Chương 53 sinh khí
“Ca, anh còn đang tìm hắn sao?” Lục Vân Sơ nghiêng đầu hỏi.
Phương Vân Kiệt chua xót cười cười, “Sao lại không tìm! Ta thích hắn a!”
Lục Vân Sơ: “……” Thích người ta mà suốt ngày khi dễ người ta.
“Đáng tiếc, biển người mênh mông, một chút tin tức đều không có.” Phương Vân Kiệt cười khổ nói.
Lục Vân Sơ nhìn bộ dạng chán nản của Phương Vân Kiệt, an ủi nói: “Ca, anh đừng vội, có duyên sẽ tự gặp lại.”
Phương Vân Kiệt lắc đầu, “Nói dễ hơn làm!” Đường Tuyên chỉ cần đổi cái thân phận trốn đến tinh cầu lạc hậu nào đó, dù hắn có bản lĩnh thông thiên, cũng không làm gì được.
“Kỳ thật, Đường Tuyên kia tư sắc cũng chẳng ra gì, ca ca, hắn không đáng để anh nhớ mãi không quên như vậy.”
Phương Vân Kiệt lắc đầu, nói: “Hắn khác.”
Phương Vân Kiệt kiều chân, nói: “Hắn là người đầu tiên muốn gϊếŧ ta.”
Lục Vân Sơ bất đắc dĩ mà lắc đầu, nói: “Ca, tin tưởng em đi, người muốn gϊếŧ anh rất nhiều, Đường Tuyên tuyệt đối không phải người duy nhất.” có cả ngàn người muốn gϊếŧ
đại ca nhà mình ấy chứ.
Phương Vân Kiệt: “……”
Lục Vân Sơ nhìn Phương Vân Kiệt, thầm nghĩ: lão ca tính tình cũng thật kỳ quái, chẳng những ở trên giường thích đánh người, còn thích người muốn gϊếŧ mình.
Mấy người muốn sống muốn chết quấn lấy lão ca, nếu để họ biết cách nhanh nhất để khiến lão ca yêu họ là ám sát lão ca, không biết lão ca có bị ám sát cả ngày hay không.
“Những kẻ đó không có hương vị như Đường Tuyên!” Phương Vân Kiệt vuốt cằm, trên mặt tràn đầy dư vị.
Lục Vân Sơ: “……” lão ca chẳng những có chứng ngược đãi, còn có chứng chịu ngược.
Đường Tuyên hận lão ca muốn chết, không cần nghĩ cũng biết, Đường Tuyên sẽ dùng ánh mắt gì nhìn lão ca nhà cậu.
……
Tần Duệ nổi giận đùng đùng đi vào phòng huấn luyện, đám người Lý Lập Tiệp nhìn Tần Duệ tức giận bừng bừng, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
“Đại ca, Lục thiếu lại không cho anh sắc mặt?” Tiếu Trạch Dương nhìn Tần Duệ khó coi sắc mặt nói.
Tần Duệ rầu rĩ nói: “Hắn bị ma quỷ ám ảnh, thích một tên cầm thú.”
Lý Lập Tiệp: “……”
Tần Duệ vén tay áo lên, ánh mắt hung tợn nhìn qua mấy người Lý Lập Tiệp, “Đã lâu không có luận bàn, các ngươi ai tới cùng ta luyện tập.”
“Ta tới, ta tới.” Tiếu Trạch Dương đứng dậy.
Lý Lập Tiệp tràn đầy thương hại mà nhìn Tiếu Trạch Dương, thầm nghĩ: tên ngốc Tiếu Trạch Dương này, ngày thường cùng lão đại luận bàn có thể nhanh chóng nhận ra khuyết điểm của mình, đề cao thực lực, nhưng tình huống hiện tại không giống, vừa nhìn liền biết lão đại đang nổi nóng! Lúc này cùng lão đại luận bàn, chính là đi làm bao cát a!”
Lý Lập Tiệp nhìn Tiếu Trạch Dương trở thành bao cát, đánh lăn qua lăn lại, nhịn không được lo lắng cho vận mệnh của chính mình.
Tần Duệ nhìn Tiếu Trạch Dương ngã xuống đất không dậy nổi, ngẩng đầu nhìn đám người Lý Lập Tiệp, nói: “Các ngươi cùng lên đi.”
Lý Lập Tiệp cười khổ một chút, thầm nghĩ: “Quả nhiên không tránh được à!”
Tần Duệ đem đám người Tạ Đào đều đánh thành đầu heo, mới chịu dừng lại.
“Đại ca, xảy ra chuyện gì a!” Tiếu Trạch Dương mặt mũi bầm dập, đối mặt với Tần Duệ hỏi.
Tần Duệ sắc mặt xám xịt nói: “Phương Vân Kiệt là tên cặn bã, hắn là cái tên cuồng ngược đãi……”
Lý Lập Tiệp nhìn Tần Duệ, nói: “Phải không? Không nghe nói a!”
Tần Duệ cau mày, Phương Vân Kiệt thế lực lớn, đủ hào phóng, cho nên đa số tình huống đều là ngươi tình ta nguyện, những người từng lên giường với Phương Vân Kiệt cũng sẽ không để lộ ra ngoài.
“Việc này Lục thiếu biết không?” Chu Hằng hỏi.
“Ta có nói cho hắn, hắn nói ta xen vào việc người khác, còn nói ta tiêu tiền loạn.” Tần Duệ nói.
Tiếu Trạch Dương ngẩng lên đầu, nói: “Đại ca, ta nghe nói anh bỏ ra 300 triệu để điều tra phần tư liệu kia! Anh đúng là tiêu tiền loạn a!”
Tần Duệ hung hăng trừng mắt nhìn Tiếu Trạch Dương.
Tiếu Trạch Dương rụt rụt cổ, xoa xoa cánh tay đau nhức, lui về phía sau vài bước.
Bên kia sợ bị Phương Vân Kiệt trả thù, tài liệu vốn dĩ không muốn bán cho hắn, là hắn trả số tiền lớn, đối phương mới chịu không được dụ hoặc, mới bán cho hắn.
Lục Vân Sơ đến tột cùng là đang nghĩ cái gì, vì tiền, đối phương có là loại người gì, em ấy hoàn toàn không để bụng sao?
Tần Duệ đánh một quyền lên bia ngắm, đem bia ngắm đánh thành chia năm xẻ bảy.
Tiếu Trạch Dương nhìn mảnh vỡ bia ngắm, xoa xoa cái mũi, thầm nghĩ: “Thực lực của Tần Duệ càng ngày càng cường, bia ngắm cứng như vậy cũng bị đập nát.”
“Lão đại, không bằng anh lên chiến trường mô phỏng đi, bên kia dễ tìm đối thủ hơn đó.” Lý Lập Tiệp đề nghị nói.
Tần Duệ gật đầu, nói: “Cũng được.”
Tiếu Trạch Dương nhìn bóng dáng Tần Duệ rời đi, nói: “Hôm nay lão đại xuống tay thật nặng à!”
Đám người Lý Lập Tiệp tràn đầy bất đắc dĩ mà nhìn Tiếu Trạch Dương, tên ngốc Tiếu Trạch Dương này, còn có thể đần độn hơn nữa không a!
..........