Edit: Mỡ Mỡ
Chương 55:
Sở Tịch vừa lên tiếng, Oreo vốn đang đứng trước bàn thí nghiệm mới phát hiện phía sau không biết từ lúc nào lòi ra thêm hai người, đột nhiên quay người, giang hai cánh tay bảo vệ chiếc hộp nuôi cấy trên mặt bàn.
"Oreo Thánh Sư, vãn bối Sở Tịch, đến từ quân đội Hoa Minh." Sở Tịch lôi kéo Lô Ác Ác lui về phía sau hai bước, chào Oreo bằng lễ nghi quân đội, giới thiệu sơ lược thân phận mình, cũng không nói ra quân hàm hay những thứ linh tinh khác.
Oreo khoát tay áo một cái, giơ tay gãi gãi đầu tóc ngắn rối như tơ vò của mình, không yên lòng nói: "Tôi chẳng cần biết cậu là ai, cũng không quan tâm cậu đến từ đâu, đi nhanh đi, đừng quấy rầy tôi làm thí nghiệm."
"Ngài không hỏi một chút chúng tôi làm sao đi vào nơi này được ư ?" Sở Tịch tóm chặt Lô Ác Ác đang cầm Định Mạch châu đang muốn xông lên, cốt để cho cậu khổng phải bởi vì tính tình nôn nóng mà mạo phạm Oreo, "Hơn nữa, ngài không muốn biết nơi này đến tột cùng là ở đâu sao?"
"Không có hứng thú."
Nói xong, Oreo liền cau mày, giơ tay vạch một cái với người trước mặt, đang muốn dùng ý niệm khống chế không gian đuổi hai người Sở Tịch và Lô Ác Ác bọn họ ra ngoài, đột nhiên sắc mặt biến sắc. Bởi vì y phát hiện, bản thân mình lại mất đi khống chế với không gian xung quanh.
Lúc trước lúc ở bên ngoài, Sở Tịch đã cùng Thương Lẫm thực hiện việc trao quyền hạn, anh bây giờ chính là chủ nhân của đại trận này, đương nhiên cũng chủ nhân của vô số ảo cảnh nơi này. Anh đã đoạt quyền khống chế không gian, Oreo đương nhiên không có cách nào vẫn như trước mà tùy ý khống chế không gian này.
Oreo nhìn về phía Sở Tịch, sắc mặt khó coi, đôi mày thanh tú nhăn lại, lạnh giọng hỏi: "Cậu có mục đích gì, nói thẳng đi."
Nghe y dùng ngữ khí không khách khí với Sở Tịch Lô Ác Ác mất hứng, khuôn mặt nhỏ nhắn căng ra, mũi chân mài mài trên đất, rục rà rục rịch bày ra tư thái khiêu khích —— vợ yêu tốt như vậy , Lô đại vương ta đây cũng không nỡ bắt nạt, làm sao có thể để cho người khác khi dễ được!
Sở Tịch sớm đã nghe đến tính tình cổ quái của Oreo, xuất phát từ sự kính trọng đối với y, vẫn như trước mà cung kính nói: "Nơi này là một không gian ảo cảnh, cũng không phải thế giới chân thực, ngài đã bị vây ở chỗ này ba mươi năm, ở Hoa Minh ..."
"Tôi biết đây là một ảo cảnh." Cắt lời Sở Tịch, trên gương mặt thanh tú của Oreo đã thể hiện ra thần sắc không nhịn được nữa, giọng cũng có chút nôn nóng rồi: "Nếu như cậu là tới tìm tôi, e rằng đã tốn không công, tôi sẽ không rời khỏi đây. Cậu đi đi, tôi phải tiếp tục làm nghiên cứu của tôi, đừng quấy rầy tôi."
Nói xong, y quay người nhìn về phía hộp nuôi cấy trên bàn thí nghiệm, vừa nhìn xong, thần sắc thay đổi nhanh chóng, tức giận rít gào lên lên: "Làm sao có thể! Tôi khổ cực bồi dưỡng ra cỏ hình lam kính TYL12 sao lại có thể bị héo được chứ!
