Tính Sư

Chương 77: Diêu: 12




Trong cung điện báo hoa lệ, nơi cái đầu thứ ba của nữ quân Diêu thị sinh sống, tiếng vui cười ca múa dâm loạn cùng mùi máu tanh nồng nặc đang không ngừng tràn ra. Hai hàng nến hình thú vật tỏa ra ánh sáng mờ ảo, phía sau bức bình phong khổng lồ khảm nạm vô vàn mã nạo, ngọc lam và các loại vỏ sò thiên nhiên, chính là một người phụ nữ tóc dài không thấy rõ mặt cùng một người đàn ông cao lớn đang co quắp run rẩy.

Đôi trai gái này đương nhiên chẳng phải ai xa lạ, chính là nữ vương đầu báo – kẻ ngu xuẩn nhất trong ba cái đầu thú của nữ quân Tam Thân quốc bao gồm đầu gấu, đầu hổ, đầu báo, cùng với người đàn ông thông minh nhất mà nàng ta vừa bắt vào cung điện để hầu hạ —— Liêu Phi Vân.

Thông qua cái bóng dị dạng phản chiếu lên tấm bình phong, có thể thấy khớp cổ của người phụ nữ tóc dài này hơi vặn vẹo, góc độ và tần suất chuyển động đầu cũng bất thường, thi thoảng còn vang lên âm thanh “răng rắc răng rắc” hãi hùng như là trật khớp xương.

Lúc này ba tên binh sĩ đang quỳ gối dưới sàn cung điện tung tóe máu me, bọn chúng trông thấy cảnh ấy thì cũng không dám thở mạnh, chỉ dám gục đầu nghe âm thanh khớp xương ma sát chuyển động phát ra từ sau tấm bình phong đá quý, mãi đến khi tiếng nói chuyện của đôi trai gái không rõ mặt kia vọng ra ngoài.

“Hì hì, chàng xấu xa quá đi, rốt cuộc đến bao giờ chúng ta mới có thể chong đèn tâm tình đàng hoàng đây……”

“……Ặc, nữ vương bệ hạ, hay là nhân lúc trời còn chưa sáng chúng ta hãy giải cho xong bài này trước đi, chính là cái bài tính thời gian nước trong bình đầy ấy. Các bước giải đơn giản lắm, nàng xem nè, đầu tiên chúng ta cần phải biết thể tích của bình……”

“Ghét quá cơ, ngươi ta đâu muốn biết bao giờ bình đầy chứ, sao chàng không ra cho ta đề bài nào thú vị chút đi……”

“Khụ, được, được được, vậy, vậy chúng ta đổi bài khác nha, đổi sang bài bao giờ Tiểu Minh đuổi kịp Tiểu Hồng được không?”

“Ồ, đây là đề mới hả? Chàng nói rõ cho ta nghe đi……”

“Chà, nàng thấy hứng thú rồi đúng không? Ầy, đề bài này là vầy, đầu tiên kiếm một tờ giấy nháp đã. Có một ngày nọ, Tiểu Minh và Tiểu Hồng lần lượt từng người xuất phát từ điểm bắt đầu, bởi vì Tiểu Hồng là con gái nên cho Tiểu Hồng xuất phát trước, cứ mỗi phút Tiểu Hồng có thể đi được năm mươi bước……”

Nhờ công người nào đó chỉ bậy, bầu không khí mập mờ ái muội trên giường đã bị cảnh sát Liêu biến tướng thành bầu không khí học tập nghiêm túc căng thẳng. Toàn thân nữ vương đầu báo từ trên xuống dưới chỉ còn sót mỗi cái não dốt đặc cán mai, thấy người đàn ông thông minh này thể hiện ra học thức và trí tuệ như thế, nàng ta tất nhiên đổ liêu xiêu, cứ cười ỏn ẻn liên tục, khiến đám bình sĩ đang quỳ rạp ngoài cung điện đều sang chấn tâm lý quá thể.

