☆ Chương 34
"Vâng, tôi bằng lòng."
"Mời chú rể đeo nhẫn cho vợ." Chủ hôn lớn tuổi không mất giọng, giọng vang vọng chính thức tuyên bố.
Khoa Nhĩ cầm nhẫn cưới mà mình tìm nhà thù công cao cấp thiết kế cho mình, bạch ngọc và hắc diệu thạch tương phản mà thành, trơn bóng thông suốt.
Khoa Nhĩ trịnh trọng đeo vào cho Trương Vũ.
Hoa tươi, chim hót, năm màu lung linh, còn có Trương Vũ mỉm cười với Khoa Nhĩ, khẩn trương có, cũng có vui vẻ.
Tiếp theo Trương Vũ cũng đeo nhẫn lên cho Khoa Nhĩ, cũng là bạch ngọc hắc diệu thạch, Trương Vũ ngẩng đầu nhìn Khoa Nhĩ, Khoa Nhĩ thần giao cách cảm cũng nhìn về phía Trương Vũ, trong mắt chứa ý cười.
Trên thế giới này, chúng ta lướt qua vô số người xa lạ, chỉ có người đứng kề vai cùng tôi, vinh nhục cùng hưởng.
"Chú rể có thể hôn vợ của cậu rồi." Người chủ hôn sờ vuốt râu mép, cười "ha ha".
Các quý tộc ở hiện trường bắt đầu vỗ tay, thậm chí các quý tộc trẻ tuổi còn bắt đầu huýt sáo~
Mạc Lý trưởng lão đen mặt già, không hề động, mặc dù đối với đôi vợ chồng trẻ có rất nhiều bất mãn, thế nhưng Mạc Lý cũng không mở miệng ngăn cản. Đối với tiểu bối, từ trước đến nay Mạc Lý đều yêu quí có thừa, đây là tương lai của tinh tế. Vì vậy tuy Mạc Lý trưởng lão thích xen vào chuyện của người khác, nhưng lại không làm người khác ghét.
Khoa Nhĩ ôm eo của Trương Vũ, bắt lấy ót của Trương Vũ hôn lên. Trương Vũ xấu hổ mặt đỏ bừng, đây là lần đầu tiên mình hôn môi trước mặt nhiều người, thật quá ngại a!!!
Đầu lưỡi cùng đầu lưỡi quấn quít hôn, đầu Trương Vũ bắt đầu choáng, đến khi chân cũng bắt đầu nhũn ra, Khoa Nhĩ cũng buông Trương Vũ ra, anh nhìn cánh môi ướt át trơn nhuận của Trương Vũ, lại cúi đầu liếm môi một cái, lúc này mới kết thúc trận hôn môi dài dòng này.
Bạn thân Khoa Nhĩ Tây Tư An Đắc Nhĩ thượng tướng một bên không để ý hình tượng hò reo khen ngợi, một bên huýt sáo, thấy bọn Khoa Nhĩ cuối cùng cũng ngừng hôn môi, hài hước hỏi Khoa Nhĩ "Cảm giác ra sao?"
Vốn tưởng rằng Khoa Nhĩ sẽ giống như mọi ngày không để ý tới mình, thật không ngờ, Khoa Nhĩ lại gật đầu, "Ừm" một tiếng! Tây Tư cảm thấy có phải là mặt trời mọc phía tây rồi hay không!
Tên lạnh tanh như thế lại biết nghiêm trang trả lời vấn đề của mình, xem ra để cho đầu gỗ này kết hôn thật đúng là một chuyện tốt!!! Mặc dù mình cũng không coi trọng cuộc hôn nhân này của Khoa Nhĩ, nhưng đối với quyết định của bạn tốt, Tây Tư cảm thấy vẫn nên tôn trọng sự lựa chọn của anh.
Tiếp theo Khoa Nhĩ và Trương Vũ bắt đầu mời rượu các vị quý tộc, đại quý tộc tiết chế đến hôm nay không còn sót lại chút gì, hôn lễ của đại quý tộc cùng tuổi Khoa Nhĩ vẫn chưa từng tham gia, còn già, cũng đã hai nghìn năm không có tham gia hôn lễ của tiểu bối, cho nên Khoa Nhĩ kết hôn như là một cuộc tụ hội lớn, bắt đầu tán dóc ồ̀n ào nhưng không mất ưu nhã, nói đùa. Giống như mọi thứ ở quân bộ hai ngày trước đều bị lãng quên.
