Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê

Chương 61




Edit: Mỡ Mỡ

Chương 61:

"Ác Ác, ta dẫn em đi một nơi khác." Sở Tịch mang theo Lô Ác Ác, quay người quẹo vào một con đường khác.

Lô Ác Ác cũng bị anh cắp riết thành quen, tự mình điều chỉnh tư thế cho thoải mái chút, lảo đảo hỏi: "Đi đâu á? Có ăn ngon hơm?"

Lúc trước sảng khoái đánh một trận, Lô đại vương lại đói bụng nữa, nếu không thì sao mà nhìn hồ nước người ta thành nồi canh dương xỉ thơm ngon.

Sở Tịch nhíu nhíu mày, duỗi tay tới bụng Lô Ác Ác mà xoa bóp, Lô Ác Ác lập tức rất phối hợp mà dâng cái bụng nhỏ của mình lên, mặc dù bây giờ là hình người nên không thấy được, bất quá tỉ mỉ sờ sờ vẫn có thể thấy được bụng lép kẹp òi đó!

"Đi, ta trước tiên dẫn em đi ăn." Mới vừa định mang Lô Ác Ác đi xem khoang trung tâm của Thương Lam, ngay lập tức Sở Tịch thay đổi chủ ý, động ý niệm một chút, ra lệnh cho hệ thống trí tuệ nhân tạo của phi thuyền, đường vốn dẫn đến khoang trung tâm thoáng một cái thay đổi thành đường đến phòng ăn.

Trời đất bao la, đều không sánh bằng cái bụng đói meo của Lô Ác Ác, để Ác Ác đói bụng, là một trong những chuyện không thể khoan dung của Sở Tịch.

Vừa nghe mình được mang đi ăn, Lô Ác Ác ngay lập tức tỉnh táo phấn chấn, ôm lấy cánh tay của Sở Tịch đang xoa nhẹ bụng mình cánh tay kia mà không buông tay, ngửa đầu mặt mong đợi hỏi anh: "Nơi này có một đống đồ ăn ngon đúng không? Có thịt rồng hông?"

"... Không có." Sở Tịch mặt than.

"Vậy thịt phượng hoàng?" Lô Ác Ác hơi thất vọng tí tẹo, tiếp tục hỏi.

"Không có." Sở Tịch tiếp tục đơ mặt.

"Vậy thịt kì lân thì sao?" Hai thứ muốn ăn nhất đều không có, Lô Ác Ác rất thất vọng, chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi.

"Không có." Bản mặt than của Sở Tịch có chút sắp tan vỡ, thực đơn của Lô Ác Ác có chút quá hung tàn rồi đó.

"Đều không có à, vậy thì linh chi ngàn năm, nhân sâm vạn năm, cửu diệp chu quả, bát trọng kim liên cũng được rồi." Lô Ác Ác bày ra bộ dáng miễn cưỡng tạm chấp nhận, mặc dù đại vương ta thích ăn thịt nhất, nhưng lâu lâu ăn chay thanh đạm cũng không đến nỗi tệ.

Nghĩ như vậy, Lô Ác Ác đắc ý khen mình một câu: "Ta rất dễ nuôi, không kén chọn chút nào hết á."

Lô đại vương chào hàng mình dễ nuôi không kén chọn, vợ có thể chiếm được phải quý trọng nhiều mới đúng.

Đột nhiên lại rất muốn đánh Lô Ác Ác thì làm sao bây giờ? Sở Tịch theo tâm tình mà rút tay ra, vỗ lên mông Lô Ác Ác một cái, bất đắc dĩ nói: "Đều không có, chỉ có cá trắng thuận tay mò được khi rút cạn nước trong hồ linh dịch, có ăn hay không?"

Lô Ác Ác trợn tròn cặp mắt, cái mặt mê mang nhìn Sở Tịch, không phải là Thương Lam đến từ Thiên Công Tinh sao? Thiên Cơ Tử đại ca lợi hại như vậy, lúc trước còn cùng mình nói rằng cái gì nào rồng nào phượng nào thần thú các thứ đều có trên bàn ăn, cái gì mà nhân sâm vạn năm nà, cửu diệp chu quả nà, kỳ trân gì đó ăn như cải trắng, vậy sao một chút thức ăn ngon cũng không lưu lại Thương Lam dợ?

Ó —— Thiên Cơ Tử đại ca nhất định là ba xạo, Lô đại vương anh minh cơ trí vậy mà bị lừa rồi!

Bất quá cho dù vỡ mộng, Lô Ác Ác cũng ngay lập tức theo bản năng đáp một tiếng: "Ăn!"

