Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê

Chương 33




Chương 33:

Edit: Mỡ Mỡ

Chú chim lớn đen thui nằm trên đất vốn đã tỉnh rồi, nhưng bởi vì bị Lô Ác Ác ấn lại nên động đậy không nổi, chỉ có thể giãy dụa đành đạch. Đột nhiên nghe có người gọi tên mình, hơn nữa còn là giọng nói quen thuộc, thân thể hắn cứng đờ một chút rồi sau đó càng kích động hơn nữa, liều mạng giãy dụa vặn vẹo nghoéo đều sang hướng âm thanh phát ra mà nhìn.

Đứng ngay trước mắt là một thiếu niên thon gầy đẹp đẽ, mặc một bộ trường bào cách cổ ngũ thải ban lan, mái tóc dài sặc sỡ được cột cao, thiệt tình đúng là quá chói mắt, cả người đều phảng phất tỏa ra khí thế. Thị lực chú chim đen thui cực kì nhạy cảm, chỉ vì một cái nhìn này, hắn cảm thấy trước mắt sắp hóa thành năm màu mất rồi.

Lần đầu tiên thấy hình người Lô Ác Ác như thế cực kì chấn động, thật sự là một lời khó nói hết.

Sở Tịch đi lại xách Lô Ác Ác lên, trầm giọng nói: "Thương Lẫm, mi đi xử lý con mồi khác trước đi."

"Ờ hở."

Cái giọng ồm ồm đáp một tiếng, Thương Lẫm ôm một con hươu lớn tìm chỗ lột da lấy máu.

Trong nháy mắt thấy Sở Tịch, lông chim trên cả người con chim đen tuyền kia run lên, hai dòng nước mắt ào ào tuôn như suối, nhỏ xuống đất tí tách tí tách vang vọng khắp nơi, Lô Ác Ác sợ hết hồn, lôi cánh tay Sở Tịch kéo lui về sau, mở to cặp mắt mà kêu lên: "Cái tên này sao khóc rồi hả trời?"

"Ác Ác, em ở bên cạnh chờ ta một chút."

Sở Tịch thở dài, bước đến kiểm tra thương thế trên người con chim kia và hỏi: "Vệ Long, thế nào? Còn biến về được không?"

Con chim lớn đen thui vẫn còn khóc bù lu bù loa kia gật gật, run rẩy cả người, từng giọt nước mắt to như hạt châu theo động tác gật đầu mà vung vãi khắp nơi, làm cho Lô Ác Ác đứng một bên nhìn mà cũng cạn lời rùng mình một cái.

Lần đầu tiên thấy một con chim khóc ra nông nỗi như vậy, thật là làm cho "chim giới" mất mặt!

Dưới cái nhìn khinh bỉ của Lô đại vương, con chim to lớn độc một sắc đen hóa thành một anh chàng cao ráo gầy gò, cả người chật vật, quân phục màu xám bạc bị rách vài lỗ, trên người còn có vết máu chưa khô, ngồi đó mà thút thít lau nước mắt.

Biết cái thằng này có điểm yếu chính là tuyến lệ phát triển hơi năng nổ chút xíu, Sở Tịch cũng không nói năng gì, hành động gọn gàng dứt khoát giúp cầm máu tại những vết thương lớn trên người cậu ta, vừa băng bó vừa ra lệnh: "Trước hết nói chuyện gì xảy ra cái đã."

"Tướng, tướng quân!" Vệ Long hít hít nước mũi, chỉ có nước mắt là chưa hút lại được, nhưng tâm tình cũng đã ổn định lại, thẳng lưng đáp lời: "Đội cận vệ nhận lệnh đến đây cứu viện ngài!"

"Nhận lệnh cứu viện?" Ánh mắt Sở Tịch không dao động, thấp giọng hỏi: "Nhận lệnh của ai?"

Do phản xạ có điều kiện mà Vệ Long lập tức bò dậy, nghiêm trang lưu loát báo cáo: "Báo cáo tướng quân, nhận lệnh từ Đoạn lão nguyên soái!"

Thần kinh căng như dây đàn của Sở Tịch thoáng thả lỏng, nếu như nói trong Hoa minh còn ai có khả năng giúp bản thân mình lật lại án, cũng chỉ có người nắm quyền tiền nhiệm của quân bộ Đoạn Hoành Giang Đoạn lão nguyên soái thôi. Mà Đoạn lão nguyên soái là tiền bối dìu dắt Sở Tịch, hai người mặc dù không có danh thầy trò, nhưng lại có tình thầy trò, Đoạn Giang đa pháp trước kia anh luyện chính là tuyệt kỹ thành danh của Đoạn lão nguyên soái.

