Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 070: - Phế Đi Đôi Tay




Editor: Troiwfmas


Quý Thuyên nhìn thảm trạng của Tuyên Nhược Phong, khuôn mặt cương nghị giận dữ, quay đầu nhìn bốn người Lâm gia ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: "Lâm lão bản, Lâm phu nhân, cùng chúng tôi đến cục cảnh sát một chuyến đi."


Bị bắt tại trận bốn người đương nhiên cũng không thể cãi lại, cứ như vậy để Cảnh Vệ còng tay lại, nhìn thoáng qua Tuyên Nhược Phong nửa chết nửa sống, hậm hực bước lên phi hành khí của cảnh sát.


Nhìn thấy bốn người bị đưa lên phi hành khí, Quý Thuyên chậm rãi cúi đầu, nhìn chăm chú vào Tuyên Nhược Phong giờ phút này đang rực rỡ lóa mắt máu nhuộm đầy thân, hắn liền chau mày lại, quan sát thấy Tuyên Nhược Phong được bác sĩ khẩn cấp xử lý miệng vết thương, nhưng Tuyên Nhược Phong dường như không có cảm giác đau đớn gì.


Bao nhiêu người khi tay chân bị phá hoại như thế lại có thể không để chính mình kêu la một tiếng được đây.


"Cậu không đau sao?" Quý Thuyên nghi hoặc.


Ở trong video, cái tên Lâm Đào kia chính là vừa kêu vừa gào, thậm chí đem giọng nói kêu cho hỏng luôn rồi.


Mà hiện tại, thương thế của Tuyên Nhược Phong hiển nhiên so với Lâm Đào càng thêm nghiêm trọng, nhưng mà Tuyên Nhược Phong lại có thể nhịn xuống tất cả, thời điểm bọn họ vội vàng xuất hiện cũng không nghe thấy Tuyên Nhược Phong kêu gào thảm thiết gì, giống như Tuyên Nhược Phong không hề đau đớn vậy.


Tuyên Nhược Phong đương nhiên rất đau a, tuy nói có bị khổ hình hành hạ hắn cũng có thể chịu đựng, nhưng hắn cũng cảm thấy đau cũng rất sợ đau, tuy nhiên hắn không thể giống với mấy phàm nhân đó, nếu kêu gào thảm thiết mà nói, tương lai lỡ như bị Sư Tôn biết được hắn chịu không nổi công kích của phàm nhân, Sư Tôn nhất định sẽ cười vô bản mặt hắn nha, sẽ không nể nang mà trào phúng hắn cả đời cũng nên... rất mất mặt a.


"Kêu gào để người ta tới cười cho đẹp mặt?" Tuyên Nhược Phong thái độ cao ngạo hừ lạnh. Tùy ý để bác sĩ bôi dược vật có nồng độ mạnh ở miệng vết thương của mình, kịch liệt đau đớn cũng chỉ làm hắn nhíu mày một cái mà thôi.


Bộ dáng Tuyên Nhược Phong rõ ràng là thê lương yếu ớt, vậy mà Quý Thuyên lại có thể từ trên người cậu ta thấy được ngạo cốt bừng bừng.


Quý Thuyên nội tâm chấn động, lưu lại bác sĩ cẩn thận chăm sóc cho Tuyên Nhược Phong. Không ở lại nói nhiều nữa, bước nhanh rời đi, mắt nhìn thẳng, dường như không có phát hiện ra vị quản gia đang quỳ rạp trên mặt đất. Tay và chân của Tuyên Nhược Phong chỉ sợ đã bị phế rồi, chuyện này cần phải báo cáo cho mấy vị bên trên biết mới được.


Quản gia chờ đội Cảnh Vệ rời đi, mới chậm rãi đứng dậy, để bác sĩ hỗ trợ nhìn qua một lượt vết thương trên người hắn.


Trong Cục Cảnh Sát, nửa giờ sau, lúc nhận được báo cáo của Y sư, đôi tay cùng hai chân của Tuyên Nhược Phong quả nhiên vẫn bị phế đi, không có khả năng cầm lên vật nặng, đôi kia chân càng thảm hơn...... chỉ sợ một đoạn thời gian phải ngồi ở trên xe lăn rồi.


Quý Thuyên ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào báo cáo, chuyện này, chỉ sợ sẽ còn bị ủ kín thêm một lần nữa rồi lại dấy lên phong ba, không dễ dàng kết thúc như vậy.


Hoa Thiện sau khi biết được chuyện này thật khó có được một lần mà phẫn nộ bừng bừng, nhanh chóng phái mấy vị Y sư nổi danh lập tức chạy tới Tuyên gia, đáng tiếc, tất cả đều đưa ra kết luận như thế.


