Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 066: - Cảnh Cáo Đường Minh




Editor: Troiwfmas


Đường Minh đương nhiên loáng thoáng biết được Vương gia đã làm những chuyện gì, hắn cũng biết phụ thân có khúc mắc trong lòng, hắn hiểu như vậy cũng là chuyện bình thường thôi. Nhưng mà, Đường Minh biết phụ thân làm người luôn kiên nghị chính khí, có ý thức trách nhiệm, hắn dựa vào điểm này mới dám ở dưới con mắt của phụ thân tự tung tự tác. Không phải hắn không hiểu mà là hắn không muốn nhìn thẳng vào vấn đề này, hắn chỉ có thể tiếp tục vờ như không biết chuyện gì, bởi vì hắn đã sớm không thể quay đầu. Hắn ở một khắc vì sợ hãi mất đi vinh hoa phú quý kia, mà cùng Vương gia bức Vương Sơ Tình kết hôn, thì đã không thể trở lại như xưa được nữa, hắn đã phản bội phụ thân của mình, đối với việc phụ thân bị bỏ tù làm như không thấy. Hiện giờ, chỉ có liều mạng hướng phụ thân đòi hỏi mới có thể khiến hắn tìm được một chút cảm giác an toàn, chỉ có như vậy mới có thể chứng minh phụ thân vẫn để ý hắn, điều này làm hắn càng thêm có sự tự tin hành sự không kiêng nể gì.


Mà ý nghĩ này của Đường Minh rất nguy hiểm, cũng rất ích kỷ, Đường Cẩn Phong kỳ thật cũng mơ hồ cảm nhận được, cũng tìm biện pháp để sửa lại cách làm của Đường Minh, lại phát hiện nó căn bản đều không trở về nhà, muốn giáo dục nó, nó luôn không kiên nhẫn ngắt quang não. Phụ tử quan hệ tuy rằng càng lúc càng xa, nhưng cứ lần này tới lần khác bị buộc phục hôn, dù cho Đường Cẩn Phong là tồn tại cường đại nhất trên cái tinh cầu này, hắn cũng sẽ khổ sở, ở thời điểm biết nhi tử kêu một người khác là phụ thân hắn cũng sẽ bi thương. Nhưng hắn là trưởng bối, không thể lộ ra một chút mềm yếu, cho nên hắn đem hết thảy những cảm xúc này đều vùi lấp ở bên dưới biểu tình lãnh khốc của mình.


Đường Cẩn Phong không hy vọng Đường Minh có thể làm nên chuyện gì to tát, chỉ cần nó ít nhất phải biết phân rõ thị phi đúng sai. Nhưng trên thực tế từ trước tới nay Đường Minh trước có bao giờ biết thu liễm, xem quyền thế là quan trọng nhất không có gì sánh bằng. Nếu không phải gần đây hắn để ý chuyện của thiếu niên, thì hắn cũng sẽ không biết con trai của mình lại có thể kiêu ngạo và ngang ngạnh như thế, hết lần này tới lần khác hạ sát thủ đối với một người vô tội, thậm chí còn cùng Đổng gia có liên hệ, mục đích cũng là muốn hủy hoại Tuyên gia.


Đường Cẩn Phong dù không muốn thừa nhận cũng chỉ có thể nhìn thẳng vào sự thật khốc liệt, con hắn thế mà là một kẻ không ra gì, chuyên môn ỷ thế hiếp người.


Nếu không quyết tâm trừng trị chỉ sợ Đường Minh sẽ không chịu hối cải, mà càng kiêu căng ngạo mạn hơn.


Đường Cẩn Phong cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo, ánh mắt lãnh lệ nhìn Đường Minh: "Đường Minh, về sau người cứ ở lại Vương gia, không cần trở về." Nếu nhi tử một lòng hướng về mẫu thân, đương nhiên làm phụ thân phải thành toàn cho lòng hiếu thảo của nhi tử. Tuy rằng hắn biết rõ, sự "Hiếu Thuận" này chẳng qua cũng chỉ là giả vờ. Bởi vì, Đường Minh chỉ quan tâm tới chính bản thân mình.


Đường Minh nghe vậy cả người chấn động, không thể tin tưởng nhìn về phía phụ thân, thân thể không kìm được mà run rẩy, sắc mặt khó coi tái nhợt, ánh mắt càng hoảng loạn không thôi: "Ba, người nói vậy là có ý gì?"