Có điều hai năm trước khi xảy ra chuyện của Sở Tịch, việc tu hành võ đạo của Đoạn lão nguyên soái rơi vào bình cảnh, cuối cùng quyết định theo cùng hạm đội của liên minh Zambia đi đến tinh vực giao lưu học tập, đã từ lâu không có tin tức truyền về. Nếu như khi trước Đoạn lão nguyên soái còn tọa trấn quân đội ở tinh cầu trung ương, lúc Sở Tịch đeo trên lưng cái tội phản quốc cũng sẽ không lựa chọn chống cự rồi liều mạng chạy trốn.

Nghị viện và Sở gia muốn chặn miệng lưỡi dân chúng, muốn tóm Sở Tịch lại và đẩy lên tòa án binh nhận bản án, sau đó danh chính ngôn thuận mà dìm chết anh, lén lút động tay động chân để anh ngay cả một câu biện bạch cho chính bản thân mình cũng nói không ra. Nếu như có Đoạn lão nguyên soái, không ai dám chơi trò ném đá giấu tay với anh, nhưng nhằm ngay lúc tin tức về lão nguyên soái không có một chút nào, Sở Tịch quay lại hành tinh trung ương thì chỉ có một con đường chết.

"Sở Tịch?" Lô Ác Ác từ phía sau vỗ cái bốp lên lưng Sở Tịch, mang anh từ trong trầm tư thức tỉnh lại hỏi: "Anh ta là ai dợ?"

Một tia tối tăm vừa nổi lên trong lòng Sở Tịch nháy mắt bị đánh tan đi, không chút biến sắc liếc xuống chỗ eo bị vỗ một cái rõ đau, rồi giải thích với Lô Ác Ác: "Đây là Vệ Long, đội viên đội cận vệ dưới trướng ta, nhận lệnh đến tìm ta."

"Anh ta gọi anh là tướng quân? Tới tìm anh làm chi? Muốn mang anh đi hả? Anh muốn đi với anh ta sao?" Lô Ác Ác tự lẩm bẩm trong lòng, ngực không hiểu sao bị đè nén cực độ, còn có một chút hốt hoảng.

Sở Tịch rõ ràng là vợ của Lô đại vương, hổng phải là tướng quân gì gì đó, cũng sẽ hông chạy đi với người khác!

Nhìn Lô Ác Ác nhìn Vệ Long với ánh mắt không mấy thiện cảm, Sở Tịch không biết là cậu đã não bổ linh tinh đến lạc ra ngoài tinh hệ luôn rồi, còn tưởng rằng cậu không thích cái dáng vẻ nước mắt nước mũi tèm lem của Vệ Long. Vì để cho Lô Ác Ác có ấn tượng tốt với đội cận vệ của mình, Sở Tịch không thể không mở miệng giải thích, cứu lại hình tượng thảm hại của Vệ Long một phen: " Vệ Long là dị năng giả phỏng thú hệ, hình thú chính là Hắc Linh điêu, điểm thiếu hụt trời sinh chính là tuyến lệ phát triển thái quá, tâm trạng có chút gợn sóng là rơi lệ ngay."

Vệ Long một bên còn bận rộn lau nước mắt cũng không ngừng giải thích: "Tướng quân nói không sai, đây là phản ứng sinh lý của tôi, hoàn toàn không có cách nào khống chế được." Thật ra anh ta bị hiểu lầm nhiều rồi nên cũng thành quen, đã sớm luyện thành một kẻ có tuyệt kỹ không coi ai ra gì mà chảy nước mắt.

Lô Ác Ác lại đặt chú ý trên ba chữ "Hắc Linh điêu" Sở Tịch vừa thốt ra, một con chim to lớn màu đen, một thân lông vũ đen tuyền, móng vuốt màu vàng, biến thành hình người gầy nhom như bộ xương, không sai, tên này chính là cái tên chết tiệt mà Sở Tịch từng khen hắn hơn mình ngay trước mặt mình.

Phi phi phi, ai có thể có khí thế hơn so với đại vương ta chớ, cái con chim đen thui này hóa ra là một tên quỷ khóc nhè!

