng kia vừa mới yếu ớt không chịu nổi dưới đôi vuốt của Lô Đại vương, cậu liên tục không ngừng thu hồi ánh mắt, hai mắt để không, làm ra một bộ tâm tĩnh lặng như nước.
Thân thể nhỏ bé của cậu không chịu nổi một vuốt kia, toàn thân cứng đờ nằm tại chỗ, nhìn gà trống hoa mơ một cỗ khí thế dữ dằn, Dove rất muốn học theo Vệ Long mò ra một đống nước mắt, cậu chỉ là sùng bái tướng quân một chút thôi, hai người này luôn tú ân tú ái thì cũng thôi đi, còn một người so với một người đều bá đạo lại nhỏ mọn.
Cây quỷ vô tội một bên, chờ Thương Lẫm quay người mở ra cánh lớn bay mất, nó mới chậm rì rì hạ rễ cây xuống. Chẳng qua trong một chút thời gian ngắn như vậy, bộ rễ cây quỷ bởi vì túi trùng kí sinh mà thủng trăm ngàn lỗ đều đã khép lại toàn bộ, bây giờ nhìn lên cũng nhìn không ra chút dấu vết bị thươngnào, càng không có cách nào tưởng tượng được trước đây không lâu thảm trạng rễ cây này bị phủ kín bởi túi trùng.
Thấy Sở Tịch quay người về, Lô Ác Ác nhanh mắt nhanh vuốt, lập tức thu hồi móng vuốt uy hiếp lúc ẩn lúc hiện trên người Dove, quay người rất vui vẻ tiến tới bên người Sở Tịch. Đầu to dính cứng ngắc cọ bả vai Sở Tịch, ánh mắt đen láy so với cây quỷ còn vô tội hơn —— "Ó cộc!"
"Em đem cành non đến đất trống bên kia đi." Sở Tịch sờ lên đầu Lô Ác Ác cọ không ngừng, mặc cho cậu nũng nịu một hồi, mới đem cậu đẩy ra một chút: "Ta đem những trứng trùng này đốt ."
Chỉ cần vợ sờ sờ lông một cái, Lô Ác Ác liền tinh thần vô cùng phấn chấn, lập tức chạy tới, chuẩn bị vén cánh làm việc. Lô Ác Ác vừa kéo một cành non dài bốn, năm mét đi qua cất kĩ, đại thụ chung quanh liền nhao nhao cúi cành xuống, đông kéo tây ném, đem những cành non kia lúc trước cây quỷ chủ động bẻ ra đều lôi qua, chồng đến bên cạnh cây mà Lô Ác Ác vừa mới cất kĩ, ân cần cực kì.
Không chỉ có như thế, thân chính cây quỷ rất có nhãn lực cũng dịch chuyển lấy rễ cây tới, một chỗ chạc cây khá gần bên trên tán cây đã thúc đẩy mọc ra một nhánh cành non, cẩn thận từng li từng tí hướng Lô Ác Ác quơ quơ. Thân cây còn cong xuống, hai đầu rễ cây cùng mấy đầu cành dựng thành cái thang ngả xuống bên chân Lô Ác Ác, đợi cậu đến đi tới bẻ cành non.
"Đều... Cho ngươi... Muốn... Bao nhiêu... Đều có... Tạ ơn... Ngươi... Cứu ta... Về sau... Ta...Sẽ... Không... Quất ngươi... Ngươi... Thật... Lợi hại..."
Ấp a ấp úng nghẹn ra một đoạn lời nói lớn như thế, tư duy cây quỷ đều nhanh thắt lại một cục, có thể làm cho nó ra dạng này, có thể thấy được ân cứu mạng lần này của Lô Đại vương đối với nó mà nói nặng bao nhiêu. Giờ khắc này trong mắt cây nó, Lô Đại vương chính là chú gà lợi hại nhất uy vũ nhất khắp trên trời dưới đất.
Đáng tiếc thứ nhất không có dị năng kia của Dove, Lô Ác Ác cũng nghe không hiểu thụ ngữ cây quỷ, thứ hai, xem như có thể nghe hiểu, lấy tính tình nóng nảy Lô Ác Ác không chờ nổi. Cho nên thấy cành non đều đã chuyển xong, việc của mình xong, Lô Ác Ác liền vung móng hướng phía Sở Tịch chạy tới.
Để lại cây quỷ một cây còn đứng ở kia, phấp phới cành lá, hướng về khoảng không phía trước mà đung đưa cành lá theo nhịp sóng ý thức của mình.
Động tác Sở Tịch cũng rất gọn gàng, đem chỗ bị trứng trùng dịch nhờn dính vào đều quây lại, đại thụ chung quanh cũng rất phối hợp, nhao nhao rút rễ cây lui về sau, vốn cũng vì cảm thấy e ngại những túi trùng này mà trống ra một vòng lớn, lúc này khu vực trống càng lớn hơn, nơi phạm vi năm cây số đều trống không.