Vừa kêu hắn sửa lại họ, vừa kêu hắn không cần trở về Đường gia. Hôm nay phụ thân cùng những lúc bình thường thật không giống nhau, tựa hồ, đã không thể chịu đựng được hắn. Khuôn mặt tuấn tú của Đường Minh mất đi toàn bộ huyết sắc, trong lòng khủng hoảng phẫn nộ, quả nhiên, cuối cùng vẫn là muốn vứt bỏ hắn sao?


"Dù sao cái nhà này ngươi vốn cũng không muốn ở còn gì?" Những đường cong rõ ràng trên khuôn mặt tuấn tú của Đường Cẩn Phong bởi vì quá mỏi mệt mà có vẻ hơi cô đơn.


Nhưng mà, đó cũng chỉ là cảm xúc nhất thời của Đường Cẩn Phong, bị những lời phụ thân nói dọa cho hoảng sợ Đường Minh chỉ biết cúi đầu vì thế không thể nhìn được cảm xúc vừa rồi trên nét mặt của Đường Cẩn Phong. Nếu hắn nhìn thấy có lẽ hắn sẽ biết thu liễm đi phần nào.


Đường Cẩn Phong ở trong lòng than thở nhi tử không có thành tựu, mẫu thân nó lại đặc biệt có thể nhảy nhót náo loạn khắp nơi, cái nhà này có lẽ thật sự giống như lời Đường Minh nói, cái gì cũng không có.


Đường Cẩn Phong mỗi lần chiến đấu trở về nhà hình như chưa có lần nào tâm tình được vui vẻ sung sướng, mỗi một lần đều ôm một bụng lửa giận khó nói thành lời, cùng gánh nặng mỏi mệt. Đến khi trở lại chiến trường cũng không có một ngày thư thái, mỗi ngày trôi qua hắn đều đau khổ chống đỡ cứ như vậy được 10 năm rồi, hắn vô cùng mệt mỏi, thật chí còn từng có ý định xuất ngũ lui về sau màn.


Tính ra cũng không nhiều người nhậm chức chưa tới 100 năm đã muốn về hưu, mà Đường Cẩn Phong lại mệt mỏi đến mức muốn rời khỏi chiến trường.


Những ngày tháng khó khăn trôi qua lâu như vậy, nhưng cho đến tận hôm nay hắn mới hoàn toàn nhận ra. Con hắn chính là quỷ đòi nợ, chuyên môn tới làm hắn tức chết.


Hai mắt Đường Minh tràn đầy phẫn nộ oán hận nhìn Đường Cẩn Phong: "Ba, mẹ mấy năm nay đã biết sai rồi, mẹ đã thực sự hối hận. Vì sao người lại không chịu tha thứ cho mẹ a? Người biết không hiện tại mẹ đã......" trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn, mẹ đã chịu giáo huấn, phụ thân vì sao nhất định phải nhẫn tâm như vậy? Mẹ chỉ muốn trước khi chết nhìn người một cái không được hay sao? Vì cái gì người nhất định phải tuyệt tình như vậy? Vì cái gì lại không để một nhà bọn họ đoàn tụ bên nhau? Phụ thân sao lại không thể vì hắn suy nghĩ một chút, một hai phải để người ngoài chê cười hắn? Ngoài mẹ hắn ra, bất cứ kẻ nào cũng không xứng tiến vào Đường gia làm Đường gia nữ chủ nhân.


Đường Minh trong lòng cực kỳ hận phụ thân lạnh nhạt, hắn nỗ lực lâu như vậy, phụ thân vì sao lại không chịu cùng mẫu thân phục hôn?


Đường Minh đã không phải là nhất thời ngang bướng, mà đã trở nên cố chấp rồi. Con ngươi Đường Cẩn Phong tối xuống một mảnh, cứ như vậy nhìn thẳng Đường Minh, dò hỏi: "Đường Minh, ngươi hy vọng ta cùng Vương Sơ Tình phục hôn có thật là bởi vì ngươi đau lòng cho mẫu thân?" Đường Cẩn Phong cũng bị Đường Minh chọc giận, Đường Minh cố chấp làm hắn sinh chán ghét, thực dứt khoát nói ra điều mà hắn nhiều năm nay "Nghi hoặc", cũng đem tâm tư thực sự của Đường Minh chân chính bại lộ ra trước ánh sáng.


