Ban ngày mới cãi nhau với Liêu Phi Vân xong nên tối ấy trước khi đi ngủ, tâm trạng Tấn Hành rõ ràng không tốt lắm.
Tần Giao đương nhiên sẽ không chủ động dò hỏi vấn đề này, dù quan hệ giữa bọn họ có thân mật đến mấy thì bản thân cũng sẽ có những việc khiến cả mình lẫn người kia đều phiền não.
Nhưng đối với hai con người có thân phận, lập trường, thậm chí là quan niệm thiện ác đều khác nhau một trời một vực, bọn họ có thể bao dung lẫn nhau để mà chung sống như bây giờ, còn lần thứ hai thấu hiểu và chấp nhận cho nhau, như vậy đã là một việc không dễ dàng rồi.
Tần Giao cố ý xuống bếp chuẩn bị một bữa tối tinh tế bên ánh nến, còn tắt hết đèn trong nhà đi, tìm lại đống nến thơm sáng ong mà Tấn Hành mua hồi mừng chuyển nhà mấy tháng trước.
Cùng nhau ăn tối xong, cả hai lại ra ban công hóng gió như mọi ngày, cũng vào lúc ấy, Tần Giao mới đăm chiêu nhìn sang thanh niên im lặng bên cạnh mình, lựa đúng thời điểm để hỏi một câu:
“Có phải hôm nay con khỉ đột họ Liêu kia nổi giận với em không?”
Mặc dù biết y nhất định sẽ hỏi chuyện này, song Tấn Hành vẫn thoáng ngạc nhiên, nhớ lại bộ dáng giận dữ bỏ đi của Liêu Phi Vân hôm nay, hắn quyết định trả lời thành thật:
“Ừ.”
Chữ “Ừ” ngập ngừng này hiển nhiên đã thể hiện đầy đủ sự tình gay gắt khó xử hôm nay, Tấn Hành cứ tưởng y sẽ lại chế giễu Liêu Phi Vân cơ, nhưng lại chẳng nghe Tần Giao phát biểu ý kiến gì. Chỉ thấy y lặng lẽ tựa vào ban công, vừa nhìn lên bầu trời đêm vừa bảo với hắn:
“Lần cuối cùng anh gặp người bạn duy nhất trong đời mình thật ra cũng không vui vẻ gì.”
“……”
“Sau đó cậu ta bị em họ của mình ăn mất, còn chẳng được toàn thây.”
Tự dưng nghe cái câu ghê rợn này, Tấn Hành phải nghiền ngẫm một lúc mới hiểu ra ý y muốn nói gì, biết y thật ra muốn khuyên mình và Liêu Phi Vân không nên cãi vã quá căng, hắn chỉ dành bất đắc dĩ trả lời là, ừm, em hiểu rồi.
Tần Giao biết vấn đề kiểu này không thể giải quyết chỉ bằng đôi câu vài lời của mình, y hơi nhếch miệng, nheo mắt bảo rằng:
“Liêu Phi Vân ngứa mắt anh, cảm thấy anh và em không thể lâu dài được, thật ra cũng là đương nhiên thôi, người bình thường chắc ai cũng cảm thấy kẻ như anh rất kỳ quái…… Ngày trước lúc giam anh lại, Tổ Long đã răn dạy anh rằng, trên đời này có rất nhiều thứ quả sinh ra mang hình hài xấu xí khó coi, nhưng ít nhất thịt quả bên trong vẫn còn tốt, cũng không có sâu bọ gì, rồi một ngày nào đó sẽ có người phát hiện ra hương vị ngon lành của chúng.”
“……”
“……Đáng tiếc, thứ quả bỏ mặc cho chính mình thối rữa như anh thì vốn dĩ đã không đáng thương cảm rồi, bị người ta chê bai xấu xí hôi thối cũng là lẽ thường tình thôi. Nhưng vì quả táo hỏng đáng kiếp như anh mà ông ta lại tìm cho anh một quả táo nguyên lành, khỏe mạnh, bảo anh tìm lại chân tâm. Em nói, suy nghĩ của lão già lẩm cẩm này có phải lạ lùng quá không……”
Lời Tần Giao nói khiến vẻ mặt Tấn Hành trở nên phức tạp, việc y chủ động chia sẻ quá khứ của bản thân thật sự là rất hiếm thấy, sau một thoáng lặng thinh, Tần Giao bỗng nhoẻn miệng, nói bóng gió với Tấn Hành là:
“Em có biết vào lần đầu tiên đến gặp em để chứng minh lời Tổ Long nói, trong lòng anh đang nghĩ gì không?”
“……”
“Anh nghĩ là, tiểu thiếu gia Tấn gia chắc hẳn có bệnh kín gì đó rồi, rất có thể còn là ở nửa thân dưới nữa. Bằng không thì sao ông nội và mọi người xung quanh em đều lo sốt vó lên như thế, còn dễ dàng bị ngôn linh thuật của Tổ Long xui khiến, chấp nhận một gã đàn ông như anh sẽ chung sống bên em cả đời. Tất nhiên vậy cũng tốt, dù sao anh cũng chẳng hứng thú chơi trò gia đình kết hôn giả với một cậu trai tân hai mấy tuổi đầu còn chưa va chạm xã hội đâu, như thế thật là…… chẳng thú vị gì cả.”