Trong cung điện bắt đầu vang lên những âm thanh giao lưu học thuật hăng say, “Đây là phép chia, trước tiên chúng ta phải tính phần trong ngoặc trước, nàng học thêm căn bậc nhé, giỏi quá giỏi quá, đúng đúng đúng mỗi góc của hình tam giác đều đều là sáu mươi độ”, mãi đến khi con gà trên tường thành cất tiếng gáy cắt ngang, cảnh sát Liêu kèm cặp nữ vương đầu báo học toán cả buổi mới được giải thoát một lát.

Toàn bộ đầu óc anh ta đều vì thức đêm học bài mà ngất ngất ngây ngây, song đồng thời, anh ta vẫn ghi nhớ tin tức mà tối qua hai tên cẩu nam nam xảo quyệt kia lén truyền vào cung cho mình.

Nhân lúc nữ vương đầu báo não tàn này đang vui vẻ, anh chàng Liêu Phi Vân lưng hùm vai gấu bèn học cái kiểu thổi gió bên gối như phim truyền hình, anh ta hắng giọng một cái, lắp bắp mở lời với cái đầu đáng sợ này:

“Nữ vương bệ hạ…… Là, là vầy, nàng có biết trên đời này có tồn tại một bộ xiêm y hết sức đặc biệt không?”

“Xiêm y hết sức đặc biệt? Là loại xiêm y gì? Trên đời này có có xiêm y xinh đẹp nào mà ả điên đầu hổ kia không lấy được ư?”

“Ờm, đúng vậy, hình như…… hình như đúng là có một bộ như thế…… Ta nghe nói ở Diêu thành chúng ta…… Dạo gần đây có một xà lang người Đê thường hay lảng vảng, trong tay y đang nắm giữ một bộ xiêm y độc nhất vô nhị trên thế gian. Truyền thuyết kể rằng chỉ người phụ nữ thông minh nhất trên đời này mới thu phục được chiếc áo da thú ấy, đồng thời chỉ cần có được nó là có thể sở hữu trí tuệ sánh ngang thần linh, còn một chuyện nữa, đó là ngay cả Tây Vương Mẫu ở phương Bắc…… cũng từng muốn lấy nó…… từ tay xà lang này, song cuối cùng lại thất bại……”

Câu chuyện này hoàn toàn là do người mợ nào đó tự dựng nên, sau đó được cậu cả nào đó thêm mắm dặm muối vào, cuối cùng được Liêu Phi Vân thuật lại nguyên xi cho nữ vương đầu báo nghe. Anh ta nịnh nọt nói xong, thế nhưng vị nữ vương đầu báo trước mặt anh ta lại im lặng suốt một lúc lâu.

Lát sau, Liêu Phi Vân bắt đầu vã mồ hôi lạnh, nhủ bụng đừng bảo bà chị này không hứng thú nhé. Cái đầu của nữ vương đầu báo đột nhiên chuyển động quỷ dị như xoay chìa khóa, nàng ta chớp chớp mắt giả đò ngây thơ, hỏi vô cùng sốt sắng:

“Ồ…… Trên đời thật sự có loại xiêm y kỳ diệu đến vậy sao? Nhưng…… Nhưng hai ả điên kia sẽ không giành với ta chứ? Bây giờ ta đi tìm…… xà lang ấy thì có còn kịp không? Nếu ta may mắn có được bộ xiêm y đó thì ắt hẳn ta sẽ giải được bài toán bình nước và Tiểu Minh Tiểu Hồng rồi nhỉ……”

Nghe lời này là biết mắc câu rồi, Liêu Phi Vân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không trì hoãn chính sự nữa mà vội vàng nói hết với nữ vương đầu báo những gì Tần Giao đã bàn giao lúc trước, đẩy kế hoạch của ba người bọn họ tiến thêm một bước nữa.