Chỉ thấy đóa hoa màu xanh lam của một loài thực vật xanh biếc trong hộp nuôi cấy héo tàn, rễ cây màu lam đậm cũng đã hoàn toàn khô héo, cả cây thực vật không có một chút hơi thở sự sống. Mà nhìn biểu tình cùng phản ứng của Oreo, thật giống như chết không phải là một cây thực vật trong hộp nuôi cấy, mà là đứa con của y.
Trong nháy mắt, Oreo nguyên bản như anh trai nhà bên lại hoàn toàn biến thành người khác, hai con mắt lạnh như băng nhìn về phía Sở Tịch. Y ưỡn thẳng lưng, giơ tay sửa sang lại vạt áo, cả người khí thế đột nhiên biến đổi, cả người tản mát ra một khí tức làm người ta run rẩy ngột ngạt đến mức kinh người, khiến người ta cũng không dám hoài nghi một chút nào về người đứng ở đây có phải là dị năng sư thánh cảnh uy danh hiển hách hay không.
"Ngài cần phải rất rõ ràng, nơi này hết thảy đều là giả ." Sở Tịch không nhúc nhích chút nào, mặt lạnh nghiêm mặt, tiếp tục từ tốn nói: "Ngài ở đây chỉ tồn tại dưới dạng một ý thức thể, một khi rời khỏi không gian này sẽ triệt để tiêu tan, mà tôi là tới cứu ngài."
"A, cứu ta?" Oreo nhếch môi cười lạnh, so với lúc trước như hai người khác nhau, hất cằm, dùng ánh mắt kiêu ngạo mà liếc nhìn Sở Tịch hai người bọn họ, so với giọng nói trong trẻo trầm thấp từ tính vừa nãy thì bây giờ trong giọng nói mang đầy sự xem thường: "Chỉ bằng ngươi một tên võ giả tông sư cảnh cấp 8, cũng dám nói? Há, còn thằng nhóc này nữa, lớn lên trông thật đáng yêu, nhưng đáng tiếc là bộ dáng gà luộc yếu ớt, có thể làm gì? Nhá, còn trừng ta, là muốn lại cắn ta à ? Ha ha."
(Mỡ: lúc nãy tui để Oreo xưng "tôi" vì còn thân thiện, nay xưng "ta" vì đang bật mode chảnh chó!)
Bằng ánh mắt của một vị thánh cảnh dị năng sư, tự nhiên có thể nhìn ra thực lực và cảnh giới bây giờ của Sở Tịch, Sở Tịch cũng không dựa vào quyền hạn mà che giấu thực lực của mình. Bất quá bởi vì hoàn toàn khác nhau, cho dù là thánh cảnh dị năng sư, cũng không có cách nào liếc mắt một cái nhìn ra Lô Ác Ác tên yêu quái ngoại lai này rốt cuộc có cảnh giới gì.
Lời nói của Oreo vừa thốt ra, thần sắc Sở Tịch cũng thay đổi, mặt âm trầm, ánh mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm Oreo, không khách khí nữa: "Ông thật sự không muốn đi?"
Dựa vào tình trạng Oreo bây giờ, chỉ cần Sở Tịch ở bên ngoài cưỡng ép đóng không gian ảo cảnh này, đuổi ý thức thể của y ra ngoài, tại thế giới hiện thực không còn thân thể, ý thức của y sống không qua chốc lát sẽ tiêu tan, thời điểm đó chỉ cần y không muốn chết, sẽ muốn xin Sở Tịch cứu y.
Chỉ có điều bởi vì đối Oreo kính trọng, Sở Tịch mới có thể quyết định mang theo Lô Ác Ác vào, khách khí khuyên y cùng mình cùng đi.
Bất quá sau khi Oreo đối với Lô Ác Ác nhìn bằng ánh mắt và nói ra những lời như thế, Sở Tịch cảm thấy được có một đoạn dây cung trong đầu mình đứt một cái bụp, anh căn bản không cần thiết khách khí với y, trực tiếp động thủ là được, chờ ý thức chuẩn bị hoàn toàn tiêu tán, anh cũng không tin Oreo không thể cầu mình cứu mạng.
