Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 059: - Tôi Muốn Nhận Thua




Editor: Troiwfmas


Hắn chỉ mới bước ra một bước, đối phương đã phát hiện?! Ngũ cảm cũng quá cường đại rồi. Trọng tài sống lưng lạnh buốt, Tuyên Nhược Phong bình tĩnh nhìn chăm chú vào hắn, con ngươi kia phảng phất ẩn chứa sự lạnh lẽo tận xương tựa hồ cảnh cáo hắn không nên xen vào việc người khác.


Trọng tài thân thể cứng đờ, hoàn toàn không dám tới gần nữa. Phải biết rằng hắn cũng là Linh Năng giả bốn sao, thế mà lại sợ một tên nhóc hãy còn lông tơ?! Trọng tài hoảng hốt, không thể phủ nhận trong lòng mình thật sự khiếp đảm. Mà Hoa Thiện vẫn lăng lăng nhìn chăm chú vào Tuyên Nhược Phong, Tuyên Nhược Phong cùng trọng tài chỉ đối mặt vài giây ngắn ngủi, cũng làm hắn phát giác trong đó có chỗ không ổn.


Nhìn thấy trọng tài ngoan ngoãn câm miệng, tâm tình Tuyên Nhược Phong sung sướng, chuyển sang ngắm nghía mấy viên đạn màu vàng trong tay, chậm rãi tới gần Lâm Đào.


Theo tiếng bước chân lại gần, từ yết hầu Lâm Đào càng phát ra những âm thanh kinh hãi, thân thể hắn khẽ run lại còn giãy giụa lui về phía sau. Tầm mắt hướng về Tuyên Nhược Phong ở phía trước dường như không phải đang nhìn một con người, mà là ác quỷ.


Ánh mắt khẩn cầu của hắn bị trọng tài cố ý bỏ qua, ánh sáng màu vàng lóa mắt từ phía trước chiếu tới, hắn lúc này mới phát hiện đồ vật kia, kinh hoảng thất thố nhìn những viên đạn trong tay Tuyên Nhược Phong, liều mạng lắc đầu.


Tuyên Nhược Phong còn bày ra bộ dáng lười biếng, khiến Lâm Đào càng thêm kinh hoảng, từ trong cổ họng gào thét điên cuồng có điều lại chẳng thành tiếng.


"Ô...ô..."


Tuyên Nhược Phong cười tủm tỉm nhìn về phía Lâm Đào đang sợ hãi với vẻ mặt rất là khó hiểu: "Cậu gấp cái gì a? Trò chơi còn chưa kết thúc đâu, sáu viên đạn này tôi còn chưa trả lại cậu. Vừa rồi đá cậu một cước coi như là bỏ đi một viên, bây giờ còn bốn viên này, cậu nói xem tôi nên trả thế nào đây?"


Mặt Lâm Đào trắng bệch, điên cuồng lắc đầu, lần đầu tiên trong đời hắn cảm giác được hơi thở tử vong đang vây lấy hắn rõ ràng đến như vậy.


Hắn kinh hoảng, hắn sợ hãi, hắn hối hận, hắn không cần những viên đạn đó...... Hắn nghe ra được hàm ý của Tuyên Nhược Phong, nếu nhận những viên đạn kia, hắn sẽ chết.


Khán giả cũng nín thở, ngây ngốc nhìn một màn đang diễn ra, thở mạnh một cái cũng không dám. Không biết vì lý do gì, bọn họ cũng cảm thấy những viên đạn này không ổn.


Tuyên Nhược Phong mỉm cười bốc lên một viên: "Đây là viên thứ nhất."


Theo động tác Tuyên Nhược Phong tung ra, viên đạn trong tay hắn bay đi có thể sánh với tốc độ súng bắn, nhanh chóng xuyên vào cánh tay trái của Lâm Đào vừa mới bị Hỏa hệ tàn phá cháy đen.


Lại một tiếng kêu rên thảm thiết, Lâm Đào thống khổ xụi lơ trên mặt đất. Không có Linh Năng, tay và chân đều bị thương, Lâm Đào biết hắn không còn chỗ để trốn.