Lần đầu tiên biết được té ra lúc gặp mình là Tần Giao nghĩ trong đầu như vậy, khóe miệng cậu cả giật giật, cạn lời mà nhìn cái tên tư duy lệch pha người thường kia, cũng không định chấp nhặt với y về cái câu bệnh nửa thân dưới hay là chơi trò gia đình với trai tân gì đó.
Dường như đã sớm đoán được hắn sẽ bình thản như vậy nên Tần Giao cũng chỉ cười, y ghé lại gần tai Tấn Hành, sau đó liếm láp đôi môi mỏng tái nhợt của hắn, tiếp tục nói thẳng thừng:
“Nhưng sau đó anh lại đổi ý.”
“?”
“Bởi vì anh phát hiện hình như mình đã bắt đầu để ý đến đại thiếu gia nào đó vừa nghiêm túc vừa ít nói, lại còn ngó lơ anh nữa chứ. Mặc dù ở trong mắt người khác, cậu ấy có lẽ là một kẻ lập dị xa cách, chẳng hề dễ thân, nhưng chỉ có anh biết cậu ấy mềm lòng hơn bất cứ ai, giàu tình thương cảm hơn bất cứ ai, mỗi lần thấy có bà cụ bị ngã là phải chạy tới đỡ liền. Đối với anh, một người như thế thật quá đặc biệt, hơn nữa cậu ấy còn nhớ sinh nhật của anh……”
“……”
“Mà, em đoán xem sau buổi tối em tổ chức sinh nhật cho anh lần đầu tiên, anh đã mơ thấy gì?”
“……”
“Anh mơ thấy dường như mình đem lòng yêu một người, cảm giác ấy tuyệt vời quá đỗi, đến nỗi khi tỉnh lại anh ngỡ rằng trái tim thất lạc của mình đã trở về. Anh không muốn quên đi cảm giác ấy, chỉ cần nhớ lại dáng vẻ em trò chuyện với anh đêm đó, anh lại nghĩ có thể dùng cách này để kéo một quả táo nguyên vẹn khỏe mạnh như em xuống nước thì cũng thật tốt. Bởi vì trên đời này, trừ em ra, không ai tin tưởng anh là một quả táo vẫn chưa hỏng hoàn toàn, anh thậm chí có thể vì em mà giả vờ làm một quả táo tươi ngon khoẻ mạnh, không để bất kỳ ai phát hiện anh có chỗ nào bất thường, ít nhất nhìn từ bên ngoài thì vẫn rất xứng đôi với em……”
Những câu chữ ngột ngạt quái dị và rất giàu hình ảnh này đã thành công khiến Tấn Hành lộ ra biểu cảm khác thường. Thấy vậy, Tần Giai lặng lẽ híp mắt, cọ cọ vào cổ hắn giống như một con rắn âm u lạnh lẽo, đoạn y đặt bàn tay buốt giá của mình lên lồng ngực Tấn Hành, di chuyển một cách quy luật, còn bảo:
“Quả táo mà anh thích khác hẳn với anh, cậu ấy có bạn bè và người thân mà mình quan tâm, cũng có rất nhiều việc bản thân chấp nhất và cần thiết phải làm. Tuy rằng anh không thể hoàn toàn thấu hiểu cậu ấy, nhưng nếu như từ giờ phút này, anh tình nguyện dùng chân tâm của mình để cùng cậu ấy cố gắng, để bạn bè và người thân của cậu ấy dần dần chấp nhận một kẻ chẳng hoàn mỹ…… Nếu anh làm như vậy, em nghĩ liệu cậu ấy có nguyện ý yêu thương một quả táo hỏng như anh không?”
“…..Có, cậu ấy thật sự cũng rất yêu anh, trong mắt cậu ấy, anh…… vẫn luôn là quả táo lành lặn và khỏe mạnh nhất, là quả táo nhất định không thể đánh mất.”
Tấn Hành dán vào đôi gò má lành lạnh của y, nhẹ nhàng thủ thỉ với y như vậy. Lời nói nghiêm túc của Tấn Hành khiến Tần Giao đang ôm hắn bỗng nở nụ cười kỳ lạ, nhận thấy bầu không khí hiện tại đang tốt đẹp vô cùng, y bèn ghé vào tai hắn, nói một câu ám chỉ rõ ràng:
“……Vậy em có muốn nhân lúc này để nếm thử xem quả táo như anh có gì khác bình thường không?”
Y nghiêng đầu, chiếc lưỡi xỏ khuyên kim loại vươn ra, bắt đầu dụ dỗ liếm láp đôi môi hắn. Tần Giao nở nụ cười thật khẽ, trông có vẻ như điềm nhiên dửng dưng, nhưng hiển nhiên điều đó không gây trở ngại cho việc Tấn Hành nôn nao xao động. Hắn bất giấc ôm chặt lấy eo Tần Giao, mất khống chế cùng y trao môi hôn quấn quít ngay trên sàn nhà, đồng thời sinh ra phản ứng sinh lý mà bất cứ người đàn ông trưởng thành nào cũng có.
Phải thừa nhận rằng, dù trước kia Tấn Hành chẳng hề quá hứng thú đối với chuyện này, nhưng giờ đây hắn đã hoàn toàn bị Tần Giao ảnh hưởng rồi, trong bầu không khí nóng bỏng thế này, hắn quả thật khó mà không nảy sinh ra suy nghĩ quá giới hạn gì với cơ thể của y.
