Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 073: - Không Có Linh Năng




Editor: Troiwfmas


Đồng San San nghiến răng nghiến lợi cả giận nói: "Nơi này nhất định là có Đổng gia nhúng tay, Đổng Thải cái ả tiện nhân kia chắc chắn nghĩ rằng là chúng ta đã chế ra thuốc giúp Tiểu Phong kích phát tiềm năng, cho nên bọn họ mới không muốn nhìn Tuyên gia chúng ta tốt đẹp đây mà. Tiểu Phong nếu thật sự có chuyện gì, chúng ta nhất định sẽ không giao ra thuốc thử, chủ ý của nàng ta thật đúng là hay quá mà." Lâm gia cùng Đổng gia có lẽ không trực tiếp liên quan tới nhau, nhưng mà bên nhà mẹ đẻ của cái mụ Lưu Điệp kia, có một vị huynh đệ lại là thủ hạ của Đổng Trác, Đổng gia cùng bọn họ có "Thù", tự nhiên vui vẻ ở sau lưng quạt gió thêm củi.


Tuyên Nhược Tây nghi hoặc nhíu mày: "Mẹ, các người đang nói cái gì?". Chuyện này cùng Đổng gia lại có quan hệ gì? Chẳng lẽ Đổng gia muốn đối với phụ thân đuổi tận giết tuyệt, nhưng mà sự kiện kia rõ ràng đã trôi qua 15 năm rồi.


Tuyên Nhược Bắc quay đầu hướng về Tuyên Nhược Tây giải thích: "Ca, cha mẹ thành công tinh luyện ra mười phần thuốc thử kích phát Linh Năng phế vật, đã thí nghiệm trên ba người, vô cùng hữu hiệu. Vốn dĩ thuốc thử này là muốn cấp cho tiểu đệ dùng." Ai mà ngờ được tiểu đệ nhà bọn họ lại khiến cho người khác kinh ngạc như vậy, đã có thể kích phát được tiềm năng rồi.


Tuyên Hách không dấu diếm, mở miệng nói: "Mười lăm năm trước, cũng đúng là bởi vì chuyện này, Hàn Học mới kiêng kị ta, sau đó hãm hại ta." Bởi vì người khác hãm hại hất cho một chậu nước đen, hắn liền bị Đổng gia khai trừ khỏi bệnh viện. Thậm chí vẫn luôn đeo "Ác danh" này trên lưng cho đến tận bây giờ.


Tuyên Nhược Tây bừng tỉnh đại ngộ: "Con hiểu rồi, cho nên Tiểu Phong lúc này kích phát tiềm năng khiến cho bọn họ tưởng phụ thân đã tinh luyện thành công thuốc thử, điểm này hẳn sẽ làm Đổng gia kiêng kị. Bọn họ không muốn nhìn thấy phụ thân xưng danh một phương." Cho nên Lâm gia sở dĩ có thể quang minh chính đại chạy tới đây báo thù, là bởi vì có những người này ở sau lưng nhúng tay. Chỉ sợ cái bọn họ muốn là đồng quy vu tận.


Đồng San San nhăn lại đôi mày xinh đẹp, nghi hoặc hỏi: "Nhưng Tiểu Phong làm cách nào kích phát được tiềm năng?"


Tuyên Nhược Tây đầu óc đột nhiên hiện lên linh quang: "Cho nên, Hoa Thiện chạy theo Tiểu Phong cũng là vì thuốc thử, chứ không phải vì thích nó." Tuyên Nhược Tây nghĩ thông suốt liền không dấu vết thở dài nhẹ nhõm một hơi, không thích là tốt, rốt cuộc người ta cũng là người Hoa gia nha, bọn họ trêu chọc không nổi.


Đồng San San tức giận trừng mắt liếc nhi tử: "Có muốn cũng không có cửa!" Đứa con thứ ba này của nàng sống trên đời là điển hình vô cùng chuẩn xác của đệ khống, lúc nào cũng lo sợ Tiểu Phong yêu đương sẽ chịu thiệt thòi, hiện tại tình huống của nó so với trước kia hình như càng thêm nghiêm trọng đúng không. Lúc này rồi mà còn có tâm tư đi chú ý chuyện tình ái của Tiểu Phong mới hay.


Tuyên Nhược Bắc bực bội gãi gãi tóc: "Chúng ta phải đem thuốc thử giao ra sao?" Tiểu đệ bị thương như vậy, bọn họ còn phải đồ vật giao ra, nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy nghẹn khuất, tức không tả được.


Đồng San San hừ lạnh nói: "Dựa vào cái gì bắt chúng ta giao ra? Mười phần thuốc thử này lão nương cho chó cũng không cho bọn họ."