"Muốn để ta đi với ngươi, được thôi." Oreo hắc hóa version cười đến độ tùy ý ngông cuồng, ánh mắt vẫn băng lãnh như vực sâu, giọng nói trầm thấp mà âm lãnh: "Đến đánh cho ta phục rồi tính, hai người các ngươi —— "
"Ta nói này cứ trực tiếp đem cái tên này đánh ngất xỉu rồi nhét vào trong hạt châu hông được sao!"
Lúc này giọng Lô Ác Ác đánh gãy lời nói của Oreo, theo đó chính là âm thanh áo bào tung bay và tiếng xé gió . Nếu không phải Sở Tịch vẫn luôn ấn lại, Lô Ác Ác đã sớm nhào tới, bây giờ nghe Oreo vừa nói như thế, nhất thời nhiệt huyết tuôn trào, chỉ một cái đã thoát ra khỏi tay Sở Tịch.
Một bóng hình sặc sỡ nhanh như tia chớp bay nhào hướng đến Oreo, rõ ràng thân hình nhỏ gầy, lúc hành động lại mang theo khí thế như vạn quân thần tốc. Ánh mắt cợt nhả của Oreo đột nhiên ngưng lại, bắp thịt cả người căng thẳng, giơ ngang cánh tay đỡ lấy cú đấm đập tới trước mặt.
"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!"
Một nguồn sức mạnh trùng kích vào, Oreo lui về phía sau ba bước, mỗi một bước rơi xuống đất đều là ầm ầm vang vọng, mặt đất chịu lực chấn mạnh mẽ cũng bị rung nhẹ.
Lô Ác Ác vặn người lượn vòng, ép sát theo, một cước đá vào cổ y, trong miệng lại phát ra một tiếng ồ lên ngạc nhiên, không nghĩ tới người trước mắt này lại có thể tiếp một đấm xuất toàn lực của mình.
Cánh tay không bị để lại dấu vết nhưng lại tê dại, Oreo điên cuồng cười một tiếng, ánh mắt chợt thấy Lô Ác Ác bay đến tập kích đùi phải mình, trở tay hoành chưởng thành đao, chém thẳng vào yết hầu Lô Ác Ác, quát lên: "Thằng nhóc sức mạnh không nhỏ! Có chút thú vị!"
Một phen so chiêu qua lại, đôi con ngươi đen láy của Lô Ác ác càng ngày càng sáng, cả người đều tràn ra một luồng chiến ý càng lúc càng cao vút. Đây là lần đầu tiên cậu đối chiến với một dị năng sư thánh cảnh, còn là hệ sức mạnh, sức mạnh của đối phương so với Lô Ác Ác còn muốn lớn hơn, nếu như không phải võ kỹ của Lô Ác Ác cao hơn một bậc thì đã sớm rơi vào hạ phong, điều này làm cho chiến ý trong lồng ngực Lô Ác Ác vốn có thiên tính hiếu chiến càng ngày càng nồng.
"Ó —— "
Rốt cục, lúc bị chưởng đao của Oreo bức lui, Lô Ác Ác lăn một vòng, biến trở về nguyên thú hình
Nhìn thấy một con gà hoa mơ cao ba mét xuất hiện ở trước mắt, đồng thời dùng thế như vạn quân nhào tới đập mình, Oreo chỉ là kinh ngạc một tiếng, cũng không có bất kì một sự sững sờ nào, lao tới nghênh đón, quyền cước mang theo kình phong ác liệt, lúc cắt qua không khí tạo ra từng tiếng rít sắc bén.
Trong chớp mắt, hai người liền đụng vào nhau, qua mấy trăm chiêu. Hai vuốt Lô Ác Ác như đao, bay lộn nhào lên không trung, hướng mỏ mổ về phía hai mắt Oreo, Oreo không lùi mà tiến tới, y như kẻ điên mà cứng đối cứng với cậu, liều mạng để móng vuốt sắc bén xé rách một đường ngay bụng, một quyền mạnh mẽ đảo hướng vào phần bụng có lông tơ mềm mại che lấp của Lô Ác Ác.
