Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 047: - Liễu gia đủ tàn nhẫn




Editor: Troiwfmas


Nhìn thấy niềm vui sướng ánh lên trong mắt Vương Kiệu, Ngô Nguyệt sao mà không hiểu suy nghĩ của hắn, trong lòng một bụng bực bội: "Nhưng mà...... nhà chúng ta nào còn đủ tiền a?"


"Dựa vào quan hệ giữa cha cùng Tuyên Hách, còn có Vương gia nhà con, muốn đem giá thành ép xuống thấp không phải chuyện khó. Con sẽ làm báo giá, đến lúc đó muốn tóm lấy căn biệt thự này đến tay cũng dễ dàng." Vương Kiệu tràn đầy tự tin nói.


Mà Tuyên Nhược Phong vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của Liễu gia nghe thấy thế thì cười lạnh, người Vương gia quả nhiên đều không phải cái dạng thiện lương gì, để cho các ngươi đắc ý thêm thời gian nữa đi.


Ngô Nguyệt cùng Liễu Đại Bảo đều có chút lưỡng lự, bất quá cái đề nghị này quả thật khiến cho bọn họ thực sự động tâm.


Đối với Liễu Đại Bảo mà nói, biệt thự không phải của chính mình, chuyện này như nghẹn ở trong họng, làm hắn "Kinh hồn táng đảm" suốt 20 năm qua, hiện tại có một cơ hội, căn nhà này sẽ biến thành của mình, Liễu Đại Bảo cũng rất rối rắm. Thế nhưng vợ chồng bọn họ thật sự luyến tiếc khoản tín dụng đó a.


Liễu Không được Vương Kiệu ra hiệu, cũng ở một bên khuyên nhủ: "Cha, mẹ, biệt thự do chiếm đoạt mới có được, lời này mà truyền ra ngoài thật sự không được tốt cho lắm."


Ngô Nguyệt nghe vậy thì im lặng, chính xác, con thỏ nóng nảy còn có thể cắn người, vạn nhất chuyện bọn họ tính kế Tuyên gia mà bị truyền ra ngoài thì bọn họ còn có thể buôn bán được không? Hơn nữa không thể không thừa nhận việc mua đứt biệt thự là cách duy nhất có thể làm để giữ nó lại, cũng để cho thời điểm bọn họ qua lại với thân thích hàng xóm vẫn có thể yên tâm ngẩng cao đầu.


Liễu Không thấy sắc mặt cha mẹ thả lỏng, vội vàng nói thêm một chút: "Mua biệt thự là chủ ý rất tốt a, con không hy vọng trong tương lai giấy chứng nhận bất động sản của nhà mình ở vẫn luôn đứng tên Tuyên gia."


Nghe được chuyện đề tên trên giấy chứng nhận bất động sản, mọi vướng mắc trong đầu Liễu Đại Bảo hoàn toàn tan biến, đúng, hắn muốn bất động sản của hắn phải đường đường chính chính đề tên hắn. Tuyên gia khinh thường hắn, Tuyên Nhược Phong một tiểu oa nhi còn dám chỉ vào mũi "Giáo dục" hắn, hắn chịu đủ rồi. Cũng không nghĩ xem Tuyên gia hiện tại đã sớm xuống dốc, Liễu gia bọn họ mới là đối tượng để người người nịnh bợ.


"Vậy cứ đem biệt thự mua đứt." Liễu Đại Bảo vỗ đùi, việc này quyết định thế đi.


Vì căn nhà này, Ngô Nguyệt cũng chỉ có thể vui vẻ đồng ý: "Trước như vậy, chờ buổi tối tiểu Vĩ trở về lại nói sau."


Phu phu Liễu Không lúc này vô cùng cao hứng, Vương Kiệu tuy rằng đối với việc Ngô Nguyệt nghĩ cho lão Nhị có chút bất mãn, nhưng vẫn cầm mấy món đồ chơi lên phòng ôm hài tử.