Theo thân hình Lâm Đào ngã xuống đất, ở khắp mọi nơi không hẹn mà cùng vang lên âm thanh hút khí, nhìn Lâm Đào bộ dáng thảm khốc, tựa hồ chính mình đều có thể cảm giác được cái đau đớn kia.


Nhìn thấy nơi xa có học sinh chửi đổng Tuyên Nhược Phong quá đáng, Tuyên Nhược Nam thiếu chút nữa nhảy ra tát đối phương mấy cái bạt tai, nói Tiểu Phong nhà hắn quá đáng? Cũng không biết là ai ngay từ đầu động sát khí trước.


Dung Tước nhanh chóng cầm cổ tay Tuyên Nhược Nam, khóe miệng nỗ lực hơi cong lên một chút: "Nam Nam lão sư, không cần tức giận."


Tuyên Nhược Nam im lặng, đột nhiên cảm giác lửa giận của chính mình tựa hồ thuận lợi bình ổn lại.


Vạn Thiên Sở kinh ngạc nhìn Dung Tước, nếu hắn không nhìn lầm, vừa rồi khóe miệng Dung Tước cong lên...... là cười á?


Giữa sân tiếp tục vang lên tiếng nói trong trẻo của Tuyên Nhược Phong.


"Đây là viên thứ hai...... viên thứ ba...... viên thứ tư......"


Theo Tuyên Nhược Phong thản nhiên cất tiếng , bốn viên đạn phân biệt xuyên vào Lâm Đào cổ tay, cánh tay, đùi...... Hiện tại Lâm Đào nằm trên mặt đất, hơi thở đã thoi thóp.


Những hình ảnh dù thảm thiết hơn nữa có lẽ không ít người đã từng thấy qua, nhưng mà, caid làm cho bọn họ chân chính cảm thấy sợ hãi chính là thái độ thản nhiên của Tuyên Nhược Phong.


Trọng tài đã lấy lại lý trí vội vàng hô to: "Không thể giết người!"


Tuyên Nhược Phong không vui bĩu môi, hướng trọng tài không tình nguyện gật đầu: "Không cần ông nhắc nhở, tôi cũng biết."


Trọng tài hoàn toàn câm nín.


Lâm Đào nhìn về phía Tuyên Nhược Phong, trong mắt tràn ngập sự không cam lòng, phẫn nộ, ghen ghét, hối hận, sớm biết rằng Tuyên Nhược Phong vốn không phải là phế vật, hắn tuyệt đối sẽ không tiếp nhận "Thỉnh cầu" của Đường Minh. Hiện tại hắn mặt mũi mất hết, thanh danh bị hủy toàn bộ, biến thành trò cười. Hắn bộ dáng chật vật thê thảm chỉ sợ sẽ cùng Dương Mỹ Như có kết cục giống nhau, bị người người cười nhạo châm chọc.


Tuyên Nhược Phong đi đến trước mặt Lâm Đào, không khí tràn ngập mùi máu tươi làm Tuyên Nhược Phong trong lúc nhất thời có chút hưng phấn, tươi cười càng thêm rạng rỡ, từ trên cao nhìn xuống nhìn Lâm Đào, khóe môi cong lên đẹp đến kinh tâm động phách: "Không cam lòng? Cảm thấy tôi quá đáng?"


Đây hẳn là tiếng lòng của rất nhiều người, thế cho nên không ít người không tự chủ được mà gật đầu. Bất quá chỉ là so đấu kỹ năng, thật sự không cần phải làm ra tình huống ngươi chết ta sống, đối với Tuyên Nhược Phong cũng không có chỗ tốt gì, hiện tại Lâm Đào thành ra thế này, chỉ sợ Tuyên gia cùng Lâm gia không thể hòa thuận. Những người vốn lên tiếng ủng hộ Tuyên Nhược Phong cũng dần dần nhíu mày, Lâm Đào mở miệng châm chọc Linh Năng phế vật đúng là quá đáng, nhưng cũng không cần đánh người ta bi thảm như vậy đúng không? Tuyên Nhược Phong rốt cuộc còn có lương tâm hay không? Đặc biệt là những học sinh bị thua hết điểm tín dụng ở trên diễn đàn đều chửi rủa Tuyên Nhược Phong quá quắt, cho rằng Tuyên Nhược Phong thật sự "Không nương tay". Hình ảnh Tuyên Nhược Phong đánh cho Lâm Đào máu me đầy đất làm bọn họ phẫn nộ không thôi.