Thời điểm Lô Ác Ác chạy tới, Sở Tịch đã đem trứng trùng dịch nhờn gom lại một chỗ đốt trụi, trong không khí tràn ngập một mùi tanh tưởi khét lẹt. Tầng túi da mềm bên ngoài túi trùng kia mặt dù không sợ nước lửa, đao thương bất nhập, nhưng bên trong những thứ này tràn đầy trứng trùng cùng dịch nhờn lại cực kì yếu ớt, giống xăng dễ cháy, một mồi lửa đi qua, vậy mà ngắn ngủi mấy giây liền đốt thành một đám tro đen.
"A, đó là cái gì hả?" Thấy Sở Tịch đang từ một đống bọc lấy túi da tro đen bên trong gẩy gẩy ra một khối tinh thể kì quái, Lô Ác Ác cũng tiến tới, đầy mắt đều là hiếu kì.
Sở Tịch dùng nhánh cây lột đi tro đen, lộ ra bên trong tinh thể vàng sẫm, chẳng qua chỉ lớn có mẩu móng tay như vậy, trong suốt sáng long lanh, nhìn qua rất khó tưởng tượng từ bên trong túi trùng đen xám đào ra. Anh đem khối tinh thể vàng tối nhặt lên, trong suốt sạch sẽ đưa cho Lô Ác Ác nhìn, giải thích: "Đây là tinh thể trùng (aka trùng tinh =)))), những túi trùng phần lớn đều đã được thai nghén đầy đủ rồi, bên trong cũng đã kết ra tinh thể."
Ngại hình dáng này phải chăm chú nhìn một khối đồ vật nhỏ như vậy không tiện, Lô Ác Ác dứt khoát thoáng một cái lắc người biến về hình người, đưa tay bốc lên tinh thể nhỏ trong lòng bàn tay Sở Tịch, phản ứng đầu tiên là ngẩng đầu hỏi Sở Tịch: "Có thể ăn hông?"
Nhìn qua có chút giống sữa ong chúa ngưng kết thành, dáng vẻ rất dụ người, Lô Đại vương đột nhiên rất muốn liếm một ngụm nếm thử.
"Có thể ăn." Sở Tịch biết cậu sẽ hỏi như vậy, vô tình dập tắt du͙ƈ vọиɠ muốn liếm một ngụm nếm thử: "Nhưng hương vị rất khó ăn. Chẳng qua trùng tinh là lực sinh mệnh ngưng kết thành kết tinh, ăn đối với thân thể có lợi, em ăn một chút cũng tốt." Dừng một chút, anh sửa sang lại suy nghĩ, tiếp tục giải thích cho Lô Ác Ác: "Bên trong đầu ta có ghi chép có quan hệ với thứ này, là đồ tốt khó có được, có thể chế tạo ra một loại thuốc kích phát tiềm năng gen người."
Cách điều chế thuốc này đến từ một nơi cũng là hệ thống dị năng văn minh cấp 6, bởi vì nó giá trị nên bị xem như quà tặng hiến cho một Lĩnh chủ của trung vực trong chư giới bách vực của Thiên Công Tinh, về sau qua tay nhiều người bị Thiên Cơ Tử đoạt được, thu vào bên trong Thiên Cơ quyết, hiện tại toàn bộ Thiên Cơ quyết bao hàm toàn diện đều chứa trong đại não Sở Tịch, anh muốn tìm toig tài liệu liên quan chẳng qua là chuyện một ý nghĩ trong đầu.
Đừng nhìn bộ dáng Sở Tịch hiện tại bình tĩnh ung dung như vậy, khi anh phát hiện thứ này, ngay sau đó linh quang lóe lên thì bắt đầu tìm kiếm tài liệu liên quan trong đầu, nhịp tim cũng có chút dồn dập. Mà khi tìm tới phần lấy tinh thể trùng làm vật liệu điều chế thuốc, anh dựa vào lực ý chí mạnh mẽ, mới có thể làm cho mình không lộ ra nét mặt mừng rỡ như điên.
Cái gọi là kích phát tiềm năng gen, chính là dị năng, mà loại thuốc này chỗ mạnh nhất có thể kích phát dị năng chính trong người, mà lại không có bất kì tác dụng phụ nào. Cho dù là đứa nhỏ vừa ra đời hay là người già gần hết sinh mệnh, bất kì một người bình thường nào dùng một phần thuốc dạng này về sao, đều có thể trở thành dị năng giả, cùng dị năng giả trời sinh thức tỉnh không có gì khác nhau.
Thứ này có ý nghĩa gì, mỗi một người ở Hoa minh đều có thể tưởng tượng ra được. Chỉ là tinh hệ Thâm Lam Hoa minh đăng kí ghi chép nhân khẩu một lấy con số khổng lồ hàng tỉ làm đơn vị, mà những người này đa số là người bình thường, tỉ lệ thức tỉnh trở thành dị năng giả cực kì nhỏ.
Nhưng nghe xong Sở Tịch nói khó ăn, Lô Ác Ác liền lập tức ỉu xìu, đối với thứ này cũng mất đi hứng thú, cầm tinh thể màu vàng sẫm trên tay nhét lại trong tay Sở Tịch, gương mặt ghét bỏ.
Đồ ăn không ngon như vậy mà bề ngoài một bộ dáng ăn ngon, quả thực là tội ác tày trời!
HẾT CHƯƠNG 69
*********