Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 093: - Đường Minh "Thỉnh Cầu"




Editor: Troiwfmas


Phi hành khí chạy gần 20 phút thì bọn họ mới trở về Tuyên trạch, vừa bước xuống xe, hạc giấy bay đến báo lại một ít tin tức làm tâm tình Tuyên Nhược Phong vốn đang vui vẻ lập tức tiêu tán.
Tuyên Nhược Phong hơi nheo lại hai mắt, Tứ ca nói gì bên tai hắn căn bản không thể nghe lọt chữ nào.


Lần thứ hai thấy tiểu đệ thất thần, Tuyên Nhược Bắc cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể hy vọng phụ thân nhanh chóng chế tạo ra thuốc tiêu trừ độc tố cho đất đai trong thời gian thật dài, miễn cho có một ngày tiểu đệ đem toàn bộ tài sản của nó ném đi hết.


Tuyên Nhược Bắc đẩy Tuyên Nhược Phong tiến vào biệt thự, người hầu gái đứng chặn ở cửa nhìn thấy chủ nhân trở về nhưng lại ấp a ấp úng, Tuyên Nhược Phong thấy thế liền cười lạnh, còn Tuyên Nhược Bắc thì bất mãn nhíu mày.


Hầu gái hoảng loạn thối lui sang một bên, nàng vừa mới đem người nghênh đón vào nhà, các thiếu gia đã ngay lập tức trở về.


Sau khi hai huynh đệ tiến vào phòng khách, thấy trên sô pha có một người thanh niên đang nhàn nhã ngồi ở trên đó, mà tên thanh niên này còn đang tự tiện hưởng dụng trái cây Hoa gia đưa tới tặng cho Tuyên Nhược Phong, thật đúng là không hề xem mình là người ngoài.


Tuyên Nhược Bắc trong lòng giận dữ, ánh mắt sắc bén phi thẳng về phía hầu gái, thế mà cũng dám đem người này dẫn vào, cô ta nghĩ cái quái gì thế?


Bị chủ nhân hung hăng trừng mắt một cái, hầu gái sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vã cúi đầu.


Tuyên Nhược Bắc tiến lên vài bước, cánh tay lặng lẽ che chở phía trước Tuyên Nhược Phong, thái độ bất thiện nhìn về phía Đường Minh: "Đường thiếu gia không mời mà đến, có chuyện gì sao?"


Quả nhiên là một tiểu gia tộc mãi vẫn không thể ngóc đầu, lòng dạ hẹp hòi tính toán chi li, chẳng qua chỉ là mấy chuyện chia tay vặt vãnh, Tuyên gia còn muốn kết thù với bọn họ hay sao?
Đường Minh chậm rãi đứng lên, đem cái hạt ăn thừa đang cầm ở trên tay ném vào thùng rác, loại trái cây thượng phẩm này ngay cả hắn cũng không thể thường xuyên hưởng dụng, vậy mà Tuyên Nhược Phong ở nơi này lại có nhiều như vậy, thật khiến người khác đố kỵ không thôi......


Sâu trong mắt Đường Minh lướt qua một tia sáng vặn vẹo, thái độ âm dương quái khí: "Tiểu Phong, Hoa Thiện - cái tên đó cũng thật biết nuông chiều cậu, đưa cho cậu nhiều đồ tốt như vậy."


Mày phải của Tuyên Nhược Phong hơi nhếch, không ngờ Đường Minh đến bây giờ vẫn còn nghĩ rằng giữa hắn và Hoa Thiện thật sự có quan hệ mờ ám. Bất quá Tuyên Nhược Phong cũng không tính lên tiếng giải thích.


Đường Minh là một kẻ cực kỳ ích kỷ, luôn cho rằng mình là trung tâm, hắn chỉ để ý tới chính mình, sợ rằng cho dù có biết giữa Tuyên Nhược Phong cùng Hoa Thiện không có gì, thì cũng không cam lòng mà muốn vũ nhục Tuyên Nhược Phong một phen. Ai kêu Tuyên Nhược Phong dùng hai chữ "phế vật" ném vào mặt hắn, làm cho hắn vừa khó chịu vừa mất mặt. Cho nên dù là tới cầu người, thì thái độ của hắn đối với Tuyên Nhược Phong cũng sẽ không bởi vì bất cứ chuyện gì mà thay đổi, vì hắn nhìn không vừa mắt người Tuyên gia.