Vừa nhìn dáng dấp kia của cậu cùng ánh mắt tức giận bất bình, liền biết trong lòng cậu đang loạn chuyển tâm tư gì, Sở Tịch không chút do dự mà tiếp tục bôi đen Thiên Cơ Tử trong ấn tượng của Lô Ác Ác: "Trong Thương Lam trống rỗng, không có thứ gì. Sư phụ chỉ để lại một bảo giáp trong này cho ta, còn có một bộ công pháp tu luyện, những thứ khác đều không có để lại, càng không có những nguyên liệu nấu ăn mà em muốn ăn."

Cơ hội tốt có thể làm cho thiện cảm của Lô Ác Ác dành cho vị Thiên Cơ Tử đại ca kia giảm nhiều như vậy, Sở Tịch làm sao có thể bỏ qua. Đối với vị sư phụ kí danh Thiên Cơ Tử này Sở Tịch đương nhiên là cảm ơn trong tâm khảm, còn trong lòng Lô Ác Ác , chỉ cần nhớ tới một mình anh là đủ rồi.

Tâm tư xoay một cái, Sở Tịch lại dùng giọng điệu tự trách nói rằng: "Ác Ác, xin lỗi, không thể cho em thịt rồng thịt phượng thịt kì lân..."

Vừa nói khóe miệng Sở Tịch cũng ngoéo lên một chút, thực đơn này của Lô Ác Ác, sao mà không lên trời đây.

Lô Ác Ác làm sao biết phần "Dụng tâm hiểm ác" này của "vợ" mình, vừa nghe Sở Tịch tự trách liền đau lòng không chịu được, dỗ dành mà víu Sở Tịch cánh tay an ủi anh: "Không ăn! Không ăn! Mấy thứ đó ta đều không thích ăn, ta chỉ muốn ăn cá anh làm! Không không không, chỉ cần là anh làm ta đều thích ăn!"

Nhìn đi, Lô đại vương săn sóc chu đáo thế, mới không phải là gà hư sẽ làm khó vợ bắt nạt vợ!

Bất quá chờ Sở Tịch làm xong cá bưng lên, Lô Ác Ác liền trợn tròn mắt.

Một cái bàn thật lớn, trong mấy cái mâm to to nhỏ nhỏ, chứa các loại các dạng cá, cá hấp, cá nấu canh, cá chiên xù, cá xối mỡ, lẩu cá cay, đầu cá trắng hầm tiêu...

Bởi vì nhà bếp ở đây không dùng loại tủ bếp để chứa gia vị dụng cụ các thứ, mà có thể dựa theo suy nghĩ của mình mà cung cấp đồ làm bếp, Sở Tịch lần này rốt cục có thể tùy tâm sở dục (thoải mái theo ý mình) phát huy tài nấu nướng của mình, dùng loại cá vốn sinh trưởng trong hồ linh dịch nên thịt ngon hơn làm ra một bàn tiệc toàn ngư yến cho Lô Ác Ác.

Trên bàn món lẩu cá cay nóng hổi mà bốc hơi nóng, hương cay thơm nức mũi, khiến người ta không kềm nổi nước bọt. Một mâm cá hấp thơm lừng non mềm, một "sợi"* hương dai dẳng xuyên thẳng vào mũi, chắc cũng phải chừng nửa mét. Một chồng thịt cá chiên thơm ngon xếp lên nhau trong thố, hai mặt đều được chiên vàng óng ánh xốp giòn, mùi thơm bay tứ tán khắp nơi, chỉ nhìn thôi đã có thể tưởng tượng cắn một cái thì mùi vị tuyệt diệu đến cỡ nào...

*Mỡ: chỗ này chữ "sợi" là tui dùng để giúp mọi người có thể dễ hình dung, chứ nguyên văn thật hơi mơ hồ. Tui áp dụng biện pháp nghệ thuật luôn đó =))

Lô Ác Ác bị Sở Tịch xách đến ngồi vào ghế dựa cao, mũi hít khịt khịt liên tục, con ngươi chăm chú vào bàn ăn trước mặt cũng không xoay chuyển, nếu như không phải sợ mất mặt trước mặt vợ mà phải ngậm chặt miệng, nói không chừng nước bọt có thể chảy dài ba thước.

Thơm, ngon ghê á! Thoạt nhìn trông thật ngon miệng nha!

Trách sao vợ bận rộn hồi lâu trong bếp, hơn nữa còn không cho mình đi theo vào hỗ trợ, thì ra làm một đống đồ ăn ngon vậy, sợ mình ăn vụng, Lô Ác Ác nuốt nước miếng, đại vương ta mới không ăn vụng đâu.