Hôm nay Lan Tư quản gia bề bộn nhiều việc, ông phải cẩn cẩn thận thận xử lý tốt mọi chuyện, tiếp đãi khách, nước trà bánh ngọt cũng phải an bài thỏa đáng, còn phải kiểm kê những quà tặng mà khách đưa, nhưng cái này không phải là khâu quan trọng nhất hôm nay, quan trọng nhất là phòng ngừa coi có người nào người khả nghi thừa dịp hôn lễ mà trà trộn vào phủ, vì thế Lan Tư quản gia chia hộ vệ gia tộc thành mười hai nhóm, dò xét qua lại, mang theo máy phân biệt gen trên người, phòng ngừa có người ngoại tinh lẫn vào.
Hầu gái Tạp Nhạc hôm nay có nhiệm vụ quan trọng nhất chính là theo một đám người hầu tiếp đãi các người hầu của đại quý tộc cùng đi đến đây tặng lễ.
Tạp Nhạc hơi chút cười xấu hổ châm trà rót nước cho đám hầu, tóc dài búi lên, dùng một đoá hồng nhỏ đính lên, nhìn qua dễ thương không ít.
"Xin lỗi xin lỗi." Một thằng nhóc vừa mới chuẩn bị nâng chung trà lên kết quả không biết là nóng quá hay không cầm chắc, không cẩn thận liền làm ụp xuống đất, cậu bạn nhỏ mắc cở mặt đỏ rần, liên tiếp xin lỗi.
"Không sao hết." Tạp Nhạc bước tới nhặt mảnh vỡ của chén trà lên, cậu bé cũng ngồi xổm xuống cùng nhặt. Nhặt hết Tạp Nhạc lại vệ sinh cặn trà bị rơi ra, lui xuống.
Chỗ ngoặt hành lang, Tạp Nhạc mở tay, là một tờ giấy nho nhỏ.
" Lý Nhĩ Lai Đức đã bị bắt, quan sát thời cơ để cứu ra hoặc chém chết."
Tạp Nhạc mỉm cười, nhét tờ giấy vào túi áo, xoay người rời đi.
Trương Vũ không ngờ được nhìn lũ quỷ múa loạn trong yến hội há hốc mồm, không phải quý tộc nên rụt rè thủ lễ, tao nhã phóng khoáng sao? Nữ hán tử bên cạnh mình là gì đây?
Khoa Nhĩ bị kéo đi cụng rượu cùng với mấy quý tộc phái nam cùng thế hệ, còn Trương Vũ thì bị một đám quý tộc nữ kéo qua một bên, một bên né tránh hành động lưu manh chống nạnh sờ mặt của đám nữ hán tử, còn vừa phải nén chịu công kích tinh thần của các nàng.
"Thắt lưng này thật là nhỏ." Một vị mỹ nữ quý tộc trang phục đoan trang dùng cây quạt da lông ngắn không biết ở đâu che miệng cười "hì hì" "Nói cho chị nghe, có phải Khoa Nhĩ thượng tướng ở trên giường và ở trên chiến trường cũng giống nhau hay không?"
Nữ quý tộc nhếch mi, trong mắt chứa thâm ý hỏi.
"Ưm....." Trương Vũ đổ mồ hôi hột, có phải không? Nhớ tới lần đầu tiên hai người lên giường, làm đi làm lại mình suốt một đêm, eo của Khoa Nhĩ tinh kiền mạnh mẽ, ở bụng còn có sáu múi nữa.... Mặt của Trương Vũ càng ngày càng đỏ, không chừng thần kinh não cũng đã chạy tới Java* rồi.
*Java (Trảo Oa quốc) một hòn đảo thuộc Indonesia.
"Nghĩ gì thế? Mặt đỏ như này?" Một mỹ nữ khác chậm rãi tới gần Trương Vũ "Không phải là nghĩ tới chuyện □ gì đó hở?"
"Không có không có." Trương Vũ mặt đỏ kinh, khoát tay lia lịa.
"Không cần xấu hổ đâu nha, em trai." Một quý tộc ăn mặc diêm dúa ý vị thâm trường trừng mắt nhìn Trương Vũ "Đã kết hôn rồi, xấu hổ cái gì? Cưng nói cho mọi người chút vi phu chi đạo, cũng cho chị em chúng tôi chút kinh nghiệm nha."
"Đúng đó đúng đó."
"Ây dô, Tiểu Vũ Vũ, mọi người đều là người trưởng thành rồi, có gì đâu mà xấu hổ hả? Nhớ năm đó tôi là mỹ nữ nổi danh nhất toàn bộ quý tộc, không biết có bao nhiêu anh đẹp trai bại dưới váy của bổn tiểu thư, lên giường cùng bản tiểu thư cũng không biết bao nhiêu người, haizz, tôi cũng muốn biết Khoa Nhĩ thượng tướng có phải cũng cường hãn như vậy hay không."
"Ha ha, Mai Lâm, cô cũng mau kết hôn đi, nếu không coi chừng biến thành gái lỡ thì đó."