Hắn biết rõ nếu làm theo yêu cầu của y, vậy thì sau đêm nay, hắn và Tần Giao thật sự sẽ không thể nào quay đầu được nữa, chắc chắn phải cùng đối phương san sẻ cả quãng đời bên nhau.
Chàng thanh niên tóc trắng bế bổng cái người đã hoàn toàn hóa thành hình rắn kia lên, lặng lẽ ôm lấy xà lang nào đó tuy ngày thường hay nói một đằng nghĩ một nẻo, nhưng hôm nay lại ngoan ngoãn đáng yêu đến lạ kỳ, rồi bước từng bước đi lên cầu thang, cuối cùng cùng ngả xuống chiếc giường lớn của hai người, từ từ cởi bỏ, vuốt ve, thậm chí là lần đầu tiên triệt để chiếm giữ thân thể nam giới tuy lạnh lẽo mà lại thần bí khôn cùng của y.
Đêm ấy, thân thể phủ đầy vảy và hình xăm của Tần Giao dường như lần đầu tiên nở rộ một đóa hoa bí ẩn mà nồng thắm.
Đóa hoa ấy rực sắc đỏ, như thể mỗi người từng tận mắt nhìn thấy nó đều đã rời đi, thậm chí đã chết.
Sau đó, chàng thanh niên thuần khiết đến mức như không tồn tại trên cõi đời dơ bẩn này cứ thế mà xuất hiện, cuối cùng dịu dàng hái nó xuống.
Trong vùng đầm lầy hôi hám nhơ nhuốc, đầy rẫy xương trắng ở trước tầm mắt, dường như y nghe thấy nội tâm kinh khủng và đè nén của mình đang rên rỉ, đang thở dốc một cách thỏa mãn. Y hoàn toàn chìm đắm trong không khí tanh chát nơi đầu mũi, mãi đến khi mơ hồ nhận ra bàn tay bấu víu ga giường của mình đang được nắm chặt lấy một cách nhẹ nhàng và quý trọng, rồi từ từ đeo lên một chiếc vòng kim loại lành lạnh, song cũng cực kỳ quen thuộc ——
Cả khuôn mặt Tần Giao bao phủ tại ranh giới giữa tình dục và điên cuồng, bấy giờ y mới liếm môi nở một nụ cười mãn nguyện. Trong nội tâm thấm đẫm mồ hôi và trống rỗng cô quạnh, y nghe thấy thanh niên tóc trắng đang ôm mình chợt cất lời, tiếng nói của hắn vừa lạnh lẽo, lại vừa yêu thương.
“Hồi trước lúc đến nhà thầy Lục để giúp vợ thầy sửa soạn đồ đạc, em từng tình cờ đọc được một bài thơ.”
“Bài thơ gì?”
Tần Giao hỏi.
“……Bây giờ em đọc cho anh nghe nhé?”
“Ừ.”
“Không yêu nhiều như vậy, chỉ yêu một chút thôi, tình yêu người ta sâu tựa biển, tình yêu em lại cạn vơi……”
……
【Không yêu nhiều như vậy, chỉ yêu một chút thôi.】
【Tình yêu người ta sâu tựa biển, tình yêu em lại cạn vơi.】
【Không yêu nhiều như vậy, chỉ yêu một chút thôi.】
【Tình yêu người ta dài như trời, tình yêu em thì ngắn ngủi.】
【Không yêu nhiều như vậy, chỉ yêu một chút thôi】
【Người ta mày qua mắt lại, em chỉ…… lén nhìn anh thoáng khôn nguôi.】*
……
Sau một ngày buồn vui lẫn lộn ấy, cuộc hành trình đi Tam Thân quốc tìm kiếm những dòng họ viễn cổ đã biến mất cũng được quyết định, voi trắng canh giữ cánh cửa thứ nhất ở cảnh trong Cửa cũng đã chờ đợi từ lâu.
Lần này bọn họ phải rời khỏi nhân gian tận hai tháng, tuy nhiên dòng thời gian trong Cửa và ở nhân gian khác nhau, nên trong mắt người ngoài thì có khi bọn họ chỉ vắng mặt chừng hai, ba ngày thôi.
Trùng hợp là cuối tuần này, cảnh sát Liêu đáng thương đang bị mẹ già chèn ép đến độ tan làm xong cũng không dám ra khỏi cửa, nửa đêm mới dám trèo ban công vào nhà để tránh né kế hoạch mai mối của các cô các dì.
Thế cho nên vừa nghe đồ đệ Tôn Trang của mình gọi điện nói rõ nghiêm túc là “Sư phụ ơi, em đang có suất du lịch miễn phí nè, bao ăn bao ở, em bao lộ phí cho anh luôn, ba người đang thiếu một, anh có đi không?”, anh ta lập tức hét lên kích động như thể được giải thoát, “Đi đi đi, Tôn Trang, mày chờ anh nhé, anh đến ngay đến liền đây”.
Dường như Liêu Phi Vân đã quên mất mình mới bị hai tên khốn nào đó nhìn chằm chằm, hét lên như thế xong, anh ta lập tức dẹp luôn kế hoạch nghỉ xả hơi cuối tuần của mình, hào hứng đeo ba lô leo núi chạy tới địa điểm đã hẹn với Tôn Trang. Ấy thế nhưng, nghênh đón Liêu Phi Vân lại là hai tên khốn chẳng nói chẳng rằng cứ thế bắt gọn anh ta lại, thậm chí anh ta sợ hãi la hét kêu cưới người qua đường thì hai tên đó cũng chẳng màng tới.