Nhìn Đồng San San phát uy, hai anh em gật đầu, mẹ thật uy vũ, bọn họ đều giơ hai tay tán thành.


★★★


Mà lúc này bên trong phòng ngủ của Tuyên Nhược Phong tràn ngập sát ý tận trời.


Nằm ở trên giường Tuyên Nhược Phong hơi hé mở đôi mắt, con ngươi đen tối lộ ra ngoài chẳng khác gì vực sâu thăm thẳm.


Hắn lẳng lặng nhìn hạc giấy trên không trung, rõ ràng đã biết lý do mấy năm nay cha mẹ bôn tẩu khắp nơi, vốn không phải là không màng tới chuyện trong nhà, không để bụng hài tử của mình. Tương phản, cha mẹ thực ra rất yêu thương hắn.


Cho nên mới vì khối thân thể phế vật này của hắn lang bạt khắp nơi không thể quay về. Tuy rằng phụ thân chỉ dùng mấy câu đơn giản thuật lại, nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng được cảnh phụ thân đi huyền nhai hái hoa, đi biển sâu đào bảo, đi địa bàn Long tộc giao dịch cùng Bạo long...... hết thảy những chuyện này đều rình rập bởi nguy cơ tứ phía, khó khăn trùng trùng.


Mà hắn đời trước lại còn không biết phân rõ xanh đỏ trắng đen, hiểu lầm cha mẹ không thương hắn, không yêu hắn...... ngay cả những lúc hắn bị thương cũng không ở bên cạnh.


Hốc mắt của Tuyên Nhược Phong chậm rãi ướt át, hắn hiện tại mới hiểu được cha mẹ vì hắn mà đã phải trải qua bao nhiêu cực khổ thăng trầm.


Nhưng điều khiến Tuyên Nhược Phong dâng lên sát ý ngập trời chính là, đời trước hắn nhớ rõ thuốc thử AP kích phát tiềm năng của Linh Năng phế vật là công trình nghiên cứu được công bố dưới danh nghĩa của Đổng gia cùng Lương gia. Thuốc thử AP ra đời giúp Đổng gia trực tiếp đem thế gia đứng đầu trong lĩnh vực Y học là Dung gia đạp xuống dưới, Dung gia từ trên đài cao rơi xuống, không còn hưởng những đãi ngộ quyền lợi được Tổng thống từng ưu ái nữa. Dựa vào Thuốc thử AP này, Đổng gia ở giới Y học độc bá cả bầu trời, danh dự, quyền lực, tiền tài...... bọn họ đều nắm trong tay.


Mà hắn bây giờ mới biết được, người chân chính nghiên cứu ra Thuốc thử AP cư nhiên là cha mẹ hắn?! Cho nên ở đời trước sự kiện phi thuyền của cha mẹ ngoài ý muốn nổ tan tành khiến cho bọn họ đến cả thi cốt cũng hóa thành bụi kia, hắn bây giờ có thể đem mọi thứ ra đánh cuộc, thời điểm cha mẹ gặp nạn chắc chắn có liên quan đến Đổng Thải. Không những thế huynh trưởng của Đổng Thải - Đổng Trác - còn là kẻ đã khiến ca ca của hắn bị bỏ tù, hết thảy mọi mắt xích cuối cùng đã được xâu chuỗi lại toàn bộ.


Lỗ tai Tuyên Nhược Phong khẽ nhúc nhích, nghe được tiếng bước chân, hắn yên lặng khép lại hai mắt.


Cửa phòng cũng vào giờ phút này bị nhẹ nhàng đẩy ra, người nhà lần lượt bước chân nhẹ nhàng rón rén đi vào phòng Tuyên Nhược Phong.


Tuyên Hách đem hòm thuốc đặt lên bàn, không hề báo trước liền cấp cho Tuyên Nhược Phong một mũi thuốc an thần, chờ lát nữa sẽ kiểm tra lại thân thể cho Tuyên Nhược Phong, sợ rằng trong quá trình kiểm tra Tuyên Nhược Phong sẽ phải chịu đau đớn nên dứt khoát để con trai chìm vào giấc ngủ sâu.


Tuyên Nhược Phong khẽ nhíu mày, không kịp mở mắt ngăn cản đã lập tức lâm vào giấc ngủ, cũng bởi vậy mà bại lộ bí mật trên thân thể của mình.


Đồng San San cùng Tuyên Hách vì kiểm tra cho Tuyên Nhược Phong, nhanh chóng đem toàn bộ băng gạc đã nhiễm đỏ lần lượt dỡ xuống, lộ ra mấy cái lỗ mãu trực tiếp xuyên thấu xương cổ tay và hai chân của con trai.