Đường Minh thật sự chỉ là bởi vì đau lòng mẫu thân nên mới cố chấp như vậy sao? Người Đường Minh yêu nhất chỉ có bản thân nó, nó đối với sự sống chết của mẫu thân chỉ sợ trước nay chưa từng quan tâm.


Quả nhiên ở phía đối diện Đường Minh vừa nghe vậy thì biểu tình hiện lên một trận kinh ngạc, nhìn thấy đôi mắt đen của phụ thân phảng phất như soi rõ tâm tư của mình, Đường Minh nhanh chóng cúi đầu giấu đi biểu tình chột dạ. Đường Minh nghiến răng, hắn đương nhiên là đau lòng mẫu thân, nhưng hắn cũng muốn trở thành người thừa kế duy nhất của Đường gia.


Hắn biết rõ, nếu cha mẹ không bị ràng buộc bởi hôn nhân, hắn vĩnh viễn sẽ bị người ta cười nhạo sau lưng về cái sự kiện kia, hắn biết có rất nhiều người đều âm thầm khinh thường hắn. Ngay cả có dùng quyền thế để áp người thì hắn như cũ vẫn bị người xem thường, bị người coi khinh, bởi vì hắn có nữ nhân như vậy làm mẹ. Hắn không muốn bị người khinh thường, không muốn mỗi ngày đều phải nghẹn khuất trong lòng như vậy. Hắn rõ ràng chính là con trai của Đường Cẩn Phong, vậy mà sống so với một đứa con riêng còn muốn mệt mỏi hơn. Chỉ khi nào ba mẹ phục hôn, những kẻ nói xấu lắm mới biết thu liễm, nhìn thẳng vào thân phận của hắn. Cho nên mấy năm nay hắn rất sợ hãi, sợ hãi phụ thân cưới một người khác hoặc sinh ra một nam hài khác, vậy hắn ở Đường gia còn có thể có cái vị trí gì? Hắn nhất định sẽ bị vứt bỏ, phụ thân vẫn chưa từng buông xuống khúc mắc ở trong lòng, hắn rất sợ hãi phụ thân sẽ trách hắn lúc trước "Phản bội", cho nên hắn rất lo lắng a...... Hắn sợ có một ngày sẽ bị Đường gia chặn ngoài cửa.


Từ nhỏ hắn đã biết phụ thân hắn luôn không hài lòng về đứa con trai là hắn đây, ai kêu hắn không phải là hài tử do nữ nhân phụ thân muốn cưới sinh hạ. Vì không muốn bản thân tương lai chỉ có hai bàn tay trắng, hắn vì chính mình tính toán thì có gì là sai? Cho nên đối với chuyện ba mẹ phục hôn, hắn giơ hai tay tán thành có cái gì không đúng? Vì giữ được vị trí của hắn, tiền đồ của hắn, hắn thậm chí vì mẫu thân giải quyết không ít nữ nhân muốn leo lên vị trí nữ chủ nhân của Đường gia, hai tay của hắn đã sớm dính đầy máu tươi, không thể quay đầu được nữa rồi.


Rõ ràng mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp, phụ thân hắn luôn là người coi trọng trách nhiệm, luôn không màng tới tâm tư của phụ nữ, cho nên trong việc đối đãi với mẫu thân, thái độ của phụ thân rõ ràng đã mềm xuống, thậm chí đối với chuyện mẫu thân tiến vào Đường trạch cũng không phản đối gì. Hắn cho rằng phụ thân đã bắt đầu suy nghĩ lại về chuyện phục hôn, lại không nghĩ rằng phụ thân không nói gì cũng không có nghĩa là phụ thân đồng ý, bây giờ hắn tựa hồ đã thật sự chọc giận phụ thân. Còn khiến phụ thân kêu hắn rời khỏi Đường gia.


Bộ dáng chột dạ của Đường Minh làm sao sao có thể tránh được con mắt của Đường Cẩn Phong? Nhìn thấy Đường Minh như vậy trong lòng của Đường Cẩn Phong càng thêm thất vọng, đây là nhi tử tốt mà Vương gia dạy ra, ngay cả mẫu thân mình cũng có thể tính kế.


"Đường Minh, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng ta cảnh cáo ngươi. Ta cùng Vương Sơ Tình vĩnh viễn không có khả năng phục hôn, nhưng người vĩnh viễn vẫn là nhi tử của Đường Cẩn Phong ta. Nhưng mà nếu ngươi giống như lúc trước cùng Vương gia da nổi lên dị tâm gì, ngươi liền sửa thành họ Vương, cùng Đường gia không có bất luận quan hệ gì."