Mà cùng lúc đó, trong cung điện gấu ở một phía khác của Diêu thành, nữ vương đầu gấu – kẻ tàn bạo tham lam nhất Tam Thân quốc, cũng là cái đầu ham muốn quyền lực và sức mạnh nhất trong ba cái đầu, hiện cũng đang trải qua một âm mưu tinh vi sâu xa. Mới nãy, nàng ta vừa phát điên phát rồ một trận vì vụ chiến bại trên tường thành, còn ra lệnh cho binh lính chặt đứt đầu của hai thiếu nữ trẻ tuổi.

“Chết tiệt…… Chết tiệt!! Mụ già Ngu Hộ không biết điều, thứ chó má đáng bị lột da lóc thịt kia, sớm muộn gì ta cũng bắt được mụ và tộc nhân của mụ, nhốt mụ vào trong lồng tre cho gấu ăn chỉ còn xương cốt, sau đó treo đầu mụ lên tường thành cho người người bêu riếu…… Các ngươi, mau đi ra ngoài tìm một cơ thể về đây cho ta. Lần này nhớ tìm cái nào xinh đẹp một chút, cơ thể của con ả lần trước quá xấu xí, đã lông lá thô kệch, tay chân đen đúa lại còn hôi thối như dã thú. Một cái đầu cao quý như ta sao có thể đặt trên cơ thể không hoàn mỹ như thế được. Chuyện này thật khiến ta phát rồ lên mất……”

“Vâng…… Thưa nữ vương đầu gấu……”

Nghe nữ vương bệ hạ cao quý nói vậy, đám binh sĩ cao lớn của nàng ta tuy sợ tái cả mặt, song cuối cùng vẫn cung kính đứng dậy thực hiện mệnh lệnh.

Bọn chúng đi vào chuồng hổ, cẩn thận chọn lấy một cô gái trẻ trung xinh đẹp, sau đó bẻ gẫy cổ cô gái như thể đối xử với một con chim nhỏ yếu trong rừng, rồi tiện thể loại bỏ phần đầu và dịch bạch huyết dư thừa.

Cô gái mới nãy còn kêu la thảm thiết đã biến thành một cái xác lặng câm, bị các binh sĩ kéo vào bên trong. Một cánh tay ngăm đen cứng ngắc vươn ra từ sau tấm bình phong, ngay sau đó hình ảnh đổi đầu kinh dị lại lần nữa diễn ra trong cung điện hổ.

“Ừm…… Da dẻ rất mịn màng…… Trắng lắm, tốt lắm…… Lẽ ra thời gian tươi sống của cơ thể này có thể lâu hơn một chút…… Đáng tiếc, cơ thể đẹp đẽ cũng chẳng có quá nhiều giá trị với ta, ta phải hưởng thụ niềm vui sướng mà sức mạnh và quyền lực mang đến thì mới không giống hai con cả nông cạn đầu hổ và đầu báo kia, rặt một lũ nực cười, ngu xuẩn……”

Đầu hổ và đầu báo tất nhiên là đang chỉ hai cái đầu khác của Diêu thị, vì ngứa mắt nhau nên tuy cùng ở tại Diêu thành, bọn họ cũng rất lâu rồi không gặp mặt.

Giờ khắc này, nữ vương đầu gấu đang nằm trên chiếc giường trải da thú, vừa lầm bầm lầu bầu vừa dùng đôi bàn tay không thuộc về mình để vuốt ve, xoa nắn thân thể trắng nõn trẻ trung. Giọng nói đáng sợ của nàng ta vang lên sau tấm bình phong khiến những người khác trong cung điện không dám ho he tiếng nào. Bỗng, một gã binh sĩ Tam Thân quốc quỳ xuống bên chân nữ vương đầu hổ, cất lời có vẻ lơ đãng:

“……Bẩm nữ quân, dạo này trong Diêu thành đang xôn xao một chuyện kỳ lạ…… Nghe nói có một xà lang từ tộc người Đê đã mang một bộ xiêm y độc nhất vô nhị đến cho người Trung Nguyên Đại Lục……”

“Xiêm y? Hừ, xiêm y thì có gì hay…… Chỉ con ả đầu hổ ngu ngốc kia mới thích xiêm y xinh đẹp thôi……”