Nhưng mà, lời nói kế tiếp của Tuyên Nhược Phong làm không ít người tỉnh táo lại.


"Nhưng mà mấy viên đạn vừa rồi của nhà cậu đều nhắm vào chỗ yếu hại của tôi, cậu vốn dĩ muốn dồn tôi vào chỗ chết? Nếu cậu đã muốn giết tôi, thì tôi cần gì phải hạ thủ lưu tình? Đáng tiếc những thứ người khác hứa hẹn với cậu, cậu không có cơ hội nhận được." Tuyên Nhược Phong nhướng mày, "Cho nên hiện tại cậu có muốn nhận thua hay không?"


Chính xác, Lâm Đào muốn hạ sát thủ trước, rõ ràng biết Tuyên Nhược Phong là Linh Năng phế vật, còn một lần bắn ra nhiều phát đạn như vậy, rõ ràng là muốn đưa Tuyên Nhược Phong vào chỗ chết. Loại âm mưu này khiến bốn phía nổi lên nghị luận, nếu Tuyên Nhược Phong thật sự bị giết chết ở trong sân thi đấu, Đường gia sẽ để Lâm Đào có chuyện hay sao? Đáp án là không, Lâm Đào cùng lắm là bồi thượng chút điểm tín dụng đã có thể đổi lấy mạng Tuyên Nhược Phong rồi, đúng là phải nhìn Đường Minh với con mắt khác, đối với Lâm Đào mà nói đây chẳng qua chỉ là một cuộc mua bán.


Hiện tại, mục đích của Lâm Đào bị vạch trần toàn bộ, sau lưng tự nhiên cũng khiến không ít người bàn tán. Đường Minh thật sự cho rằng bản thân mình quyền thế ngập trời sao? Muốn giết ai liền giết? Loại hành vi này thật đúng là khiến người khác ghê tởm.


[ Cho nên ta nói mấy tên cặn bã mãi vẫn là cặn bã, ghê tởm. ]


[ Nếu Lâm Đào không có ý tốt, kết cục như vậy cũng rất xứng đáng. ]


[ Nói đến chuyện giảng đạo lý, Lâm Đào quá đáng, vậy Tuyên Nhược Phong không phải càng quá đáng hay sao? Hắn đã đánh bại Lâm Đào rồi, cần gì phải tiếp tục hùng hổ doạ người? ]


[ Loại này hành vi này quá tàn nhẫn, xét về khía cạnh tâm lý học, Tuyên Nhược Phong tương lai sẽ biến thành một nhân vật nguy hiểm, nếu không muốn chết các đại gia phải cẩn thận một chút. ]


[ Chuyện này cùng tâm lý học có quan hệ cái rắm gì ở đây? ]


Giữa sân bởi vì lời nói của Tuyên Nhược Phong mà như được đặc xá, Lâm Đào dùng sức gật đầu, cảm giác sinh mệnh lực đang xói mòn, nếu không được trị liệu, tay hắn sẽ bị phế đi mất.


Tuyên Nhược Phong gật đầu: "Lần này coi như bỏ qua cho cậu."


Trọng tài thấy thế, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng kết thúc.


Trận này, không thể nghi ngờ, thắng lợi hoàn toàn thuộc về Tuyên Nhược Phong.


