Tinh Tế Âm Nhạc Đại Sư

Chương 78: Biểu diễn lưu động (8)




Tựa như luân âm lơ lửng trên bầu trời đêm, thẩm thấu vào lòng mỗi người. Tiếng sáo trong trẻo sạch sẽ như thiên tuyền, nhè nhẹ, nhè nhẹ vang vọng bên tai. 《Minh Nguyệt Thiên Lý Kí Tương Tư》không phải khúc phổ do hệ thống đưa tặng, mà là ca khúc hiện đại, mức độ thuần thục ống tiêu của Lê Hân đã đạt tới hơn 90, dù không đàn cổ khúc cũng vô cùng ưu mỹ.

*Mười sợi tơ đánh lại một sợi gọi là luân. Kinh Lễ ký 禮記 có câu: Vương ngôn như ti, kì xuất như luân 王言如絲,其出如綸 lời vua nói như tơ, ảnh hưởng ra như sợi lớn, ý nói do nhỏ mà hóa ra lớn vậy. Ngày xưa gọi tờ chiếu vua là luân âm 綸音, ti luân 絲綸 là do lẽ ấy.

Một vòng minh nguyệt gửi tương tư, dẫu không ở cùng một tinh cầu, chỗ ngươi ban đêm không có nghĩ chỗ ta đã thấy tối, ánh trăng kia cũng không phải là một, nhưng vẫn nhớ nhung như cũ, mọi người vĩnh viễn là người nhà mà ta nhớ đến.

Người Hắc Ám tinh vốn còn nghĩ phải giày vò tiểu gia hỏa Lê Hân ra cửa liền không biết đường về này thế nào, một khúc nhạc vang lên, tất cả mọi người đều an tĩnh lại, cùng tưởng niệm tình cảm như Lê Hân, bị kích thích bởi đầu khúc này.

Phil mở cửa chiến hạm cảm thấy bọn họ tụ tập trong kho hàng, chưa kịp tới cửa đã nghe thấy tiếng nhạc, hắn thả chậm bước chân, sợ tiếng bước chân của mình làm nhiễu loạn tiếng nhạc, một miệng tức giận toàn bộ được vuốt phẳng. Hắn tựa vào cửa, ánh mắt ôn hòa nhìn thiếu niên thổi tiêu giữa đám người, ôn nhu đến không giống lão đại xã hội đen.

Một khúc kết thúc, Phong Liệt Vân nhu loạn đầu Lê Hân, giọng nói chậm lại: “Quên đi, tha cho ngươi.”

Lê Hân lâu chưa về nhà, tâm tình kích động, lại bị bài nhạc mình thổi làm cho hai mắt có chút mơ hồ, nhịn không được nói: “Không tha cho ta cũng được.”

“Đây là tự ngươi nói.” Phong Liệt Vân không chút khách khí bế Lê Hân ném vào đám người Hắc Ám tinh “Vậy tới đón nghi thức hoan nghênh đi.”

“A a a a a!” Bị mọi người không ngừng tung lên rớt xuống Lê Hân chỉ có thể phát ra tiếng thét chói tai, xã hội hiện đại cũng có nghi thức như vậy, nhưng mọi người nhiều nhất chỉ có thể ném lên một hai mét, đâu giống đám siêu nhân này, một phát ném lên mấy chục mét, mỗi lần bị tung lên rớt xuống đều mang theo cảm giác cực kỳ kích thích. Còn có chỗ này cũng không phải ngoài trời, mà là kho hàng khá lớn, mấy tên xấu xa này mỗi lần đều ném Lê Hân suýt đụng trần nhà, có một lần chóp mũi Lê Hân đều chạm tới nóc, thật là thiếu chút nữa bị hù chết.

Phil có chút không đành lòng nói: “Thân thể cậu ta yếu, lăn lộn như vậy nói không chừng sẽ bị thương.”

Phong Liệt Vân hung hữu thành trúc* nói: “Thủ hạ của ta có chừng mực.”

*Hung hữu thành trúc: định liệu trước kỹ càng, tính toán kỹ trong lòng.

Quả nhiên có chừng mực, mỗi lần đều suýt đụng tới nhưng lại không đụng, đối với Lê Hân mà nói, đúng là một trải nghiệm vô cùng kích thích.