Liễu Không nhìn Vương Kiệu thả nhi tử đang ngủ say lên giường, thanh âm trầm thấp: "Lão Nhị lần này không bỏ tiền trang hoàng, cũng không thể tiện nghi cho hắn."


Vương Kiệu gật đầu: "Em biết, yên tâm, biệt thự này một nửa tuyệt đối phải là của chúng ta." Dư lại nửa kia sẽ để cho cha mẹ chồng cùng Liễu Vĩ tự chia. Trong giấy chứng nhận bất động sản ngày này, chủ nhà đứng tên có thể tăng giảm tùy theo độ lớn nhỏ của biệt thự. Với căn biệt thự lớn như thế này, nhiều nhất có thể đứng tên được bốn chủ sở hữu, phu phu bọn họ nhất định phải chiếm hai trong số đó, không thể để lão nhị chiếm ưu thế được.


Tới buổi tối, Liễu Vĩ trở về nghe kể lại mọi chuyện thì vô cùng tức giận. Ngô Nguyệt nhìn đứa con thứ hai tức đỏ mắt, cũng sốt ruột theo: "Tiểu Vĩ......"


Liễu Vĩ hốc mắt đỏ bừng: "Mẹ, mẹ cũng nhìn thấy đại ca và đại tẩu đối xử với con như thế nào rồi đó, nói con ham ăn lười làm không chịu xuống ruộng làm việc, con đi, thì bọn họ nói đã đủ người. Đất đai không cho con quản, hiện tại còn duy nhất cái nơi để ở cũng không để lại cho con?"


Nếu không có đứa con Liễu Vĩ này, thì năm đó cho dù có Tuyên gia "Cứu tế" bọn họ chỉ sợ cũng chống đỡ không nổi, nhi tử lúc tuổi còn nhỏ vì lo cho mấy miếng đất trong nhà kia mà tiêu hao Linh Năng quá độ, từ đó liền bệnh tật ốm yếu, bất quá cũng bởi vì hắn là Linh Năng giả hệ Mộc, nên nhà bọn họ mới dần dần làm ăn được, giàu có mà lên. Nhưng mà từ khi đứa con trai cả cưới Vương gia dòng thứ Vương Kiệu, một nhà nó dần dần quên mất những gì lão Nhị đã làm vì cái nhà này, muốn đem tất cả đều chiếm làm của riêng. Vì điều này, mà Ngô Nguyệt ngay từ đầu không muốn bỏ tiền mua biệt thự, bởi vì mấy năm nay đứa con thứ hai đều đem điểm tín dụng giao cho hai ông bà già bọn họ, nào có còn tiền mà xuất ra mua biệt thự. Chiếu theo dã tâm của một nhà con cả, chỉ sợ chủ của căn biệt thự này có hai suất bị đoạt đi rồi.


Liễu Đại Bảo cũng đau lòng đứa con này, điểm tín dụng của nó đều giao cho vợ chồng bọn họ, dù thế nào hắn cũng sẽ vì đứa con này mà tranh thủ.


"Tiểu Vĩ, con yên tâm, không thể để con bị thiệt."


"Có bị thiệt hay không con không để bụng, cái con lo chính là con sắp không thể ở lại trong cái nhà này." Liễu Vĩ thanh âm khàn khàn, hốc mắt đỏ bừng, "Đại ca đều không cho con quản đất đai, hiện tại biệt thự nếu cũng bị chia ra thì con còn có cái gì? Bọn họ còn không đem con đuổi đi sao?"


Ngô Nguyệt nhìn đứa con trai luôn kiên cường lộ ra một mặt yếu đuối khổ sở như thế, cũng đau lòng theo: "Con, cái đứa ngốc này, bốn suất bọn nó lấy hai thì đã sao? Dư lại hai suất cha con một suất, con một suất, ai có thể đuổi con đi được?"


"Còn mẹ, mẹ phải làm sao bây giờ?" Liễu Vĩ để mặc Ngô Nguyệt lau mắt nước cho mình.


Nhìn thấy đứa con thứ hai đều luôn nghĩ cho cha mẹ, vợ chồng Liễu gia cũng vui mừng, quả nhiên không thương sai người, không giống đứa con cả có tức phụ thì người nhà cũng quên luôn.