Vốn dĩ nếu hắn thật sự muốn cầu người cũng không cần đích thân tới cửa, nhưng lúc này lại tự mình qua đây, nguyên nhân quan trọng nhất chính là hắn không thích thứ mình trồng cư nhiên bị người khác hái đi. Nếu đối tượng Tuyên Nhược Phong tìm tới là một kẻ so với hắn thấp kém hơn, hắn đã có thể mắng to Tuyên Nhược Phong đắm mình trong trụy lạc, nhưng ngặt một nỗi, người Tuyên Nhược Phong tìm tới lại là cháu trai của Phó tổng thống? Mà hắn thì sao, lại nhặt trúng con hàng quá mất mặt - Dương Mỹ Như, hai bên đối lập như vậy, thì hành động của Tuyên Nhược Phong chẳng khác gì đang liên hợp với người ngoài đạp mấy đạp vào bản mặt của hắn. Một tiểu gia tộc không quyền không thế mà phụ thân lại xem trọng bọn họ, người tự cao ích kỷ như Đường Minh căn bản không thể chịu đựng được, mà hiện tại hắn lại càng thêm chán ghét Tuyên Nhược Phong.


Bất quá, Đường Minh tuy có không cam lòng, nhưng phần nhiều hắn đối với Tuyên Nhược Phong lại bắt đầu cảm thấy có hứng thú, video Tuyên Nhược Phong bị thương gợi lên dục vọng trong hắn, hắn phát hiện Tuyên Nhược Phong cư nhiên có một thân thể câu hồn như thế, từng đóa huyết sắc hồng liên ở trên người thiếu niên bắn ra lại khiến cho người ta dâng lên một loại cảm xúc dục vọng bạo ngược tốt đẹp. Hắn muốn đem Tuyên Nhược Phong một lần nữa biến thành của hắn, sau đó hung hăng mà ném bỏ.


Đường Minh thật sự tự phụ quá mức, vẫn luôn cho rằng Tuyên Nhược Phong nhất định còn có tình cảm với mình.
Tuyên Nhược Bắc không thích nghe mấy lời nói nhảm nhí của Đường Minh: "Đường thiếu gia không có chuyện gì thì nhanh rời đi thôi, chúng tôi không có thời gian tiếp khách."


Đường Minh nhẫn nại nói: "Anh không muốn thấy tôi, thế nhưng Tiểu Phong chưa chắc không muốn thấy." Thái độ của hắn có chút dịu dàng.


Nằm không cũng trúng đạn, Tuyên Nhược Phong dâng lên một trận chán ghét. Rốt cuộc là ai cho Đường Minh dũng khí ra đường gặp người, tưởng hắn muốn nhìn mặt lắm sao?!


Tuyên Nhược Phong lưu loát trả lời: "Tôi không muốn gặp!"


Bị Tuyên Nhược Phong một câu cự tuyệt, sắc mặt Đường Minh nhất thời cứng đờ, tựa hồ không ngờ rằng Tuyên Nhược Phong không cho hắn mặt mũi như thế, những gì đang diễn ra cùng với suy nghĩ của hắn trái ngược hoàn toàn, hắn còn tưởng rằng Tuyên Nhược Phong thấy hắn cư xử dịu dàng thì sẽ kìm lòng không được lộ ra sự mê luyến thâm tình, bởi chiêu này trước đây lần nào cũng hữu dụng. Cho dù hắn có tức giận mắng chửi thế nào thì Tuyên Nhược Phong đều cam tâm tình nguyện bồi ở bên người.


Nhìn thấy Đường Minh hóa đá tại chỗ, Tuyên Nhược Bắc trong lòng sảng khoái: "Đường thiếu gia sẽ không chờ chúng tôi tìm người mời ngài ra ngoài đó chứ?". Trong lòng bọn họ đều rõ ràng "Tìm người mời đi" là có ý gì.


Đường Minh cúi đầu nhìn về phía Tuyên Nhược Phong, chỉ thấy Tuyên Nhược Phong ánh mắt lạnh lùng, bên miệng còn mang theo ý cười trào phúng.


Con ngươi Đường Minh tối lại, sắc mặt cũng theo đó mà trầm xuống: "Tiểu Phong, vẫn còn đang trách thái độ lần trước của anh quá thô lỗ sao?"


