Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 011: - Chỉ Là Phế Vật




Editor: Troiwfmas


Nhìn Đường Minh vỗ mông chạy lấy người, Lam Tú Mỹ đón nhận ánh mắt cười như không cười của Tuyên Nhược Phong, tựa hồ cười nhạo nàng cứ như vậy bị Đường Minh ném bỏ, đặc biệt là bị vứt bỏ ngay trước mặt Tuyên Nhược Phong, Lam Tú Mỹ càng cảm thấy xấu hổ đến cực điểm.


“Tuyên Nhược Phong, nếu chia tay, về sau không cần quấn lấy Đường thiếu nữa.” Lam Tú Mỹ oán hận mà nhìn thoáng qua Tuyên Nhược Phong sau đó kiêu ngạo nâng cằm, kiêu căng tỏ rõ địa vị bạn gái Đường Minh của mình.


Tuyên Nhược Phong nhướng mày, chậm rãi tiến lên một bước, toàn thân mang theo một cổ hơi thở máu huyết làm người khác không khó nhận ra.


Lam Tú Mỹ trực giác trước nay luôn chuẩn xác một cách quỷ dị, nàng cảm thấy hôm nay Tuyên Nhược Phong không thích hợp, nhìn không giống Tuyên Nhược Phong trước kia bị khi dễ liền khóc sướt mướt mà bỏ chạy, Lam Tú Mỹ trong lòng bất an càng lúc càng lớn, ngoài mạnh trong yếu trừng mắt Tuyên Nhược Phong: “Cậu, cậu đừng tới đây……”


Chỉ là tùy tiện phóng thích một ít hơi thở cũng khiến cho Lam Tú Mỹ sợ tới mức hai chân vô thức run lên, Tuyên Nhược Phong thấy thế, ha hả cười hai tiếng. Thế giới này dị năng căn bản không sánh kịp vạn năm tu vi của hắn, nếu không che dấu sẽ rước phải phiền toái.


Nghĩ đến đây Tuyên Nhược Phong tươi cười thực nhanh thu liễm lại, ánh mắt sâu thẳm mang theo huyết ý nhanh chóng biến mất, nháy mắt liền trở thành trào phúng rõ ràng: “ Đường Minh cái loại phế vật kia, tặng cho tôi, tôi còn không thèm.”


Tuyên Nhược Phong vừa dứt lời, Lam Tú Mỹ đứng ở trước mặt hắn mở to đôi mắt đẹp, kinh ngạc không thôi chăm chú nhìn Tuyên Nhược Phong, nét mặt không thể tin được: “Cậu, cậu vừa nói cái gì?”


Nàng căn bản không thể tin được “Đường Minh phế vật” bốn chữ cư nhiên từ trong miệng Tuyên Nhược Phong nói ra, cư nhiên lại thốt ra từ cái tên Tuyên Nhược Phong trước giờ vẫn luôn hạ thấp mình hèn mọn thích Đường Minh. Lam Tú Mỹ cảm thấy chung quy có chỗ nào không đúng, Tuyên Nhược Phong cho nàng một loại cảm giác rất kỳ quái, nàng biết, hôm nay Tuyên Nhược Phong thật sự thực không thích hợp.


Trong đầu những ký ức như ẩn như hiện lướt qua, mỗi một hình ảnh đều khiến hắn tựa như người sắp chết đuối còn bị rong rêu gắt gao cuốn lấy, giãy dụa thế nào cũng trốn không thoát cái cảm giác thống khổ khi hít thở không thông này, bi thương mà phải tuyệt vọng nếm trải từng chút một cuối cùng trở thành nỗi đau không thể phai nhạt theo thời gian.


Tuyên Nhược Phong cảm giác được hơi thở thị huyết trong lòng lần thứ hai phát ra, giữa mày ẩn ẩn phát đau, hắn vội vàng duỗi tay che lại cái trán, hơi thở dốc hướng Lam Tú Mỹ nói: “Cô có biết…… Tôi đã chịu đựng biết bao thống khổ hay không? Lam Tú Mỹ, bởi thấy cô cũng có phần ngu ngốc giống tôi, tôi mới hảo tâm nhắc nhở cô.” Cảm giác được hơi thở bình phục, Tuyên Nhược Phong chậm rãi buông xuống cánh tay trắng nõn, lộ ra đôi mắt dường như mang theo một màu đỏ như máu, khiến Lam Tú Mỹ sợ tới mức lui về phía sau một bước.


Nữ nhân trực giác luôn luôn nhạy bén, Lam Tú Mỹ tinh tường cảm giác được, nếu nàng lại không biết tốt xấu khiêu khích Tuyên Nhược Phong mà nói, nàng chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn……


Lam Tú Mỹ sắc mặt trắng bệch.


Tựa hồ cảm giác được khí thế của mình khiến đối phương sợ hãi, Tuyên Nhược Phong hòa hoãn ngữ khí nói: “Đường Minh sẽ không cưới cô, nhân lúc còn sớm tìm một nam nhân tốt mà gả đi, miễn cho tương lai hối hận. Cô không muốn chết…… Đúng không?”


Lam Tú Mỹ cứng đờ thân thể không tự chủ được gật đầu: “Tôi……”


“Biết sợ rồi sao?” Tuyên Nhược Phong cười lạnh, dứt khoát xoay người rời đi.


Tuyên Nhược Phong đi rồi cũng không khiến Lam Tú Mỹ cảm thấy nhẹ nhõm hơn, ngược lại còn sợ tới mức cả người thoát lực mềm oặt ngồi bệt xuống đất, rõ ràng vẫn là gương mặt quen thuộc kia, vẫn là cái con cừu non nhẫn nhục chịu đựng kia, nhưng vì cái gì mới mấy ngày không gặp, Tuyên Nhược Phong cả người khí thế trở nên khủng bố như vậy?!


Lam Tú Mỹ từng ngụm từng ngụm thở dốc, cái cảm giác hít thở không thông như bị người ta gắt gao bóp trụ yết hầu kia phải đến một lúc lâu sau…… nàng mới đỡ hơn một chút.