Chơi đủ, cuối cùng Phong Liệt Vân đưa tay tiếp được Lê Hân, sau khi tiếp được thì buông tay, làm Lê Hân ngã lăn trên đất, nhưng cũng không đau. Lê Hân vuốt mông bò dậy, lúc đứng lên Phong Liệt Vân liền nhướng mày: “Cao lên?”

“Thật?!” Lê Hân so chiều cao cùng Phong Liệt Vân, kinh hỉ phát hiện quả thật mình cao hơn không ít. Phil mang Lê Hân đến phòng khám đen của Blake thay đổi dung mạo, lúc ở trong chiến hạm kiểm tra chiều cao và cân nặng một chút, xác thật cao thêm 5cm, hiện giờ Lê Hân cao 175 cm, nếu là người cacbon ở địa cầu mà nói, cũng không tính quá lùn, hắc hắc.

Cảm giác về nhà thật tuyệt, một bên bị Phong Liệt Vân vò đầu thành ngốc mao, một bên cùng Phil nói những đã chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, chỉ giấu chuyện Lê Viêm đã làm. Những việc này không cần nói ra làm Phil ba ba lo lắng, lo lắng cũng chỉ phí công mà thôi.

Blake dậy sớm bỏ công đi đón Lê Hân kết quả bị Phong Liệt Vân xen ngang, vô cùng tức giận. Thấy bọn họ tới tìm mình thì kháng nghị với Phil, gã nhất định phải nghiên cứu Lê Hân…… Ít nhất lấy cọng tóc cũng được a! Bằng không đừng mơ gã sẽ dịch dung lại giúp Lê Hân, cứ để hắn mang khuôn mặt người khác này đi thôi.

Nhìn thấy sự lạnh lùng và nhẫn tâm của Lê Viêm, Lê Hân không còn thấy Blake có bao nhiêu tàn nhẫn, gã chỉ toàn tâm toàn ý với sự nghiệp của mình mà thôi, cũng không phải người không từ thủ đoạn, tuy rằng có làm một số việc hắn không thể tiếp thu được, nhưng không trái pháp luật cũng không quá phận, thực nghiệm thể đều là tự nguyện hoặc sắp chết, cũng hiếm khi dùng thủ đoạn tàn nhẫn. Ít nhất trong mắt Blake tràn ngập nhiệt huyết với công việc, không giống Lê Viêm, nhìn thứ gì cũng như đang nhìn vật chết.

Lần này Lê Hân để Blake rút đi một lượng máu khá nhiều, cho đi chút dịch tủy, bị cắt phân nửa tóc cùng móng tay, quan trọng nhất chính là, hắn hứa với Blake sẽ cung cấp cho gã tinh thần lực cấp 5 để hợp tác với công việc của gã, lúc này mới trấn an được bác sĩ, chỉnh hình cho Lê Hân khôi phục về dung mạo vốn có.

Ngay khi khôi phục dung mạo xong, Phil lập tức ôm người vào trong ngực, phá lệ thân thiết. Sau khi Lê Hân trở về Phil vẫn luôn rất khách khí, Lê Hân còn tưởng hắn nội liễm, không thể biểu lộ tình cảm với giương mặt xa lạ, hiện tại tuyệt đối không khách khí, ôm Lê Hân vừa xoa vừa niết, động tác tuyệt đối không khách khí hơn Phong Liệt Vân bao nhiêu.

Sau khi Phil ba ba bày tỏ sự nhớ nhung, Lê Hân không rời khỏi phòng khám đen của Blake, mà túm lấy Phong Liệt Vân đến chỗ Blake, ấn người lên đài chẩn trị nói: “Bác sĩ Blake, hãy giúp Phong Liệt Vân rà quét bộ não, đặc biệt là vị trí này.”

Hắn khoa tay múa chân một chút vị trí cấy chip  trong đầu Phong Liệt Vân, Phong Liệt Vân hơi sửng sốt, nói với Lê Hân: “Ngươi biết?”

Lê Hân gật đầu: “Lúc ở Hắc Ám tinh ta đã biết, nhưng khi ấy ta rất yếu, không có biện pháp giúp ngươi lấy ra. Bây giờ ta đã mạnh hơn, còn có cách trở nên càng mạnh. Hơn nữa với y thuật của Blake, phối hợp cùng nhau, nhất định có thể lấy con chip trong đầu ngươi ra. Mấy năm nay, rất khó chịu đúng không?”