Khiến phụ thân hắn mất đi một cánh tay, vẫn luôn là một nỗi đau ở trong lòng của Đường Cẩn Phong khó có thể tiêu tan. Đường Cẩn Phong dùng 10 năm thời gian lại lần nữa bò lên vị trí tướng quân, tuyệt đối sẽ không lần nữa để người ngoài có bất kỳ cơ hội nào công kích Đường gia bọn họ. Nhưng nếu là con hắn cùng Vương gia có lựa chọn giống như lúc trước, vậy hắn cũng không quan tâm việc mất đi đứa con trai này.


Những những làn sóng uy áp mãnh liệt đánh úp về phía Đường Minh, Đường Minh cả người khẽ run, đem những lời phụ thân cảnh cáo nghe vào trong tai. Hơn nữa hắn rất nhanh đã hiểu rõ, đây hình như là cơ hội cuối cùng mà phụ thân cho hắn.


Khuôn mặt của Đường Minh vẫn trắng bệch như cũ, không dám nói thêm nữa, cũng căn bản không dám "Hồ ngôn loạn ngữ", liên tục gật đầu: "Ba, người yên tâm, con sẽ không thế nữa." hắn sẽ không thể có ánh mắt thiển cận giống như Vương gia, Đường gia bị huỷ hoại đối với hắn căn bản không có chỗ tốt. Mười ba năm trước hắn không hiểu, còn tưởng rằng phụ thân phạm phải trọng tội, hắn còn nhỏ, hắn sợ hãi mất đi hết thảy, cho nên vì vinh hoa phú quý hắn có thể kêu bất cứ kẻ nào là phụ thân. Mà hiện tại hắn đã hiểu, hắn sẽ không ngu xuẩn đến mức vì những lời hứa hẹn mờ mịt mà trả giá bằng cả đời. Hắn biết Khổng gia đối với hắn đều không phải là thật tình, chẳng qua là hai bên lợi dụng lẫn nhau mà thôi.


"Chuyện của Tuyên gia, ta không hy vọng ngươi tham dự vào!" Đường Minh không quên cảnh cáo điểm này, hắn không hy vọng nhi tử đối với Tuyên Nhược Phong động thủ.


Đường Minh đã sớm bị Đường Cẩn Phong nói dọa đến cái gì cũng không dám phản đối, thực dứt khoát gật đầu. Đối với sự tình của Tuyên gia hắn cũng biết, kỳ thật ông ngoại đã cảnh cáo hắn, dặn hắn trong khoảng thời gian sắp tới tốt nhất là quan sát trước đã, không nên cùng Tuyên Nhược Phong động thủ. Tuy rằng trong lòng đối với tiểu tiện nhân Tuyên Nhược Phong căm phẫn không thôi, nhưng chỉ cần không nhìn thấy Tuyên Nhược Phong hắn hẳn sẽ không phát hỏa giống như vừa rồi, ở trước mặt phụ thân làm chuyện ngu xuẩn.


Đường Cẩn Phong thấy Đường Minh gật đầu, dặn dò vài câu sau, mới đứng dậy rời đi.


Lúc này đây rời đi, sợ là nửa tháng hắn cũng không về được.


Bồn hoa kia......


Ngồi trên phi hành khí Đường Cẩn Phong lúc này mới nhớ tới bồn hoa hồng trắng, biểu tình có một tia mờ mịt.


Trương Thắng nhìn thấy tướng quân vậy mà cũng có lúc thất thần, phảng phất như bị sét đánh cho hoảng sợ, quay đầu không tin tưởng mà mở miệng gọi: "Tướng quân?" Chẳng lẽ là bị thiếu gia chọc giận tới bây giờ vẫn còn chưa nguôi.


Đường Cẩn Phong lúc này mới hoàn hồn, thong thả quay sang Trương Thắng nói: "Sai người chiếu cố tốt bồn hoa trong thư phòng."


Trương Thắng càng thêm kinh ngạc, tướng quân nhà hắn từ khi nào sẽ có hứng thú với hoa cỏ, tuy rằng lòng có nghi hoặc, nhưng Trương Thắng vẫn gật đầu: "Vâng." Chẳng qua chỉ cần chuyển lời một câu mà thôi.


Sau khi giải quyết chuyện này, mấy chiếc phi hành khí rất nhanh đi ra khỏi Đường trạch.