Mà sau trận đấu này, không ngoài dự kiến đã đem Tuyên Nhược Phong đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió. Có người thua điểm tín dụng đối với Tuyên Nhược Phong chửi ầm lên; có người hoài nghi tính chân thật của trận đấu này; có người bị Tuyên Nhược Phong vả mặt mà trốn đi; cũng có người cảm thấy Lâm Đào không có ý tốt nên bị kết cục như vậy cũng là do hắn tự chuốc lấy. Trên diễn đàn náo nhiệt vô cùng, bất quá đại bộ phận đều chửi rủa Tuyên Nhược Phong.


Nhìn đến Tuyên Nhược Nam tức giận đến sắc mặt trướng hồng, Long Tiểu Thiên cùng Hoa Thiện cảm thấy bọn họ cần thiết phải mở miệng.


Vì vậy, những kẻ vốn đang hăng hái chửi rủa công kích Tuyên Nhược Phong, mồm giống như bị trúng gió quay ngoắt 180⁰, lập tức có người đối với Tuyên Nhược Phong thái độ trở nên thân thiện, đơn giản là bởi bình luận của Long Tiểu Thiên và Hoa Thiện khen ngợi Tuyên Nhược Phong được bọn họ nhanh mắt phát hiện. Vì thế, từ việc Tuyên Nhược Tây mở đầu "Ca ngợi" Tuyên Nhược Phong có phong phạm của một quân nhân anh dũng ra sao, nháy mắt gia nhập vào một đoàn người thẳng tới bá chiếm toàn bộ các khu bình luận của diễn đàn, thuận tiện bôi đen Đường Minh một phen, đem "Giao dịch"của hắn cùng Lâm Đào trần trụi vạch trần ra hết, đem một mặt Đường Minh giả nhân giả nghĩa bại lộ trước mọi người. Đối với chuyện Đường Minh thu mua Lâm Đào để đối phó Tuyên Nhược Phong ra sức châm chọc cùng mỉa mai, đây đều là vì không ai dám công khai cùng hai nhà Tổng thống và Phó tổng thống Long, Hoa đối đầu.


Trong Quân bộ, có một người cũng không hy vọng Tuyên Nhược Phong lần thứ hai bị người khác chú ý, Đường Cẩn Phong rất nhanh liền hạ lệnh, cùng Hoa gia đồng thời hành động, trận đấu này trừ phi đã lưu lại trên quang não, thì không thể tìm xem hoặc truyền lưu trên mạng nữa. Cũng bởi vì vậy, mà sau này mới có người vẫn khinh thường Tuyên Nhược Phong, sau đó chạy đến trước mặt Tuyên Nhược Phong dâng lên mạng chó.


★★★


Tuyên Nhược Phong đi ra khỏi phòng thi đấu, khi bước vào đại sảnh, phát hiện Nhị ca cũng đang chờ ở đó, khóe miệng tươi cười lập tức cứng lại. Nhìn lại thật kỹ lần nữa, đã thấy đám Nhị ca cùng hai người nhà Long, Hoa ngồi cùng bàn. Tuyên Nhược Phong cũng muốn làm bộ không quen biết hai vị Thái Tử này, đáng tiếc, người ta thật sự quá nổi danh, Tuyên Nhược Phong muốn làm như không quen cũng không được. Nhìn thấy sáu người ngồi cùng nhau, Tuyên Nhược Phong có chút ngốc, mang theo nghi hoặc đi về phía Tuyên Nhược Nam.


Quang não hơi hơi chấn động, là âm thanh điểm tín dụng được chuyển vào tài khoản.


Thịnh Tông nhìn vào màn hình, kích động đến mặt đỏ bừng, hắn lúc này vậy mà phát tài.


Vạn Thiên Sở lại gắt gao nhíu mày, hơn nữa vì đầu tư ở trên người Lâm Đào, hắn cư nhiên chỉ thu được 10.000 điểm tín dụng, ai......


Tuyên Nhược Nam một lòng một dạ đều đặt ở trên người Tuyên Nhược Phong, nhìn thấy Tuyên Nhược Phong xuất hiện, lập tức đứng lên đi đón.


