Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 069: - Mẹ Nào Con Nấy




Editor: Troiwfmas
(Chương này không thấy tiêu đề nên mình tự đặt luôn ^^)


Lâm Hải xuất ra Linh Năng, rất nhanh Tuyên Nhược Phong nhìn thấy trên sàn nhà xuất hiện từng đợt quang mang màu nâu như những những cơn lốc nhỏ xoay vờn xung quanh mình, những hạt vật thể li ti xẹt nhanh qua mu bàn tay của Tuyên Nhược Phong.


Tuyên Nhược Phong dùng dư quang nơi khóe mắt liếc nhìn một cái, màu nâu kia chính là...... thổ nhưỡng.


Tuyên Nhược Phong ở trong lòng đen một mảng, thổ nhưỡng là thứ vô cùng trân quý, cũng thật làm khó cho Lâm Hải bỏ ra được mà dùng nó để công kích hắn. Ở thế giới này, tài nguyên đất đai đều bị virus ô nhiễm, mà thuốc trừ độc cho đất đai lại phi thường quý giá, cho nên, đất đai không bị ô nhiễm đã trở nên quý báu hơn bao giờ hết. Trong số đó thuộc hàng giá cả trên trời phải nói tới đất đai do Linh Năng giả Thổ hệ tạo ra, thổ nhưỡng do linh lăng tạo ra không những không bị ô nhiễm mà còn là thổ nhưỡng tốt nhất dùng để bồi dưỡng Linh Thực. Ở tình huống bình thường sẽ không có kẻ ngu nào tại thời điểm đánh nhau lại dùng Linh Năng Thổ hệ để công kích cả.


Trừ bỏ hai loại thuộc tính Linh Năng Hỏa - Thủy thì năm loại Linh năng khác đều vô cùng hiếm thấy, trong số đó thì Mộc - Thổ là hai hệ trân quý nhất.


Tâm tư của Tuyên Nhược Phong đang bay xa, tiếc nuối nhìn thoáng qua đám thổ nhưỡng đó, thật đúng là lãng phí.


Thổ nhưỡng màu nâu chậm rãi bao trùm lấy cánh tay và cẳng chân của Tuyên Nhược Phong, thổ nhưỡng vốn mềm mại bắt đầu trở nên cứng rắn, thực mau biến thành một mảng màu xám cứng như tảng đá. Hơn nữa những tảng đá đó với tốc độ nhanh chóng chế ngự cánh tay cùng cổ chân của Tuyên Nhược Phong, đem Tuyên Nhược Phong chặt chẽ giam cầm ở bên trong.


Tuyên Nhược Phong bị cầm trụ giống như phạm nhân, máu tươi trên cánh tay chậm rãi thấm ra bề mặt bên ngoài của những tảng đá.


Nhìn thấy Tuyên Nhược Phong bị bắt lấy, quản gia khủng hoảng hô: "Thiếu gia......"


Quản gia tập tễnh đứng dậy, thấy được quản gia lo lắng cho hắn như thế, Tuyên Nhược Phong vốn định cấp cho quản gia một ánh mắt an tâm, chỉ tiếc, thái độ của hắn quá mức thong dong bình tĩnh, hiển nhiên chọc giận một vị mẫu thân đang bởi vì thảm trạng nhi tử mà lâm vào đau thương tuyệt vọng.


Lưu Điệp nhìn thấy biểu tình đạm mạc của Tuyên Nhược Phong, hoàn toàn không có một chút áy náy trong đó, ngay cả cánh tay đã bị thương cũng không hề có ý định cúi đầu. Ngọn lửa trong lòng của Lưu Điệp như được tưới thêm dầu, bốc cháy hừng hực, bộ ngực vì tức giận mà kịch liệt phập phồng. Gương mặt vặn vẹo, nàng ta từng bước đạp lên giày cao gót nhằm phía Tuyên Nhược Phong đi tới, một bàn tay hung hăng tát vào mặt Tuyên Nhược Phong.


Tuyên Nhược Phong lệch đầu sang một bên, ấn ký trên trán chợt nóng cháy rồi vụt tắt, móng tay vốn được nuôi dài của Lưu Điệp trong tích tắc xé ra vài đường máu đỏ rực ở trên gương mặt trắng nõn của Tuyên Nhược Phong.


Giờ phút này cả người Tuyên Nhược Phong đều toát lên hơi thở yếu ớt, tóc tai rũ xuống hỗn độn bất kham, khuôn mặt tuấn mỹ chọc người thương tiếc. Bất quá, tư thái này đối với mụ điên Lưu Điệp hiển nhiên không thương tiếc nỗi chẳng có chút tác dụng nào.