Nếu Tuyên Nhược Phong thật sự biến thành phế nhân, như vậy, biện pháp kích phát Linh Năng phế vật liệu hắn còn hi vọng có được hay sao?


Hoa Thiện kiên nhẫn trấn an thật tốt nữ hài suy yếu đang nằm ở trên giường, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán của nữ hài, sau đó mới chậm rãi đứng dậy rời khỏi phòng ngủ lao tới Long gia.


Bởi vì oán hận trong lời nói của Lâm Đào có gai, cho nên hắn âm thầm khiến người ta không được cho Lâm Đào sự trị liệu tốt nhất, cũng bởi vậy mà bỏ lỡ thời cơ thích hợp điều trị cho đôi tay của Lâm Đào. Đây là kết quả do hắn tạo thành, đương nhiên hắn cũng không nghĩ đến, Lâm Đào thật sự sẽ biến thành một phế vật.


Mà việc hắn không cứu Lâm Đào lại mang đến cho Tuyên Nhược Phong tai nạn như thế. Nhìn vào video ghi hình, Hoa Thiện phẫn hận đập tay xuống thành ghế.


Nếu hắn ngay từ đầu nhanh chóng tỏ rõ thái độ, cũng không đến mức để Lâm gia tìm tới Tuyên gia gây phiền toái như vậy.


Tiến vào Long gia, Hoa Thiện xông thẳng đến phòng ngủ của Long Tiểu Thiên.


Đập vào mắt là Hoa Thiện cả người bạo ngược giống như khủng long bạo chúa, Long Tiểu Thiên sắc mặt cũng trở nên khó coi.


Hoa Thiện hùng hổ chất vấn Long Tiểu Thiên: "Bọn họ không nên ở ngay lúc này tìm Tuyên Nhược Phong gây phiền toái. Long Tiểu Thiên, cậu đã hứa sẽ giúp tôi bảo vệ cậu ta?" Hai ngày này hắn vội vàng đem Tiểu Tình từ Sao Thuỷ đón trở về, cho nên chỉ có thể nhờ Long Tiểu Thiên giúp hắn nhìn Tuyên gia bên kia một chút, suy cho cùng Tuyên Nhược Phong đối với hắn mà nói có tác dụng rất lớn. Chính là, Long Tiểu Thiên đã làm cái gì? Liền giúp hắn như vậy sao?


Long Tiểu Thiên cũng rất bực bội, ngữ khí phi thường gắt gỏng: "Cậu ta chẳng phải còn chưa chết đó sao?"


Hắn làm sao biết được đối với chuyện của Tuyên Nhược Phong đã xuất hiện tới mấy gia tộc cùng nhúng tay thăm dò, bọn họ là đang "đánh cờ" nha, Vương gia, Đổng gia, Lý gia, Dung gia, Long gia...... tất cả mọi người đều khuấy vào vũng nước đục này. Mà cuối cùng, Lâm gia vẫn có thể động thủ.


Lâm gia nếu không có sự hậu thuẫn của Long gia bọn họ, chỉ sợ hiện tại cũng không dám tìm tới Tuyên Nhược Phong gây phiền toái. Long Tiểu Thiên lại có thể làm được gì đây, hắn chỉ là một vị Tôn Tử không có thực quyền, không có tư cách tại lúc trưởng bối "đánh cờ" mà xen mồm, lời nói của hắn căn bản không thay đổi được gì cả. Chỉ biết các trưởng bối đã nghĩ kỹ biện pháp xử lý Tuyên gia như thế nào rồi, Tuyên Nhược Phong có thể sống sót, nhưng tiền đề là phải đem đôi tay bồi lại cho Lâm gia.


Cũng bởi vì tình huống hiện tại của Lâm Đào thật sự không mấy lạc quan, mà Lâm gia tốt xấu gì cũng là Thế Gia nổi danh trong lĩnh vực Nông nghiệp, Lâm Hải có thổ hệ Linh Năng vô cùng trân quý, hơn nữa tính ra yêu cầu của đối phương cũng không cao bất quá chỉ là đôi tay của Tuyên Nhược Phong mà thôi. Nếu tình thế có thể bởi vì vậy mà bình ổn được, hắn cũng hy vọng chuyện này nhanh chóng qua đi. Hắn cũng rất phiền não a.


"Nhưng mà giờ đây Nhược Phong đang nửa chết nửa sống." Hoa Thiện gầm lên, vạn nhất Tuyên Nhược Phong chết đi, Tuyên gia không muốn cứu Linh Năng phế vật phải làm sao bây giờ?