Cũng không biết là ai mới hồi trước đây, Sở Tịch nướng thịt phía trước, cậu ở phía sau bốc nhóm từng miếng từng miếng, chờ tới khi bưng lên bàn ăn cơm một cái chân hươu nướng còn trơ trọi một khúc xương to tổ bố.

"Sao bất động rồi, Ác Ác?" Sở Tịch cũng không hề ngồi xuống, mà là đứng bên cạnh Lô Ác Ác, cúi người nhìn cậu, Lô Ác Ác bây giờ là hình người, cánh tay cẳng chân nhỏ nhắn này không là gì so với bàn ăn lớn đại này, anh đứng một bên gắp thức ăn cho cậu.

Về phần mình, chờ Lô Ác Ác ăn xong thì tùy tiện ăn một chút là được rồi. Đối với Sở Tịch mà nói, thức ăn ngon mang lại cho anh cảm giác lạc thú kém xa quá trình làm ra thức ăn ngon, mà anh hưởng thụ nhất một chuyện, đó là cho Lô Ác Ác ăn no.

Tuy rằng xưa nay đều không nói ra, thế nhưng mỗi lần xem Lô Ác Ác ăn hết đồ ăn mình phí tâm tư làm ra, yêu thích khăn cổ, gùi và các loại đồ chơi nhỏ mình làm, đáy lòng Sơt Tịch căng đầy hạnh phúc.

"Ssss......" Lô Ác Ác há mồm ra, mới vừa muốn nói chuyện, một ngụm nước chảy dài, cậu vội vã hút lại, sau đó ngậm kín miệng, tha thiết mong chờ ngửa đầu nhìn Sở Tịch, đôi mắt đen láy long lanh gấp đến độ ươn ướt.

"Không dùng được bộ đồ ăn này phải không?" Sở Tịch khẽ cau mày, nhìn cái thìa và dao nĩa trong tay Lô Ác Ác, bên kia còn có một đôi đũa, hỏi: "Nơi em sống trước kia dùng bộ đồ ăn thế nào, miêu tả cho ta một chút, ta đi nhà bếp tìm dụng cụ làm cho em một bộ mà dùng."

Lô Ác Ác dùng sức lắc đầu, cầm đũa hoa tay múa chân với Sở Tịch, trước đây cậu thấy đệ tử nhập môn Thái Trạch Sơn dùng cái này, lúc đó hiếu kỳ theo người ta học , dùng chân gà mà vẫn có thể dùng lưu loát.

Nhưng mà có một vấn đề còn lớn hơn việc dùng đũa bày ở trước mắt, đó chính là Lô đại vương cậu không ăn cá á!

Lô Ác Ác vốn sợ nước nên từ nhỏ đã tránh nước tránh các sinh vật trong nước xa xa, một lần cậu lén ăn vụng một miếng cá nướng mà người nuôi gà vốn chuẩn bị cho Phong Lan đạo trưởng sư huynh của y, kết quả là bị xương cá mắc lại cổ họng, khi đó cậu vẫn là một con gà nhỏ mập mạp tu luyện chưa hóa hình được, tự mình dùng vuốt mò mẫm móc lung tung xương ra từ trong cổ họng, suýt chút nữa tự dằn vặt mình đến chết rồi.

Lần kia may mà nguời nuôi gà phát hiện đúng lúc, nhét vào cho cậu một đống linh đan diệu dược làm cho xương tan ra mới bảo vệ được cổ họng cậu. Kết quả chính là lần đó sau khi thương lành bị người nuôi gà đánh cho một trận no đòn, đeo lên cổ một tấm mộc bài ghi "Gà đần" treo lên cây thị chúng nửa canh giờ (1 tiếng), Lô Ác Ác tức giận tha ổ nhỏ của mình rời nhà trốn đi, sau khi bị túm trở về thì tuyệt thực nửa ngày để kháng nghị.

(Mỡ: tui mợt với 2 thầy trò con gà này ghê, chiều -> hư -> đánh đòn -> đi bụi -> bị túm về -> giận -> chiều tiếp!)

Sau đó việc này bị Phong Lan đạo trưởng biết, Lô Ác Ác lại bị đập một trận, bởi vì người nuôi gà lập lời thề từ nay không bao giờ làm cá nướng nữa.

