Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 058: - Kết Cục Bi Thảm




Editor: Troiwfmas


Trọng tài tính toán kêu dừng, nhưng mà, một màn kế tiếp lại làm mọi người kinh hãi không thôi. Sáu viên đạn kia bỗng nhiên ngừng giữa không trung cách Tuyên Nhược Phong chỉ có mấy centimet. Tuyên Nhược Phong ngáp dài, sau đó nhẹ nhàng phất một cái những viên đạn lập tức rơi vào lòng bàn tay hắn.


Không chỉ có Lâm Đào biểu tình kinh ngạc, ngay cả Tuyên Nhược Nam cũng vậy. Mấy người Thịnh Tông cũng mang một vẻ mặt như gặp ác mộng. Chỉ có Hoa Thiện là kích động không thôi, Long Tiểu Thiên thì dần thu liễm, trong vô thức bắt đầu nghiêm túc nhìn thẳng vào Tuyên Nhược Phong. Vạn Thiên Sở nhíu mày nhìn màn hình, Tuyên Nhược Phong tung cước lại như đá vào mặt hắn, hắn có một loại cảm giác muốn táng gia bại sản là sao thế này? Còn may, vì bằng hữu nên bên phía Lâm Đào hắn áp điểm tín dụng không nhiều lắm. Nếu không, chắc phải đem tài sản của cả nhà hắn cống ra.


Diễn đàn lần thứ hai náo nhiệt, đều bàn tán về những gì đang diễn ra trong video.


[ Đây là Lâm Đào lợi hại nhất của lớp 7 Trung Học năm ba? Hắn bắn đi viên đạn chậm tới nỗi tôi còn có thể tiếp được, trình độ loại này cũng có thể đứng trong top 10? Viện Cơ giáp cũng thật là xuống dốc rồi. ] Đây là tiếng lòng của người trong tiềm thức vẫn luôn kiên định rằngTuyên Nhược Phong không có khả năng cường đại như thế.


[ Viện Cơ giáp có xuống dốc hay không tôi không biết?! Tôi chỉ biết, Tuyên Nhược Phong hắn có vấn đề, một Linh Năng phế vật sao có thể tiếp được loạt đạn đó? ] Đây là lời của một học sinh hoài nghi Tuyên Nhược Phong đã kích phát tiềm năng.


[ Nhất định là bắn không đủ lực, các người không thấy viên đạn đều ngừng ở giữa không trung sao? ]


[ Đúng vậy, đây mới chỉ là bắt đầu, các đại gia gấp cái gì? ]


[ Rõ chán, ai thua ai thắng, không phải đã rõ ràng rồi sao? Chúng ta chỉ cần chờ thu điểm tín dụng không phải là được à. ]


[ Đúng đúng đúng, chỉ mới bắt đầu. Hy vọng Tuyên Nhược Phong không bị ngược quá thảm. ]


Đại bộ phận mọi người vẫn tin tưởng Tuyên Nhược Phong là phế vật, chỉ có thể nhìn ra được vài người trong lòng đang rất xoắn xuýt khổ sở, nếu Tuyên Nhược Phong thắng, vậy điểm tín dụng của bọn họ phải làm sao bây giờ.


Ở giữa sân đấu, Lâm Đào biểu tình kinh ngạc, bởi vì không biết từ khi nào, một đạo tàn ảnh xẹt qua, Tuyên Nhược Phong bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.


Lâm Đào giật mình nhìn Tuyên Nhược Phong trước mắt, nhưng mà, một trận đau nhức làm hắn không thể nghĩ nhiều thêm, thân thể phảng phất mất đi hết sức lực, tựa như cái giẻ rách, bị Tuyên Nhược Phong một chân đá bay.


Trước đó một giây những người còn ủng hộ Lâm Đào, cho rằng Tuyên Nhược Phong sẽ bị người ngược, với tốc độ ánh sáng đã bị vả mặt bôm bốp, biểu tình khiếp sợ nhìn màn hình. Ba từ sợ ngây người đã không thể biểu đạt tâm tình bọn họ giờ phút này, mà là không thể tưởng tượng nổi, bọn họ không thể tin Tuyên Nhược Phong cư nhiên có năng lực như vậy? Những người lúc đầu cười nhạo Tuyên Nhược Phong, còn ở trên diễn đàn tuyên bố thắng lợi đã ở trong tay, nay như bị táng cho một cú trời giáng, bọn họ chưa từng nghĩ tới thua thì sẽ thế nào? Những bình luận trên diễn đàn, bởi vì biến cố này mà đồng loạt tạm ngưng trong chốc lát, một lúc lâu sau, mới có người gõ ra một câu.


