Chương 3 cái gọi là đeo bám người giàu có
Lục Vân Sơ đứng trên sân bay, nhìn nhiều hành khách trên phi thuyền được người thân đón đi.
Lục Vân Sơ cười khổ một chút, năm đó khi cậu tới Trung Ương Tinh học tập, cả ngày đều quay quanh Tần Duệ, thế nên ngay cả một người bằng hữu tri tâm cũng không có, thời điểm cậu gặp nạn, một đống người tới xem náo nhiệt, nhưng không có người nào vươn tay giúp đỡ cậu.
Lục Vân Sơ lắc lắc đầu, ngẫm nghĩ lại bản thân lúc trước thật đúng là thất bại a! Cậu đem thời gian đều lãng phí trên người tên hỗn đản Tần Duệ.
Lục Vân Sơ phất tay, gọi một chiếc xe taxi.
“Anh bạn, muốn đi đâu a!” Cho thuê tài xế hỏi.
Lục Vân Sơ nghĩ nghĩ, nói: “Đi cửa hàng bán tinh xe lớn nhất gần đây.”
“Ngài muốn mua xe sao!” Cho thuê tài xế hỏi.
“Vậy đã tính toán mua xe gì chưa!” tài xế tràn đầy tò mò hỏi.
Lục Vân Sơ cười cười, nói: “Tùy tiện mua một cái, có thể lái là được.”
Lục Vân Sơ cau mày, cậu tuy rằng lớn lên ở gia đình bình dân, nhưng chưa từng có lo lắng gì về vì tiền bạc.
Nhưng vì bảo trì điệu thấp, tránh việc bị bắt cóc lần hai, cậu tiêu tiền, rất là “Tiết kiệm”.
Lục Vân Sơ không biết, loại “Tiết kiệm” này, làm cho đám người bên Tần Duệ khinh thường cậu.
Mọi người đều cảm thấy cậu là bị Tần Duệ bao dưỡng.
Đáng giận là tiền Phương gia kiếm được, cậu có lãng phí mấy đời đều tiêu không hết, bởi vì cậu thiếu tâm nhãn, bị người ta cho rằng thích đeo bám người giàu có.
Lục Vân Sơ sờ sờ mặt mình, ở Trung Ương Tinh, người khác đều cảm thấy cậu đeo bám Tần Duệ, ở Vân Thủy Tinh, thì người ta cảm thấy đeo bám đại ca Phương Vân Kiệt, cậu lớn lên giống như bị bao nuôi vậy sao, mà thôi, bao nuôi thì cứ cho là vậy đi.
“Cảm ơn.” Lục Vân Sơ thanh toán tiền rồi bước ra Tinh xe.
“Hoan nghênh quý khách, xin hỏi, ngài có yêu cầu gì, tinh xe chỗ chúng ta chất lượng đều rất tốt, chiếc rẻ nhất có giá 10 triệu tinh tệ……”nữ nhân viên tiêu thụ viên còn cố tình nhấn mạnh ba chữ 10 triệu.
Lục Vân Sơ bất đắc dĩ cười cười, cậu bước vào không quan tâm lắm làm người ta vừa nhìn liền cảm thấy cậu mua không nổi xe.
“Trần thiếu, chiếc xe Ảo Ảnh ngài nhìn trúng kia, sản xuất từ Thủy Vân Tinh, toàn bộ Trung Ương Tinh cũng chỉ có 80 chiếc, giá cả có chút đắt, khoản 50 triệu, nhưng chính là tiền nào của nấy a! Bên cửa hàng chúng tôi đang có hoạt động ưu đãi, nếu tiền trên tay ngài không đủ, có thể xin cho vay, chỉ cần một phần lãi xuất, thực sự rất tiện……” Giám đốc cửa hàng đi theo sau Trần Phú Kiệt đĩnh đạc mà nói.
Lục Vân Sơ nhìn thấy Trần Phú Kiệt, không khỏi nhíu mày, Trần Phú Kiệt là một tên chó săn bên người Tần Duệ, thời điểm cậu cùng Tần Duệ đường mật ngọt ngào, người này lúc nào cũng vây quanh cậu Vân Sơ ca, Vân Sơ ca mà gọi, khi cậu cùng Tần Duệ chia tay, người này lập tức trở mặt châm chọc mỉa mai cậu.
Lục Vân Sơ đã sớm biết, khi cậu trở lại Trung Ương Tinh, sẽ gặp lại người quen, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
“Vân Sơ, thật trùng hợp! Đã lâu không gặp.” Trần Phú Kiệt đem Lục Vân Sơ từ trên xuống dưới đánh giá một phen, cười cười nói.
Trần Phú Kiệt trên mặt tràn đầy tươi cười, nhưng trong đáy mắt lại có vài phần khinh thường.
Lục Vân Sơ nhướng mày, một thân quần áo trên người cậu là mua trên mạng, giá thực rẻ, nhưng mặc vào lại rất thoải mái.
“Vân Sơ, ngươi tới đây mua xe sao? Nhưng nơi này bán xe giá cả thực không rẻ nha!” Trần Phú Kiệt nói.
Lục Vân Sơ gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
“Trần thiếu, ngài biết vị tiên sinh này?” Giám đốc kinh doanh nhìn Lục Vân Sơ nói.
Trần Phú Kiệt nhìn Lục Vân Sơ, nói: “Vị này thân phận cũng không nhỏ, cậu ta cùng Duệ thiếu có quan hệ rất sâu.”
Nghe được lời Trần Phú Kiệt nói, sắc mặt lão bản sắc lập tức trở nên nghiêm túc.
Lục Vân Sơ trong lòng không khỏi cười khổ vài phần, xem ra trong lòng Trần Phú Kiệt, cậu cùng Tần Duệ chia tay, liền chẳng là gì cả.
“Vị tiên sinh này, ngài có cái gì yêu cầu không?” giám đốc kinh doanh hỏi.
“Chiếc Không Ảnh trong Ảnh hệ liệt, nơi này có không?” Lục Vân Sơ hỏi.
Trần Phú Kiệt nhíu mày, đuổi theo giám đốc kinh doanh phía trước hỏi: “Vân Sơ, ngươi hỏi cái này để làm gì, Không Ảnh giá cả cực cao, hơn nữa không cho lái thử, nếu ngươi nghĩ muốn trải nghiệm tư vị chiếc Không Ảnh một chút, sợ là phải thất vọng rồi.” chiếc Ảo Ảnh trị giá 55 triệu, Không Ảnh trị giá đến ba trăm triệu.
“ Không Ảnh còn một chiếc.” Giám đốc kinh doanh nói.
“Hết bao nhiêu tinh tệ?” Lục Vân Sơ hỏi.
“Ba trăm hai mươi triệu.”
“Quẹt thẻ đi.” Lục Vân Sơ nói.
Trần Phú Kiệt ngây tức khắc ngẩn cả người, “Vân Sơ, ngươi từ đâu có nhiều tinh tệ như vậy!”
Lục Vân Sơ hào phóng cười cười, đôi mắt có chút hơi lạnh, “Ngươi yên tâm đi, không phải do ta trộm hay cướp tới đâu, ta tìm được bạn trai mới, anh ấy rất có tiền.” Dù sao hình tượng cậu đeo bám người giàu đều đã khắc sâu vào lòng đám người này rồi, nên cứ cho họ muốn nghĩ sao thì nghĩ đi.