Tinh Tế Chi Thượng Tướng Phu Nhân Thị Hắc Hộ

Chương 300: Giao Dịch






“Các ngươi là kẻ nào, tới nơi này có mục đích gì?” Mấy ông già được bọn trẻ con dẫn dắt tới tìm bọn họ, trong miệng thình lình nói ra ngôn ngữ bình thường.
Lộ Lê chú ý trong làng không có thanh niên trai tráng, không biết là đúng lúc không ở đây, hay là có bí mật gì, trả lời: “Không mục đích gì, chỉ đi ngang qua mà thôi, xin hỏi nơi này là chỗ nào?”
Lộ Lê nói theo đúng sự thật, cũng không sợ những người này biết bọn họ là người từ ngoài đến, ở Hồng Hạt tinh số 1 mà cần dùng cơ giáp mới có thể đi quanh bên ngoài, cũng cũng chỉ có người từ ngoài đến.
“Nơi này là Mỏm Hồng Nham, chẳng lẽ các người lại là bên ngoài tới, à mà tính thời gian cũng đến lúc rồi.” Ông lão râu tóc bạc trắng trả lời.
Mọi người nghĩ đến tấm bản đồ kia, đúng là có Mỏm Hồng Nham, nhưng đại khái chưa tìm tòi nghiên cứu đến nơi đây, cho nên bản đồ cũng không kỹ càng tỉ mỉ, chỉ nói đại khái nơi này là Mỏm Hồng Nham.
Không nói chuyện tiếp với đối phương nữa, nhóm Lộ Lê rời đi dưới ánh mắt cảnh giác của bọn họ.
Không ngờ sau đó lại gặp được một bộ lạc nữa, có vẻ họ đang vào nhầm nơi tập trung các bộ lạc ở Hồng Hạt tinh số 1.
Bộ lạc này có kinh tế phát triển hơn nhiều so với cái thứ nhất, trêи người đều mặc quần áo, sạch sẽ tinh tế, ngược lại với bộ lạc đầu tiên, tựa như người văn nhã, bọn họ cũng có người già trẻ con và phụ nữ ở làng trông coi, những người này không giống bộ lạc trước bài xích bọn họ.

“Không ngờ nhanh như vậy một năm nữa lại qua đi, chư vị hẳn là từ bên ngoài tới, hoan nghênh các vị đi vào bộ lạc Tổ Ong của chúng tôi.”
Ông già làm đại biểu gọi là Kiều Hi, gương mặt hiền từ, không ngờ lại chủ động mời họ đến bộ lạc làm khách.
Lộ Lê và Tần Vũ có tâm tư thám thính tin tức từ chỗ bọn họ, nên đồng ý.
Kiều Hi lập tức gọi mấy đứa trẻ con tới dẫn đường, nơi này cách bộ lạc Tổ Ong một đoạn đường, bọn họ không cần đi tới, mà là ngồi trêи lưng dã thú tựa như mãnh hổ, tốc độ rất nhanh, đi bộ cần hơn nửa giờ, nơi này chỉ cần mười phút đã đến.
Biết có khách tới, người trong bộ lạc liên tục chạy ra, đứng ở cách đó không xa nhìn bọn họ chằm chằm.
Kiều Hi gọi người chuẩn bị thức ăn nước uống chiêu đãi bọn họ, ở mùa hè trêи Hồng Hạt tinh số 1, tài nguyên nước đặc biệt khan hiếm, bởi vì nơi này không có mùa đông, bọn họ chỉ có thể trông cậy vào mưa mỗi năm.
Những thứ này cho dù Justin không nói, bọn họ cũng biết, cho nên đối với việc bộ lạc Tổ Ong lấy nước ra chiêu đãi bọn họ, bọn họ đều khá ngạc nhiên.
“Thức ăn nước uống thì không cần đâu, chúng tôi có mang rồi, các ông lưu để bản thân dùng đi.” Lộ Lê cự tuyệt chiêu đãi của bọn họ.
Kiều Hi cũng không kiên trì, cười nói: “Chỉ cần chư vị đừng trách chúng tôi chiêu đãi không chu toàn là được.”
“Sao có thể như vậy, các hạ có thể mời chúng tôi tiến vào bộ lạc Tổ Ong đã đủ rồi.” Lộ Lê cũng cười.
“Các hạ khác với những người trước kia lão đây đã gặp qua.” Kiều Hi nhìn bọn họ, bởi vì nhìn không ra biểu cảm của bọn họ, nên không thể nào phán đoán được suy nghĩ của bọn họ.