Tuyên Nhược Phong nghe vậy, nháy mắt không biết nói gì. Đường Minh nếu chán ghét hắn thì bọn họ tách ra, hảo tụ hảo tán có gì không tốt? Hơn nữa nói khó nghe một chút, Đường Minh chỉ sợ chưa từng xem hắn là bạn lữ, có chăng chỉ là một tiểu tùy tùng sai sử quen mồm mà thôi.


"Đường Minh, có việc mau nói, có rắm mau thả!"


"Được!" Thứ đồ chơi không biết xấu hổ, Đường Minh ở trong lòng trào phúng, Tuyên Nhược Phong còn dám bày ra vẻ thanh cao, "Tôi muốn phụ thân cậu tới Vương gia một chuyến, giúp tôi xem bệnh cho một người, tiền khám bệnh 10 vạn!"


Tuyên Nhược Phong lập tức cười nhạo: "Mười vạn? Đường Minh, chút tiền ấy nhà tôi cũng thấy chướng mắt!"


Tuyên Nhược Bắc trào phúng nói: "Người bệnh mà cậu nhắc tới chắc là mẫu thân cậu đi, nghe nói bà ta mắc bệnh lạ, gương mặt bị hủy hoại không thể gặp người!"


Nhìn thấy Tuyên Nhược Bắc đứng một bên cười nhạo cùng đắc ý, trong lòng Đường Minh bốc hỏa, hắn đã cho Tuyên gia đủ mặt mũi, thế mà Tuyên gia còn không biết xấu hổ lên mặt.


Đường Minh đen mặt: "Tôi muốn cùng Tuyên Hách nói chuyện, kêu ông ta ra đây gặp tôi!"


Thái độ ra lệnh hách dịch kiểu này, nghĩ mình là chủ nhân ở đây sao? Tuyên Nhược Phong âm thầm trợn trắng mắt, Đường Minh có phải tự tin quá hay không, tất cả mọi người đều là tuỳ tùng để hắn sai khiến à?


Tuyên Nhược Bắc câm nín, Đường Minh đúng là một trường hợp hiếm có khó tìm, muốn tới nhà người khác dương oai đúng hay không? Hơn nữa vì cái gì đám người này tới cầu xin sự giúp đỡ đều mang thái độ cao cao tại thượng? Liễu gia cũng vậy, Đường gia cũng thế......


Tuyên Nhược Bắc hừ lạnh: "Đường thiếu gia muốn tới nhà chúng tôi phô trương thanh thế à, thật ngại quá, ngài vẫn nên đi nhanh giùm, cha tôi không có thời gian đi chữa bệnh. Huống hồ, mẫu thân ngài còn đả thương tiểu đệ của tôi, cũng không thấy Vương gia các ngài xin lỗi câu nào? Hiện tại còn muốn chúng tôi tới Vương gia? Đường Minh, cả nhà tôi từ trên xuống dưới luôn luôn có thù tất báo, cho nên thỉnh ngài rời đi thôi!"


Mới nhìn mặt đã động tay động chân, gặp phải ai cũng cảm thấy khó chịu.
Đường Minh nghi hoặc nhíu mày, nhìn về phía Tuyên Nhược Phong: "Mẹ tôi đả thương cậu, là chuyện từ khi nào?"


"Tự anh về hỏi lại mẹ anh không phải sẽ rõ ràng hay sao?" Hắn sở dĩ phải chịu vết thương như vậy, đâu đơn giản chỉ là do Lâm gia cùng Đổng gia động thủ, hắn không ngốc, hắn muốn mạng của Vương Sơ Tình.


Tuyên Nhược Bắc quay đầu hướng về hầu gái, giọng điệu lạnh băng phân phó: "Còn không nhanh tiễn khách."
Hầu gái vội vàng gật đầu, chính nàng ta chọc vào rắc rối, nàng ta tự nhiên muốn nhanh chóng kết thúc nó, nhưng muốn đem Đường Minh thỉnh ra ngoài cũng không hề dễ dàng, nếu Đường Minh không chịu phối hợp, nàng ta cũng không có biện pháp đuổi người.


Đường Minh quả thật không chịu phối hợp, hắn lướt qua sô pha, đi đến trước mặt Tuyên Nhược Bắc, Tuyên Nhược Bắc ngay lập tức giơ tay ngăn trở, không cho Đường Minh tới gần thêm nữa.