Đồng San San nhìn máu chảy đầm đìa từ miệng vết thương, những tiếng nức bi thương sắp từ chỗ sâu trong yết hầu tràn ra bị nàng gắt gao dùng tay chặn lại, hai mắt nàng đỏ bừng nhìn Tuyên Nhược Phong, đau lòng vạn phần.


Tuyên Hách lúc còn làm ở bệnh viện, không phải chưa thấy qua những vết thương so với bây giờ thảm thiết hơn nhiều, hắn đều có thể bình tĩnh vì người bệnh trị liệu. Nhưng hôm nay người bị thương chính là con hắn, bảo hắn làm sao có thể bình tĩnh được đây?!


Cùng lại đây còn có Tuyên Nhược Tây và Tuyên Nhược Bắc, hai người đều nhanh chóng xoay mặt đi căn bản không dám nhìn vào vết thương của em trai bé bỏng, bởi vì càng nhìn thì trái tim bọn họ càng đau đớn không thôi.


Sau khi Tuyên Hách thay Tuyên Nhược Phong kiểm tra một lượt, biểu tình càng thêm âm trầm nghiêm túc.


Nhìn thấy sắc mặt Tuyên Hách quá mức u ám, thanh âm Đồng San San vội vàng cất lên: "Thế nào?"


Tuyên Hách, "Trước tiên giúp nó đem miệng vết thương băng bó đi."


Đồng San San nghe vậy cũng vội vàng thay Tuyên Nhược Phong lần nữa quấn lên băng vải.


Tuyên Hách nhẹ nhàng cầm tay Tuyên Nhược Phong, cẩn thận tra xét một phen, trong lòng xẹt qua nghi hoặc, nhìn về phía Tuyên Nhược Tây: "Con xác định mấy vị bác sĩ kia đều nói Tiểu Phong sẽ biến thành phế nhân? "


Tuyên Nhược Tây nghe câu đó khó khăn mở miệng gật đầu: "Dạ, bọn họ đều nói Tiểu Phong về sau chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn."


Tuyên Hách gắt gao nhíu mày, quay sang Tuyên Nhược Bắc nói: "Tiểu Bắc, đi đem dụng cụ kiểm tra đo lường Linh Năng mang lên đây."


Tuyên Nhược Bắc vội vàng gật đầu xuống lầu.


Nhìn trượng phu cư nhiên còn phải dùng đến dụng cụ kiểm tra đo lường, Đồng San San trong lòng càng thêm nôn nóng: "Để em thay anh kiểm tra cho con có được hay không, chuyện gì khiến anh phải kiểm tra Linh Năng của nó, chẳng lẽ Linh Năng của nó cũng xuất hiện vấn đề gì rồi?"


"Chúng ta đều biết bàn tay là con đường phóng thích ra Linh Năng, nhưng mà anh vừa kiểm tra qua tay của Tiểu Phong lại không cảm giác được một tia Linh Năng nào." Theo lý thuyết mà nói, phàm là đã sử dụng qua Linh Năng, trong tay sẽ có dấu vết Linh Năng lưu lại mới đúng. Thế nhưng, hai tay đều kiểm tra qua, ngay cả Hỏa hệ Linh Năng hắn cũng không có cảm giác được.


Đồng San San trước mắt tối sầm, thân thể lung lay sắp đổ lại được Tuyên Nhược Tây vội vàng đỡ lấy: "Mẹ, người đừng vội, chờ cha đem mọi chuyện nói hết đã."


Đồng San San thảm thiết rơi lệ: "Không có Linh Năng, chẳng lẽ Tiểu Phong của chúng ta thật sự phải biến thành phế nhân?"


Tuyên Hách lắc đầu: "San San, em nghe anh nói đã. Tiểu Phong chưa chắc sẽ biến thành phế nhân, cổ tay của nó anh có kiểm tra qua, vết thương đang được khép lại. Hơn nữa anh phát hiện miệng vết thương của nó khép lại với tốc độ không hề chậm, không chừng, xương cốt cũng có thể lành lặn như ban đầu." Nhưng mà thân thể Tiểu Phong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì càng khiến cho Tuyên Hách tò mò không thôi, tốc độ khép lại so với thường nhân nhanh hơn rất nhiều, chẳng lẽ có liên quan với việc Tiểu Phong kích phát tiềm năng? Nhưng mà ba tình nguyện viên hắn cho sử dụng thuốc thử cũng chỉ kích phát tiềm năng mà thôi, không có điểm gì khác thường nữa. Nói như vậy, còn có biện pháp khác để kích phát tiềm năng sao?!


Tuyên Nhược Phong tuyệt không nghĩ tới, chính mình vì để cho cha mẹ an tâm nên mới chợp mắt lại đem việc không có Linh Năng bại lộ mất. Tuy rằng có chút phiền phức, nhưng cũng nhờ đó mà khi tỉnh lại cũng không cần nghĩ cách giải thích, điểm này thật ra rất phù hợp với tâm ý của Tuyên Nhược Phong.


