Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 064: - Đường Minh Tức Giận




Editor: Troiwfmas


Tuyên Nhược Phong sau khi xuống lầu liền đi vào phòng bếp, nhìn thấy binh lính ca ca đang xử lý Rồng Cỏ, mà ba người hầu còn lại thì đang bắt đầu chuẩn bị cơm trưa. Vốn đã dùng cơm trưa ở nhà rồi, nhưng những đồ ăn trong bụng của Tuyên Nhược Phong cũng đã tiêu hóa sạch sẽ, vẫn có thể cùng Đường Cẩn Phong ăn thêm một lần nữa.


Nhưng mà, ngày sau đó Tuyên Nhược Phong lại phát hiện có chỗ không đúng, cẩn thận nhìn thoáng qua ba người hầu kia, khóe mắt hắn nâng lên. Hắn nhận ra ba gã người hầu đang bận rộn ở trong bếp cùng với những người lần trước hắn tới không cùng một nhóm người, hắn suy đoán một hồi thì chỉ thấy có duy nhất một khả năng. Khuôn viên nhà cửa Đường Cẩn Phong tuy lớn, nhưng hắn lại không thường xuyên ở nhà nghỉ ngơi, cho nên số lượng người hầu kỳ thật cũng không nhiều lắm. Dù sao ngay cả khi nhân thủ không đủ đi nữa, những binh lính ca ca kia cũng có thể hỗ trợ làm việc. Cho nên Đường trạch có ba người hầu là dư dả, gương mặt thay đổi so với lần trước cũng đã nói lên ba gã tầm thường trước kia đã bị đuổi việc. Nói như vậy việc Vương Sơ Tình gây khó dễ cho hắn, vừa xuất hiện đã nhằm thẳng vào hộp đồ ăn hắn mang tới, quả nhiên là có được tai mắt ở trong Đường trạch.


Bất quá, Đường Cẩn Phong đem ba người hầu kia xử trí như vậy, cũng biểu lộ rõ thái độ Vương Sơ Tình hoàn toàn không còn cơ hội.


Sâu thẳm trong đôi mắt của Tuyên Nhược Phong bao trùm bởi sự lạnh lẽo, càng miễn bàn bây giờ Vương Sơ Tình đã mất đi nhan sắc diễm lệ mà nàng ta rất tự hào, trở nên xấu xí không tả nổi chẳng dám tiến ra cửa nửa bước, thì lại càng không có tư cách dây dưa với Đường Cẩn Phong.


Tuyên Nhược Phong ngồi ở sofa trong phòng khách, an tĩnh chờ Đường Cẩn Phong xuống lầu, không có Đường Cẩn Phong ở đây, khóe miệng Tuyên Nhược Phong cũng lạnh lẽo vài phần tựa hồ cũng lười phải ngụy trang.


Nhưng mà, mới ngồi được vài phút hắn bỗng nhiên nghe được giọng nói ồn ào của người nào đó. Sắc mặt của Tuyên Nhược Phong trong nháy mắt trầm xuống, con ngươi vốn lấp lánh những tia sáng li ti cũng dần dần âm lãnh, lỗ tai khẽ nhúc nhích, hơi hơi nghiêng đầu, dư quang tại khóe mắt liếc về phía cửa lớn nơi âm thanh vọng lại.


Quả nhiên không tới vài phút, theo một trận tiếng bước chân dồn dập phòng khách liền xuất hiện thêm một người mà Tuyên Nhược Phong phi thường không muốn nhìn thấy nhất.


Dáng người cao lớn đỉnh bạt của Đường Minh xuất hiện ở phòng khách, biểu tình của hắn không kiên nhẫn mà giật bung cổ áo, tâm tình vô cùng bực bội.


Mà một giây sau đó, khi Đường Minh nhìn thấy Tuyên Nhược Phong đang ngồi trong phòng khách nhà mình, đôi mắt của hắn lập tức kinh ngạc trừng lớn, tựa hồ có chút không thể tưởng tượng được, hắn không nghĩ tới có một ngày sẽ nhìn thấy tiện nhân Tuyên Nhược Phong xuất hiện ở nơi này. Vì thế chỉ trong chốc lát, đôi con ngươi đang kinh ngạc rất nhanh bị sự âm ngoan xâm chiếm, hắn hung tợn trừng mắt nhìn Tuyên Nhược Phong.


Muốn nói hiện tại người mà Đường Minh không muốn nhìn thấy nhất là ai, tất nhiên không thể nghi ngờ chính là Tuyên Nhược Phong.