Giữa chân mày của Đường Minh xẹt qua một tia lệ khí: "Tuyên Nhược Phong, bất luận mẫu thân tôi đã làm chuyện gì, thì phụ thân cậu cũng không thể thấy chết mà không cứu, y đức như thế mà truyền ra ngoài, đối với thanh danh của phụ thân cậu cũng không dễ nghe." Tuyên Hách hiện giờ ở trong giới Y học cũng được xem là nhân vật không người không biết không người không hiểu, nhưng nhân phẩm cũng là một trong những yếu tố quyết định người khác có muốn cùng hắn hợp tác hay không.


Tuyên Hách nếu đã làm một bác sĩ, không có khả năng không yêu quý bộ lông chim của chính mình.


Tuyên Nhược Phong nghe vậy, sau một hồi suy nghĩ liền ngẩng đầu nhìn về phía Đường Minh: "Đường thiếu gia, cha tôi đã bị thu hồi và hủy bỏ tư cách bác sĩ không có quyền giúp người khác bốc thuốc chữa bệnh, cho dù có cứu được người cũng không thể cứu vãn chính mình!" Kẻ hãm hại phụ thân chính là Đổng gia, Đường Minh thật đúng là quý nhân hay quên, cư nhiên quên rằng hắn từng cùng Đổng gia muốn hãm hại Đại ca? Hoặc là nói trong lòng Đường Minh, tính mạng của những người như bọn họ so với con kiến cũng không bằng, căn bản không cần phải ghi tạc trong lòng. Cho nên có xảy ra chuyện như vậy cũng không thèm để ý, không cần điều tra, liền chạy tới Tuyên gia, hướng về bọn họ "Hạ đạt mệnh lệnh".


Đường Minh không kiên nhẫn nói: "Có tôi ở đây thì sợ cái gì!" Ít nhất trước khi trị khỏi cho mẫu thân, hắn sẽ không để Tuyên Hách xảy ra chuyện.


Không bằng cấp mà hành y, nói nghiêm trọng một chút chính là phải ngồi tù.
Tuyên Nhược Bắc lãnh liệt trào phúng: "Chính bởi vì có cậu ở đó, chúng tôi mới không thể an tâm."


Đúng là sở trường của Tuyên Nhược Bắc có khác, thành công khiến cho Đường Minh càng thêm tức giận, trong tay ánh lửa thoáng hiện, lại muốn động thủ.


Hắn tự nhận là hắn đã rất kiên nhẫn rồi nhưng mà Tuyên Nhược Phong lại không biết xấu hổ, vẫn luôn mài mòn sự kiên nhẫn của hắn. Ăn mềm không chịu, vậy ăn cứng đi.


"Đường Minh anh muốn hành hung cũng được, nhưng anh tốt nhất nên giết được tôi, nếu không sẽ......"


Để lại hậu hoạn, ba người trong lòng đều hiểu rõ.


Thật sự ngay lúc này xuống tay với Tuyên Nhược Phong là không thể, ở dưới sự bảo hộ của Hoa gia. Nếu thật sự đối với Tuyên Nhược Phong động thủ, quả thực chính là công khai đánh vào thể diện của Hoa gia.


Bất chợt quang não của Đường Minh phát sáng.


Đường Minh nhìn thoáng qua tin tức vừa gửi tới đành nhịn xuống lửa giận, không kiên nhẫn thu hồi tay: "Tuyên Hách muốn thế nào mới bằng lòng hỗ trợ?"


"Vậy chờ đến lúc phụ thân tôi khôi phục tư cách hành y lại bàn tiếp." Còn lại là chuyện của Đường Minh và Đổng gia tự lo liệu.


Đổng gia có dã tâm nhưng bị Đường Minh ba lần bốn lượt quát mắng, cho dù có muốn dựa vào cây đại thu Đường Cẩn Phong kia, thì cũng không cam lòng bị người như Đường Minh sai sử.


Đường Minh hung hăng nhìn chằm chằm Tuyên Nhược Phong, xem ra chỉ có thể quay lại sau.


Quang não không ngừng lập loè, sắc mặt của Đường Minh trở nên hung ác nham hiểm, phất tay vội vã rời đi.


Hầu gái sau khi tiễn người, Tuyên Nhược Bắc ra lệnh kêu nàng ta dọn dẹp đồ đạc lập tức lăn ra khỏi Tuyên gia.
Bọn họ không cần những kẻ ăn cây táo rào cây sung, không bẩm báo cha mẹ liền mời người ngoài tiến vào, cái cô hầu gái này lá gan quá lớn, tâm tư quá sâu, không nên lưu lại bên mình.