“Hai…… Hai tên bọn mi làm cái trò gì đó!!! Hai bọn mi làm cái gì đó!!! Thả ta ra!! Cứu với!! Bớ làng nước oiw cứu tôi với!!! Họ Tấn! Họ Tần!! Hai người muốn làm gì hả!!”
Liêu sư phụ bị thằng đồ đệ vô tình phản bội, cuối cùng mới ngã ngửa phát hiện ra mình bị đôi cẩu nam nam điên khùng này bắt cóc đến một cái chỗ lạ huơ lạ hoắc. Lúc trợn mắt từ từ tỉnh lại, anh ta liền nổi cơn tam bành lên với hai tên trời đánh đi làm chính sự mà còn mặc cả áo đôi tình nhân kia, rồi cũng nhận ra bọn họ đã đi đến một không gian xa lạ thuần một màu trắng tinh.
Sau màn sáng trắng, trong lớp gương của Cửa, bầy chim sẻ trắng vỗ cánh bay ra từ trong tầng mây rồi liền nhẹ nhàng hạ xuống tận cùng chân mây.
Biển mây mù thuần sắc bao la vô tận cùng với bức tường trắng khắc đồ đằng miêu tả sinh vật cổ đại vẫn hệt như dạo trước Tấn Hành vào đây, chỉ là so với lần trước đi vào một mình thì lần này lại huyên náo hơn rất nhiều vì có Liêu Phi Vân gia nhập.
“……Chúng ta sắp, sắp đi đâu vậy?”
“Du lịch miễn phí, đến Tam Thân quốc, chẳng phải Tôn Trang vừa gọi điện bảo với ngươi sao?”
“Ngươi câm miệng đi!! Ta cóc có hỏi ngươi!!”
Vừa nghe tên đồng bóng nào đó cố ý hỏi móc, lại còn giở cái cái điệu cười giả trân kia ra nữa, Liêu Phi Vân quả thực tức muốn xì khói, nhưng Tấn Hành thấy thế liền bực bội lườm anh ta một cái, làm cảnh sát Liêu sợ hãi ngậm miệng lại ngay.
Mà bằng con mắt ghen ăn tức ở của cẩu độc thân, anh ta ngay lập tức nhận ra áo mà hai tên này mặc rõ ràng là hàng đan thủ công, ngay cả mấy hoa văn và họa tiết nhỏ trên áo cũng đích thị là áo len tình nhân đồng bộ rồi, Liêu Phi Vân lên cơn khó ở trong người, bèn lườm nguýt lầm bầm:
“……Coi có gớm không cơ chứ, hai tên tuổi cộng lại cũng gần sáu bảy chục rồi mà còn mặc cái loại quần áo này…… Hoa hòe hoa sói……”
“Đây là ta tự tay đan đấy, cảnh sát Liêu có ý kiến gì không?”
“……Ồ, nào có ý kiến chi đâu, chỉ xin chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử, được chưa? Ấy không đúng, cả hai là đực rựa thì đâu đẻ được con, ngươi chẳng phải là giao hay rắn gì đó à, vậy thì tranh thủ cuối năm ấp lấy quả trứng đi…… Cho Tấn đại thiếu gia của chúng ta sớm được lên chức bố há há……”
Tấn Hành: “……”
Không nói câu gì thế mà cũng trúng đạn, Tấn Hành bực mình liếc cái tên Liêu Phi Vân đáng ghét kia, có một phút chốc hắn thật sự muốn tung cước đạp mẹ thằng cha này ra ngoài cho rồi.
Nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng thì Tần Giao khoanh tay đứng cạnh hắn bỗng nở nụ cười sâu xa, xét về độ quái gở thì cái vị Tần nào đó luôn luôn thắng chắc tất cả mọi người, y khé híp mắt, buông lời giễu cợt:
“Cũng còn hơn ai đó, thấy kem khuyến mãi mua một tặng một thì chỉ có thể một mình ăn hai phần, cuối tuần không có ai đi xem phim chung cũng chỉ biết dẫn chó nghiệp vụ đi cùng, mỗi lần đi đám cưới của người ta thì đều ngồi thù lù trong góc bụm mặt khóc lặng cả buổi, ôi chao, người này là ai ấy nhỉ?”
Liêu Phi Vân: “……”
“Tôn Trang…… Cái thằng Tôn Trang ăn cây táo rào cây sung này……”
Liêu Phi Vân tức đến đỏ gay cả mặt, nếu bây giờ vẫn chưa ngộ ra là trình miệng lưỡi của mình còn lâu mới đọ được tên này thì anh ta đúng thật là sống uổng công rồi, nhưng sự thật chính là sự thật, dọc đường đi anh ta có chửi có khịa như nào thì cũng không tác dụng gì mà còn tình cờ thấy được chiếc nhẫn chói mắt trên tay Tần Giao.
Rốt cuộc anh ta cũng biết là hôm đó nói chuyện với mình xong, Tấn Hành không những không gây gổ với tên khốn này mà còn trực tiếp cầu hôn y luôn. Liêu Phi Vân không còn gì để nói nữa, hồi lâu sau mới tuyệt vọng kéo Tấn Hành né xa xa khỏi Tần Giao một chút, xoắn xuýt mà nhìn hắn. Kể từ khi yêu đương với ai kia, IQ của thằng nhóc này đã tụt dốc không phanh đến nỗi còn treo một con thỏ nhồi bông lông xù ra ngoài nữa chứ. Liêu Phi Vân gằn từng chữ:
“Cậu đi làm chính sự thì lo mà làm đi…… Bày đặt treo cái quỷ gì trên lưng vậy……”
“Cũng là Tần Giao tự tay làm đấy, có cả của anh nữa, anh lấy không?”