Lộ Lê cũng nói, “Mạo muội hỏi một câu, nơi này sao không nhìn thấy thanh niên trai tráng?”
Kiều Hi thở dài, “Việc này nói ra thì rất dài, các vị chắc sẽ thấy rất kỳ quái vì sao chúng tôi lại tiếp nhận các vị, còn đưa các vị tới bộ lạc, thật ra tôi muốn làm một giao dịch với các vị.”
“Giao dịch gì?” Đối phương thẳng thắn cũng khiến bọn họ rất ngạc nhiên.
“Các vị tới nơi này đơn giản chính là muốn tài nguyên ở Hồng Hạt tinh số 1, mấy năm nay chúng tôi cũng góp nhặt không ít, chỉ là không thể sử dụng hết tác dụng của chúng giống như người bên ngoài các vị.

Các vị muốn, chúng tôi có thể cho, nhưng có một thỉnh cầu.” Giữa mày Kiểu Hi tụ lại ưu sầu.
“Thỉnh cầu gì vậy?” Lộ Lê hỏi.
“Hy vọng các vị có thể giúp chúng tôi cứu thanh niên trai tráng của bộ lạc Tổ Ong ra.” Kiều Hi nói tình huống cho bọn họ, “Mỏm Hồng Nham có một mảnh núi non chạy dài không dứt, nơi đó địa thế phức tạp, gập ghềnh lồi lõm, có vài loài sinh vật cỡ lớn sinh sống, rất nguy hiểm.

Ngày thường rất ít người đi tới nơi đó, nhưng hai tháng trước, có đội ngũ của một bộ lạc ngoài ý muốn đi vào nơi đó, ở bên trong phát hiện rất nhiều sơn động, chúng tôi gọi chúng là dãy sơn động tử vong.

Những sơn động này như hang động đá vôi, quanh co khúc khuỷu, có cái thậm chí thông với nhau, chúng tôi hoài nghi bên trong có bảo vật, nên đã tổ chức đoàn người tiến vào thám hiểm, sau đó quả thực phát hiện rất nhiều khoáng vật đặc biệt ở bên trong, có một ít chôn ở bên dưới, có một ít bị sinh vật cỡ lớn lấy được.

Vì thế mấy bộ lạc chúng tôi bắt tay nhau, tổ chức người trong bộ lạc đi thám hiểm tìm bảo vật, không ngờ vừa đi đã không thấy trở về, sau đó lại lục tục phái người đi tìm kiếm, kết quả đều không trở về.

Sở dĩ các vị thấy trong bộ lạc chúng tôi không có thanh niên trai tráng chính là do nguyên nhân này.”
Lộ Lê vừa nghe đã hiểu ra ngay tức khắc, “Không phải là các vị muốn mời chúng tôi giúp các vị đến nơi đó tìm người chứ?”
Kiều Hi lập tức quỳ trêи mặt đất, “Các vị tráng sĩ, chúng tôi cũng không có biện pháp nào khác, nếu các vị có từng đi qua bộ lạc nào khác, vậy cũng thấy rồi, thanh niên trai tráng trong bộ lạc của họ cũng đến sơn động tử vong rồi không trở về.”
“Nhưng sao các vị biết, chúng tôi có thể giúp được cho các vị?” Lộ Lê lại hỏi.
“Hiện tại chúng tôi chỉ có thể coi ngựa chết như ngựa sống để chạy chữa, hơn nữa người từ ngoài đến như các vị đều có chút thủ đoạn, so với già trẻ chúng tôi lợi hại hơn nhiều.


Tóm lại bất kể đến lúc đó có thể thành công hay không, chỉ cần các vị đáp ứng, cho dù thất bại, chúng tôi cũng sẽ thực hiện hứa hẹn của mình.”
“Chúng tôi phải thương lượng một chút mới có thể xác định được.” Lộ Lê nói.
Kiều Hi vui mừng nói: “Không sao cả, các vị cứ thương lượng đi, chúng tôi có thể chờ.”
Lộ Lê gật đầu, sau đó cùng Tần Vũ và những người khác đi xa một chút để đi thương lượng, không đến mười phút đã trở lại, y làm đại biểu nói: “Chúng tôi có thể đáp ứng các vị, tuy nhiên chúng ta muốn nhìn trước xem tài nguyên của các vị có thích hợp với chúng tôi hay không đã.”
“Đây là điều tất nhiên, tôi sẽ bảo Harlow mang các vị đi xem.” Kiều Hi đáp ứng, ngay sau đó gọi Harlow tới.
Nghe nói là một thằng bé mười một, mười hai tuổi, bề ngoài lại rất to con, giống hơn hai mươi tuổi.
Harlow dẫn bọn họ đến kho của bộ lạc, một cái kho hàng nho nhỏ.
“Đây là kho hàng nhỏ nhất của bộ lạc bọn em, ông Kiều Hi nói kho hàng lớn không thể mang các vị đi, nhưng đồ các vị muốn hẳn là bên trong có.”
Lộ Lê gật đầu, “Tôi hiểu.”
Harlow mở cửa kho hàng nhỏ, để hai người đi vào xem.
Lộ Lê và Tần Vũ đi vào.
Nói là kho hàng nhỏ, thật ra diện tích cũng vượt qua một ngàn mét vuông, đồ chất đống trêи mặt đất lung tung rối loạn.