Phản ứng của nữ vương đầu gấu đúng như trong dự liệu, tên binh sĩ vẻ mặt gian manh kia cũng cười hùa theo, sau đó mới xua tay bổ sung rằng:

“Không không không, nữ quân hiểu lầm rồi. Chỗ độc đáo của bộ xiêm y này không phải là vì nó xinh đẹp, mà nghe nói chỉ cần mặc nó vào là có thể trở thành người phụ nữ quyền thế nhất trên đời, sở hữu địa vị tối cao không gì lay chuyển nổi. Ngài nghĩ mà xem, các tộc nhân của tộc người Đê đều từng băng qua chốn hải đảo rồi cả vùng phía Nam, còn có thế giới xa hơn ở phương Nam nữa, những quái nhân mọc đuôi ấy đều từng trải nghiệm hết rồi. Rất có thể bọn họ thật sự đã mang được bảo bối quý hiếm từ trên biển về, chẳng hạn như…… bộ xiêm y độc nhất vô nhị, bỏ qua lần này là không bao giờ tìm được nữa.”

“……”

Câu nói ẩn ý sâu xa ấy cất lên trong cung điện trống rỗng, vẻ mặt của nữ vương đầu gấu lập tức thay đổi, thậm chí không cần nàng ta lên tiếng, gã binh sĩ Tam Tâm quốc đang giả vờ cung kính quỳ dưới đất đã nở nụ cười ngầm hiểu.

Tần Giao đã suy tính kỹ càng hết thảy mọi thứ, trước khi trời sáng, y liền được binh lính của nữ vương đầu hổ dẫn vào trong cung điện xa hoa tráng lệ. Người đàn ông có phần đuôi mày phủ đầy hình xăm hoa tươi, giữa trán điểm một dấu chu sa nhỏ, trên đôi gò má và bàn tay mọc vảy cực kỳ giống hải yêu. Y mở tấm mạng che trên mặt ra, xuất hiện phía trước tấm bình phong đá quý của vị Tam Thân nữ quân thích chưng diện nhất, cái đầu kia hít sâu một hơi, bật thốt ra bằng giọng điệu ao ước và thán phục:

“Trời ơi, xà lang tới từ phương xa…… Ngươi rốt cuộc đến từ chốn bảo địa nào, ngươi thật đúng là đẹp tuyệt…… Xưa nay ta chưa từng thấy người đàn ông nào như ngươi…… Người tài ba nào đã biến ngươi thành như bây giờ…… Là mẹ của ngươi đã sinh ngươi ra đẹp đẽ như vậy ư……”

“Không đâu thưa nữ vương bệ hạ, tôi xin thành thật trả lời ngài rằng tôi vốn dĩ rất xấu xí, mẹ tôi cũng chẳng để lại cho tôi tài sản gì đáng để khoe khoang. Là nhờ một vị tính sư trẻ tuổi đã giúp tôi trở nên như bây giờ, cậu ta có đôi bàn tay khéo léo nhất thế gian, có thể dễ dàng xóa bỏ những nét già nua xấu xí trên khuôn mặt con người…… Hôm nay tôi đến Diêu thành, chính là vì muốn cùng cậu ta dâng hiến cho ngài bộ xiêm y tuyệt mỹ nhất của tộc người Đê. Để bày tỏ sự trung tâm tuyệt tối của tôi đối với Tam Thân quốc, liệu ngài có muốn gặp cậu ta ngay bây giờ không……”

“Đương nhiên, ta thật sự không thể chờ để được gặp gỡ cậu ta…… Mau lên, mau bảo cậu ta tiến vào cho ta gặp……”

Vị nữ vương đầu hổ bình thường hở tí là đánh đập chửi bới những kẻ mình cho là xấu xí, nhưng giờ đây nàng ta rốt cuộc cũng nở nụ cười mừng rỡ, dõi ánh mắt mong ngóng ra bên ngoài cung điện hổ trống trải. Một thanh niên tóc trắng chờ sẵn ở ngoài đã lâu, hắn bước từng bước tiến vào, tay nhẹ nhàng nâng một chiếc hộp gỗ, điềm nhiên vái chào nàng.