Sở Tịch đứng một bên xem cuộc chiến của Lô Ác Ác mà rùng mình, ngay lập tức muốn vận dụng quyền hạn đem Lô Ác Ác cùng Oreo hai người cưỡng ép ngăn lại, anh bỏ mặc Lô Ác Ác cùng đối phương chém gϊếŧ, là bởi vì biết đến tính cách hiếu chiến của Lô Ác Ác, đã sớm nhịn gần chết, hiện tại hiếm thấy có cơ hội tới đây mà đánh nhau một trận sảng khoái, anh không nỡ lòng gạt bỏ hứng thú của Lô Ác Ác, mà trông bộ dạng Lô Ác Ác quả thật cũng là phấn khởi cực kì.
Nhưng điều này không có nghĩa là anh có thể khoan nhượng việc Lô Ác Ác bị thương thật sự. Bởi vì là khi Thương Lẫm mở ra cửa vào ảo cảnh, hai người tiến vào không gian ảo cảnh không chỉ là ý thức, mà ngay cả thân thể thực cũng vào được, mà coi như chỉ là ý thức, Sở Tịch không thể vào lúc này cứ để Oreo thật sự thương tổn Lô Ác Ác.
Lúc này, đã thấy thân hình Lô Ác Ác thoắt một cái, một chú gà sặc sỡ ngay lập tức biến thành hai chú, nắm đấm của Oreo đánh một cái vào bụng của chú gà lớn, lại trực tiếp xuyên vào, từ trong không khí chỉ truyền đến tiếng rít.
Vồ hụt rồi!
Oreo lập tức ý thức được mình bị lừa rồi, thuận thế lăn một vòng trên đất né tránh, thế nhưng phía sau lưng vẫn truyền đến một cơn đau. Phốc, tiếng động vuốt sắc đâm vào da thịt chói tai vang lên, dưới một vuốt của Lô Ác Ác, dường như xé Oreo thành hai nửa từ sau lưng.
Cho dù là ý thức thể, nhưng trong không gian ảo cảnh này, hết thảy cũng không khác lắm so với hiện thực, thân thể Oreo cũng vậy, phía sau lưng tuôn trào máu tươi, xương sống bị một móng vuốt xé rách, nằm trên mặt đất, trong nháy mắt mất đi năng lực hoạt động.
"Ó —— "
Một móng vuốt Lô Ác Ác giẫm ở trên người y, bung hai cánh giật giũ giũ lông vũ, ngẩng đầu ưỡn ngực, ngửa mặt lên trời gáy vang một tiếng, khí thế rực lửa, tuyên cáo chính mình đạt thắng lợi, lập tức liền quay đầu nhìn về phía Sở Tịch, một đôi mắt sục sôi chiến ý chưa rút đi lửa đỏ sặc sỡ.
Nhìn Lô Ác Ác như vậy, thần hồn Sở Tịch bị khuấy động không thôi, hít sâu một hơi mới ổn định tâm thần, nhanh chân đi lại, một tay nắm một cánh Lô Ác Ác, một cái tay khác lại vuốt ve phần lông cổ của Lô Ác Ác mà trên đó bị dính máu, tiếng nói trầm thấp mà khàn khàn: "Ác Ác, ta Ác Ác..."
Vợ êu lại nhõng nhẽo, ai bảo Lô đại vương ta cứ uy vũ hùng tráng như thế chớ, ngày hôm nay biểu hiện tốt như vậy, quay về phải ăn thêm hai cái đùi heo nướng mật ong, vợ khẳng định cũng sẽ đồng ý, à, nếu không đồng ý, ăn thêm một cái cũng được!
"Này... Đừng đạp ta..." Oreo nằm một đống trên đất rêи ɾỉ một tiếng, âm thanh khôi phục sự trong trẻo như lúc đầu, hừ hừ : "Ta muốn chết... nhanh cho một vuốt đi ai dô..."
Lô Ác Ác nghe tiếng mà nhìn lại, lúc này mới nhớ tới chính mình sau khi chiến đấu lại quá phấn khởi, quên mất chừng mực, hình như muốn đưa cái tên định thu làm đàn em này vào chỗ chết nhanh hơn thì phải.
May là đây là ảo cảnh, người này cũng là ý thức thể, bằng không lỡ đánh chết người thật thì nguy to
HẾT CHƯƠNG 55.