Lô Ác Ác ngẩng đầu ưỡn ngực, cho dù chiều cao không đủ để nhìn xuống đối phương, cậu cũng hếch cao cằm dùng ánh mắt khinh bỉ người ta, từ trong mũi hừ một tiếng: "Quỷ khóc nhè!"

Con nhà ai, mà hung dữ vậy? Vệ Long xụ mặt, trong nháy mắt kích động, đôi mắt chuẩn bị ngưng chảy nước thì nhất thời lại tuôn ra như suối. Anh ta một tay lau nước mắt, một tay bịt vết thương, nhìn về phía Sở Tịch bằng một ánh mắt tràn đầy nghi vấn, ngại ảnh hưởng hình tượng Sở thiếu tướng xây dựng, không dám trực tiếp mở miệng hỏi.

"Ác Ác, đừng nghịch." Sở Tịch nhấn cái cằm sắp nghểnh cao lên ngang với trời xuống, nguyên nhân khiển trách của anh cũng không phải do cậu không lễ phép, mà sợ cậu tự làm gãy cổ mình mất. Ngẩng đầu cao như vậy, không thấy mỏi cổ hả?

(Mỡ: má ơi....anh chiều em nó quá thể rồi đó!!)

Cổ Lô Ác Ác không xót, mà trong lòng thì chua lét xót xa*, lay mở tay Sở Tịch, nhÌn chằm chằm Vệ Long mà nghiến răng nghiến lợi. Vợ lại vì người khác mà la mình hở, chờ cái tên quỷ khóc nhè này lành thương, mình nhất định đấu với hắn một trận, một cuộc đấu giữa hai người đàn ông, đánh hắn một trận ra trò! Đến lúc đó cũng không ai nói là đại vương ta bắt nạt người bệnh rồi!

* Chỗ này tác giả chơi chữ xíu: toan (chua xót, mỏi), cho nên chỗ cái cổ cũng là toan (mỏi) và trong lòng cũng là toan (chua = ghen)

Vệ Long không hiểu sao cảm thấy lạnh sống lưng, tóc gáy dựng ngược, nước mắt lại ào ào tuôn rơi.

Sở Tịch cũng không nghĩ đến Lô đại vương vẫn nhớ kỹ hai câu khen ngợi mà mình thuận miệng nói qua, vuốt tóc cậu hòng thuận mao dỗ dành, nói với Vệ Long: "Em ấy là Lô Ác Ác, bất ngờ lưu lạc đến hành tinh này, là một dị năng giả phỏng thú hệ cấp bảy."

Sở Tịch không định nói toạc ra thân phận thực của Lô Ác Ác cho bất kì người nào, hiện giờ trên người anh và Lô Ác Ác cả hai có rất nhiều bí mật kinh thiên động địa, tiết lộ ra ngoài thì hậu quả e rằng khó lường, có thể tín nhiệm chỉ có hai người lẫn nhau. Vì lẽ đó anh đã sớm nghĩ ra một thân phận thay thế cho Lô Ác Ác, một dị năng giả phỏng thú hệ cường đại, hình thú chính là một chú gà trống hoa mơ to lớn, vừa vặn có thể che giấu thân phận kê yêu từ thế giới khác đến của Lô Ác Ác.

Mới nhỏ vậy mà là dị năng giả cấp bảy rồi hả? Nghe Sở Tịch giới thiệu như vậy, ánh mắt Vệ Long nhìn về phía Lô Ác Ác nhất thời tràn đầy kính nể, một thiếu niên choai choai, mà lại là một dị năng giả thiên tài tương lai xán lạn nhưng lại lưu lạc đến cái hành tinh RH4 thế này, không trách thẩm mỹ và tính khí có hơi chút quai quái.

Hết cách rồi, bề ngoài thiếu niên đẹp đẽ thon gầy của Lô Ác Ác thiệt là lừa tình quá thể, dù là ai nhìn thấy hai người đi chung đều cũng sẽ nghĩ Sở Tịch cứu cậu từ trong miệng thú ra, mà không phải là cậu một mình quật ngã con T – Rex cướp Sở Tịch về ổ.

"Ngồi xuống trước đã." Nhìn ra Vệ Long đang hiểu lầm nhưng Sở Tịch cũng không giải thích, mà là trầm giọng hỏi: "Chuyện của Ác Ác không vội, Vệ Long, trước tiên báo cáo tình hình cho tôi."