Lưu Điệp giận đỏ hai mắt: "Nhi tử của ta hiện tại hai tay đã bị phế không thể tu luyện, mọi chuyện đều là nhờ ngươi ban tặng. Còn có giọng nói của nó, bác sĩ nói nó có khả năng...... sẽ biến thành người câm." Lưu Điệp hốc mắt ẩm ướt, chỉ cần Tuyên Nhược Phong lộ ra một chút hối hận hoặc là thống khổ, nàng đã không điên cuồng như thế: "Tuyên Nhược Phong, ngươi ngay cả một chút hối cải cùng áy náy cũng không có hay sao? "


Tuyên Nhược Phong trào phúng hừ nhẹ nói: "Tôi tự nhận tôi không có làm sai, là hắn khiêu khích tôi trước." Hắn không thể không thừa nhận trong lòng hắn quả thật tồn tại ý nghĩ cố tình muốn chọc giận đối phương, Lưu Điệp hôm nay đánh hắn có bao nhiêu sảng khoái, tương lai bà ta sẽ nhận lấy bấy nhiêu hối hận.


Nhìn thái độ Tuyên Nhược Phong vẫn không thèm quan tâm, biểu tình đạm mạc, Lưu Điệp lớn tiếng gầm lên: "Ngươi chính là súc sinh."


Lâm gia mấy người lửa giận bốc lên, cái bọn họ muốn nhìn thấy, không phải là biểu tình phong đạm khinh vân như thế của Tuyên Nhược Phong. Bọn họ tới là để báo thù, muốn Tuyên Nhược Phong so với nhi tử và đệ đệ của bọn hắn thảm hại hơn, nếu không thật khó mà dập tắt sự hận thù trong lòng bọn họ.


Súc sinh a......


Tuyên Nhược Phong liếc liếc mắt một nhìn về ba nam tử ở nơi xa, phụ tử ba người bi phẫn khó bình, nhìn Tuyên Nhược Phong với ánh mắt sài lang hổ báo, phảng phất như mọi thời điểm đều có thể đem hắn lột da rút gân.


Tuyên Nhược Phong chỉ cảm thấy hình ảnh trước mắt này thật khiến người buồn cười. Nếu hắn cùng Lâm Đào đổi vị trí cho nhau? Liệu có ai sẽ thương xót cho hắn đây?


Tuyên Nhược Phong kéo kéo khóe miệng, phát hiện quả là có chút đau: "Dì Lưu, người muốn đối chiến 1vs1 cũng không phải tôi, đừng quên, là con của ngài hạ sát thủ trước, tôi bất quá là đem những viên đạn còn lại trả cho hắn mà thôi."


Tuyên Nhược Phong nghiêng đầu, nhìn bốn người, phát hiện trên mặt bọn họ cũng không có chút gì gọi là xấu hổ, hiển nhiên bọn họ cũng không cho rằng nhi tử đệ đệ của mình đối với hắn hạ sát thủ là có cái gì không đúng, đây là điển hình cho câu "Chỉ cho quan viên phóng hỏa, lại cấm bá tánh đốt đèn".


Tuyên Nhược Phong ở trong lòng cười lạnh: "Tại sao chỉ cho phép nhi tử của các ngươi giết người, lại không cho phép người khác được phản kích?"


Lưu Điệp cắn răng, lại phóng thêm một cái bạt tai: "Nhi tử của ta cũng chưa có tổn thương đến ngươi không phải sao?"


"Nếu tôi còn là Linh Năng phế vật, ngài cảm thấy tôi sẽ còn mạng mà đứng tại chỗ này sao?" Tuyên Nhược Phong không khách khí trào phúng.


Lâm gia thấy Tuyên Nhược Phong kiên cường như thế không chịu nhận sai.


Lâm Lập Vân âm dương quái khí quát một tiếng: "Tiểu Điệp, xem ra người ta chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ." Bất động một chút, Tuyên Nhược Phong còn tưởng rằng bọn họ thật sự không dám động thủ với hắn.


Lưu Điệp đỏ ngầu hai mắt nhìn chăm chú vào Tuyên Nhược Phong, chính là người này làm hại nàng mất đi nhi tử bảo bối, nghĩ đến thảm trạng của nhi tử đang nằm ở trên giường bệnh. Tà hỏa trong lòng của Lưu Điệp tựa như sương mù, thực mau che khuất hai mắt. Đem lời phân phó của những người bên trên đều vứt hết ra sau đầu.


Kim sắc quang mang trong tay nàng ta nháy mắt huyễn hóa thành một cây đinh sắt to bằng ngón cái, chưa tới 1s, đinh sắt mạnh mẽ cắm vào cổ tay của Tuyên Nhược Phong.