Tuyên Nhược Bắc khiêng một dụng cụ vuông vức vào phòng, đi đến bên người phụ thân, không cẩn thận dùng lực hơi mạnh đem dụng cụ thả xuống tủ đầu giường phát ra một tiếng "kịch" khá lớn.


Đồng San San thấy thế lập tức dựng thẳng mắt trừng đứa con thứ tư này của mình: "Con không thể nhẹ tay một chút hay sao, ồn đến Tiểu Phong thì phải làm sao bây giờ?"


Tuyên Nhược Bắc: "......"


Lời này nói ra lập tức khiến Tuyên Nhược Bắc câm nín, hắn rất ngoan ngoãn gật đầu nhận sai, suy cho cùng trong nhà này mẫu thân đại nhân nói cái gì thì cái đó chính là chân lý. Rõ ràng hai người vì sợ Tiểu Phong phải chịu đau đớn nên đã tiêm cho Tiểu Phong một mũi gây mê, hiện tại hắn có đem dụng cụ ném vào bản mặt tiểu đệ thì chỉ sợ nó cũng chẳng thể tỉnh lại, cho nên sẽ không tồn tại tình huống bị hắn làm ồn thức giấc gì đó nha. Nhưng mà hắn có thể cãi lại sao? Hắn không dám, đây là mẫu thân đại nhân nha. Tuyên Nhược Bắc tội nghiệp cúi đầu đứng ở một bên.


Đồng San San cùng trượng phu nhiều năm qua vẫn luôn tìm kiếm cách kích phát tiềm năng, đối với quá trình kiểm tra đo lường vô cùng quen thuộc. Hai vợ chồng phối hợp vô cùng ăn ý, một người đem dụng cụ chuẩn bị thật tốt, một người còn lại kéo sợi dây đo lường qua dán ở trên đầu ngón tay của Tuyên Nhược Phong.


Sau khi chuẩn bị ổn thoả, ấn nút mở nguồn, trên màn hình của dụng cụ kiểm tra không có bất kỳ dao động nào, biểu tình của Tuyên Hách càng trở nên trầm trọng.


Nhìn thấy Tuyên Hách khó coi như thế, nội tâm của Đồng San San cũng lộp bộp một tiếng, có dự cảm bất hảo.


"Tuyên Hách, tình huống thế nào? Tiểu Phong, Linh Năng......"


Tuyên Hách lắc đầu: "Trong cơ thể của Tiểu Phong không hề tồn tại Linh Năng."


Nghe vậy, Đồng San San giống như bị sét đánh thân thể mềm nhũn, té xỉu vào lông ngực của Tuyên Nhược Tây.


Tuyên Nhược Tây không tin tưởng vào tai mình: "Cha, Tiểu Phong khẳng định đã kích phát tiềm năng rồi, nếu không làm sao có năng lực xử lý Lâm Đào. Còn có, nó vốn là Hỏa hệ Linh Năng, sao lại kiểm tra không ra được?"


Tuyên Hách tháo dây, tiến lên đỡ Đồng San San, vuốt tóc trấn an, dùng thanh âm nhẹ nhàng làm Đồng San San bình tĩnh trở lại: "San San, chưa chắc đã là chuyện xấu."


Cảm giác được trượng phu nhẹ gọi, Đồng San San lúc này mới từ từ tỉnh lại, mờ mịt nhìn Tuyên Hách: "Ý của anh là gì?"


"Chúng ta còn có Thuốc thử AP, hẳn có thể thử một lần."


Trong đầu Đồng San San lúc này mới nghĩ tới điểm này, chậm rãi đứng yên, "Đúng vậy, em sao có thể đem cái này quên mất." Đồng San San thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên lòng.


Tuyên Nhược Bắc nhíu mày: "Như vậy không phải rất kỳ quái hay sao? Tiểu Phong lúc trước chẳng lẽ không kích phát tiềm năng?" Vậy nó đánh kiểu gì mà khiến Lâm Đào thê thảm như thế được a?


Tuyên Hách gật đầu: "Cái này ta cũng nghĩ không ra, theo lý mà nói, tàn dư của Hỏa hệ Linh Năng phải còn lưu lại ở trên tay nó mới đúng. Nhưng mà trong cơ thể nó đích xác không có bất cứ dao động Linh Năng nào, nhưng lại có một loại năng lượng khác. Có lẽ chính là năng lượng này đã giúp nó có năng lực nhanh chóng chữa khỏi vết thương, tóm lại, hiện tại thân thể nó ngược lại đang chậm rãi chuyển biến tốt đẹp. Bất quá chuyện hôm nay chúng ta tuyệt đối không thể để người ngoài biết được."