"Vâng, tướng quân!" Vệ Long có thương trên đùi lập lức đoan chính ngồi xuống, eo lưng thẳng tắp, hai mắt đẫm lệ ròng ròng mà báo cáo: "Sau khi ngài có chuyện, phó chỉ...Cơ Thừa Hi toàn quyền tiếp quản quân đoàn Huy Diệu, đội cận vệ thì dẫn theo hạm đội một dứt khoát rời khỏi hành tinh trụ sở. Nhận được tin tức ngài ở trên hành tinh RH4, đội trưởng Al ngay lập tức mang chúng tôi chạy đến, đã khống chế được trạm không gian hệ hành tinh Ngân Huy, chuẩn bị nghĩ cách đi tìm ngài."

Lúc nhắc đến Cơ Thừa Hi, nước mắt Vệ Long càng dữ dằn hơn nữa, trên gương mặt gầy gò tuấn tú lại mang vẻ hung thần ác sát, nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: "Cơ Thừa Hi xúi giục xách động một quân đoàn binh sĩ, tạo áp lực với nghị viện, quân đội phái hạm đội bốn tới bắt chúng tôi. Đội cận vệ đều quyết tâm theo tướng quân, mạng còn không thèm, sao có khả năng sợ hãi những kẻ phản bội?"

Lô Ác Ác ở một bên dỏng tai lên nghe, nhìn dáng vẻ kia của Vệ Long, cậu quyết định khoan hãy đánh hắn ta, Lô đại vương mới xem thường việc bắt nạt cái tên quỷ khóc nhè vừa nói vừa khóc chít chit.

"Không nghĩ đến sau đó là đến Sở gia ra tay, phái một quân đoàn dị năng dòng chính đến...." Vệ Long trông gầy như rễ cây, nhưng giọng lại khá lớn, miệng lưỡi cũng rất trơn tru lưu loát, sinh động kể về trận chiến giữa đội cận vệ và quân đoàn dị năng dòng chính Sở gia y như thật.

Sở Tịch lạnh mặt, vừa định mở miệng khiển trách anh ta để y không phải phí lời mà nói ngay vào chính đề, lại nghe Lô Ác Ác một bên xen mồm vào cuống cuồng thúc giục: "Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?"

Không biết từ lúc nào thì Lô Ác Ác đã ngồi chồm hổm cạnh Vệ Long, hai tay nắm thành nắm đấm, nghe chuyện mà mặt mày căng thẳng tập trung cao độ, đôi mắt lúc nào cũng trợn tròn lên. Nhìn cái đức hạnh kia, lời chưa kịp ra khỏi miệng thì Sở Tịch lại nuốt vào, im lặng mặc kệ Vệ Long ở đó bốc phét bung nóc.

"Cứ như vậy, đội cận vệ chúng ta 199 người, kiên trì ròng rã bốn tiếng." Hiếm thấy có cổ động viên, Vệ Long cũng rất phấn khởi, tâm tình kích động thì lại không khống chế được tuyến lệ hoạt động, vừa lau nước mắt vừa nói, trong lúc kích động còn chụp một cái lên cái đùi không bị thương của mình: "Ôi, cuối cùng trạm không gian vẫn bị đánh chiếm!"

Lô Ác Ác cũng ăn theo mà đấm một đấm mạnh mẽ xuống đất, nổi giận đùng đùng: "Quá ghê tởm! Nếu đổi thành ta, xem xem ta có đánh cho bọn họ răng rụng đầy đất không!"

"Anh bạn nhỏ, khá lắm! Có cốt khí!" Vệ Long bật ngón cái với Lô Ác Ác, nước mắt kéo dài như mì sợi trên khuôn mặt vui mừng. Anh ta thật sự là quá kích động, không ai chịu được tật xấu nói chuyện kích động là khóc của y, mỗi lần vẫy tay một cái là người ta chạy mất dạng, đã vậy từ nhỏ anh ta đã có tật lảm nhảm tào lao, nói đến đây phải rơi một giọt nước mắt chua xót.

Sẵn tiện nói, thật ra Vệ Long trước khi tham gia quân ngũ có lý tưởng trở thành một nhà diễn thuyết nổi tiếng Hoa minh.