Từ lúc cùng Tuyên Nhược Phong chia tay, hắn phát hiện mọi chuyện xung quanh mình diễn ra không hề thuận lợi, giống như mọi vận đen xui rủi thi nhau buông xuống trên người hắn, khiến hắn mỗi lần đối mặt với Tuyên Nhược Phong liền không vui vẻ nổi, mỗi ngày trôi qua đều cực kỳ cực kỳ không hài lòng.


Đầu tiên là video chia tay bị Tuyên Nhược Phong "Trào phúng", sau lưng lại bị người người cười nhạo, bị người người chê cười hắn như rác rưởi.


Thật vất vả chờ được đến lúc Tuyên Nhược Phong xuất hiện ở trong trường, tự cho là mình đã có thể báo thù, ai mà nghĩ đến Tuyên Nhược Phong lại dám ra tay làm bạn gái hắn xấu mặt trước, gián tiếp làm hại hắn chỉ cần vừa thấy Dương Mỹ Như liền nhớ tới cái răng cửa bị gãy kia, khiến hắn ghê tởm muốn chết căn bản không có tâm tình ăn uống bất cứ thứ gì.


Sau lưng bị người ta nói mình cùng nữ nhân xấu xí kia vô cùng xứng đôi, càng làm hắn tức giận thiếu chút nữa đi giết sạch cả nhà những kẻ lắm mồm kia hung hăng mà đem những lời đồn đại này diệt trừ từ gốc tới ngọn.


Vốn có lòng tin tràn đầy khi ở trong sân thi đấu có thể giết chết Tuyên Nhược Phong, lại không ngờ được Tuyên Nhược Phong đã không còn là phế vật nữa?! Không chỉ đánh một trận vô cùng mãn nhãn, thậm chí còn làm hại thanh danh của hắn bị bôi đen một phen.


Chuyện hắn "Ám hại" Tuyên Nhược Phong lại càng bị mọi người lên án, càng nhiều người cho rằng hắn không xứng làm nhi tử của Đường Cẩn Phong, nói hắn ném đi mặt mũi của Đường gia. Hai nhà Long, Hoa cố tình ở ngay lúc này nhúng tay vào, làm hại hắn chỉ có thể mãnh liệt nuốt vào cơn giận này.


Mọi chuyện không thuận lợi mà hắn lại càng không thể nhìn thấy hình ảnh Tuyên Nhược Phong chật vật bất kham, điều này càng làm cho Đường Minh hỏa khí bốc cao liên tục trong hai ngày đều ở trong trạng thái phun lửa.


Nghĩ đến việc ngoại giới đem hắn phê bình không sót chỗ nào, thậm chí liên tục nhiều lần hoài nghi thân phận Đường gia của hắn, bị người xem thường khi nhục làm Đường Minh quyết tâm muốn cho Tuyên gia từ đây biến mất toàn bộ. Tuyên Nhược Đông, Tuyên Nhược Phong...... hắn nhất định phải để bọn họ chết không có chỗ chôn.


Mà hiện giờ, hắn coi Tuyên Nhược Phong là kẻ thù không đội trời chung, cư nhiên ở trong chính nhà mình thấy được bản mặt Tuyên Nhược Phong, điều này trực tiếp khiến Đường Minh tức giận dậm chân, đối với việc Tuyên Nhược Phong không còn miệt mài theo đuổi hắn nữa nhưng lại xuất hiện ở chỗ này liền vọt đi lên, hướng về Tuyên Nhược Phong không khách khí rống giận: "Ngươi còn dám xuất hiện ở nhà ta? Cút!"


Nhìn Đường Minh dựng thẳng mắt căm tức nhìn mình, Tuyên Nhược Phong nhún vai đứng dậy chỉ nhẹ nhàng gật đầu, đối với lửa giận của Đường Minh cũng không để ở trong lòng: "Được."


Đường Minh là con trai của Đường Cẩn Phong cũng tiểu chủ nhân của căn nhà này, nếu chủ nhân mở miệng đuổi hắn đi, Tuyên Nhược Phong nếu còn lưu lại nơi này cũng chỉ tổ mất mặt mà thôi.


Chẳng qua, hắn có thể cút, nhưng chỉ sợ Đường Minh trả không nổi cái giá vì ác liệt đuổi hắn đi mà thôi.