"Đúng vậy."
Bla bla bla
Người ta nói ba người đàn bà thành một cái chợ, như vậy thì mười mấy người đàn bà tựu lại giống với bầy chim ăn tiệc, làm cho đầu Trương Vũ đau nhức, Trương Vũ thật muốn nhìn trời thét dài "Thần ơi, mau mang đám phụ nữ này đi đi!!!!"
Buổi tối, phủ Bái Đức Lỗ tiễn vị khách cuối cùng đi, Lan Tư cũng thở dài một hơi, nhanh chóng gọi nữ hầu mang thuốc giải rượu cho Khoa Nhĩ, chẳng qua, đi được nửa đường, Lan Tư quản gia lại dừng chân lại.
Dạ hắc phong cao, rượu nhiều khiến người can đảm, thiếu phu nhân đã mang thai tròn ba tháng, cũng có thể "tính phúc" một chút, để cho Khoa Nhĩ luôn tắm nước lạnh cũng không phải chuyện tốt nha. Lan Tư quản gia chí khí hùng hồn trở về phòng ông, lão già đây cũng nên đi ngủ một giấc.
Còn cái tờ giấy nhỏ kia, cứ chờ mai rồi giải quyết ha!
Hỉ phòng, Trương Vũ nhìn Khoa Nhĩ say rượu nằm ở trên giường, suy nghĩ một chút, bước chập chửng tới mép giường, nuốt nước miếng nhìn mỹ nam ngủ "Thiên linh linh địa linh linh, mỹ nhân đừng mở mắt!" Trương Vũ cười "khà khà".
"Để em tới phục vụ cho anh nha, honey!" Trương Vũ vươn ma trảo, bóp bóp mặt của Khoa Nhĩ, da thật là mịn, thật là đẹp trai! Trương Vũ hoa si nghĩ.
"Em cởi nút quần áo cho anh nè!" Trương Vũ cười quái dị, mục tiêu là nút áo của Khoa Nhĩ.
Trương Vũ cẩn thận cởi từng cái nút của Khoa Nhĩ ra, tốn sức quăng áo khoác qua một bên, bên trong Khoa Nhĩ mặc một cái áo lót, xương quai xanh khêu gợi, phía dưới là một viên thù du không che kín lộ ra bên ngoài, sắc tâm của Trương Vũ nổi lên, đưa tay sờ một cái, thật tốt! Toàn thân Trương Vũ bốc lên bong bóng nhỏ màu hồng, khà khà, mỹ nhân, hãy để cho đại gia thương yêu cưng thật tốt nhé! Trương Vũ nhanh như hổ đói vồ mồi nhào tới.
Tối tăm trời đất, Trương Vũ hoàn hồn, có chuyện gì? Trương Vũ nhìn Khoa Nhĩ phía trên "Anh anh anh không phải đang ngủ sao? Sao lại tỉnh lại chứ?"
Khoa Nhĩ không nói gì, chỉ nhìn Trương Vũ, đôi mắt xanh thẳm từng chút từng chút thâm lại, Trương Vũ vừa nhìn, đầu mối không đúng, mau chóng đẩy Khoa Nhĩ, cười khan "Mau ngủ đi! Đột nhiên em thấy mệt quá à."
"Ba tháng rồi." Khoa Nhĩ khẽ mở môi mỏng, bốn chữ* nổi bật.
*三个月了 - bốn chữ.
"Có ý gì?" Trương Vũ nghi hoặc.
Chỉ có điều, "Này này, sao cởi quần áo của em chứ?!"
"Đừng liếm...."
"Ưm~ nhẹ chút nào....."
"Khốn nạn....anh.....mau chút coi....."
"~ Quá sâu~ ưm~ chậm một chút a...."
"Không muốn nữa, xin anh đó....."
"Khốn nạn, anh buông tay ra..."
"Đừng, đừng....." Trương Vũ cắn răng, khóc không ra nước mắt thừa nhận va chạm mãnh liệt một lần lại một lần của Khoa Nhĩ, màu đỏ trên giường khắp nơi đều là bạch trọc Trương Vũ tiết ra còn có cả dịch thể chảy ra từ □.
Thắt lưng Trương Vũ mềm đến lạ, thật muốn ngất đi cho rồi, nhưng Trương Vũ hổn hển, nức nở một tiếng, đcmm! Thể lực sao lại tốt đấn thế!!! Khoa Nhĩ anh uống thuốc bổ để lớn hả? Mãnh liệt như này làm gì chứ!