Phong Liệt Vân cười cười, xoa mặt Lê Hân nói: “Không có gì, hơn 50 năm, sớm đã thành thói quen. Hơn nữa từ khi quen biết ngươi, một lần cũng chưa phát tác.”

“Gạt người!” Lê Hân không chút khách khí mà nói “Tinh thần lực ta lưu lại trói buộc chip trong đầu ngươi trước khi đi nhiều nhất chỉ duy trì được một tháng không tiêu tán, ta đã đi gần nửa năm rồi, tinh thần lực đã sớm tan hết. Hiện tại ngươi có thể bảo trì bình tĩnh, là kiên trì dựa vào đĩa nhạc ta lưu lại, nhưng đĩa nhạc chỉ có thể bảo đảm tinh thần ngươi không dị biến, lại không cách nào phong bế con chip khiến nó không tác động lên não ngươi’.”

Phong Liệt Vân sờ sờ trán, Lê Hân tràn ngập áy náy: “Thực xin lỗi, rất khó chịu phải không?”

“Không có” Phong Liệt Vân quay đầu đi không cho Lê Hân chạm vào mình “Có gì mà khó chịu.”

Lê Hân không nói nữa, sao có thể không khó chịu? Ký ức thống khổ nhất lần lượt hiện lên trong đầu, kích thích tinh thần y. Tháng đầu tiên còn có thể dựa vào tinh thần lực  mình lưu lại không nhớ đến, mấy tháng sau chỉ có thể dựa vào âm nhạc, không ngừng đè nén, giả vờ không để bụng trước mặt người khác,  lại không khống chế được mà thống khổ mỗi ngày, thế nào sẽ không khổ sở?

Hắn không vạch trần lời nói dối vụng về của Phong Liệt Vân, mà nói: “Dù không khó chịu thì cũng là tai hoạ ngầm, bác sĩ Blake, ngươi có nắm chắc phẫu thuật lấy được con chip ra không?”

Lúc này Blake đã quét não xong, thấy được con chip trong đầu Phong Liệt Vân thì nhịn không được cười lạnh: “Đương nhiên có thể lấy ra, chỉ là một cái tiểu phẫu mà thôi, cấy vào còn khó hơn. Chỉ là, thời điểm  lấy ra, đau đớn sẽ làm đại não y sinh ra dị biến trước nay chưa từng có. Theo ta, số liệu tinh thần lực hiện tại của cậu không cách nào ức chế loại phát cuồng này. Đến lúc đó không chừng giải phẫu còn chưa xong, cậu và ta đã bị y giết giết. Có lẽ cậu có thể sống sót, ta cùng trợ thủ ta nhất định hoặc là bị cảm nhiễm đến dị biến tinh thần, không thì trực tiếp bị y bóp chết. Y không gặp nguy hiểm, gặp nguy hiểm là chúng ta!”

“Ngươi yên tâm”  Sau khi Lê Hân chuyển một vòng  tinh thần lực trong đầu Phong Liệt Vân, lúc này mới chắc chắn mà nói “Ta đã mạnh lên, tuyệt đối sẽ không để tinh thần y bị dị biến. Nếu không tin, bác sĩ có thể kiểm tra giá trị tinh thần lực của ta lại lần nữa.”

“Ở đây ta không có thiết bị nào có thể đo được tinh thần lực. Tất cả đều là ước tính!” Blake nói “Nhưng kết quả xét nghiệm máu vừa rồi của cậu …… Cậu vốn là cacbon gien cấp F, hiện tại cấp bậc gien vì sao tăng lên nhiều như vậy? Trước mắt ở đế quốc, ta chưa từng nghe qua có loại thuốc hay kỹ thuật nào có thể tăng cấp bậc gien, có liên quan với tinh thần lực  thần bí của cậu?”

Lê Hân ngẫm nghĩ rồi nói: “Bác sĩ, ngươi là nhà khoa học, mọi thứ đều dựa trên sự thật, ta nghĩ dù ngươi nghiên cứu cũng không cách nào nghiên cứu ra loại được lực lượng thần bí này, bởi vì có một số chuyện khoa học cũng không thể giải thích được.”