Liễu Đại Bảo tiến lên vỗ vỗ vai con trai, nói: "Cha tính đem 30 mẫu đất kia cũng mua đứt, cha bỏ tiền, hai mươi mẫu trong đó chính là của con."


Liễu Vĩ đầu tiên là sững sờ, sau đó lại giật mình: "Nhưng cha à, nhà chúng ta không có nhiều tiền thế đi?"


Ngô Nguyệt vội vàng đem chuyện hôm nay Tuyên Nhược Phong tới "Diễu võ dương oai" thêm mắm thêm muối kể lại một phen, nói: "Cho nên nhà chúng ta nhất định phải đem đất đai mua luôn, Tuyên gia không phải người tốt, về sau chúng ta cũng không thể cùng bọn họ qua lại nữa, về chuyện tiền bạc con không cần lo lắng."


Liễu Vĩ nghe vậy cũng giận dữ: "Tuyên Nhược Phong cũng thật quá đáng, bất quá cũng khó trách được, con nghe nói Tuyên Nhược Phong ở trường học thanh danh xấu vô cùng, cha, Vương gia ở khu Bắc sớm hay muộn rồi cũng sẽ thu thập Tuyên gia, chúng ta cứ chờ xem kịch vui."


Cả một nhà hiện giờ đối với Tuyên gia đều coi là kẻ địch, tức giận thống hận, ước gì chuyện này nhanh chóng xong xuôi để cùng Tuyên gia phân rõ giới hạn.


Tuyên Nhược Phong lẳng lặng nhìn động thái của từng người Liễu gia, cả người lạnh lẽo, thật đúng là có ý tứ, cả nhà thi nhau tính kế, phân chia rõ ràng, đều là những kẻ ích kỷ. Hơn nữa buồn cười nhất chính là, bọn họ dựa vào cái gì cho rằng Tuyên gia nhất định sẽ đem biệt thự bán đi? Luôn cho mình là đúng.


Bất quá, Liễu gia đúng như kế hoạch bước vào bẫy rập của hắn, Tuyên Nhược Phong khóe miệng cười cười, muốn chơi, tôi cùng các người chơi.


Liễu Đại Bảo nhanh chóng liên lạc với Tuyên Hách, giải thích ý đồ muốn trả tiền mua biệt thự. Tuyên Hách vốn không nghĩ sẽ đồng ý, bởi vì sau cùng Liễu Đại Bảo và hắn chung quy cũng có giao tình, hắn không muốn làm cho mọi chuyện càng khó có thể hòa hoãn, nhưng mà những lời tiểu nhi tử uy hiếp đến nay còn văng vẳng bên tai, hắn cũng chỉ có thể đồng ý với Liễu Bảo Đại, để con trai nhỏ tiếp tục chơi đùa cho thỏa thích.


Trước khi Liễu Đại Bảo tắt quang não, sắc mặt hắn âm trầm làm ra vẻ có ý tốt nhắc nhở Tuyên Hách một câu, mỗi câu mỗi từ hoàn toàn là vì muốn tốt cho đối phương: "Tuyên Hách, không phải tôi chê trách gì cậu, nhưng đừng có cả ngày cùng vợ cậu du lịch ân ái khắp nơi, tập trung quản giáo con trai cho tốt, Tuyên Nhược Phong không biết xấu hổ dây dưa cùng con trai Đường tướng quân, chuyện này ở trong trường bọn nó nháo rất lớn, tuổi nhỏ nên chú tâm đọc sách, đừng học người ta bay lên cành cao làm phượng hoàng, nó cũng không có cái số kia."


Nói xong, rốt cuộc cũng đem được một bụng lửa giận phát ra ngoài, Liễu Đại Bảo nhanh chóng đem quang não đóng lại, hắn ở trước mặt người khác chỉ biết vâng vâng dạ dạ, nhưng mà ở trước mặt Tuyên Hách, hắn chỉ có thể làm lão đại không thể khom mình. Đem một tia kiêu ngạo của Tuyên Hách hung hăng nhai nát.


Ngươi được lắm Liễu Đại Bảo, ngươi lúc 14 tuổi đã qua lại với Ngô Nguyệt chắc tốt quá à, còn không có mặt mũi mà chỉ trích con của hắn? Cái thứ thối tha không biết xấu hổ, Tuyên Hách tức giận sắc mặt đỏ bừng.


Ở bên cạnh hắn còn có người tức giận hơn, Đồng San San hung hăng cắn một ngụm ở trên vai Tuyên Hách: "Tuyên Hách, tôi nói cho ông biết, ông mà còn cùng tên Liễu Đại Bảo không biết xấu hổ này lui tới, tôi liền cùng ông ly hôn."


Tuyên Hách biến sắc, hắn cùng vợ cũng không phải chưa từng cãi nhau, nhưng mà nghiêm trọng đến mức nói ly hôn cũng chỉ có một lần như vậy. Thê nô Tuyên Hách vội vàng gật đầu không ngừng, sau khi hắn đem chuyện biệt thự giải quyết, hắn tuyệt đối sẽ không cùng tên kia lui tới, hắn thề, vì thế hắn đem số liên lạc của người Liễu gia xóa khỏi danh sách, cuối cùng chặn không cho bọn họ gọi đến quang não của hắn. Nhìn thấy lão công nghe lời như vậy, Đồng San San cao hứng thưởng một cái hôn.


Sau đó Liễu Đại Bảo liên lạc không được với Tuyên Hách tức giận đến xanh mặt, đành phải chủ động tìm tới Tuyên Nhược Phong nói chuyện.


Tuyên Nhược Phong nhìn báo giá Liễu gia gửi qua, lạnh lùng cười, cư nhiên so với biệt thự của Phương gia cùng khu giá trị còn thấp hớn tới 1.000.000 tín dụng điểm, không hổ là lòng tham không đáy. Liễu Đại Bảo càng không biết xấu hổ kể ra hắn cùng Tuyên Hách tình "Hữu nghị" như thế nào, còn muốn lấy 70% giá gốc mua về tay. Liễu Đại Bảo có phải hay không quên mất trước đó hai ngày hắn còn chửi bới Tuyên Nhược Phong? Hiện tại còn mặt mũi mà lôi cha hắn ra? Về phần đất đai, chỉ mua từ bọn hắn một mẫu đất với giá 1000 điểm tín dụng, 30.000 điểm tín dụng liền đem 30 mẫu đất mua đi. Phải biết rằng Tuyên gia bọn họ một tháng thu tiền thuê đã là 3000 điểm tín dụng cho một mẫu rồi, mỗi tháng thu vào 30.000 điểm tín dụng là bình thường, thời đại này ai chẳng biết đất đai có giá. Vậy mà còn dám ép Tuyên gia bọn họ, Tuyên Nhược Phong khóe miệng cười lạnh càng sâu, một khi đã như vậy, đều là do đối phương bất nhân bất nghĩa trước, đến lúc đó nếu nháo đến chết người cũng không liên quan đến hắn.


Vốn dĩ biệt thự có thể bán ra 3.000.000 điểm tín dụng, Liễu gia chỉ muốn tốn 1.400.000 điểm tín dụng đã đòi mua lại, còn chưa tới một nửa giá trị thật vốn có. "Ha hả......"


Bên trong không gian yên ắng vang lên tiếng cười nhẹ của Tuyên Nhược Phong, ở nơi xa, đang trốn trên Thủy Linh Nhãn thân thể Tiểu Bạch bất chợt khẽ run. Tuy rằng chủ nhân của nó thực đáng sợ, nhưng kỳ thật nó vẫn luôn biết tiểu chủ nhân so với chủ nhân lại càng đáng sợ hơn a! Thời điểm nó không được việc đừng nói thịt nướng không có mà ăn, không bị chà đạp là đã tốt lắm rồi. Vì thế, chuyện lạ xảy ra, lần đầu tiên trên Thủy Linh Nhãn tìm không thấy tung tích của tiểu Bạch xà.


Nơi xa trong một cái hang thỏ, con thỏ đực màu xám đang khóc không ra nước mắt ngước mặt nhìn trời xanh, cũng không biết phát điên chuyện gì, lại bắt đàn súc vật chúng nó phải sinh sản không ngừng, vì công cuộc tạo thỏ con, thỏ đực tỏ vẻ, nó sắp kiệt sức mà chết rồi.


Liễu gia sau khi nhìn thấy giấy chứng nhận bất động sản đề bốn cái tên, cuối cùng an tâm thở phào.


Liễu Đại Bảo vô cùng thống hận việc Tuyên Nhược Phong ngày đó chỉ thiếu giơ tay chỉ vào mũi giáo huấn hắn, hắn không muốn lại phải nhìn ánh mắt người khác mà làm việc, đặc biệt cái đám người Tuyên gia lại càng không thể, hắn không bao giờ muốn phải lần nữa cúi đầu trước mặt bọn họ.


Mà Tuyên Nhược Phong từ trước tới nay cũng không rõ Liễu Đại Bảo rốt cuộc có cái gì không hài lòng về Tuyên gia bọn họ? Tuyên gia nếu coi thường Liễu gia, thì sẽ không ở thời điểm Liễu gia sắp cửa nát nhà tan mà đưa tay giúp đỡ. Hơn nữa, Liễu Đại Bảo mỗi lần ở trước mặt cha hắn lúc nào cũng phô trương thanh thế thì làm sao cha hắn khinh thường được? Bất quá hắn lại có thể lý giải nỗi lòng của Liễu Đại Bảo, đơn giản là bởi vì hắn tự ti. Tự ti, là thứ không phải do người khác áp đặt lên người mình, mà là do trong thâm tâm mình tự khinh thường chính mình.


Việc Liễu Đại Bảo bất nhân bất nghĩa, Tuyên Nhược Phong ghi nhớ trong lòng, liền tính có một chút thay đổi trong kế hoạch thì đã sao? Những cái đó đều từng là đồ của Tuyên gia hắn, hiện tại gần như đều đã đưa ra rồi.


Một tháng sau chính là lúc cây nông nghiệp của Liễu gia thành thục, lúc ấy động thủ là thời cơ không thể tốt hơn. Liễu gia muốn bá chiếm biệt thự cùng đất đai, vậy hắn liền đánh cho bọn họ trở về nguyên hình.


Sách cổ đều nói, ăn đồ ngọt có thể trị thất tình, vậy đồ ăn nhất định có thể giảm bớt khó chịu trong lòng hắn.


Có ý tưởng Tuyên Nhược Phong liền đi vào trung tâm thương mại mua về một ít rau dưa thịt thà các loại, chuẩn bị về nhà nấu một bàn đồ ăn ngon.


Vốn tưởng rằng cha mẹ hôm nay nên về rồi, lại không ngờ nghe được tin bọn họ tiếp tục lùi lại ngày trở về.


"Bọn họ lại chạy đi đâu?"


Quản gia than nhỏ: "Chắc là đi Thủy tinh, bọn họ muốn mua một Mỹ Nhân Ngư."


"......"


Tuyên Nhược Phong khóe miệng co rút, là ai nói lâu nhất một tháng sẽ trở về, bây giờ đã hai tháng rồi vợ chồng hai người còn chưa trở lại. Còn may, lúc này Thủy tinh cách Lam tinh cũng tương đối gần, hẳn sẽ không phát sinh sai lầm gì.


Đại ca cùng Nhị ca cũng chưa tới thời gian được trở về, Tuyên Nhược Phong đành phải nghĩ cách sai người đưa đồ ăn qua. Xem ra, bữa tiệc lớn hôm nay chỉ có Tam ca và Tứ ca là có thể cùng hắn hưởng dụng.