[ Bạn cùng phòng của tôi hình như đem đem toàn bộ gia sản đều áp ở trên người Lâm Đào. ]


[ Tôi cũng vậy. ]


[ Tôi cũng vậy a...... ]


[ Làm sao bây giờ? ]


[ Để ba tôi biết, ông ấy sẽ lóc da tôi. ]


Đánh cược, trước nay đều là nhát gan đói chết, lớn gan no chết. Không có cái gì công bằng ở đây cả, một khắc ngươi đánh cược, liền quyết định sẽ có một kết cục chờ sẵn.


Những con bạc vốn chướng mắt Tuyên Nhược Phong, ngón tay run lên bần bật, có người thậm chí tái mặt, những học sinh đặt cược lớn bắt đầu hối hận, ai cũng không muốn mình sẽ bị hai bàn tay trắng.


Phần lớn mọi người còn chắc chắn Lâm Đào không thua, nhưng mà hình ảnh Tuyên Nhược Phong chỉ dùng một chân đã đem Lâm Đào đá bay đã giống như một dấu ấn khắc sâu ở trong đầu bọn họ, loại cảm giác sợ hãi này muốn xóa đi cũng không được.


Tuyên Nhược Nam trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng vẫn làm như không hay biết gì chỉ nhìn chằm chằm vào sân thi đấu, thấy tiểu đệ nhà mình chỉ dùng một chiêu liền đem đối phương đánh ngã. Hình ảnh mạnh mẽ này làm Tuyên Nhược Nam nhìn đến mặt mày phấn khích, hận không thể đứng lên hướng về bọn học sinh toàn viện gào to, đáng đời các ngươi dám khinh thường đệ đệ bảo bối nhà ta, cho các ngươi thua đến cái quần cũng không còn.


Nhìn thấy Tuyên Nhược Phong lợi hại như thế, Tuyên Nhược Nam nháy mắt sung sướng dâng trào, hoàn toàn quên rằng ngay từ đầu trong đám người muốn Tuyên Nhược Phong nhận thua cũng có bản mặt hắn chen vào.


Bất đồng với Long Tiểu Thiên trầm mặc, trên khuôn mặt tuấn tú của Hoa Thiện hiện giờ chỉ còn lại sự hưng phấn. Đến nỗi Vạn Thiên Sở từ ban đầu còn dè chừng hai người này có mục đích gây rối, cũng hoàn toàn không để tâm nữa một lòng nghĩ tới phần điểm tín dụng sắp mọc cánh bay đi mà đau đớn không thôi. Chỉ có Thịnh Tông là không phát giác được rằng nếu Tuyên Nhược Phong thắng hắn sẽ có một khoản tiền lớn thu vào túi.


Cả người Lâm Đào mạnh mẽ nện ở trên vách tường, cảm giác đau đớn kịch liệt lần thứ hai ở trên thân thể hắn bạo liệt tràn ra, loại đau đớn này tuyệt đối không thể chỉ là ngoại thương đơn giản như vậy, bởi nó khiến hắn đau đớn thống khổ sống không bằng chết, nhìn thấy Tuyên Nhược Phong tới gần, từ đáy lòng hắn dâng lên một nỗi sợ hãi.


Hắn gắt gao cắn răng, hắn đã mang không ít điểm tín dụng áp cho mình, hắn không thể thua được.


Lâm Đào nhìn thấy cặp chân dài kia xuất hiện ở trước mặt, giãy giụa đứng dậy, gắt gao cắn răng đến lợi chảy máu mà cũng không hay biết, hai mắt đỏ đậm trừng Tuyên Nhược Phong. Muốn lần thứ hai tập trung Linh Năng trong cơ thể tiến hành công kích.


Nhưng mà, giây tiếp theo, mọi người nhìn thấy Lâm Đào sắc mặt trắng bệch, thân thể không thể áp chế được bắt đầu run rẩy, ánh mắt nhìn Tuyên Nhược Phong chỉ còn lại sự sợ hãi.


Lâm Đào phát hiện trong cơ thể mình Linh Năng căn bản không thể tụ tập, hắn không tin được trừng mắt nhìn Tuyên Nhược Phong, hắn không thể tin Linh Năng của mình đang dần dần biến mất.


Khẳng định là Tuyên Nhược Phong ở trên người hắn động tay động chân, không có Linh Năng hắn sẽ tàn đời, sẽ biến thành phế vật. Vì thế, chỉ suy xét một hồi, Lâm Đào quyết định nhận thua, trước tiên cần kiểm tra thân thể hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì cái đã, bởi vì hắn không thể mất đi Linh Năng.