Đường Minh thấy Tuyên Nhược Phong nói đi là đi, đối với nổi sự rống giận của hắn hoàn toàn không để ý, nội tâm của Đường Minh lại càng thêm phẫn nộ. Tuyên Nhược Phong thể hiện thái độ lạnh nhạt không thèm dán mắt vào, lần thứ hai khiến hắn nhớ tới trong video chia tay Tuyên Nhược Phong có nói hắn một câu "Phế vật", chớp mắt, hắn bị lửa giận thiêu đốt lý trí tiến lên ra sức bắt lấy cánh tay của Tuyên Nhược Phong.


Tuy nói vết thương bị bỏng trên cánh tay của Tuyên Nhược Phong đã gần như khỏi hẳn nhưng bị kéo một lực mạnh như vậy cũng sẽ thấy đau.


Tuyên Nhược Phong không vui nhíu mày.


"Buông tay!" Hắn không thích người này đụng vào.


Đường Minh vẻ mặt âm ngoan, ngữ khí ác độc: "Đừng tưởng rằng sau lưng có người thì ta không dám động vào ngươi, Tuyên Nhược Phong, ngươi chỉ là đồ vật lão tử chơi thừa bỏ lại hiểu không?"


Tuyên Nhược Phong nghe vậy trong lòng cười lạnh, cho nên nói có người vội vàng muốn chết đây mà, hắn cũng chỉ có thể nhận lấy, dù có phá vỡ quy tắc cũng chẳng thể làm được gì hắn.


Tuyên Nhược Phong liếc mắt coi khinh Đường Minh, hừ lạnh nói "Rõ ràng là con trai của Đường tướng quân, trình độ miệng lưỡi lại chẳng khác gì đám nữ nhân đang chửi nhau." Tuyên Nhược Phong nghiêng đầu rút tay về trên mặt lộ ra biểu tình chán ghét.


Nhìn thấy thái độ kiêu căng của Tuyên Nhược Phong, Đường Minh trong cơn giận dữ nói: "Ngươi thật cho rằng Hoa Thiện thích ngươi? Hắn chẳng qua cũng chỉ xem ngươi là đồ vật để mua vui mà thôi?"


Tuyên Nhược Phong nghe vậy liền sửng sốt biết được video hắn cùng Hoa Thiện "Lôi kéo" quả nhiên làm Đường Minh hiểu lầm, chẳng qua cứ hiểu lầm như vậy cũng tốt miễn cho những kẻ không có mắt lại tiến lên làm bẩn tay hắn.


"Kể cả tôi có là đồ vật cho người khác chơi đùa, thì tôi cũng chọn người. Còn đối với mấy thứ Phế Vật mà nói, tôi vô cùng chướng mắt a." Ánh mắt Tuyên Nhược Phong hơi lóe xẹt qua một tia ác ý, hai chữ "Phế vật" có lực sát thương rất mạnh, Đường Minh vốn không muốn đối mặt với sự thật này nhất.


Tuyên Nhược Phong chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Đường Minh đương nhiên nghe hiểu, trong ngực lửa giận quay cuồng, giận quá hóa cười, "Tuyên Nhược Phong, ngươi làm tốt lắm!"


"Người đâu!" Đường Minh gầm lên, hắn tuyệt đối sẽ làm cho cho Tuyên Nhược Phong đẹp mặt.


Nghe được Đường Minh gầm lên người hầu nơm nớp lo sợ xuất hiện, Đường Minh lạnh giọng chất vấn, "Đường gia là nơi tùy tiện để cho người khác tiến vào hay sao? Trong nhà nếu mất thứ gì các ngươi gánh nổi hay sao? Còn không nhanh chân đem người bắt lại cho ta."


Đường Minh có ý định không cho Tuyên Nhược Phong dễ dàng rời đi, nhìn thấy biểu tình của Tuyên Nhược Phong vẫn như cũ bình tĩnh không dao động, Đường Minh càng thêm phẫn hận, hận không thể tiến lên xé rách mặt nạ bàng quang không có chuyện gì của Tuyên Nhược Phong. Nhưng mà đợi trong chốc lát, Đường Minh lại phát hiện ba gã người hầu kia tuy vâng vâng dạ dạ nhưng lại không chịu động thủ.


Người hầu vô cùng khó xử, vị Tuyên thiếu gia này cũng không phải là người tùy tiện tiện tiến vào gì đó, mà là người Tướng quân tự mình ra lệnh mời vào, thậm chí còn mang lên thư phòng, bọn họ làm sao dám đuổi đi a?