Long Tiểu Thiên không kiên nhẫn nhìn thoáng qua Hoa Thiện, nói: "Lâm Đào cũng đã biến thành một phế nhân."


Long Tiểu Thiên cũng rất là ủy khuất, vốn dĩ hắn không làm được gì thì đã cảm thấy hổ thẹn với Hoa Thiện lắm rồi, kết quả chính mình còn bị hảo huynh đệ xông tới chấp vấn. Long Tiểu Thiên trong lòng rất chua xót. Nếu hắn có thể làm được, hắn cũng không muốn Tuyên Nhược Phong bị thương, nhưng vấn đề là, hắn cái gì cũng làm không được. Gia gia có nhiều hài tử như vậy, đã thế mỗi một người đều không thua kém hắn chút nào.


"Là do Lâm Đào tự chuốc lấy." Hoa Thiện quát khẽ.


Long Tiểu Thiên nghe vậy, tức giận đứng lên, dùng sức đẩy Hoa Thiện một cái: "Tôi cũng thừa nhận là hắn xứng đáng bị như thế. Nhưng cậu trước khi tới chất vấn tôi thì có nghĩ tới lập trường của tôi hay không? Tôi một người thì có thể làm cái gì? Hoa Thiện, cậu hiểu rõ tôi ở cái nhà này có tình cảnh gì mà. Tôi không phải bảo mẫu của cậu nên cũng không cần phải nhân nhượng cậu. Còn có, cậu đi chất vấn tôi thì không bằng tới hỏi gia gia của cậu một chút, chuyện này cũng là do ông ấy đồng ý. Cậu có bản lĩnh thì tới tìm gia gia của cậu a, cùng lão tử nổi điên cái rắm gì?!"


Long Tiểu Thiên cảm xúc càng thêm kích động, hai ngày này thực tiện nghi cho mấy kẻ ti tiện kia, đã làm hắn rất mỏi mệt.


Hoa Thiện nghe vậy, phảng phất như bị sét đánh cho cứng đờ, mờ mịt nhìn Long Tiểu Thiên: "Ông nội của tôi?"


Rõ ràng biết hắn cần Tuyên Nhược Phong, gia gia vẫn làm như vậy?


Long Tiểu Thiên trào phúng hừ lạnh nói: "Lâm Đào biến thành phế vật không có Linh Năng, đây là do Tuyên Nhược Phong tạo thành, có thể đem một người hủy thành như vậy, cậu nói không kiêng kị mà được hay sao?" Nói đến cùng, thì là Phe muốn kích phát Linh Năng phế vật cùng Phe kiêng kị việc Linh Năng bị phế, tranh đấu với nhau, cuối cùng, phe kiêng kị Linh Năng bị phế chiến thắng, Tuyên Nhược Phong buộc phải giao ra đôi tay, không có bất cứ cò kè mặc cả gì nữa.


Hoa Thiện nghe vậy, bình tĩnh nhìn Long Tiểu Thiên, đè xuống mọi chất vấn cùng nghi hoặc ở trong lòng, sau khi cho Long Tiểu Thiên một cái nhìn thật sâu, dứt xoay người rời đi. Tựa hồ đã không còn lời nào để nói, mà trên thực tế cũng đúng là như thế, hắn cũng không biết nên nói cái gì. Bởi vì bọn họ đều quá yếu, cho nên rất nhiều lúc bọn họ nhỏ bé vô lực như vậy, vô pháp ngăn cản tình thế phát triển. Hắn hiện tại chỉ muốn biết, gia gia rốt cuộc là có ý tứ gì?!


Nhìn bóng dáng Hoa Thiện vắng lặng cô đơn, Long Tiểu Thiên ở trong lòng thầm mắng một câu, suy sụp mà ngồi ở mép giường, từ môi mỏng tràn ra nụ cười, là khổ không tả nỗi.


Cửa còn chưa kịp đóng, một thân ảnh ôn nhu mỹ lệ liền xuất hiện ở trong phòng ngủ của hắn.


Nhìn thấy người tới, Long Tiểu Thiên ở trong lòng thầm mắng một tiếng tiện nhân, trên mặt lại dào dạt ý cười: "Nhu tỷ."


"Cùng tiểu Thiện cãi nhau?" Long Tiểu Nhu khẽ cười nói, "Đi xin lỗi cậu ấy liền không có việc gì nữa."


Hắn là con cháu Long gia, không cần phải ủy khuất chính mình như vậy. Rõ ràng biết Long Tiểu Nhu không có ý tốt, nhưng hắn vẫn nhịn không được mà trúng kế, trong lòng vẫn suy nghĩ về điều nàng ta vừa nói.