"Hừ, ai là anh em với mi, quỷ khóc nhè." Cái gì gọi là trở mặt vô tình, chính là như Lô đại vương thể hiện, mới vừa như cùng chơi thuốc lắc mà căm phẫn sục sôi, lúc này nghe xong câu chuyện đặc sắc, ngay lập tức lại hất cái cằm nhỏ tinh tế lên, ngón tay chọt chọt khôi giáp tinh mà nói: "Các người quá yếu, ngay cả tiểu lâu la còn đánh không lại, đàn em của ta còn lợi hại hơn các người!"

Quả nhiên, vợ vẫn là phải dựa vào đại vương ta bảo vệ mới được!

Lúc nói chuyện, khóe mắt Lô Ác Ác còn trộm nhìn bên Sở Tịch, chờ Sở Tịch bị mình làm cho mê đảo, sau đó lại đây dâng lên sự ái mộ mà vuốt vuốt lông, rồi vỗ ngực đảm bảo sẽ không bị tên quỷ khóc nhè cùng với cái đội cận vệ gì gì kia cướp đi.

Mà chiến giáp Thương Lẫm bị điểm danh lại cùm cụp cùm cụp nghiêng đầu qua chỗ khác, giọng trầm trầm mà đáp một tiếng: "Ờ."

Rốt cục cũng nhìn được chính diện Thương Lẫm, Vệ Long hết hồn suýt chút nữa nhảy dựng lên, cũng không cố xoắn xuýt đi đến trước mắt thiếu niên có bao nhiêu gợi đòn kia, trừng mắt nhìn hai lỗ thủng đen sì sì của nó, nước mắt lại tuôn trào mãnh liệt: "Tự nó động đó hả? Bên trong không có ai?"

Lúc thoát thân bị một ám côn đánh ngất kéo đi, Vệ Long cũng không kịp nhìn rõ thứ tập kích mình là cái thứ chi, chỉ mơ hồ nhìn thấy dáng người. Sau khi tỉnh dậy thì thấy Sở thiếu tướng vốn là mục tiêu tìm kiếm của mình xuất hiện trước mắt, mà cái người tập kích nhìn quen mắt kia vẫn đưa lưng về phía này, chỉ để lại một bóng lưng cao to cường tráng, vì lẽ đó Vệ Long vẫn cho rằng người nọ là thuộc hạ bị tướng quân thu phục ở nơi này, cũng giống như thiếu niên dị năng giả Lô Ác Ác này.

Vạn lần không nghĩ đến, cái này vốn không phải là 'người ta' a!

"Nó gọi là Thương Lẫm, là một cơ giáp thuộc loại trí năng kiểu mới chưa được công bố." Sở Tịch túm Lô Ác Ác đang ngồi chồm hổm trên đất lên, tiện tay sửa lại áo choàng cho cậu, không giải thích cặn kẽ cho Vệ Long mà mặt lạnh nói: "Cậu nói tiếp, tiếp theo xảy ra chuyện gì, nói trọng điểm."

"Vâng, tướng quân!" Ý thức được cơ giáp hình người này hẳn là dính dáng đến một số cơ mật,Vệ Long ngay lập tức thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, người cũng chỉnh đốn lại, không hề đánh trống lảng mà nghiêm mặt nói: "Sau khi bị bắt, chúng tôi cũng không bị giải về hành tinh trung ương, tại hành tinh trung ương truyền đến tin tức Đoạn lão nguyên soái trở về. Có Đoạn lão nguyên soái tọa trấn, nghị viện cũng không dám quá kiêu ngạo, đội cận vệ được thả ra."

"Cơ Thừa Hi tung ra tin tức nói tướng quân ngài bị phế tinh thần lực, trở thành một kẻ tàn phế, không thể còn sống được. Thế nhưng chúng tôi ai cũng không tin, cũng không chịu từ bỏ hy vọng ngài còn sống." Nói đến đây, biểu hiện của Vệ Long càng thêm trầm trọng, lau nước mắt rồi nói tiếp: "Bởi vì tình huống của hành tinh RH4 đặc biệt, đội cận vệ đổ bộ lên hành tinh RH4 đều là những dị năng giả cao cấp, dẫn đội chính là đội trưởng Al, đội phó Motar dẫn nhóm không phải dị năng giả ở lại trạm không gian chờ tin tức. Không nghĩ đến vừa đến tầng khí quyển đã xảy ra chuyện bất ngờ, phi thuyền mất kiểm soát rơi thẳng xuống, cơ giáp, đồ điện tử máy móc tất cả đều không phản ứng, may mà chúng tôi là dị năng giả, về mặt thực lực hao tổn không nhiều."