Trong lúc người hầu đang hết sức khó xử, nhìn thấy bọn họ còn chưa chịu hành động, biểu tình trên mặt của Đường Minh càng thêm xanh mét, sao lại thế này? Hắn ở trong nhà mình ngay cả quyền lên tiếng cũng không có?! Tuyên Nhược Phong loại "Khách nhân" này cũng đuổi không đi nổi?


Đường Minh cáu giận liếc mắt một cái, Tuyên Nhược Phong cười như không cười giống như đang cười nhạo hắn ngay cả người hầu cũng không thể sai xử được, liên tiếp bị Tuyên Nhược Phong làm cho sắc mặt khó coi Đường Minh áp chế lửa giận thở hổn hển, hắn không tin hắn thật sự không có biện pháp đuổi Tuyên Nhược Phong đi.


Dư quang nơi khóe mắt vừa lúc liếc về một người ở nơi xa đang muốn bước lên lầu, Đường Minh trong lòng vui vẻ, đắc ý ưỡn ngực, đối với người nọ không khách khí ra lệnh nói: "Trương Thắng, tìm vài người đem Tuyên Nhược Phong đưa vào cục cảnh sát."


Đang muốn lên lầu, Trương Thắng biểu tình sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía mấy người đang đứng trong phòng khách, hắn chỉ là một người qua đường thôi có được hay không, như thế nào còn cố tình cắn hắn không nhả?


Trương Thắng cười khổ một tiếng: "Đại thiếu gia, Tuyên tiểu thiếu gia hắn......"


"Là khách nhân ta mời đến."


Trương Thắng lời còn chưa dứt, một giọng nói trầm thấp tràn ngập không vui đánh vỡ bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa Tuyên Nhược Phong cùng Đường Minh.


Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía thân ảnh đang tản ra hơi thở lạnh lẽo của Đường Cẩn Phong.


Nghe được Đường Cẩn Phong nói mình là khách nhân hắn mời đến, còn chủ động bảo vệ mình, ánh mắt Tuyên Nhược Phong lập tức tràn đầy sự mê luyến, không chớp mắt nhìn chằm chằm Đường Cẩn Phong vừa xuất hiện, ngang nhiên phóng thích tầm mắt của mình.


Đã nhận ra thiếu niên kia không chút nào che giấu tầm mắt nóng cháy nhìn về phía mình, Đường Cẩn Phong khẽ nhíu mày, hơi thở lạnh lẽo giảm xuống một chút.


Mà Đường Minh tại thời điểm Đường Cẩn Phong xuất hiện đã nhận ra phụ thân không vui, nghe được phụ thân bảo vệ Tuyên Nhược Phong, tuy không cam lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn thu liễm hơi thở oán độc, chậm rãi cúi đầu, cũng bởi vậy mà bỏ lỡ ánh mắt nóng cháy của Tuyên Nhược Phong dành cho phụ thân. Còn muốn ở lại Đường gia, Đường Minh hiểu rõ không thể chọc giận phụ thân, chỉ có thể thuận theo như một con thỏ.


Đường Cẩn Phong chậm rãi đi xuống cầu thang nhìn về phía Đường Minh: "Đường Minh, Đây là lễ nghi của người? Đối đãi với khách nhân là dùng loại thái độ này?"


"Con......" Đối mặt với sự uy nghiêm lạnh nhạt của phụ thân, Đường Minh tựa như một con khổng tước bị nhổ lông rốt cuộc cũng không thể diễu võ dương oai.


Đường Cẩn Phong lại không tính toán cứ như vậy bỏ qua, đối với Đường Minh nói: "Trương Thắng là thiếu úy quân hàm 2 sao."


Kế tiếp không cần nhiều lời, trong lòng mọi người đều minh bạch, đây là Đường Cẩn Phong đang cảnh cáo Đường Minh. Đường Minh chỉ là người thường không hề có chức vụ gì, còn chưa đủ tư cách để sai sử Trương Thắng.


Đường Minh sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch: "Con đã biết." Trước mặt Tuyên Nhược Phong không cho hắn thể diện, thật đúng là phụ thân tốt của hắn. Đường Minh âm thầm nghiến răng.


Thản nhiên không cho Nhi tử của mình một chút mặt mũi, hung hăng vả mặt, Đường ba ba thật uy vũ, Tuyên Nhược Phong trong lòng mừng thầm, làm rất tốt, hắn rất thích.