Tuyên Nhược Nam sốt ruột hỏi: "Em từ chỗ nào học được công phu đó a?" Cổ văn ghi chép về công phu vốn không nhiều lắm nha.


"Công phu?" Tuyên Nhược Phong nghi hoặc, chuyện này cùng công phu có cái quan hệ gì?


Nguyên lai là biểu hiện của hắn ở trong sân đấu làm đại bộ phận người xem nhận định rằng Tuyên Nhược Phong học được công phu mới lợi hại như vậy, căn bản không tin Tuyên Nhược Phong kích phát được tiềm năng không còn là Linh Năng phế vật nữa, bởi ngay cả Đổng gia, Dung gia hai thế gia Linh Thực sư Y học cũng chưa thể nghiên cứu ra biện pháp kích phát tiềm năng của Linh Năng phế vật, Tuyên Nhược Phong đương nhiên không có vận khí tốt như vậy, phải biết rằng phụ thân Tuyên Nhược Phong từng được cấp bằng Y sư nhưng lại nổi danh là "Y sư giết người", cho nên đại bộ phận mọi người theo bản năng loại trừ nhà hắn ra. Khẳng định Tuyên Nhược Phong là do học được công phu.


Tuyên Nhược Phong nghe Thịnh Tông giải thích, khóe miệng hơi giật giật, hướng về Nhị ca bất đắc dĩ thở dài nói: "Nhị ca, chúng ta về nhà lại nói, em hơi mệt."


Tuyên Nhược Nam khóe mắt liếc về hai vị Thái Tử đang ngồi ở trên ghế, ánh mắt hơi trầm, gật đầu nói: "Được, chúng ta về nhà lại nói." Hiện tại đích xác không phải thời cơ tốt để bàn luận về dị biến xảy ra trên người Tuyên Nhược Phong.


Nhìn thấy Tuyên Nhược Nam cư nhiên muốn cùng Tuyên Nhược Phong bỏ chạy, Dung Tước sắc mặt tối sầm, duỗi tay.


Cho nên, đang lúc Tuyên Nhược Nam một lòng một dạ muốn đi theo đệ đệ rời đi. Dung Tước đột nhiên duỗi tay bắt lấy cổ tay Tuyên Nhược Nam, đem Tuyên Nhược Nam kéo đến bên cạnh hắn: "Nam Nam lão sư, bài thi thí nghiệm lúc chiều ngươi còn chưa có chấm." Dung Tước giọng nói cũng giống như bản thân hắn vậy đều rất lạnh lùng, nhưng mà lại rất dễ nghe.


Tuyên Nhược Phong im lặng, nhìn móng vuốt của Dung Tước đặt ở trên cánh tay Nhị ca, cái danh xưng "Nam Nam lão sư" càng làm sắc mặt Tuyên Nhược Phong chẳng khác gì bị táo bón, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía Dung Tước. Người thừa kế có tiền đồ nhất Dung gia, tuy nói bản thân hắn có chút lạnh lùng, nhưng nhìn qua rất ổn trọng, người lớn trong nhà nhất định sẽ thích cái loại tiểu bối này, nhưng hiện tại Tuyên Nhược Phong lại vô cùng chán ghét, bởi vì người này ánh mắt quá mức trắng trợn bộc rõ sự chiếm hữu dừng ở trên người Nhị ca. Làm em trai của Tuyên Nhược Nam, Tuyên Nhược Phong tự thấy rằng chính mình cần thiết phải bảo vệ trinh tiết cho ca ca mình, tuy rằng, Nhị ca thoạt nhìn còn chưa có phát hiện ra.


"Nhị ca, về nhà phê cũng được." Tuyên Nhược Phong duỗi tay gắt gao bắt lấy Tuyên Nhược Nam, ánh mắt thị uy trừng Dung Tước.


Nhìn bạn tốt cùng Dung Tước đối đầu, Thịnh Tông ở một bên chỉ biết xoắn xuýt trong lòng.


Dung Tước ánh mắt ám trầm liếc mắt nhìn Tuyên Nhược Phong một cái, chậm rì rì hướng Tuyên Nhược Nam nói: "Nam Nam lão sư, người sáng mai có tiết dạy." Cho nên tốt nhất là đừng về nhà.