Ít nhất thì khoa học giai đoạn hiện tại giải thích không được, theo Lê Hân nhìn thấy, khoa học kỹ thuật ở đế quốc đã đủ tiên tiến, dù vậy vẫn không có ai nhận ra được sự tồn tại của hệ thống. Lê Hân tin rằng, hệ thống nhất định đến từ vị diện tồn tại cao hơn, thậm chí chỉ dựa vào khoa học kỹ thuật chưa chắc có thể chế tạo ra vật thần kỳ như vậy, nói không chừng còn có một số lực lượng siêu nhiên nào đó tham gia vào mới tạo ra được thứ hệ thống kỳ ba thế này. Cho dù là nhóm nhà khoa học giỏi nhất đế quốc, e rằng cả đời cũng không phát hiện được sự tồn tại của hệ thống, Blake lại càng không thể.

Blake bất mãn mà bĩu môi, cảm thấy thất vọng vì không thể nghiên cứu lực lượng thần bí của Lê Hân. Gã đã sớm từ bỏ việc giải phẫu Lê Hân, thực nghiệm thể cacbon -01 quá mức trân quý, chỉ có thể áp dụng nghiên cứu bảo thủ. Hơn nữa vì duy trì độ tươi sống cho thực nghiệm thể, đã cung cấp cho cacbon -01 độ tự do đáng kể, điều này dẫn tới thực nghiệm thể thường xuyên tự chủ trương và hoàn toàn không nghe lời…… Được rồi, mỗi lần cacbon -01 xuất hiện lực lượng đều sẽ mạnh lên, chứng minh để thực nghiệm thể tự do phát triển sẽ có lợi hơn cho nghiên cứu, cứ như vậy đi.

Sau khi tự mình tìm ra lý do để thỏa hiệp, bác sĩ nói: “Nếu cậu đã tự tin như thế, vậy chờ ta và trợ thủ chuẩn bị một chút rồi làm phẫu thuật. Đến lúc đó làm ơn bảo vệ an toàn cho chúng ta, ta có thể còn quý giá hơn y nhiều, đại não và tay của ta là kho báu  quý giá nhất thế giới.”

Lê Hân, Phong Liệt Vân, Phil: “……”

Trước kia không phát hiện nguyên lai bác sĩ Blake còn có tiềm chất tự luyến o(╯□╰)o

Làm phẫu thuật cũng không phải chuyện đơn giản, cái gọi là chuẩn bị căn bản không phải Blake chuẩn bị, mà là Phil phải chuẩn bị tiền! Các loại dụng cụ có độ chính xác cao như giải phẫu cấy bổ não vẫn cần được nhập lậu từ các bệnh viện hàng đầu đế quốc, hơn nữa những thứ nhập lậu kia còn là những thứ chính thức không được viện nghiên cứu sử dụng nữa, Blake phải tự mình tu sửa một chút trước, tu sửa cũng cần phí dụng. Sau khi nhận được danh sách liệt kê từ Blake, Phil giật giật khóe miệng, quyết đoán khấu trừ tiền lương trong 50 năm tới của Phong Liệt Vân, tự mình thanh toán hóa đơn của mình!

Sự trở lại của Lê Hân được Born of Fire nghênh đón nồng nhiệt, lúc Phil đang chuẩn bị vật tư mà Blake yêu cầu, một số buổi biểu diễn và ký tặng đã được tổ chức trong nội bộ. Nghe nói hắn trở về, Kim Thành Quân đã mãnh liệt yêu cầu Lê Hân tới Nguyên Thủy tinh, tuyệt đối không thể nặng bên này nhẹ bên kia,  hiện tại người Nguyên Thủy tinh mỗi ngày đều tra tấn Kim Thành Quân, hỏi hắn khi nào Lê Hân lại đến, đặc biệt là nguyên soái Adiris. Y thật sự buồn bực, vừa mới thích nhạc của Lê hồ ly, thì con hồ ly  kia đã chạy trốn, sau đó chưa từng nghe qua người thật biểu diễn, thật quá đáng! Thông qua việc khai thác mỏ vàng, Adiris tới Emir rất nhiều lần, mỗi lần đều phái thủ hạ đi tìm Lê Hân. Chính là Lê Hân căn bản không ở Emir, cuối cùng y chỉ có thể thất vọng mà quay về.

