Cánh cửa bị bầy chuột mở toang, bờ tường dính đầy dấu chân dơ hầy, mảnh vỡ phích nước rơi vãi khắp sàn, còn có một chú chó vàng bị đánh sưng mặt mũi đang trốn rúc dưới gầm bàn thờ.
Hơn nửa tiếng trước, Tấn Hành nhận được điện thoại cầu cứu của Thạch Tiểu Quang, bèn chạy ngay tới nhà Tiểu thị mà ban ngày mới ghé qua, kết quả nhìn thấy cảnh tượng thế này.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng khi tận mắt nhìn thấy Thạch Tiểu Quang đội cái nồi run lẩy bẩy trốn dưới gầm bàn, Tấn Hành vẫn không biết phải nói gì. Hắn quan sát mấy dấu chân trên tường rồi đưa tay vỗ vỗ bàn thờ, Thạch Tiểu Quang sợ hãi ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt hắn.
“Tấn…… Tấn tính sư……”
“Ừm, đừng khóc, trước tiên cậu chui ra đi đã.”
Nhìn cái mặt chó yếu ớt thuần phác, khóc lóc tèm nhem như thế, người bình thường chẳng ai nỡ nhẫn tâm với cậu, thế mà lũ chuột đêm hôm đột nhập cướp dâu kia lại dám xuống tay, không chỉ đánh Thạch Tiểu Quang hiền khô đến bầm dập, mang Tiểu thị đi, mà còn thất đức đến nỗi doạ thằng nhỏ thật thà này phải trốn xuống gầm bàn rồi mới nghênh ngang rời đi.
Tấn Hành bật đèn lên, cố chịu đựng kích thích từ ánh sáng mạnh để tiến vào buồng trong. Trong căn buồng mờ sáng, hắn cúi người xuống, lập tức chú ý thấy vết thương trên mặt Thạch Tiểu Quang. Hắn không màng tới vành mắt ửng đỏ của mình, nhanh chóng giúp thằng nhỏ Thạch Tiểu Quang bò ra khỏi gầm bàn.
Sau khi lấy băng gạc và thuốc mỡ mới mua ở tiệm thuốc ven đường để xử lý vết thương ở tai và mặt cho Thạch Tiểu Quang, Tấn Hành liền nghe nạn nhân đầu tiên này thuật lại lần nữa sự tình vừa nói trong điện thoại.
Thì ra, đầu đuôi sự việc còn phải kể từ chập tối hôm nay, bởi vì ban ngày Tấn Hành tới nhà, cho nên hôm nay sau khi tiễn hai vị khách phúng viếng cuối cùng đi sớm, Tiểu thị cứ khóa mình trong phòng không biết là đang làm gì.
Cũng mấy lần Thạch Tiểu Quang qua gọi nhưng Tiểu thị đều không đáp lại, đến tận khi trời hoàn toàn tối hẳn, cô ta mới ló đầu ra hỏi bao giờ mới có cơm tối.
Bình thường Thạch Tiểu Quang quán xuyến hết mọi việc nhà từ lớn đến nhỏ, nên khi thấy bà mình chủ động giục cơm tối, cậu cũng hớt hải đi chuẩn bị ngay, sau đó còn chịu khó giúp Tiểu thị làm xong hết bài tập về nhà cuối tuần.
Dùng bữa cơm tối xong, cặp bà cháu đảo lộn vai trò này liền xem ti vi rồi chuẩn bị về phòng ngủ như thường lệ. Bỗng, từ trong bức tường rỗng trên tầng gác vang lên tiếng kèn xô na chói tai, rồi chừng tám, chín con chuột béo mập mặc áo đỏ liền khiêng kiệu hoa xuất hiện, vừa vui cười hát đồng dao vừa nhún nhảy chui ra từ trong tường.
【Đèn lồng đỏ, đèn lồng trắng, đèn lồng đỏ trắng chuyện đỏ trắng —— 】
【Chim khách đến, chín chuột qua, trong miệng cá thối mới có rận —— 】
Đoạn đồng dao u ám sau cuối kia, Tấn Hành cũng từng tình cờ nghe thấy lúc hậu nhân Hoàng thị bị ép gả đến Túy Giới, song bài lần hay có hơi khác một chút. Mà nhắc đến đồng dao thì cũng có một điển cố rất đặc biệt liên quan đến nó.