Lâm Đào không phát hiện Tuyên Nhược Phong vẫn luôn đứng ở cách đó không xa cũng không hề tiến hành công kích, chỉ ung dung nhìn hắn bận rộn suy nghĩ.


Lâm Đào lúc này vẫn không nhìn thẳng vào đối thủ trước mắt, cũng không phát hiện Tuyên Nhược Phong có chỗ không đúng, hắn chỉ nghĩ rằng Tuyên Nhược Phong đang chờ hắn nhận thua, nhìn thấy Tuyên Nhược Phong thản nhiên tự đắc như vậy, Lâm Đào chỉ cảm thấy trong lòng phẫn hận khó kìm nén, xong trận này hắn nhất định phải khiếu nại Tuyên Nhược Phong gian lận.


Lâm Đào nhìn về phía trọng tài, chậm rãi há mồm, phun ra mấy chữ lại như đang nghẹn ngào không có âm điệu gì, vô cùng khó nghe. Lúc này, Lâm Đào hoàn toàn luống cuống, phảng phất như muốn phát điên luôn rồi, hắn liều mạng dùng tay bóp yết hầu của mình muốn phát ra âm thanh gì đó, nhưng hết thảy đều là phí công vô ích.


Hắn muốn cất tiếng, hắn cần phải cất tiếng a......


Lâm Đào không biết nổi điên cái gì cư nhiên ở trên cổ của mình cào xuống mấy trảo, vài đường máu liền hoa lệ xuất hiện, khiến người ngoài nhìn vài còn tưởng rằng Lâm Đào bị điên rồi.


Tuyên Nhược Nam cũng cảm thấy không thể hiểu được, sao lại thế này?


Ngồi ở một bên Tuyên Nhược Nam, Dung Tước ánh mắt ám trầm mở miệng: "Hắn chẳng lẽ...... không thể phát ra tiếng?"


Lời này làm diễn đàn hoàn toàn yên lặng, Tuyên Nhược Phong chỉ dùng một chiêu đã làm Lâm Đào không thể nói được tiếng nào, vậy cũng quá khủng bố rồi.


[ Tuyên Nhược Phong không phải là Hỏa hệ Linh Năng sao? Sao không thấy hắn dùng đến, vậy hắn thật sự không có kích phát tiềm năng rồi? ]


[ Dùng một cước liền đem người đá bay, này không phải là công phu trong truyền thuyết đó chứ? ]


[ Mấy cái công phu này đã thất truyền mấy trăm năm, sao có thể a? ]


[ Chùa miếu di chỉ cũng không có ghi chép về phương diện này, không có khả năng. ]


[ Lâm Đào không thể phát ra tiếng, nói cách khác hắn không thể nhận thua? ]


[...... ]


Diễn đàn yên lặng đây là bởi vì Lâm Đào vô pháp mở miệng nhận thua, không phải tương đương với việc Tuyên Nhược Phong muốn chơi như thế nào liền chơi như thế đó hay sao?


Bị hung hăng vả mặt, đám người đang xem vốn không hy vọng Lâm Đào đi quá giới hạn thì hiện tại hận không thể nâng Lâm Đào đứng lên, ở trong lòng gào rống, đứng lên đánh Tuyên Nhược Phong đi a! Lâm Đào bị Tuyên Nhược Phong ngược, trái tim bọn họ thật sự thừa nhận không nổi, trước đó đã đem toàn bộ gia tài chính mình đánh cược, nếu bị thua trắng bọn họ sợ sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, thậm chí có khả năng xuống đường ăn xin mất thôi.


Trọng tài hiển nhiên rất bất mãn hành vi phạm quy trước đó của Lâm Đào, cho nên chỉ đứng ở một bên, làm như là không thấy Lâm Đào khẩn cầu.


Nhìn thấy Tuyên Nhược Phong chậm rãi bước tới, Lâm Đào sợ tới mức lui về phía sau, không cẩn thận lảo đảo té ngã một cái trên mặt đất. Thấy Lâm Đào ngã ngồi, vốn không có thói quen "Trên cao nhìn xuống" Tuyên Nhược Phong từ tốn ngồi xổm trước mặt Lâm Đào, một tay chống cằm, trên mặt nở nụ cười thân thiết hết sức có thể. Nhìn thấy Tuyên Nhược Phong tươi cười, mọi người đều bị sắc đẹp mê muội không tài nào rời mắt.


"Cho nên tôi không phải đã nói với cậu rồi sao? Tôi thích nhất là chơi trò chơi." Tuyên Nhược Phong cười tủm tỉm nhìn Lâm Đào.