Trương Vũ không biết việc vận động này khi nào mới kết thúc, thế nhưng Trương Vũ chật vật trợn mắt, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, Khoa Nhĩ chỉ mặc áo sơmi ngồi đọc sách ở một bên, thấy Trương Vũ tỉnh lại, ôn nhu cười "Tỉnh rồi?" Sờ sờ đầu Trương Vũ, ôn nhu nói "Anh đỡ em!"
Trương Vũ lắc lắc tay chân, chỉ cảm thấy trên người như là bị xe nghiền qua, lách cách lốp cốp, cảm giác linh kiện hư hết.
Trương Vũ nhìn mặt cười của Khoa Nhĩ chỉ cảm thấy cực kỳ chướng mắt, mình thì eo mỏi lưng đau, mà đầu sỏ gây nên lại có vẻ thần thanh khí sảng, Trương Vũ cảm thấy ngứa răng, nhịn không được cắn một cái lên cổ của Khoa Nhĩ, Khoa Nhĩ cảm thấy cổ đau nhói, thấy Trương Vũ lên cơn, cũng tốt tính không để ý đến ngược lại ân cần nói "Cắn cổ răng dễ đau, muốn cắn thì cắn tay này."
Trương Vũ "..."
"Xí, ai cắn ttay anh chứ, khốn nạn!" Trương Vũ tạc mao, nhả miệng, Khoa Nhĩ ngồi dậy an ủi Trương Vũ "Không cắn thì không cắn."
"Em nói này, anh đang lên giọng gì vậy? Khi dễ em là con nít hả?" Trương Vũ trợn mắt nhìn "Hừ hừ."
"Xin lỗi, lần sau anh chắc chắn sẽ có chừng có mực." Khoa Nhĩ biết đêm qua chơi Trương Vũ quá trớn, chỉ là mình cấm dục đã hơn ba tháng, thể chất quý tộc vốn chính là thuộc về tinh lực thịnh vượng, mãi mới chờ đến lúc Trương Vũ đầy ba tháng, sao có thể bỏ qua thịt dâng đến miệng chứ!
Khoa Nhĩ liếm liếm môi, tối hôm qua Trương Vũ thật nhiệt tình, lại chủ động như thế. (Nghĩ nhiều rồi, là do người nào đó muốn phản công có được không?)
"Cút!!!" Trương Vũ vô ý ngẩng đầu nhìn lại thấy được dáng vẻ dư vị của Khoa Nhĩ, lập tức giận nổ phổi.
Khoa Nhĩ bị đuổi ra khỏi phòng cưới, Khoa Nhĩ nhìn thoáng qua người hầu đang cúi đầu nhặt tiền giấy trong hành lang, mặt không thay đổi ho khan một cái "Còn không đi chuẩn bị cơm nước cho Thiếu phu nhân?"
"Vâng." Người hầu hành lễ, bước nhanh đi khỏi, thiếu phu nhân thật dũng mãnh, lại có thể đuổi thiết huyết nhà mình ra, quá đàn ông luôn!
Nếu Trương Vũ biết lúc mình đuổi Khoa Nhĩ ra khỏi phòng, bị dán mác đàn ông không biết là nên khóc hay nên cười.
Trương Vũ xoa cái eo đau nhức, ây ui! Đcmn? Không phải là bị đứt ngang chứ!?! Sao đau thế!
Khoa Nhĩ nhìn tờ giấy nhỏ trong tay "Tất cả tiến hành theo kế hoạch."
"Vâng."
Khoa Nhĩ đứng ở cửa sổ nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài, "Đuôi hồ cũng nên lòi ra."
"Thiếu phu nhân đang làm gì?"
"Thưa thiếu gia." Hầu gái mỉm cười "Vừa mới ăn cơm, lại đi ngủ rồi."
"Vậy sao?" Nhớ lại dáng vẻ giương nanh múa vuốt của Trương Vũ, Khoa Nhĩ ôn nhu nở nụ cười.
"Quả thật là thay đổi rất nhiều." Hầu gái cười khẽ "Thiếu phu nhân là đứa trẻ tốt."
"Đúng vậy." Khoa Nhĩ nghiêm túc trả lời.
"Làm phiền cô." Khoa Nhĩ nhìn hầu gái "Nhiệm vụ này khá nguy hiểm, cô, hãy cẩn thận."
"Yên tâm đi." Hầu gái dí dỏm nháy mắt "Chắc chắn tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ." Ngừng một chút lại nói: "Tôi đang mong tiểu tiểu thiếu gia ra đời nữa đó!"
======================================
Tác giả có lời muốn nói: Khí trời chuyển lạnh rồi, mong các vị mỹ nhân nhớ mặc thêm áo ấm gàooooooo!!!!
#Spoil chương sau: "Thật dũng mãnh a, thiếu phu nhân ngài tự cầu phúc đi, a di đà phật~"