Những thứ mà nhi tử của nàng mất đi nàng cũng muốn để Tuyên Nhược Phong phải nếm trải như thế, nếu không, thật khó mà bình ổn mối thâm thù trong lòng bọn họ.


Tay của nhi tử, Linh Năng của nhi tử, thanh âm của nhi tử, nàng phải để Tuyên Nhược Phong cũng hoàn trả lại từng cái một......


Nàng muốn huỷ hoại Tuyên Nhược Phong, làm Tuyên Nhược Phong sống cũng không được chết cũng không xong.


Kịch liệt đau đớn làm Tuyên Nhược Phong hơi hơi nhíu mày, trong miệng lại như cũ không thốt ra bất cứ tiếng kêu la thảm thiết nào, chưa một lần thở gấp, vẫn bày ra thái độ gió thổi mây trôi, giống như những đóa mai đỏ trong những ngày hàn tuyết trắng vẫn đua nhau nở, mãi chưa chịu hàng.


Không khí ở trong sân bị mùi máu tươi nồng đậm xâm chiếm, hai cánh tay nhỏ yếu trắng nõn của Tuyên Nhược Phong bị đinh sắt đâm xuyên nơi cổ tay, một đầu khác của đinh sắt đã bị màu đỏ bao trùm. Hình ảnh này chẳng khác gì bị đóng đinh ở trên giá chữ thập.


Quản gia đỏ mặt tía tai, hốc mắt ửng đỏ: "Thiếu gia......" Đội Cảnh Vệ như thế nào còn chưa tới vậy?


Lâm Dương một chân đem quản gia đang giãy giụa đứng dậy đá văng ra xa, hình ảnh này tựa như Tuyên Nhược Phong đã từng làm đối với Lâm Đào vậy.


Thấy quản gia kêu thảm một tiếng, lần thứ hai quỳ rạp trên mặt đất, ánh mắt của Tuyên Nhược Phong trở nên ám trầm lẳng lặng nhìn về phía Lâm Dương, ở sâu trong đó đang ấp ủ một tia lạnh lẽo.


Sự lạnh léo đó cũng giúp hắn cảm thấy những đau đớn trên người dường như đã biến mất, căn bản không chú ý tới những vết thương đó của mình nữa, ngay cả khi cánh tay đã có ba cái lỗ máu, người bình thường đều sẽ đau không chịu nổi rồi, nhưng mà Tuyên Nhược Phong lại chỉ lẳng lặng mà nhìn bốn người trước mắt này, phảng phất muốn đem gương mặt của bọn họ khắc sâu vào trong trí óc.


Hai viên đạn khác bắn vào mắt cá chân của Tuyên Nhược Phong, theo Lưu Điệp vận lực, viên đạn bên trong biến ảo thành nhiều hình dạng khác nhau, tàn nhẫn xé rách da thịt cùng huyết nhục của Tuyên Nhược Phong......


Lưu Điệp muốn hoàn toàn đem Tuyên Nhược Phong biến thành một phế nhân.


Nếu không có Thổ hệ Linh Năng giam cầm chống đỡ thân thể của Tuyên Nhược Phong, chỉ sợ Tuyên Nhược Phong căn bản không thể đứng thẳng.


Nhìn thấy thảm trạng của Tuyên Nhược Phong, quản gia gấp đến đỏ cả mắt, tuy nhiên cứ hễ hắn làm ra bất cứ hành động gì Lâm Dương sẽ lập tức công kích lại, hung hăng đem hắn đá văng ra, làm hắn đau đớn không thể đứng dậy nổi, chỉ có thêt thống khổ nhăn mặt, ở trong lòng hy vọn chờ đợi đội Cảnh Vệ nhanh nhanh xuất hiện.


Mất máu quá nhiều......


Tuyên Nhược Phong sắc mặt tái nhợt, hắn cúi đầu, ấn ký màu đỏ trên trán của hắn cũng dần nóng lên, cũng may hắn đã kịp thời ngăn lại, nhưng mà..... quả thực hắn đã rất lâu chưa từng có bộ dáng chật vật như thế này.


"Thật đúng là mẹ nào con nấy!" đều không thèm để ý đến lời nói của người khác, Tuyên Nhược Phong hừ lạnh.


Lưu Điệp hiển nhiên nghe được sự trào phúng của Tuyên Nhược Phong, sắc mặt tức giận đến đỏ lên. Đúng thế, là con của nàng ta động sát khí trước, nhưng mà nhi tử cũng chưa đắc thủ được không phải sao? Tuyên Nhược Phong cần gì phải cố tình không chừa lại đường sống mà phế đi con trai của nàng?