Những việc này Lê Hân đều nhất nhất đồng ý, rõ ràng mà cảm giác được sự bận rộn của một ca sĩ có chút danh tiếng, cũng không thấy mệt nhọc ngược lại càng vui vẻ, mỗi ngày ngây ngốc vui sướng mà bận rộn, thẳng đến một tuần sau, thiết bị ở chỗ Blake đều chuẩn bị xong, báo cho hắn cuộc phẫu thuật của Phong Liệt Vân có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, thỉnh Lê Hân phải bảo trì trạng thái tốt nhất, bảo vệ tốt sự an toàn cho bác sĩ.

Sau khi nhận được tin tức, Lê Hân nghỉ ngơi một ngày, giữ trạng thái tinh thần ở mức tốt nhất, rồi mới ngồi chiến hạm của Phil đến phòng khám đen nằm dưới sòng bạc, lúc này Phong Liệt Vân đã nằm trên đài phẫu thuật, chờ Lê Hân.

Sau khi biết con chip trong đầu mình có thể lấy ra, Phong Liệt Vân trở nên khá trầm mặc, mỗi ngày chỉ theo Lê Hân đến nghe biểu diễn, không còn ngang nhiên như trước nữa. Lê Hân thấy y nằm trên đài phẫu thuật, nghĩ đến Phong Liệt Vân lúc còn nhỏ, 8 tuổi đến 20 tuổi có lẽ Phong Liệt Vân đều nằm trên  đài phẫu thuật thế này ở viện nghiên cứu, trôi qua trong phòng quan sát phong kín, liền hiểu được sự trầm mặc của Phong Liệt Vân.

Dù có mạnh mẽ và kiên cường đến đâu, đối với Phong Liệt Vân mà nói, những cuộc phẫu thuật, thực nghiệm bất tận đều là cơn ác mộng thời thơ ấu. Lúc ấy Phong Liệt Vân chưa lớn như bây giờ, làm sao có thể chịu đựng loại giam cầm này? Người cường đại nữa cũng sẽ có uy hiếp, mà quá khứ chính là uy hiếp của Phong Liệt Vân, mặc kệ y có tỏ vẻ kiên cường thế nào, đây cũng là vết sẹo trong lòng y, hơn 50 năm vẫn chưa từng hồi phục.

Nắm chặt tay Phong Liệt Vân, Lê Hân nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng, hãy tin tưởng ta. Từ lúc biết nhau đến giờ, ta đã lần nàolàm ngươi thất vọng chưa?”

Trong không gian hệ thống phóng ra thuốc tăng tinh thần lực x 1 đã được Lê Hân mua từ trước, một khi tinh thần lực của bản thân vô pháp chống đỡ, hắn sẽ lập tức uống thuốc gia tăng sức mạnh, lần này, nhất định phải loại bỏ hoàn toàn thống khổ của Phong Liệt Vân!

Thấy Lê Hân cầm tay mình, ngay cả ống tiêu vốn luôn không rời khỏi người cũng chỉ nhét vào bên hông chứ không cầm, câu thổi một bản treo bên khóe miệng Phong Liệt Vân biến thành: “Hát một bài đi.”

“Ngươi muốn nghe loại bài hát nào?”

Phong Liệt Vân nhắm mắt lại một lúc rồi nói: “Biển đi, biển rộng. Trước kia có một lão sư cô nhi viện đối xử khá tốt với ta, thường xuyên dẫn chúng ta đến bờ biển gần cô nhi viện, lần đầu tiên tới, nàng nói cho chúng ta biết, chúng ta đều là hài tử do biển sinh ra, lòng dạ nhất định phải rộng lớn như biển, ý chí nhất định phải kiên định như đá ngầm.”

Lúc nhỏ sao? Lê Hân rũ mắt. Năm đó vì sao Phong Liệt Vân mới tám tuổi đã dị biến tinh thần? Rốt cuộc trong cô nhi viện đã xảy chuyện gì? Đến tột cùng con chip kia khiến y nhớ lại chuyện gì để tra tấn y vô số lần?

Trong nháy mắt kia, Lê Hân cảm thấy bản thân như chạm đến nội tâm mềm mại của Phong Liệt Vân, chỉ là loại cảm giác này tựa như mở vỏ trai lộ ra phần thịt, chỉ khẽ chạm một chút, vỏ trai liền đóng lại, cuối cùng nhìn không ra mạt mềm mại mỹ lệ kia.

Hắn nghĩ, hắn biết ca bài nào rồi.