Long Tiểu Thiên chậm rãi đứng lên, "Không có việc gì...... qua chút thời gian nữa là tốt thôi."


"Vậy cũng được, cơm trưa đã chuẩn bị xong." Long Tiểu Nhu trầm mắt cười khẽ.


Long Tiểu Thiên đi về phía phòng tắm lắc đầu: "Ta không đói bụng."


"Vậy ngươi đói bụng, phải nhớ đến ăn cơm." Mềm nhẹ dặn dò phảng phất như tràn ngập vô hạn quan tâm.


Thế nhưng trong lòng nghĩ như thế nào, cũng chỉ có chính bọn họ tự biết.


Long Tiểu Nhu xoay người rời đi, một khắc cánh cửa kia đóng lại.


Bên trong phòng ngủ, khuôn miệng Long Tiểu Thiên đang mỉm cười lập tức nhanh chóng lạnh lẽo, trào phúng hừ nhẹ, mèo khóc chuột giả từ bi, những người này chỉ sợ đã sớm hy vọng hắn cùng Hoa Thiện xé rách mặt, bọn họ cái gì cũng không để ý, chỉ để ý đến quyền lợi và tiền tài trong tay. Bất quá...... nhớ tới Hoa Thiện chấp nhất như thế, Long Tiểu Thiên trong lòng chua xót, không khéo lần này thật đúng như ý nguyện của bọn họ cũng nên, bằng hữu duy nhất chỉ sợ cũng mất luôn.


Đã không có Hoa gia hậu thuẫn, hắn thật sự chẳng là cái gì cả.


Long Tiểu Thiên cắn răng, đem chính mình nhốt ở trong phòng tắm.


Long Tiểu Nhu sau khi đóng cửa lại, khóe miệng tươi cười ôn hòa càng cong lên, vô cùng đắc ý, nó vẫn còn quá trẻ con.


Chuyện Tuyên Nhược Phong xử lý thực tốt, đối với nàng ta mà nói là một mũi tên bắn ba con nhạn, Vương Sơ Tình nơi đó có công đạo, Long Tiểu Thiên cùng Hoa Thiện cũng như ý nguyện tan vỡ rồi.


Càng nghĩ càng đắc ý Long Tiểu Nhu lại rất nhanh thu liễm lại hơi thở, trở nên dịu dàng động lòng người, chậm rãi đi xuống lầu.


★★★


Tuyên Nhược Đông bị điều vào đội quân của Đường Cẩn Phong, theo Đường Cẩn Phong đi tới Khu Nguy Hiểm, khó có thể liên lạc được. Tuyên Nhược Nam cùng Tuyên Nhược Tây lại vội vội vàng vàng chạy trở về nhà, nghe được Y sư nói vết thương của quản gia không có phạm đến gân cốt lập tức an tâm.


Nhưng mà, khi nghe báo cáo về tình trạng của đệ đệ, Tuyên Nhược Nam cùng Tuyên Nhược Tây phảng phất như bị ù tai, những lời kế tiếp bác sĩ nói giống như âm thanh vang vọng từ xa, không nghe ra được chữ nào......


Bị phế? Hai chữ tựa như sét đánh giữa trời quang, đem hai huynh đệ đánh cho hồn bay phách tán cả người nhũn ra, hai tay của đệ đệ bọn họ bị phế đi?


Bác sĩ trấn an vỗ vỗ bả vai của Tuyên Nhược Nam.


Đợi hai anh em ở phòng khách đem tin tức này tiêu hóa ước chừng phải mười mấy phút, thật vất vả mới điều chỉnh được tâm tình đến khi nhìn tới cánh tay cùng hai chân của Tuyên Nhược Phong bị bao bọc bởi đủ loại băng gạc vẫn là không thể ngăn chặn được nội tâm phẫn nộ.


Trên giường kia là một thân thể nhu nhược, hô hấp nhợt nhạt suy yếu cứ như có thể đình chỉ bất cứ lúc nào, cả khuôn mặt không hề có một tia huyết sắc, huyết sắc duy nhất cũng là nhờ Lưu Điệp mạnh mẽ lưu lại, đôi môi đã từng đỏ bừng diễm lệ từ lâu đã mất đi ánh sáng vốn có.


Giờ phút này Tuyên Nhược Phong yếu ớt như một tờ giấy trắng, chỉ cần nhẹ nhàng xé một cái, liền dễ dàng bị chia năm xẻ bảy.


Trong cuộc đời bọn họ chưa một lần thấy qua bộ dáng đệ đệ suy yếu như thế này.