Nói xong còn trịnh trọng đưa một con khỉ đột nhồi bông cho anh ta cơ, Tấn Hành đã hoàn toàn bị người nào đó dẫn đi lệch quá lệch rồi, bộ dáng hắn làm Liêu Phi Vân tức nghiến răng nghiến lợi, ghét bỏ nói “Cả hai đứa đều bị điên cmnr, cầm về đi, anh cóc thèm giống nhà cậu.”
Thế nhưng Tấn Hành vẫn cố nhét con khỉ đột kia vào tay anh ta, bắt anh ta nhận lấy bằng được. Mấy hôm nay ở nhà cậu cả đã suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng vẫn quyết định phải nói chuyện rõ ràng với Liêu Phi Vân. Hắn cau mày thấp giọng nói một cách cực kỳ nghiêm túc:
“Tuy rằng đôi khi cách hành xử của anh ấy hơi có vấn đề, nhưng anh ấy đã là vợ em rồi, cho nên anh không được mắng anh ấy nữa. Về sau việc dạy bảo và dẫn dắt anh ấy đi về đúng đường ngay, em sẽ tự mình phối hợp với anh ấy. Nếu anh còn cố ý làm tổn thương lòng tự trọng của anh ấy và nói ra những lời lẽ thành kiến như thế, vậy thì chúng ta thật sự không còn là bạn bè được nữa đâu, nghe chưa?”
Liêu Phi Vân: “……”
Sống lớn đến ngần này mà đây là lần đầu tiên nghe Tấn Hành dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với mình, Liêu Phi Vân cũng sầu ơi là sầu, một lúc sau, anh ta mới nhét con khỉ đột nhồi bông vào trong ba lô, đáp:
“Biết rồi biết rồi, cậu mau nói chuyện chính cho anh đi được không, ai rảnh đâu để ý hai người như nào chứ……”
Nghe vậy là Tấn Hành biết bên phía Liêu Phi Vân xem như đã ổn thỏa rồi, hắn nghiêm mặt gật đầu, vừa nhìn bức tường trắng trên đỉnh đầu vừa cất lời chậm rãi:
“……Lần này đến Tam Thân quốc nhất định phải có ba người cùng vào, ba cái đầu của Diêu thị rải rác ở ba nơi khác nhau của Tam Thân quốc, sau khi vào đó chúng ta cần chia quân ba đường đi tìm những cái đầu ấy thì mới có thể ngăn cản cuộc chiến tranh viễn cổ sắp sửa diễn ra…… Trừ anh ra, Tần Giao là người duy nhất mà em có thể nhờ vả được. Nếu anh cảm thấy ở cùng chỗ với anh ấy khiến anh thấy khó chịu, vậy thì anh khỏi cần lo, sau khi vào đó em, anh ấy và cả anh đều sẽ tách hẳn nhau ra. Trong quá trình này hẳn sẽ tồn tại nguy hiểm, nếu phát hiện bất cứ tình huống nào khác thường thì anh phải nhanh chóng dùng ông dây thừng và chỉ công để liên hệ với bọn em, một khi lấy được đầu rồi thì chúng ta sẽ tập hợp ở lối ra cánh cửa thứ nhất rồi cùng đi ra ngoài, như vậy được chứ?”
“Ừa, anh thì sao cũng được, nếu có vấn đề gì anh sẽ ới cậu ngay, tình huống kiểu này cũng đâu phải lần đầu tiên đâu……”
Lúc vào chuyện chính thì Liêu Phi Vân rõ ràng vẫn về phe hắn, lông mày Tấn Hành rốt cuộc cũng thả lỏng ra, gác được một vài mối lo lắng trong lòng. Một lát sau, trước cửa vào phía Tây Bắc của tấm gương trong Cửa, ba người đồng loạt dừng bước.
“Em đi mở cửa, hai người đứng đây chờ em một chút.”
“Ừm.”
Hai người phía sau đồng thanh đáp, Tần Giao chỉnh lại tay áo cho hắn, đoạn nhíu mày nhìn hắn song không nói gì. Tấn Hành thấy thế thì cũng xác định là hẳn không có vấn đề gì, hắn một mình tiến lên trước, nhận lấy chiếc chìa khóa mà voi trắng thủ vệ đưa tới – chiếc chìa khóa để mở ra cánh cửa thứ nhất thuộc về Diêu thị đang nổi lơ lửng trên không trung.
Bàn tay của chàng thanh niên tóc trắng nhẹ nhàng xuyên qua thế giới trong bích họa, những đốm sáng li ti như bụi phấn cũng từ từ tỏa ra từ trong cửa, rơi đầy xuống đỉnh đầu và thân thể ba người bọn họ, thậm chí gây ra một ít biến đổi không tưởng đối với bộ phận cơ thể của họ.
Đuôi rắn, cánh trắng, thân vượn cổ.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tần Giao và Tấn Hành biến thành hình hài quái dị khác hẳn người thường như vậy, Liêu Phi Vân điếng hồn chẳng thốt nên lời, hồi lâu sau mới ngờ ngợ hiểu ra là có chuyện gì.