“Khi còn nhỏ, ma ma nói với ta, biển lớn là cố hương của ta, bờ biển sinh ra, lớn lên trong biển ……” tiếng ca lưu sướng êm ái và thân thiết vang vọng trong phòng phẫu thuật, tinh thần lực theo giọng hát Lê Hân tiến vào đầu Phong Liệt Vân,  tình cảm mộc mạc tự nhiên bao bọc lấy Phong Liệt Vân, làm y nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Lê Hân nháy mắt với Blake, bác sĩ điều khiển dụng cụ, một con dao mổ ion đâm từ huyệt Bách Hội vào hộp sọ Phong Liệt Vân. Dùng sức siết chặt tay Lê Hân, rồi chợt thả lỏng, như biết người mình nắm tay có bao nhiêu yếu ớt, đây là một cacbon có thể bị y bóp chết, y phải thu lại lực đạo, bảo hộ người này.

Dao ion tiến vào đại não Phong Liệt Vân, vì bảo đảm độ chính xác của giải phẫu, thực nghiệm này không thể gây tê dây thần kinh Phong Liệt Vân. Đại não là cơ quan quá mức quan trọng, để giữ cho bộ não hoạt động, tuyệt đối không thể sử dụng thuốc mê. Nói cách khác, năm đó làm thực nghiệm, cậu bé Phong Liệt Vân cũng không được sử dụng thuốc mê, cứ như vậy mà trơ mắt bị giam trên bàn điều khiển, thanh tỉnh nhìn những nghiên cứu viên tàn nhẫn đó làm những điều ác độc như vậy với một đứa trẻ.

Lê Hân thu hồi tâm tình phẫn nộ của mình, âm sắc vẫn bình thản như cũ, tình yêu của cha như núi tình yêu của mẹ như biển. Giọng hát của hắn giống như biển rộng bao lấy Phong Liệt Vân, tinh thần lực bảo vệ đại não y, trợ giúp dao ion từng chút lấy con chip ra. Đau đớn đúng là đau đớn, nhưng lại không có khổ sở.

Quá khứ vẫn luôn phủ bụi trong trí nhớ Phong Liệt Vân bị đánh thức, y cũng từng bị người khác nghiên cứu như thế này. Khuất nhục, thống khổ, sợ hãi, phẫn nộ đủ loại cảm xúc đang không ngừng xâm lấn tinh thần y, nhưng tiếng hát ấm áp tràn ngập bao dung kia, trước sau vẫn giúp y duy trì bình tĩnh. Cầm lấy bàn tay nhỏ yếu kia, thời khắc nhắc nhở y, đây không phải lúc nhỏ.

Hiện tại y tự do, có huynh đệ có bằng hữu, những người không ngần ngại kết bạn với y dù biết rõ quá khứ của y, còn có người vẫn luôn nắm lấy tay y bên đài phẫu thuật.

Không có gì đáng sợ, hai mắt Phong Liệt Vân vẫn luôn nhắm chặt, sóng tinh thần trong máy kiểm tra luôn duy trì ở phạm vi bình thường, không phát ra cảnh báo.

Dao ion không ngừng thâm nhập, cuối cùng chạm đến trung tâm đại não, đụng phải con chip kia. Tay Phong Liệt Vân lần thứ hai căng thẳng, xương Lê Hân bị niết đến vỡ ra, tiếng ca vẫn bình tĩnh như cũ, phảng phất như hắn không hề cảm thấy đau đớn.

Blake nháy mắt với trợ thủ, trợ thủ tiêm vào tay Lê Hân thuốc gây tê dành riêng cho cacbon đã điều chế trước đó, gây tê bộ phận. Vì vậy, liền tính xương tay Lê Hân bị bóp nát, cũng có thể duy trì tinh thần ổn định, không xảy ra chuyện gì. Thuốc này đã được chuẩn bị từ trước, phòng cho bất cứ tình huống nào. Vốn dĩ không định sử dụng, nhưng nhìn thấy Lê Hân nhíu chặt mày và đổ mồ hôi lạnh, Blake liền biết lúc này cần phải dùng đến. Có khoang tái tạo tứ chi, ngoại trừ các cơ quan nội tạng quan trọng, ngoại thương còn lại đều có thể được chữa lành. Vì Phong Liệt Vân, lần này Lê Hân cũng coi là bất cứ giá nào.

Phil chưa bao giờ hút thuốc, bị cưỡng chế chờ ngoài phòng giải phẫu, lúc này dưới chân lại đều là tàn thuốc, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm cửa phòng giải phẫu.