Lộ Lê liếc mắt đã nhìn thấy rất nhiều thứ quen thuộc, gần như đều đã nhìn thấy hình ảnh trong tư liệu mà cha để lại, cùng với Rễ Phủ Phục bọn họ đào được không lâu trước đây, như đồ không đáng giá tiền, bị bọn họ vứt tùy tiện.
“Một kho hàng nhỏ đã có nhiều thứ như vậy, xem ra kho hàng lớn sẽ có tài nguyên nhiều không tưởng tượng được.” Lộ Lê nói với Tần Vũ.

Tần Vũ ừ một tiếng, chưa nói cái gì khác.
Hai người đi ra, Lộ Lê gật đầu với đám Tần Sương.
Sau đó đoàn người lại đi gặp Kiều Hi, tỏ vẻ đồng ý thử một lần.

Kiều Hi rất kϊƈɦ động, tỏ vẻ muốn chi trả trước một phần thù lao, chờ bọn họ trở về sẽ đưa chỗ thù lao còn lại.
Lộ Lê cũng không cự tuyệt, bọn họ không lãng phí lòng tốt của người khác, hai bên cũng chỉ lần đầu tiên gặp mặt, không có khả năng lập tức đã tin tưởng nhau.
Lấy được một phần thù lao xong, Kiều Hi giao bản đồ dãy sơn động tử vong cho bọn họ, còn bảo Harlow ngày mai dẫn bọn họ qua, Lộ Lê ngăn bọn
họ lại.
“Không cần, chúng tôi không có nhiều thời gian, bây giờ xuất phát luôn đi.”
“Cũng được.” Trong lòng Kiều Hi cũng lo lắng cho thanh niên trai tráng trong bộ lạc, sớm xuất phát đương nhiên là tốt hơn.
Sau khi chuẩn bị xong, Harlow cưỡi mãnh hổ biến dị chạy về phía dãy sơn động tử vong, tốc độ tăng lên, so với trước nhanh gấp đôi, hai mươi người đi theo phía sau thằng bé, không vội không gấp, cũng không tụt lại phía sau.
Harlow có vẻ muốn thử tốc độ của họ, trêи đường thường xuyên để mãnh hổ biến dị tăng tốc độ, quay đầu lại thấy bọn họ cũng vẫn theo sát phía sau, sau đó mới từ bỏ.
Dãy sơn động tử vong cách bộ lạc hơi xa, đi đường cũng tốn nửa ngày, xa xa nhìn thấy được dãy địa thế hiểm trở, còn có mấy sinh vật cỡ lớn lượn lờ ở lối vào, chúng to lớn như ngọn núi nhỏ biết di động, lúc chúng nó chạy, mặt đất sẽ rung như động đất vậy.
“Đây là Kim Tê Thú, thân thể cứng rắn như sắt, vũ khí sắc bén bình thường không thể xuyên qua thân thể nó, là loại sinh vật cỡ lớn phổ biến nhất ở dãy sơn động tử vong, thường xuyên tập trung thành đàn.

Nếu đánh nhau ở chỗ này, động tĩnh lớn một chút sẽ hấp dẫn sinh vật khác ở gần đây, có thể tránh đi là tốt nhất.” Harlow tới gần giải thích.
“Tránh đi như thế nào?” Lộ Lê hỏi.
“Đường vòng, bọn em biết có một con đường tắt có thể vào dãy sơn động, lúc trước đi đường đó mới có thể vào thẳng sơn động, đi với em.” Harlow bảo mãnh hổ biến dị chuyển hướng, bảo bọn họ đuổi kịp.
Một lát sau, bọn họ đi đến cửa vào nhỏ hơn nhiều so với trước, đối với Harlow đương nhiên sẽ không sao, đối với cơ giáp cao 4 mét mà nói thì hơi nhỏ.
Harlow vốn định nói không vào được thì xuống khỏi cơ giáp trước, quay đầu đã nhìn đến thấy bọn họ thành thạo thao túng cơ giáp đi vào.
“Anh trai à, cơ giáp của các anh thoạt nhìn khác với những người từ ngoài đến trước kia.” Harlow vừa đi vừa tò mò nói.
“Vậy sao.” Lộ Lê cười nói một câu, không giải thích.
Harlow cũng không hỏi nhiều, tiếp tục dẫn đường phía trước, trêи đường không gặp sinh vật cỡ lớn nữa, nhưng bọn họ nhanh chóng dùng hết may mắn.