Tình hình giống như mình gặp lúc trước, Sở Tịch nhíu mày, bảy dị năng giả cao cấp của đội cận vệ đều từ cấp sáu trở lên, Al là dị năng giả hệ kim cấp bảy thì càng là một tên có lực công kích mạnh nhất, một đội ngũ như vậy, cho dù có gặp phải con T – Rex cũng không phải không có sức chống đỡ lại, lại càng không nên biến thành Vệ Long với dáng vẻ chật vật thế này. Anh đè lại Lô Ác Ác đang rục rà rục rịch mà hỏi: "Mọi người sau đó gặp chuyện gì?"

"Chúng tôi xui tận mạng, gặp phải một trận động đất mạnh, thú khổng lồ chạy trốn tạo thành thú triều kinh khủng, bởi vì trong dị năng giả phỏng thú hệ chỉ có tôi là loài chim, bọn họ lại chạy trên đất liền, tôi bay trên trời thế là bị tách ra. Thú triều qua đi, tôi một mình tìm kiếm tung tích của những người khác, không biết làm sao lại chọc phải một đám chim kì quái, sau đó bị rượt theo không tha..."

Vệ Long chỉ chỉ con chim khổng lồ đã bị Thương Lẫm kéo qua một bên nhổ lông, giải thích: "Chính là thứ đó, một thân lông vũ xanh đỏ, đầu mặt trông như quỷ, tôi gọi chúng nó là chim mặt quỷ."

"Hóa ra là thú triều, trách sao lúc trước trong khay của ta xuất hiện không ít cự thú chưa từng thấy trước đây." Lô Ác Ác giãy dụa ra khỏi cánh tay Sở Tịch chui đầu ra, hướng Thương Lẫm bên kia mà la lên: "Chim lớn như vậy một mình ta có thể chơi cả một tổ, đàn em của ta cũng có thể, tiểu đệ, ngươi nói có đúng hay không?"

"Ờ." Theo âm thanh mà Thương Lẫm xoay đầu 360 độ, tay vẫn tiếp tục động tác nhổ lông chim, rất thành thật nói rằng: "Tôi ở trên đường thấy cái đám chim khổng lồ loạn thành một cục, tiện tay đánh ngất vài con mang về ăn."

Sự chú ý của Lô Ác Ác bị hấp dẫn, nhìn chằm chằm con chim khổng lồ to mọng, đăm chiêu: "Con chim này nhìn rất mập, nên làm gì đó ngon ngon, nướng hay hầm đây?"

Nói xong, còn đeo trên người Sở Tịch phóng ra một ánh mắt xấu xa.

HẾT CHƯƠNG 33.

Mỡ: tui tự thấy tác giả có bug, lúc trước nói đao pháp của Sở Tịch là từ bên mẹ, nay lại nói thành từ ông nguyên soái. Mà thôi kệ đi, trọng điểm là có học được rồi =)))

*********

Mỡ: tui chưa thi xong đâu, mà tại rảnh được tí tranh thủ làm, ai dè....má ơi chương này dài gấp đôi bình thường OTL. Có hai chuyện muốn tâm sự:

1. Tui mới bắt cóc được một bạn vốn là reader nay thành editor chung với tui bộ này, tui chỉ việc beta lại chương bạn ấy edit. Tung hoa vỗ tay chào mừng bạn ý nào, từ chương 35 là màn ra mắt của bạn ấy nhá!!!

2. Tui vừa phát hiện một chuyện cực vui, trên trang truyenfun.com xuất hiện bộ này, mà thật tình là tui cũng đoán được có ngày bị bưng đi nên tui cũng lười quan tâm, nhưng mà có cần copy không chọn lọc đến nỗi copy luôn cái phần "KHÔNG PHẢI CHƯƠNG MỚI" vốn là thông báo tui off 1 thời gian trên truyenwiki1.com không vậy hả trời? Mọi người yên tâm là tui vẫn sẽ tiếp tục edit, trên wordpress cũng sẽ không khóa, cùng lắm là set pass vui vui vài chương vậy (tui cũng lười set pass lắm nên cũng chưa chắc). Tui chỉ có thể nói: CẠN LỜI....