Tất cả mọi người đều đang nỗ lực, khẩn trương, chỉ có tiếng ca Lê Hân là bất biến, vẫn nhu hòa như cũ.

Dao ion trong thời gian ngắn mở ra một đường để tách con chip, do đặc tính của dao mổ ion, không miệng vết thương, không bị thương gì, chỉ cần lấy dao phẫu thuật ra, miệng vết thương không cần khâu cũng sẽ tự động lành lại, chỉ cần cẩn thận không chạm vào mô não, sau khi lấy chip ra, là có thể bảo đảm đại não  khôi phục hoàn toàn, không phải chịu bất cứ tổn thương gì nữa.

Sau khi mở đường ra thì có thể duy trì được năm phút, Blake lấy dao ion ra, nhanh nhẹn đưa ống dẫn chống trọng lực vào thông qua đường mở kia, ống dẫn sẽ hút lấy con chip, từng chút đem nó ra. Việc này phải được hoàn thành trong vòng 5 phút, không thể có một nanômét sai biệt nào, là cuộc phẫu thuật vô cùng tinh vi.

Nhưng khi con chip đang được hút lên, từng chút bị lôi ra ngoài, máy kiểm tra tinh thần phát ra tiếng cảnh báo bén nhọn, Phong Liệt Vân siết chặt nắm tay, cơ thể không ngừng phát run, Lê Hân nghe được tiếng xương mình vỡ vụn.

“Lê Hân!” Blake nghiêm giọng.

Thời gian chỉ còn lại vài phút, Lê Hân không chút do dự sử dụng thuốc tăng tinh thần lực x 1, tinh thần lực nhanh chóng tăng lên cấp 6. Tinh thần lực khổng lồ dung nhập vào đại não Phong Liệt Vân, vẫn kiên định và ôn nhu, như cái ôm của mẹ, có thể bao dung tất cả thống khổ cùng bất lực.

Lúc này, Phong Liệt Vân không còn là kẻ điên trong chốc lát đã giết hàng triệu binh lính đế quốc, cũng không phải lão đại kiên cường lãnh khốc ở Hắc Ám tinh, càng không phải cuồng hiệp tự do tùy ý làm bậy mà Lê Hân nhận thức, lúc này y chỉ là một hài tử,  hài tử vẫn luôn chịu khổ trong viện nghiên cứu.

Lê Hân cũng bất chấp mọi thứ, mặc kệ tay mình bị tạo thành hình dáng gì, hắn dồn toàn bộ tinh thần lực dũng mãnh tiến vào đầu Phong Liệt Vân, cố gắng ổn định tinh thần y. Thời điểm tinh thần lực đạt tới cấp 6, Lê Hân có thể dùng tinh thần của mình ảnh hưởng lên tinh thần đối phương, đạt tới cảm giác đồng bộ. Hắn vì khống chế tinh thần Phong Liệt Vân, định dùng tinh thần vẫn luôn ổn định của mình trấn an lại tinh thần y, thế nhưng Phong Liệt Vân quá mức thống khổ, trong lúc nhất thời không chỉ có y bị tinh thần của Lê Hân ảnh hưởng, mà Lê Hân cũng bị tinh thần của Phong Liệt Vân đồng bộ.

Trong nháy mắt ấy, hắn thấy được ký ức đau khổ của Phong Liệt Vân.

Đã từng là một hài tử người Châu Á, tuy là cô nhi, nhưng lại là một cô nhi vô cùng hạnh phúc. Cô nhi viện có một lão sư thật tốt, nàng sinh ra không xinh đẹp, nhưng lại tràn ngập lực tương tác, nhìn thấy  nàng trong trí nhớ, bị Phong Liệt Vân cảm nhiễm Lê Hân suýt nữa buột miệng thốt lên “Mẫu thân”.

Bọn nhỏ trong cô nhi viện sống tương thân tương ái, tựa như huynh đệ tỷ muội. Phong Liệt Vân sống trong đại gia đình này, hoàn toàn không cảm thấy làm cô nhi có gì không tốt, y hạnh phúc như vậy, tươi cười xán lạn như vậy.