“Ngươi…… Ngươi chính là vị tính sư mà xà lang nói đấy ư?”

“Đúng vậy, thưa nữ vương bệ hạ.”

“Vậy ngươi hãy giúp ta xem xem, ta còn cần làm gì để có thể xinh đẹp hơn nữa?”

“……”

“Theo tôi thấy, nữ vương bệ hạ đã rất xinh đẹp rồi, bây giờ ngài chỉ thiếu một bộ xiêm y đặc biệt nhất, lộng lẫy nhất mà thôi.”

Tấn Hành chẳng giỏi nói dối, cho nên vẻ mặt cũng có hơi xoắn xuýt, Tần Giao ở bên cạnh phải lôi kéo giúp đỡ hắn lựa lời. Một mợ Tần miệng lưỡi trơn tru và một cậu cả hiền lành thật thà cứ thế kẻ xướng người họa, khen ngợi tới tấp khiến cho nữ vương đầu hổ sắp đỏ lựng cả mặt lên.

Nhưng còn chưa đợi nàng ta cẩn thận thưởng thức bộ xiêm y chỉ dành cho người phụ nữ xinh đẹp nhất thì mọi chuyện đã bị gián đoạn bởi hai vị khách không mời mà tới. Đó chính là hai cái đầu còn lại mà đã lâu nàng ta không gặp, bọn họ dẫn theo một đám binh lính hung thần ác sát xuất hiện bất ngờ ở ngoài cung điện hổ của nàng, đã thế còn đòi cướp đồ của nàng ta.

“……Hai các ngươi tự dưng tới đây làm gì?”

“Nghe nói chỗ này có một bộ xiêm y độc nhất vô nhị….. cho nên ta muốn đến chiêm ngưỡng thôi, lẽ nào không được à?”

“Đúng vậy, Tam Thân quốc vốn là của cả ba chúng ta, đã có bảo vật thì nhất định không được độc chiếm một mình, mau lấy ra cho bọn ta nhìn xem, có nghe không hả……”

Nghe đầu gấu và đầu báo nói vậy, nữ vương đầu hổ lập tức lạnh mặt, liếc nhìn Tần Giao và Tấn Hành đang đứng dửng dưng bên cạnh mình. Tần Giao chỉ cười híp mắt đáp, tiểu nhân và vu sư của tiểu nhân thật sự không biết gì hết, xem ra bộ xiêm y này quả thật được rất nhiều người yêu thích. Đến đây thì nữ vương đầu gấu cũng ý thức được có chuyện bất ổn rồi, nàng ta vừa mới định lên tiếng thì nữ vương đầu báo ngu ngốc nhất đã la hét om sòm trước:

“Ngươi với ta cái gì! Các ngươi có ý gì hả! Thứ gì các ngươi cũng phải giành với ta bằng được đúng không! Bộ xiêm y này nhất định phải thuộc về ta! Bất cứ kẻ nào cũng đừng hòng cướp được!”

“Ai cướp của ngươi cơ! Cái đồ ngu dốt cả ngày chỉ biết làm đỏm kia! Ta cóc thèm so đo với ngươi, chỉ có thần linh trên trời mới biết mặt ngươi là xấu nhất trong ba chúng ta! Thế mà ngươi còn đi kêu người khác là xấu xí, há há há, đúng là cười đau cả bụng……”

“Ngươi nói lại lần nữa coi! Con khốn này, có giỏi thì lặp lại xem nào!! Ta nhất định phải giết chết các ngươi!! Ta nhất định phải giết chết các ngươi!!”

Ba cái đầu giống nhau như đúc, tính cách cũng cực đoan nóng nảy y chang nhau cùng lao vào cãi vã, thậm chí đánh nhau ngay trong cung điện. Cảnh tượng bọn họ dùng răng cắn xé nhau, lấy đầu đập nhau côm cốp tuy đã đủ kinh dị rồi, song vẫn không thể che giấu hành vi thất đức của hai vị huynh đài nào đó, vừa châm ngòi ly gián, vừa mượn dao giết người.