Anh ta kinh ngạc cúi đầu, phát hiện nửa thân dưới của mình đột nhiên biến thành bộ dáng lông lá như loài linh trưởng, ấy thế nhưng hai kẻ ở phía đối diện thì có vẻ đã quá quen rồi. Tấn Hành giờ phút này tựa như hóa thân của hạc trắng trong mây, còn tận tình phổ cập khoa học cho anh ta:
“Tổ tiên của Liêu thị có huyết thống của tộc vượn cổ, cho nên khi tiến vào thế giới trong Cửa – nơi có dòng thời gian khác với nhân gian, cơ thể anh sẽ tạm thời xuất hiện hình thái đặc thù của tổ tiên anh…… Tổ tiên sớm nhất của Tần thị có thể là người Đê*, nghe nói cũng có thể là một nhánh của Hiên Viên quốc, cho nên khi tiến vào nơi này đuôi rắn của Tần Giao cũng hiện ra…… Thế này sẽ giúp chúng ta dễ dàng bảo vệ bản thân hơn nếu lỡ như gặp phải thú hoang thượng cổ trong đó, cũng dễ dàng tìm được đầu của Diêu thị hơn…… Những vấn đề khác thì sau khi chúng ta tiến vào trong “Cửa”, mọi người đương nhiên sẽ biết rõ.”
Dứt lời, phía sau bọn họ bỗng vang lên âm thanh kỳ quái như thể ổ khoá mở ra, bánh răng chuyển động, đúng như Tấn Hành suy đoán, xuất hiện trước mặt bọn họ quả nhiên là ba cánh cửa nhỏ dẫn đến ba nơi khác nhau, cần ba người bọn họ chia ra để tiến vào.
Voi trắng thủ vệ thường ngày luôn nghiêm túc trông cửa, cũng biểu hiện rất ân cần cẩn thận với Tấn Hành. Trước khi bọn họ tiến vào cánh cửa thứ nhất, nó bèn dặn dò một vài quy tắc đặc biệt:
“……Chính như ba vị nhìn thấy, ba lối vào này thật ra đều dẫn đến Tam Thân quốc nơi các vị muốn đi, tức mảnh đất khởi thủy sớm nhất của họ Diêu. Năm Đường Nghiêu Giáp Thân thứ bốn mươi mốt, trong thời kỳ thống trị của một thị tộc nữ giới nọ, sắp sửa xảy ra một cuộc chiến tranh thượng cổ cực kỳ khủng khiếp, cuộc chiến này lan ra rất rộng, thậm chí còn làm giảm một lượng lớn nhân khẩu vào thưở sơ khai. Ba vị đi chuyến này chính là để loại trừ tất cả khả năng dẫn đến phát sinh cuộc chiến tranh kia, đồng thời đạt được sự đồng ý của tổ tiên Diêu thị, đưa ngài ấy quay trở lại Họ Vạn Gia. Một khi hoàn thành thì tức là có thể thuận lợi thông qua cánh cửa thứ nhất, nhưng nếu thất bại, tất cả các vị sẽ vĩnh viễn bị giam giữ trong Cửa, không thể nào thoát khỏi hiểm nguy……”
Voi trắng đã thông báo hết những nguy hiểm tồn tại, Tấn Hành, Tần Giao và Liêu Phi Vân đều dõi mắt nhìn lên ba cánh cửa chầm chậm mở ra phía trên cao. Liêu Phi Vân đeo theo con khỉ đột nhồi bông, bước vào trong màn sáng trắng trước tiên, sau đó còn ủ rũ nói “Tôi đi trước đây, hai người cứ từ từ trò chuyện đi nhá” rồi biến mất. Tần Giao nghiêng đầu nhìn Tấn Hành đang chuẩn bị đi vào, nhoẻn miệng lắc lắc xà lang nhồi bông trong tay.
“Bao giờ gặp mặt thì lấy cái này làm tín vật, ba ngày sau gặp nhé.”
“Ừm, nhớ chú ý an toàn, em chờ anh.”
……
Năm Đường Nghiêu Giáp Thân thứ bốn mươi mốt*, tại Tam Thân quốc cổ đại, cơn mưa tầm tã cả sáng nay mới vừa ngớt.
Sâu trong cánh rừng rậm rạp vang vọng mơ hồ những âm thanh của vượn khỉ và hổ báo, quần thể vi sinh vật bao trùm trên đất đai cũng tỏa ra thứ mùi nấm mốc mục nát. Hàng ngàn năm trước, mảnh đất Trung Nguyên cổ đại trải rộng muôn vàn những chim chóc muông thú, cỏ cây quý hiếm mà người đời sau chưa từng thấy, chỉ chờ đợi bàn tay con người xua tan màn sương lịch sử, khám phá từng chút từng chút một.
Bên cạnh một cây cổ thụ bị sét đánh đổ rạp vì trận mưa bất ngờ hồi sáng, có một thiếu nữ tóc đen thân hình kỳ quái, khoác da thú thô ráp đang khom lưng cố gắng kéo tấm vỏ cây.