Thậm chí cái tên Phong Liệt Vân, cũng là do y tự mình đặt lấy. Sau khi đọc kỹ Bách Gia Tính, nói mình muốn lấy họ Phong, làm cơn gió tự do, làm mây trôi trên trời, liền thập phần trung nhị mà lấy cho mình cái tên Phong Ngạo Thiên như vậy. Lúc ấy vị lão sư kia đang ngồi trước mặt y, biểu tình có chút cứng đờ, khóe miệng trừu trừu, cuối cùng vẫn là ôn nhu sờ sờ đầu nhỏ của Phong Liệt Vân, giúp y đăng ký tên này.

* Bách Gia Tính: là một tác phẩm về  bằng chữ Hán. Theo tài liệu, nó được viết vào đầu thời . Bộ sưu tập ban đầu gồm 411  sau đó được bổ sung thành 504, trong đó 444 họ đơn và 60 họ ghép.

Lê Hân cảm thấy, động tác Phong Liệt Vân sờ tóc mình, cũng không khác lão sư này mấy.

Mà hạnh phúc luôn là ảo tưởng dưới thực tế hèn hạ của người lớn, Phong Liệt Vân gặp được vị lão sư ôn nhu này, là y may mắn. Nhưng ở tại cô nhi viện này, lại là bất hạnh của lão sư cùng tất cả bọn nhỏ.

Tên hiệu trưởng ra vẻ đạo mạo kia, vẫn luôn tiến hành buôn bán bộ phận cơ thể người. Khoa học kỹ thuật đế quốc có thể dễ dàng khôi phục ngoại thương của nhân loại, nhưng nội thương và nội tạng dị tật bẩm sinh thì vô pháp chữa trị. Mà nhân bản vô tính là trái pháp luật ở đế quốc, lúc hiệu trưởng thu nhận cô nhi, liền ghi lại thông tin thể chất của chúng, đặt trên chợ đen, một khi có yêu cầu phù hợp, liền vô tình mà bán đứa nhỏ đi, tuyên bố rằng đứa nhỏ đã được người nhận nuôi.

Lão sư phát hiện chuyện này, bị hiệu trưởng tàn nhẫn giết chết. Phong Liệt Vân trốn sau tấm lưới tận mắt nhìn thấy hết thảy, nỗi đau vì tín ngưỡng tan vỡ, thống khổ do thân nhân chết đi, chính mình vô năng, làm tinh thần y dị biến.

Y vốn đã là cấp SS, dù dị năng chưa thức tỉnh cũng đã khá cường đại, huyết sắc nhiễm hai mắt y, y tự mình giết hiệu trưởng, vô ý thức mà kéo thi thể lão sư hướng ra ngoài cô nhi viện. Lũ trẻ không rõ chân tướng tưởng y làm hại lão sư, đám nhóc ngốc nghếch không biết lúc này tinh thần Phong Liệt Vân căn bản không bình thường, nhào lên báo thùcho lão sư, nhưng đều bị Phong Liệt Vân vô pháp khống chế bản thân đả thương, nhưng không có giết chết lần nữa.

Cường đại đến mấy cũng chỉ là một hài tử, Phong Liệt Vân bị quân đội chế phục, đem tội danh giết lão sư cùng hiệu trưởng tất cả đè lên người y, làm tội phạm vị thành niên và bị lưu đày đến Emir, thực tế là đưa đến viện nghiên cứu.

Mấy năm nay, con chip kích thích đại não y, làm đoạn ký ức này lặp lại vô số lần trong đầu Phong Liệt Vân, mỗi ngày y phải chịu đựng nỗi đau không thể bảo vệ những người thân yêu của mình, bị nỗi đau tự mình tổn thương huynh đệ tỷ muội dày vò.

Lê Hân không tự chủ được chảy nước mắt, không phải hắn đang khóc, mà là Phong Liệt Vân nhiều năm như vậy chưa từng rơi lệ.

Theo nước mắt Lê Hân rơi xuống, con chip được thuận lợi lấy ra, đặt trong hộp chứa bên cạnh bàn giải phẫu.

Thần kinh thống khổ của Phong Liệt Vân bình tĩnh trở lại, máy trắc nghiệm tinh thần không còn kêu nữa, Blake cùng hai trợ thủ sống sót sau tai nạn lau lau mồ hôi trên đầu.

Hết thảy trần ai lạc định, bị tác dụng phụ của thuốc đánh úp, Lê Hân mất khống chế ngã vào đài phẫu thuật, nặng nề ngủ.