Liêu Phi Vân nãy giờ cứ giả câm giả điếc đi theo sau nữ vương đầu báo để hóng hớt, thấy cảnh này thì anh ta chỉ biết co giật khóe miệng, ngơ ngác nhìn một màn xâu xé phát sinh. Anh ta cạn lời liếc nhìn hai tên đầu sỏ đang giả ngu ở đằng đối diện, Tấn Hành vẫn tỉnh bơ như không có gì, lông mày thậm chí chằng thèm nhướn, lại còn có thời gian ra dấu tay với anh ta một cách rõ là nghiêm túc, tên khốn họ Tần đang khoanh tay đứng cạnh hắn thì cũng cười cười hùa theo chồng mình xúi giục anh ta.

“Ba —— Hai —— Một —— Liêu Phi Vân! Ra tay đi!”

“A a!!! Lũ tiểu bối…… chết tiệt chúng bây!!! Dám giở trò lừa ta!!!”

Tiếng kêu la thảm thiết của cả ba cái đầu khiến dân bản địa trong Diêu thanh đang cầm công cụ lao động đều ngây ra, cùng lúc động tĩnh ấy truyền ra, Liêu Phi Vân cũng hóa thân thành một con vượn lớn, vươn mình nhảy lên bắt lấy tấm da thú bị ném lên không trung.

Tấn Hành lấy trong tay áo ra hai tấm da thú được bôi máu của cây, sau đó hắn và Tần Giao từ hai hướng khác nhau cùng bọc lấy đầu của Tam Thân nữ vương đang lơ lửng trên không trung. Trong sự bao bọc của lớp máu cây quý giá, cái đầu bị ngã thành ba bao lâu nay bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng vàng mỏng manh, từ từ được chữa lành từng chút một.

Tuy lần đầu cùng hợp tác, nhưng Tần Giao, Tấn Hành và Liêu Phi Vân lại biểu hiện khá là ăn ý. Ba người không lãng phí một giây phút nào, thấy lũ hổ báo trong cung nhào lên bảo vệ chủ nhân, bọn họ vừa đá bay bảy, tám con thú hoang hung dữ vừa nhét ba cái đầu tách ra đã lâu kia vào trong hộp rồi đóng chặt lại, giao cho Tấn Hành ném vào bầu trời trong cánh cửa. Giữa màn bão cát đất đá cuồn cuộn, giọng nói nghiêm nghị của hắn cất lên:

“Diêu thị! Về!!”

“A!!!”

Sấm sét ầm ầm liên tục bổ xuống từ trên bầu trời, đánh thức bộ lạc Diêu thị đang say ngủ, đánh thức những người dân trong Diêu thành, cũng đánh thức toàn bộ Trung Nguyên Đại Lục vào năm Đường Nghiêu thứ bốn mươi mốt. Lão tổ tông Diêu thị bị nỗi khổ quá khứ ấy giam hãm trong tấm gương của Cửa suốt nhiều năm, nhờ hành động lần này của Tấn Hành mà cuối cùng cũng trở về với tờ tính thư trong tay hắn.

Đến khi đã đứng dưới tấm gương trong cánh cửa giữa mây mù, Tấn Hành và Tần Giao cùng cảm nhận có thứ gì đó rơi vào trong tay mình. Tấn Hành nhướn mày cầm lên xem, trông thấy tờ giấy còn thấm mực kia hiện lên một hàng chữ vừa quen thuộc vừa xinh đẹp, cùng với một chiếc chìa khóa cửa hoàn toàn mới đang nằm gọn trong tay mình.

……

【Tính thư viết, Tự thị, hậu duệ của Đại Vũ, tại thiên cung hóa hoàng long bay vào mây trời, có khả năng khiến nước bể lớn nghịch dòng, khiến sông trên núi thay đường.】