Chỉ nhìn từ bên ngoài thì ngũ quan của cô vẫn có sự khác biệt rõ ràng với con người cận hiện đại, xương gò má hơi cao, đôi môi hơi dày, làn da cũng chỗ đỏ chỗ đen vì thường xuyên phải phơi mình ngoài trời, vai rộng tay dài, bắp chân cường tráng, hiển nhiên đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống quần cư nơi thiên nhiên hoang dã cũng như đã sinh sống ở đây rất nhiều năm.
Cô dùng bàn tay lấm lem đầy thương tích để lột sạch mảnh vỏ cây ẩm ướt trơn mịn kia, xong xuôi thiếu nữ nhễ nhại mồ hôi nọ mới thở phào một hơi, lại tiếp tục dùng hòn đá nhẵn nhụi để cạo nhẹ lớp nhựa nhạt màu bên ngoài cây.
Đây là một loại bảo vật cực kỳ quý hiếm ở thời đại này, thiếu nữ nghe các tộc nhân bên ngoài cánh rừng gọi đây là nước mắt của cây, máu của cây, một khi bị nhân loại lấy đi thì phải qua rất nhiều năm nữa, các thần linh mới một lần nữa ban chúng cho cây cối.
Song thường thì chỉ có vài bà cụ kinh nghiệm lão làng trong tộc mới tìm ra được nó thôi, cũng nhờ có các bà dốc lòng chỉ bảo mà những thiếu nữ ít kinh nghiệm hái lượm mới tìm được khóm cây ẩn núp trong rừng sau cơn mưa buổi sáng, rồi đem lớp nước mắt của cây rất mỏng này về tộc của mình —— tức bộc lạc Ngu thị, để bảo tồn cẩn thận. Sau khi xử lý xong họ sẽ dâng hiến cho vị nữ quân tàn nhẫn, tham lam, ham mê tất cả báu vật trên thế gian, dùng nó để đổi lấy sự bình an ngắn ngủi cho bộ lạc của mình.
Vị nữ quân điện hạ này đương nhiên là đang chỉ nữ quân của Diêu thị, nghe nói là con của Đào Thụ nương nương và Lôi Thần. Tuy nhiên dạo gần đây người trong tộc ít nhiều đều biết trong vương thành Tam Thân quốc đang xảy ra một cuộc đại loạn liên quan đến nữ quân.
Cuộc đại loạn sẽ châm ngòi cho rất nhiều sự việc tương lai này rốt cuộc là sao, bây giờ tạm thời không đề cập tới, chỉ biết nó có liên quan đến thân thế của vị nữ quân này. Mà nhắc đến thân thế của con gái của Đào Thụ, ngay cả thiếu nữ luôn sống ở nơi núi rừng hoang vu này cũng từng được nghe người ta kể.
Thì ra, thưở con gái của Đào Thụ vừa mới sinh ra, trên cổ đã có ba cái đầu với tướng mạo giống nhau như đúc. Khi lớn lên, ba cái đầu này đều xinh đẹp tuyệt trần tựa như thần nữ giáng lâm nhân gian, tính cách và sở thích của mỗi cái đầu cũng khác hoàn toàn, thậm chí có nói là một trời một vực cũng không ngoa.
Điều này khiến nữ quân từ nhỏ đã không thân cận với những người xung quanh, hơn nữa vì ngoại hình kỳ dị, dễ dàng dọa đến người và động vật, cho nên từ hồi nhỏ xíu, nàng đi một mình trong rừng rậm nguy hiểm mà vẫn thoải mái xua đuổi bọn hổ báo gấu hung dữ.
Phải biết rằng, trong thời đại mà công cụ săn bắn còn lạc hậu, năng suất sản xuất còn thấp, cho dù là người đàn ông cường tráng nhất trong tộc cũng ít khi nói mình có thể giết chết một con gấu, và từng sự lạ ấy đều khiến cho hết thảy câu chuyện liên quan đến vị nữ quân này được phủ một màu sắc thần thoại quỷ dị.
*Thậm chí còn nghe người từng tận mắt thấy nữ quân kể lại rằng, ngũ quan trên cả ba cái đầu của nàng đều giống nhau, lúc hô hấp một hơi thở cũng phun ra cùng lúc từ ba cái mũi, lúc mở mắt là ba cặp mắt đều nhìn thấy cảnh vật phía trước, lúc ăn cơm, hương vị mà mỗi cái miệng thưởng thức thì cả ba cái miệng đều có thể cảm nhận được.
Nhưng ngạc nhiên thì ngạc nhiên, ban đầu những sự lạ này kỳ thật cũng không khiến quá nhiều người thắc mắc, dù sao nữ quân huyết thống cao quý sinh ra đã vậy rồi, đây cũng là một điểm đặc biệt chứng tỏ nàng là hậu duệ của thần tộc.
Đáng tiếc, sự bình yên ấy đã kết thúc từ mấy tháng trước, khi một thay đổi bất ngờ xảy ra. Nguồn cơn của bao tai họa là do một ngày nọ khi vương thành sắp về đêm, trong cung điện đẹp đẽ rộng lớn nhất của Diêu thành, nữ quân đột nhiên cãi nhau với chính mình, hơn nữa còn cãi nhau suốt ba ngày ba đêm liền.
Ý tứ của việc tự mình cãi nhau với mình đương nhiên không phải là nói nữ quân đột nhiên phát điên, mà là ba cái đầu giống hệt nhau của nàng tự dưng khắc khẩu mất khống chế, thậm chí còn khiến một nửa người trong Tam Thân quốc đều biết hết.
