Tinh Tế Bán Thú Nhân

Chương 19: Quan trọng là con có thích hay không?




Gen thiên địch có thể có tỷ lệ thế này sao??

Hay nhân loại sắp sang một trang mới???

Kỷ Chiêu có chút muốn hoài nghi chuột sinh.

"Hai đứa định làm gì tiếp theo?"

Ông nhìn đứa con trai sinh ra đã thừa hưởng hết tất cả sự đáng yêu của hai giống loài, không khỏi hỏi. Trong lòng ông lại nhanh chóng quyết định sau đó sẽ đi tìm cha Bạch của bảo bối thương thảo chuyện này ngay.

Bạch Kỷ ngẩn ra một chút rồi mới đáp: "Còn có thể thế nào ạ. Ba biết quy định của liên bang mà. Anh ấy cũng muốn cùng con chung sống."

Ba Kỷ im lặng.

"Chuyện này để ba nói chuyện với cha con đã. Trước mắt con cứ làm theo ý mình đi."

Một lúc sau ông mới lên tiếng. Còn đầy từ ái nhìn cậu: "Quan trọng vẫn là con, bảo bối."

"Con thích là được."

Tuy rằng đã biết ông sẽ không đối với chuyện này có phản ứng tiêu cực nhưng thời điểm nghe ông nói cậu vẫn là cảm thấy trong lòng đặc biệt ấm áp. Cảm giác mông lung từ hôm qua đến giờ cũng bởi vì những lời này của ông mà có thể đặt xuống được rồi. Chung quy cậu vẫn luôn cảm thấy không thật, cũng không có cảm giác an toàn. Cho dù cậu đã có một chút xa ngã rồi...

Nói chuyện với ba Kỷ xong tâm tình của Bạch Kỷ có phần sáng sủa hơn. Đối với Lộc Nhung lâu lâu sẽ chọc một câu dò hỏi Bạch Kỷ cảm thấy đáp lời được thì đều không có giấu giếm.

"Đối phương là gen gì vậy tiểu Bạch?"

"Sói."

"Là sơn dương hay… Hả???"

Bạch Kỷ nhìn hắn như vậy thì bất đắc dĩ nhưng cũng không có nói gì thêm. Cậu mặc kệ Lộc Nhung đang há hốc mồm ở bên cạnh, tiếp tục đi kiểm tra số liệu phản ánh tình hình ngày hôm nay của những đứa bé trong lòng ấp.

Bên trong một dãy lòng ấp được đặt thẳng tắp với nhau nằm những đứa trẻ bởi vì cơ năng yếu ớt mà đến cả hình người còn không duy trì được, đều là dùng hình thú hoàn toàn cuộn mình nằm một cục thật đáng thương. Ấu nhi lúc vừa mới sinh ra sẽ có hình người, nhưng sau một tháng tuổi chúng sẽ bắt đầu để lộ gen thú của mình. Từ đó chúng có thể có được hình dạng bán thú, cũng có thể chuyển thành hình thú hoàn toàn trong một số trường hợp nhất định. Đương nhiên kể từ lúc đó chúng cũng sẽ có được đặc trưng giống loài của mình.

Nhưng thường thì họ sẽ dùng hình dạng bán thú để hòa nhập vào xã hội. Hình thú hoàn toàn rất ít khi dùng tới, trừ khi là bất đắc dĩ.

Chung quy ra họ vẫn là con người, chẳng ai muốn ở trong hình thú cả.

Họ chỉ vì sinh tồn nên mới bất đắc dĩ đem gen thú kết hợp với mình mà thôi.

Nếu như có thể họ cũng muốn hoàn toàn dùng dáng vẻ con người để sống. Nhưng cho đến hiện tại, lại lội ngược về thời điểm lúc văn minh nhân loại bắt đầu kết hợp gen thú với cơ thể con người thì chưa có ai sau khi bộc lộ gen của mình mà không ở trạng thái bán thú hết. Rốt cuộc con người có thể lấy lại được hình dáng trước kia của mình hay không, đó vẫn là một câu hỏi khó chưa có lời giải.

Mãi cho đến khi Bạch Kỷ ghi chú xong số liệu của mấy đứa bé này Lộc Nhung mới tỉnh hồn.

Anh chàng mém thì không kiềm được âm thanh mà hét to. May sao tố chất của hắn vẫn còn rất tốt, vẫn biết đem Bạch Kỷ kéo ra bên ngoài rồi mới bộc lộ nội tâm kích động của mình: "Tiểu Bạch này, tôi thật sự không thể không nhìn nhận lại cậu đó."

"Phải biết rằng lần đầu tiên tôi gặp cậu cậu còn bị một ngài sói dọa cho đứng tim."

"..."

Bạch Kỷ cảm thấy khả năng giao tiếp của mình vẫn còn yếu lắm. Đôi lúc cậu thật sự là không biết nên phản bác làm sao khi đụng phải những câu nói như thế này.

Mà lại, người làm cậu đứng tim không phải là ai đó hay sao… Bạch Kỷ tỏ vẻ muốn giữ bí mật này không nói ra cho Lộc Nhung biết thì hơn.

"Có lẽ ông trời cảm thấy tôi quá sợ hãi như vậy là không được nên mới cho tôi quen một chàng sói."

"..."

Lần này đến phiên Lộc Nhung cạn lời.

"Cậu nói thật đấy à?"

Hắn lom lom dòm cậu.

Bạch Kỷ bất lực gật đầu. Hóa ra cái tên này nãy giờ là đang hùa theo nói giỡn với cậu à. Vậy mà tưởng cậu nói đùa.

Lộc Nhung vẻ mặt một lời khó nói hết không dưng bỗng nhiên không ngừng vỗ vai cậu. Bạch Kỷ không biết nên nói sao cũng đành im lặng.

Từ lúc đó hai người không nói gì với nhau nữa nhưng Bạch Kỷ vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt quái dị của Lộc Nhung lâu lâu lại dán đến trên người mình. Chỉ là chuyện này cậu tỏ vẻ bản thân vô pháp không biết phải nói sao, chung quy là cậu vẫn còn chưa có giỏi giao tiếp, thôi thì kệ cậu ấy đi.

Một ngày rất nhanh đã trôi qua trong kích thích như vậy. Bạch Kỷ như thường lệ bước ra khỏi Dục Anh Nhi sau giờ tan tầm.

Vốn dĩ cậu là theo bản năng muốn tiếp tục đi về nhà, nhưng chân trước cậu còn chưa kịp quẹo phải thì giây sau từ đằng xa đã chạy lại một chiếc xe nhìn là biết cỡ nào sang trọng. Chiếc xe đỗ ngay bên cạnh cậu, sau đó cửa xe bật mở dưới biểu tình ngây ngốc của Bạch Kỷ.

A… Cậu xém chút thì quên.

"Em định đi đâu vậy?"