Tuyên Nhược Phong nhướn lên một bên lông mày, trong lòng hừ lạnh, cái tên Dung Tước này là cố ý đi. Bất quá, ca ca thương hắn nhất, khẳng định sẽ cùng hắn về nhà......


Tuyên Nhược Nam quay đầu vẻ mặt khó xử hướng Tuyên Nhược Phong nói: "Tiểu Phong, buổi tối có thời gian anh lại liên lạc nói chuyện với em đi, anh vốn là công nhân viên chức của ký túc xá a."


Vừa mới chắc chắn như đinh đóng cột, Tuyên Nhược Phong nháy mắt đã bị Nhị ca vả không trượt phát nào, kinh ngạc nhìn Nhị ca cứ như vậy càng ngày càng cách xa, đã vậy còn bị Dung Tước nhàn nhạt lướt nhìn một cái, sau đó nhắm mắt làm cái đuôi đi theo sau Nhị ca.


Hình ảnh này làm Tuyên Nhược Phong chỉ biết ra sức mà nghiến răng, cay cú lắm rồi, Dung Tước vừa rồi là ánh mắt đắc ý đi, quả nhiên là muốn thị uy với hắn.


Thịnh Tông phát hiện Tuyên Nhược Phong hoàn toàn đen mặt, nhỏ giọng an ủi vài câu: "Đó là nhi tử Dung Quý Quang, chọc không được. Dù sao đến lúc đó, mông Nam ca cũng chịu tội một hồi mà thôi." Cho nên vì mạng nhỏ, Nam ca cũng có thể gả ra ngoài, mông chịu tội cũng không phải không thể chịu đựng được.


Tuyên Nhược Phong hung hăng trừng mắt nhìn Thịnh Tông, đôi khi hắn thật muốn nhét cái giẻ vào mồm Thịnh Tông, không thể chỉ vì mông ngươi bị bạo, ngươi liền bắt mọi người đi theo ngươi gặp tai ương đi. Tuyên Nhược Phong liếc mắt nhìn về phía Vạn Thiên Sở, Vạn Thiên Sở lập tức hiểu ý, dùng khuỷu tay thọc thọc Thịnh Tông, ý bảo Thịnh Tông đừng nói nữa, hắn cũng thừa nhận, đôi khi Thịnh Tông càng nói càng khiến người ta giận tím người. Cho nên, hắn mới thích cùng Thịnh Tông cãi nhau.


Long Tiểu Thiên cùng Hoa Thiện nhĩ lực không kém, tự nhiên nghe được lời lẽ vừa rồi của Thịnh Tông, không nén được buồn cười. Cái tên nhóc Thịnh Tông này thật đúng là kẻ dở hơi, đáng tiếc, đã bị tiểu tử Vạn gia chọn rồi. Long Tiểu Thiên tâm tư nhìn thoáng qua Vạn Thiên Sở, lại phát hiện, ba người Tuyên Nhược Phong hoàn toàn không ý tứ chào hỏi bọn họ đã muốn rời đi. Long Tiểu Thiên biểu tình kinh ngạc, Hoa Thiện thúc thúc hắn, Long Tiểu Thiên bất đắc dĩ lúc này mới cùng đứng lên đi về phía Tuyên Nhược Phong, dám không cho bọn họ mặt mũi, chỉ sợ cũng chỉ có mấy người trước mắt này.


Cũng không thể trách được tại sao Tuyên Nhược Phong bỏ qua hai người, hắn cũng không phải là con giun trong bụng bọn họ, làm sao đoán được đối phương tới để tìm hắn? Vì không muốn liên quan tới mấy người phiền toái, đương nhiên nếu có thể trốn thì dại gì không trốn chứ.


Thấy hai người đi về phía mình, Tuyên Nhược Phong mới chậm rãi dừng lại bước chân, nhìn về phía Long Tiểu Thiên cùng Hoa Thiện.