Dù sao tất cả bác sĩ đều nói đời này con nàng sẽ thành phế nhân, vậy thì nàng còn cần kiêng kị cái gì, nàng hiện tại chỉ hận không thể khiến Tuyên Nhược Phong vì nhi tử của nàng đền mạng.


Ác ý thật sâu tràn ngập trong đầu của nữ nhân, nàng ta nhìn Tuyên Nhược Phong tưởng tượng ra mình xâu xé hắn thành trăm mảnh, trong lòng thống khoái mà gương mặt cũng trở nên vặn vẹo, nàng bỗng nhiên bừng tỉnh, Tuyên Nhược Phong không phải thích cái trò hành hạ người khác đến chết hay sao? Vậy nàng cũng muốn để Tuyên Nhược Phong nếm thử cảm giác bị người hành hạ đến chết.


Đang lúc nữ nhân tính toán đem vô số viên đạn bắn vào bên trong thân thể của Tuyên Nhược Phong.


Lâm Lập Vân đã lập tức nhận ra ý đồ của lão bà, biểu tình hoảng loạn, vội vàng nói: "Tiểu Điệp, không thể." Nếu giết Tuyên Nhược Phong, vậy Lâm gia liền thật sự xong rồi, có thể xả giận, nhưng nhất quyết không thể giết người, đây là lệnh của bên trên.


Ngay cả khi bị trọng thương như vậy, Tuyên Nhược Phong vẫn không chịu cúi đầu, Lâm gia đương nhiên cũng phẫn nộ, bọn họ cũng rất muốn đem Tuyên Nhược Phong xẻo xuống từng miếng thịt, để nghe được Tuyên Nhược Phong kêu rên thảm thiết xin tha. Nhưng mà trừ bỏ cánh tay của Tuyên Nhược Phong, bọn họ cũng không thể lấy đi bất cứ thứ gì khác.


Lưu Điệp sớm đã giết đến hăng say đỏ mắt rồi, căn bản không rảnh quan tâm những chuyện khác.


Thấy Lưu Điệp không chịu nghe lời mình nói, Lâm Lập Vân lập tức ra hiệu cho Lâm Dương, Lâm Dương cũng sốt ruột, trong nháy mắt dùng thuẫn kim loại chặn lại những viên đạn đó.


Mà tại khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc này, một đội Cảnh Vệ thân mặc chế phục màu trắng khoan thai tới muộn rốt cuộc cũng xuất hiện.


Trừ bỏ hai chiếc phi hành khí của cảnh sát đang đi ở phía trước, phía sau còn dẫn theo mười mấy thanh niên thân mặc chế phục màu trắng, chân dẫm trên bộ khí chậm rãi theo tới.


Nam tử cầm đầu bước nhanh từ trên phi hành phí xuống, đội Cảnh Vệ đi theo phía sau cũng thu hồi bộ khí, nhanh chóng vọt vào trong sân.


Đội cảnh vệ này đúng là phụ trách cho an nguy của khu Bắc bọn họ.


Quý Thuyên mang theo đội Cảnh Vệ cùng bác sĩ xuất hiện, Tuyên Nhược Phong sao còn không rõ?


Nhìn thấy mấy đôi giày da màu đen chậm rãi từ trước mặt bước nhanh qua, quản gia liếc mắt nhìn nam nhân cầm đầu cùng đoàn người thân mang chế phục màu trắng kia một cái, cuối cùng cũng có thể an tâm ngất đi rồi.


Đội ngũ rất nhanh đem người của Lâm gia vây quanh, nhóm bác sĩ tiến lên đỡ lấy Tuyên Nhược Phong.


Cánh tay đang công kích của Lưu Điệp bỗng nhiên bị một trận điện lưu đánh trúng, kim sắc trong tay nháy mắt biến mất, nàng gắt gao cắn môi đỏ, oán hận nhìn về phía người tới.


Điện hệ Linh Năng giả, đội trưởng đội Cảnh Vệ số 3 khu Bắc - Quý Thuyên, tới thật nhanh a.


Lâm Hải thu hồi Linh Năng, không bị giam cầm nữa Tuyên Nhược Phong lập tức ngã xuống trên mặt đất. Cũng may, ba gã bác sĩ kịp thời đỡ lấy Tuyên Nhược Phong, không đến mức khiến Tuyên Nhược Phong trở nên quá chật vật.


Nhìn máu tươi trên mặt đất, còn có biểu tình bình tĩnh của người Lâm gia, Quý Thuyên nhíu mày, thật đúng là đem cục diện rối rắm ném cho hắn. Khó trách muốn hắn mang theo bác sĩ, thì ra là như thế.