Thiếu niên trước mắt tươi cười hồn nhiên vô hại, nhưng mà Lâm Đào lại cảm thấy sau lưng đối phương như vừa dang ra đôi cánh màu đen, từng cộng lông chim màu đen trên đó nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, phảng phất như vừa lướt qua sinh mạng của hắn.


Khiến Lâm Đào càng thêm sợ hãi là lời nói tiếp theo của Tuyên Nhược Phong: "Cậu không phải rất tò mò tôi có dùng Linh Năng nấu cơm hay không sao? Chúng ta hiện tại thử xem một chút?"


Nói xong, cánh tay trái của Lâm Đào bỗng nhiên bùng lên ngọn lửa, áo sơmi màu đen trong nháy mắt hóa thành tro tàn, ánh lửa cắn nuốt cánh tay Lâm Đào, đau đớn phỏng rát làm yết hầu Lâm Đào phát ra những tiếng gào rống khàn khàn, hắn liều mạng giãy mạnh cánh tay, quay cuồng trên mặt đất nghĩ biện pháp dập tắt ngọn lửa, tiếng kêu thảm thiết trầm thấp nghe thật đáng buồn. Hỏa vốn khắc Kim, hắn càng không thể dùng Linh Năng của mình mà dập lửa được.


Nhìn thấy bộ dáng Lâm Đào chật vật không chịu nổi, còn có làn da trên cánh tay kia đã bị cháy đen, những người đang chú ý xem trận này hầu như cùng khoảnh khắc đó không nói câu nào, lẳng lặng nhìn màn hình, thấy Lâm Đào thê thảm rên nhỏ, hình ảnh này làm cho bọn họ quên mất trước đó Lâm Đào có bao nhiêu cao ngạo cùng tự phụ, hiện tại hắn chỉ còn lại vẻ đáng thương cùng buồn cười.


Bất đồng với trên diễn đàn đang một mảnh yên tĩnh, Tuyên Nhược Phong ở trong màn hình lại ngồi xổm bên cạnh Lâm Đào, nhìn bộ dáng bi thảm chật vật của Lâm Đào mà vui vẻ mỉm cười.


Trong nháy mắt kia, nét tươi cười sáng lạn của thiếu niên tuấn mỹ ở trước mặt mọi người mà nói, tựa như một cái ác ma.


Tuyên Nhược Phong quả thật không thể áp chế được nụ cười của mình, bởi vì bộ dáng hiện tại của Lâm Đào thật sự quá buồn cười, hắn không thể nhịn nổi, không cẩn thận bại lộ chính mình...... là một kẻ không có lương tâm.


Đường Minh nhìn Tuyên Nhược Phong trước mắt, thiếu niên Tuyên Nhược Phong đã từng ở phía sau hắn nhát gan sợ sệt kia hoàn toàn biến thành một người khác, hắn tươi cười đơn thuần mà ngây thơ, nhưng mà Đường Minh cùng Lâm Đào lại có cảm giác giống nhau, người đó rất nguy hiểm, phía sau lưng Đường Minh bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng. Trước kia hắn chỉ muốn cho Tuyên Nhược Phong nghèo túng khổ sở, như vậy hiện tại, Đường Minh biết chính mình không thể để Tuyên Nhược Phong sống, bởi vì Tuyên Nhược Phong rất nguy hiểm, mà bọn họ lại có thù oán, nhất thiết phải đem những khả năng có thể uy hiếp đến hắn bóp chết ngay từ trong nôi.


Nhìn thấy cánh tay Lâm Đào còn chưa bị đốt tới mức lộ xương, Tuyên Nhược Phong biểu tình có chút tiếc nuối. Không đợi hắn phản ứng lại, Lâm Đào tròng mắt đảo một vòng, bỗng nhiên đứng dậy chạy về hướng trọng tài.


Tuyên Nhược Phong nhướng mày, nhẹ nhàng dùng tay vung lên, đem viên đạn trong tay bắn ra.


Viên đạn với tốc độ cực nhanh ghim vào cẳng chân Lâm Đào, hắn hét thảm một tiếng, cả người nện mạnh xuống mặt đất, thống khổ ôm chân kêu thảm.


Trọng tài nhíu mày, muốn cho kết thúc trận đấu, bởi vì đây căn bản chính là một bên áp đảo tuyệt đối, chỉ có thể phán Tuyên Nhược Phong thắng.


Nhưng mà, trọng tài vừa nhấc chân muốn đi đến, Tuyên Nhược Phong bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta.