Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 017: - Cách Chết Thích Hợp




Editor: Troiwfmas


Đương nhiên, còn có một khả năng khác, chính là Cực Ác còn chưa kịp xuống tay, cha mẹ hắn cũng đã bởi vì cuốn vào tranh đấu của không tặc mà chết rồi.


Bất luận là khả năng nào, Tuyên Nhược Phong cũng sẽ không bỏ qua cho ba người trước mắt này.


Máu tươi đặc sệt chậm rãi nhuộm đỏ đôi giày của Võ Cường, gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua, trong không khí mùi vị máu tanh càng thêm nồng đậm, đã thế còn lẫn vào một mùi khai thoang thoảng.


Tuyên Nhược Phong nhàn nhạt liếc mắt một cái, thì ra là cái tên Phương Đại Trụ kia đã sợ tới mức đái trong quần. Còn cái tên Hòa Khánh kia lại vô cùng sợ hãi, mặt cắt không còn giọt máu, phảng phất như người bị mất rất nhiều máu, sắp chết tới nơi vì quá sốc, gần như có thể tắt thở bất cứ lúc nào. Duy nhất chỉ có Võ Cường tìm đủ biện pháp đều không thoát được giam cầm thì tuyệt vọng cúi đầu.


Nhìn những người đời trước đã từng khinh nhục hắn, hiện tại biến thành những khuôn mặt này, Tuyên Nhược Phong trong lòng vui sướng, quả nhiên nên là như vậy mới đúng.


"Vậy kế tiếp, đến ai đây?" Tuyên Nhược Phong nâng má, tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời.


Nhưng mà, nét tươi cười sáng lạn kia ở trong mắt ba người Võ Cường, phảng phất như bị nhiễm màu đen, cả người thiếu niên phát ra hơi thở khủng bố làm bọn hắn không có năng lực chống cự, sớm đã từ bỏ ý niệm sống sót. Bởi vì, bọn họ biết rõ, Tuyên Nhược Phong tuyệt đối sẽ không để bọn họ sống sót rời đi, thân thủ quỷ dị như thế, nếu bị lộ tất sẽ làm toàn bộ tinh cầu chấn động, cho nên bọn họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.


Phương Đại Trụ giật mình, bỗng nhiên phát hiện chính mình tựa hồ có thể động đậy, hắn lập tức xoay người muốn chạy trốn. Lại không biết, đây chỉ là bẫy rập Tuyên Nhược Phong thiết kế cho hắn.


Tuyên Nhược Phong như ma quỷ từng bước tiến vào giấc mộng.


Phương Đại Trụ nhận ra chính mình bất luận chạy như thế nào, đều không thoát ra khỏi bóng tối xung quanh. Đột nhiên mọi thứ trở nên rõ ràng, hắn thấy mình bị người ta đặt trên một cái đài dùng để hành hình, bất luận hắn giãy giụa như thế nào cũng vô pháp sử dụng Linh Năng trong cơ thể, cứ như vậy bị chém rụng đầu. Cảm giác đau đớn kịch liệt vô cùng chân thật kia còn chưa có tan đi, rất nhanh hắn liền bị bắt lại. Phát hiện ra người bắt hắn thế mà lại là những người hắn đã từng giết. Nào là những lão nhân, phụ nữ và trẻ em...... đang trợn tròn mắt gắt gao mà trừng hắn, đôi mắt của bọn họ chảy xuống hai hàng lệ máu, phảng phất như hướng hắn lên án, như hỏi hắn vì cái gì muốn giết bọn họ? Vì cái gì muốn đoạt đi hết thảy? Bọn họ rõ ràng không thù không oán, vì cái gì không chịu buông tha bọn họ...... Vô số đôi tay kéo hắn vào trong bóng tối vô hạn, hắn đau đớn muốn chết, kêu la thảm thiết xin tha. Chẳng mấy chốc, hắn lại tỉnh dậy lần nữa, lần này, lại là một cách chết khác......


Võ Cường cùng Hòa Khánh hoảng sợ nhìn Phương Đại Trụ không hiểu thế nào lại đang ngồi ở trên nệm. Điều làm cho bọn họ nghi hoặc là Phương Đại Trụ lúc này vì sao có thể tự do đi lại, nhưng khi nhìn đến màn tiếp theo lại khiến hai người vài lần muốn ngất xỉu.


Phương Đại Trụ bỗng nhiên lấy ra chủy thủ, đầu tiên là đối với hai chân của mình dùng sức chọc mấy đao, sau đó là cánh tay, rồi lại đến khuôn mặt, cuối cùng là trái tim......


Rõ ràng là đã sớm mất đi hô hấp, thân thể lại hành động như một cái máy, cứ như nếu không đem chính mình băm thành mảnh nhỏ thì tuyệt đối sẽ không dừng tay.


Nhìn khuôn mặt cùng thân thể hoàn toàn biến dạng của Phương Đại Trụ, Võ Cường và Hòa Khánh kinh hãi như bị người bóp chặt yết hầu, lời xin tha mạng đều không thể thốt ra thành tiếng.


"Chán qua......" Nhìn Phương Đại Trụ ngã xuống, Tuyên Nhược Phong nhàm chán bĩu môi.


Tiếp theo lại bắt đầu tiếp xúc với máu đối phương, tra xét cuộc đời người này.


"Phương Đại Trụ, sinh năm 2727 theo lịch Trung Hoa, 36 năm qua cướp bóc 133 vạn tín dụng điểm, giết chết 157 người, cưỡng gian 101 người. Tội ác ngập trời, cách chết như vậy có phải rất thích hợp với hắn đúng không?" Tuyên Nhược Phong cười khẽ, ánh mắt nhìn về phía Võ Cường.


Nhìn đến con ngươi không hề có chút ý cười của Tuyên Nhược Phong, Võ Cường sợ hãi, mồ hôi túa như mưa.