Trở về phòng thay quần áo, Tuyên Nhược Phong bỗng nhiên cảm giác được cái gì đó, hắn vội vàng đi ra ban công, nhìn thấy một chiếc phi hành khí xa hoa đang dừng ở cổng lớn nhà bọn họ.


Nhìn một lúc, nhận ra người đưa Tam ca trở về là ai, sắc mặt Tuyên Nhược Phong nháy mắt trở nên khó coi.


Quý Lạc, cái tên này ở đời trước là đầu sỏ gián tiếp làm cho Tam ca phải bỏ mạng. Tuy rằng nói Quý Lạc là bị Đường Minh cùng vị hôn thê của hắn liên hợp lại lừa gạt, nhưng chung quy là do hắn không tin tưởng cùng bỏ mặc tam ca bị người ta thương tổn, chỉ sợ đây mới chính là lý do khiến Tam ca chết tâm, cho nên, một đời này, hắn tuyệt đối không để Tam ca lại giẫm lên vết xe đổ.


Lặng lẽ thả ra hạc giấy, Tuyên Nhược Phong yên tâm thoải mái nghe lén hai người âm thầm nói chuyện.


Bên trong phi hành khí, Quý Lạc nhìn chăm chú vào đường cong tinh xảo bên sườn mặt Tuyên Nhược Tây, nó khiến hắn khó che giấu tâm tình vui vẻ của mình: "Không mời tôi đi vào ngồi một chút sao?"


Tuyên Nhược Tây chậm rãi quay đầu, đôi mắt thon dài hờ hững lạnh lùng nhìn chăm chú vào Quý Lạc, biểu tình xa cách: "Quý thiếu tướng, không nên được một tấc lại muốn tiến một thước." Hắn có thể đồng ý để cho cái đuôi này đưa hắn trở về, đã là xem trọng thân phận Thiếu tướng cấp bậc một sao của hắn rồi, nói thật, không biết vì sao, Tuyên Nhược Tây đối với Quý Lạc hoàn toàn không có một chút hảo cảm.


"Tiểu Tây, đã lâu như vậy, cậu không cảm thấy được chân tình của tôi sao?" Hắn thật sự rất thích Tuyên Nhược Tây, thích khí chất ôn nhuận trên người Tuyên Nhược Tây, lại càng thích ngây ngốc bên cạnh người này, những lúc như thế đều mang lại cho hắn cảm giác tự do tự tại, loại này cảm giác này ở lần đầu tiên nhìn thấy Tuyên Nhược Tây liền mãnh liệt, mãnh liệt đến mức trong đầu hắn chỉ nghĩ đến Tuyên Nhược Tây.


"Quý thiếu tướng, chúng ta không thích hợp."


"Phải thử một lần, mới biết được chúng ta có thích hợp hay không."


Quý Lạc bắt lấy tay Tuyên Nhược Tây, Tuyên Nhược Tây không kiên nhẫn rút về, dứt khoát xuống phi hành khí. Không rảnh lo lắng xem có lễ phép hay không, Quý Lạc cũng vội vàng theo xuống.


Quý Lạc đuổi theo phía sau đang muốn mở miệng, một tiếng hô trong trẻo đánh gãy không khí xấu hổ giữa hai người: "Anh, trở về rồi thì giúp em nấu cơm."


Một tiếng hô này cũng đánh gãy bức bối trong lòng Tuyên Nhược Tây, khiến Tuyên Nhược Tây thở phào nhẹ nhõm một hơi.


Tuyên Nhược Tây đứng ở dưới ban công Tuyên Nhược Phong phất phất tay: "Anh lập tức vào liền."


Nói xong mới quay đầu nhìn về phía Quý Lạc: "Quý thiếu tướng, mời trở về đi."


"Vậy...... ngày mai gặp lại." Quý Lạc thất vọng gật đầu.


Tuyên Nhược Tây cười gượng hai tiếng, vội vàng xoay người rời đi, trời biết hắn một chút cũng không muốn cùng người này gặp lại.


Nhìn bóng dáng Tuyên Nhược Tây nhanh chóng rời đi, tầm mắt Quý Lạc khẽ chuyển hướng về