Mặt đất đột nhiên chấn động kịch liệt, biên độ rất lớn, hiển nhiên bên cạnh không chỉ có một con sinh vật cỡ lớn, không chờ bọn họ tránh đi, năm con thú đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
Sơn cốc không lớn, năm con thú tức khắc trông có vẻ chen chúc, đúng là Kim Tê Thú, cái trán có sừng, da dày thịt béo, thẳng tắp lao vào bọn họ.
“Cẩn thận.” Harlow vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Năm bộ cơ giáp đồng thời ra tay, tốc độ bùng nổ, Kim Tê Thú hình thể thật lớn căn bản không đuổi kịp, tầng phòng ngự được xưng là không gì phá nổi, giây tiếp theo đã bị cắt ra từng vệt máu, thịt khá dày, nhìn không tới xương.


Kim Tê Thú phẫn nộ rống to, nhưng cũng chỉ là không cam lòng.
Không đến năm phút, năm con Kim Tê Thú đã bị mài chết, máu tươi chảy đầy khắp nơi, trêи người da tróc thịt bong, dường như không có một chỗ nào còn lành lặn.

Cũng may trong khoảng thời gian này không có sinh vật cỡ lớn khác bị hấp dẫn lại đây.
“Anh trai ơi, bọn họ thật là lợi hại, bọn họ là thủ hạ của các anh sao?” Đáy mắt Harlow cất giấu sợ hãi hỏi, vẻ mặt lại như nhẹ nhàng.
“Không phải thủ hạ của tôi.” Lộ Lê cúi đầu nhìn Harlow không biết từ khi nào dựa lại đây, ánh mắt kinh hồn tán đảm, y cười tủm tỉm nói.
“Anh trai cũng lợi hại giống bọn họ sao?” Harlow lại hỏi.
“Cũng gần như vậy.” Lộ Lê nói.
Harlow ồ một tiếng, không hỏi tiếp.
Kim Tê Giác chỉ có tầng ngoài tương đối cứng, bên trong thịt lại rất mềm, căn cứ nguyên tắc không lãng phí, bọn họ thu năm con Kim Tê Giác vào không gian khấu, sau khi về hành tinh Chiago, nói không chừng còn có thể bán đi, không được thì lại mang về R tinh hệ, chắc chắn có người thích.
Tiếp đó Harlow dẫn bọn họ vào sơn động, trêи đường gặp sinh vật cỡ lớn càng ngày càng nhiều, Harlow giải thích càng thâm nhập sâu vào dãy sơn động, tỉ lệ gặp sinh vật cỡ lớn càng cao, đây là hiện tượng rất bình thường.
Trêи đường bọn họ giết ít nhất bảy tám chục con sinh vật cỡ lớn, cuối cùng Harlow cũng bảo đã tới nơi.
“Là cái sơn động này.” Harlow chỉ vào chỗ cách mấy chục mét, cửa vào sơn động thoạt nhìn có vẻ nhỏ.
“Cửa sơn động nhỏ quá vậy, độ cao còn không tới 3 mét.” Lộ Lê ngạc nhiên nói.
“Chỉ có sơn động nhỏ mới không dễ gặp được sinh vật cỡ lớn.” Harlow giải thích.
“Cứ như vậy thì chúng tôi không thể điều khiển cơ giáp đi vào.” Lộ Lê nói.
Harlow nghĩ nghĩ, “Trong sơn động không có ánh sáng mãnh liệt, các anh có thể thu hồi cơ giáp, chờ vào bên trong không gian lớn hơn rồi lại thả ra.”
Lộ Lê ý vị sâu xa cười cười, “Chỉ có thể như vậy.”
Hai mươi người thu hồi cơ giáp ở lối vào sơn động, nhìn thấy bọn họ, Harlow tò mò nhìn nhiều thêm vài lần, “Anh trai à, kế tiếp em không có biện pháp đưa các anh đi nữa, bên trong em cũng không đi vào đâu.”
“Ừ, chúng tôi đi đây.” Lộ Lê nói xong thì cùng Tần Vũ đi vào, những người khác theo sau.
Harlow nhìn bóng dáng bọn họ biến mất ở cửa sơn động, đợi mười phút, xác định bọn họ sẽ không ra mới nở nụ cười..