Chuyện này để lại bóng ma tâm lý cho Lô Ác Ác, đặc biệt là cái đau vì xương cá mắc trong họng rút thế nào cũng không ra và nghiêm phạt bị treo lên cây thị chúng đúng nửa canh giờ, quả thực là ác mộng tuổi ấu thơ của Lô Ác Ác.

Cho nên bây giờ nhìn một bàn đầy cá, Lô Ác Ác thèm ăn đến khó chịu, nhưng không dám động.

"Sở Tịch —— ó cục —— ó cục ——" dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, Lô Ác Ác níu ống tay áo Sở Tịch, mắt nhìn anh trông mong, nhìn lại một bàn lớn toàn cá một chút, mềm mại mà kêu, "Ó cục —— ta sợ —— sợ xương đâm —— "

Sở Tịch lúc này mới phản ứng được, không thể xem Lô Ác Ác như một người hay một con gà bình thường, có một số việc rõ ràng nên hiểu rõ, Lô Ác Ác cố tình sẽ không, một số thời khắc rõ ràng không thể, Lô Ác Ác lại cố tình ngoài dự đoán mọi người, nói chung là không thể dùng lẽ thường áp dụng trên người Lô Ác Ác.

Nhìn bộ dáng tội nghiệp của Lô Ác Ác vốn thèm ăn nhưng không dám động , Sở Tịch không khỏi ảo não từ sâu đáy lòng vì mình đã không chu đáo, đối với Lô Ác Ác dụng tâm chưa đủ, lại còn cho là tên cật hóa này chỉ cần có gì đó để ăn là bỏ bụng hết, chưa hề nghĩ tới Lô Ác Ác không sợ trời không sợ đất sẽ sợ xương cá nhỏ.

Anh bất đắc dĩ câu khóe môi, vuốt vuốt mái tóc mềm của Lô Ác Ác, giọng nói trầm thấp từ tính tràn đầy sự cưng chiều: "Là ta sơ sót, em ăn đi, đừng sợ, ta sẽ lần xương ra giúp em."

Lúc nói chuyện, anh đã động tay gắp một đũa cá nấu canh lại, thả ở trong mâm trước mặt mình, tay linh hoạt động mấy cái, múa đũa như bay, trong vòng vài nhịp hít thở đã xử lí sạch sẽ thịt cá trắng ngần trong mâm. Sở Tịch lựa xương không chỉ nhanh, mà còn không phá hoại hình ảnh, quả thực có thể dùng vui tai vui mắt để hình dung.

Thường ngày là một người đàn ông lạnh lung nghiêm túc, giờ khắc này mặt mày ôn nhu dùng ngón tay thon dài vốn quen múa đao lựa xương, chăm chú mà dụng tâm, trông đặc biệt hấp dẫn.

"Nhìn xem, không có xương, Ác Ác, có thể yên tâm mà ăn rồi." Cho Lô Ác ÁC nhìn kiểm tra một lần xem không có một cọng xương nào còn sót lại, Sở Tịch mới đem khối cá này đặt vào trong bát Lô Ác Ác, căn dặn cậu: "Ăn từ từ, cẩn thận nóng."

"Ý! Ăn ngon ghê!" Gắp miếng cá lên cắn một miếng, hai mắt Lô Ác Ác tỏa ánh sáng, thịt cá thơm ngon cay cay vừa vào miệng liền tan ra, nửa miếng cá bị cắn rồi nuốt xuống mỹ vị vô cùng, ngoài miệng còn nửa miếng, cậu hấp tấp mà đứng lên, rướn cái cổ sát vào Sở Tịch, hàm hồ nói: "Nhanh, anh cũng ăn đi, ăn ngon lắm!"

Sở Tịch sững sờ bên kia, nhìn chằm chằm đôi mắt đen lay láy sáng lấp lánh của thiếu niên, não vốn luôn thanh tĩnh bỗng chốc nổ ầm ầm, vành tai bỗng đỏ lự lên, cả người đều cứng ngắc, bắp thịt trên tay căng cứng, y như bị chuột rút không cách nào nâng lên nổi, định như lúc thường mà đẩy Lô Ác Ác ra, một câu "Ác Ác, đừng nghịch" cũng kẹt lại trong cổ họng.

"Ăn nhanh lên! Cắn một miếng nhé!" (Chỗ này Mỡ chém, hơi mơ hồ)

HẾT CHƯƠNG 61

********

Mỡ: có ai giống tui tới khi mà Ác Ác nhớ về kỉ niệm với người nuôi gà cũng là thầy của mình thì thấy cưng vô cùng ko? Thầy bé cưng bé muốn chết, mà hư quá phải dạy thoi, bị đòn là đi bụi =)))