Nội dung cãi nhau của bọn họ chủ yếu là ba cái đầu từ lâu đã bất bình với vấn đề phân công công việc, bây giờ càng chửi rủa hăng say muốn vĩnh viễn tách ra khỏi hai cái đầu còn lại, không bao giờ tồn tại trên cùng một cơ thể nữa.
Song cơ thể chỉ có một thôi, đầu thì tận ba cái lận, thế là cả ba cái đầu của Diêu thị đều muốn chiếm giữ cơ thể duy nhất này, còn đòi cơ thể chọn lấy một chủ nhân, không chọn thì liệu hồn.
Kết quả của câu chuyện này chính là, thân thể duy nhất của Diêu thị đột nhiên biến mất tăm vào một tối nọ, bỏ lại ba cái đầu ích kỷ vô lý ở lại cung điện tiếp tục cãi nhau ỏm tỏi, cuối cùng ba cái đầu này dứt khoát chia nhà ra mà sống, tức chia toàn bộ lãnh thổ Tam Thân quốc ra làm ba phần.
Nghe đâu cái đầu ngu ngốc nhất thống thị phía Đông, cái đầu đỏm dáng nhất thống thị phía Tây, cái đầu tham lam tàn bạo nhất, còn chẳng thèm để tâm việc mất đi thân thể, thì đã đoạt đi hết thảy đất đai Tam Thân quốc còn lại, bao gồm cả quê hương của thiếu nữ tóc đen này —— Bộ lạc Ngu thị.
Tất cả những điều ấy khiến cho Trung Nguyên đại lục hoàn toàn rơi vào ác mộng chiến tranh, quê hương của thiếu nữ vốn đã nghèo nàn lạc hậu, bây giờ còn thành nô lệ cho Diêu thị áp bức bóc lột. Các đại vu trong tộc liền đi đến nơi xa xôi tìm hướng giải quyết, cầu xin ý chỉ của thần linh, sau đó nhận được một câu trả lời kỳ lạ và ngắn gọn:
【Khách xa sắp tới, hẳn có ba người.】
Ba người mà thần linh nhắc tới đều được họ xem như cứu tinh, nhưng bất kể mọi người cất công tìm kiếm chờ đợi như thế nào, những vị khách xa kia mãi vẫn không đến. Cô từng nghe bà mình nói bao lần rằng ngoại hình của khách xa nhất định không giống bọn họ, có lẽ sẽ là thần linh hiếm thấy hoặc là hậu duệ của thần giống như Đào Thụ nương nương vậy, thế nhưng thiếu nữ vẫn chẳng tưởng tượng nổi dáng dấp mấy người đó sẽ ra sao. Rồi theo thời gian dần trôi, trong hoàn cảnh gian lao liên miên bùng phát chiến tranh bộ lạc, cô cứ thế lớn đến cái tuổi bây giờ.
“Địa —— Địa —— “
Sau bụi cây rậm rạp loáng thoáng truyền đến tiếng gọi lặp đi lặp lại của đồng bạn, cũng phá vỡ dòng suy nghĩ miên man vẩn vơ của thiếu nữ. Đây kỳ thật là một từ ngữ hết sức đơn giản, có lẽ vì tạm thời mọi người đều chưa nghĩ ra mình muốn thêm vào tên gọi ký hiệu đặc biệt gì, cho nên hiện tại tộc nhân trong bộ lạc bọn họ vẫn dùng cách này để xưng hồ và ghi nhớ nhau.
Tuy nhiên để tránh trường hợp thốt lên tên ai đó giữa rừng mà khiến tận mấy người nhận sai, tính độc đáo và tính duy nhất cũng trở thành một điểm đặc biệt nhất của loại danh xưng này.
Cái thứ sắp được người đời sau gọi là “tên” hiện vẫn chưa được các bộ tộc nơi đây sử dụng rộng rãi, nhưng mỗi tộc nhân trong tộc của thiếu nữ đều sở hữu một từ xưng hô riêng biệt của chính mình, để dùng khi tìm kiếm đồng bạn trong rừng hoặc là ứng biến trong một số tình huống khẩn cấp.
Do đó, giờ phút này nghe thấy đồng bạn gọi “Địa”, thiếu nữ lập tức quay đầu đáp lại, sau đó vội cầm lấy hòn đá và nước mắt của cây, cố gắng băng qua cánh rừng trước mắt thật nhanh. Bỗng, cô cảnh giác dừng bước lại.
Cô nghe thấy một động tĩnh kỳ quái mà xa lạ, giống như là tiếng hít thở của nam giới trưởng thành, song rõ ràng chậm hơn rất nhiều. Sự hiếu kỳ đối với thứ không biết thôi thúc cô tiến lên phía trước, gạt lớp bụi gai cây cỏ um tùm ra.
Cuối cùng cũng đi tới bên dưới cây đại thụ che trời kia, cô phát hiện ở phía dưới tàng cây, giữa đám khuẩn nấm trắng như tuyết, có một thanh niên với đôi cánh trắng đang hôn mê bất tỉnh, trên người còn treo….. một thần thú vô danh có răng cửa bự chảng, lông lá xù xù, tai dài ơi là dài. Thiếu nữ sợ hãi ngồi quỵ xuống đất, mãi một lúc sau mới sợ hãi thét lên:
“Hoa! Lộ! Các cậu mau tới đây! Tôi phát hiện…… Tôi phát hiện ra thần linh từ phương xa tới này!!!”