Trương truyền rằng ở Trung Quốc xưa kia, bởi vì đại đa số người dân không biết chữ cho nên các bà cốt thầy đồng lớn tuổi sẽ dùng đồng dao để ghi lại những điều kiêng kỵ, chuyện thường nhật hay thần chú trong sinh hoạt, rồi thông qua cách hát những bài đồng dao ấy để truyền bá ra ngoài.
Chẳng hạn có thể kể đến như bài ca phổ biến “Trời vàng vàng đất vàng vàng nhà ta có kẻ nửa đêm khóc than”, mà bài lũ chuột này hát cũng là một trong số đó.
(Xưa kia, để ngăn trẻ con nửa đêm hoảng sợ kêu khóc, người ta sẽ viết thần chú vào bùa vàng, bởi dân gian quan niệm trẻ sơ sinh nhìn thấy thứ siêu nhiên nên mới khóc, nội dung ghi lên bùa là “Trời vàng vàng đất vàng vàng, nhà ta có kẻ nửa đêm khóc than, quân tử đi qua đọc ba bận, say sưa một giấc tận sáng choang”.)
Nghe nói những bài đồng dao tà ác quỷ dị đó được truyền miệng rộng rãi như vậy, là vì thầy cốt cần mượn miệng người để truyền tụng, đặc biệt là dọa đám trẻ con không nghe lời, thích chạy loạn khắp nơi, để cho bọn nó hiểu lời đồng dao nhắc nhở không phải người lớn dùng để lừa gạt mà thực sự có tồn tại.
Vừa nghĩ vậy, Tấn Hành vừa nghe Thạch Tiểu Quang ngồi cạnh bàn thờ kể tiếp, ánh mắt hắn lộ vẻ nghi hoặc, song cũng không vội vàng lên tiếng. Cùng lúc ấy, trong lòng hắn bất giác dấy lên một tầng nghi vấn khác.
“……Lũ chuột đó không tìm gì khác? Chỉ xông tới bắt Tiểu thị đi thôi?”
“Đúng, bọn chúng nói là…… nói là ở Túy Giới có một vị Túy Quân muốn cưới bà tôi, bà tôi bảo chúng mày đừng có mơ, lũ chuột kia nói không phải do ngươi quyết định, sau đó cùng xông lên bắt bà đi, ngoài ra thì…… không, không hề nói gì nữa……”
Thạch Tiểu Quang cũng cảm thấy lời mình kể cứ sai sai chỗ nào, ban đầu cậu và bà đều tưởng rằng bọn chuột này đột nhập vào để cướp thứ gì đó, ai ngờ bọn nó lại cướp người rồi chạy mất.
Vừa rồi trong điện thoại Tấn Hành nghe cậu nhắc đến xưng hô Túy Quân vô cùng quen tai kia, giờ lại xác nhận với Thạch Tiểu Quang một lần nữa, quả nhiên trước đó hắn không nghe nhầm.
Nhưng theo Tấn Hành thấy, trong chuyện này có một chỗ tương đối kỳ lạ và bất hợp lý.
Bởi vì nhắc tới Túy Quân, trong toàn bộ Túy Giới hắn chỉ biết duy nhất một kẻ có thể khiến bầy chuột gọi bằng xưng hô như vậy.
Từ vụ Canh bà, hầu như lần nào Tấn Hành tiếp xúc với Túy Giới thì đều gặp được y, có lúc chính hắn cũng không biết đây rốt cuộc là trùng hợp hay có thứ gì đó đang ngấm ngầm thao túng những chuyện này phát sinh.
Dù có lúc hành vi cử chỉ của người nọ hơi kỳ quái, lòng dạ cũng độc ác hung hăng hệt như lũ tà túy kia, nhưng chỉ từ vài lần tiếp xúc trước, hắn cảm thấy người này sẽ không đến nỗi phải cưỡng đoạt dân nữ mới cưới được vợ.
Song ngẫm lại, việc như vậy cũng chẳng chắc chắn được, khó mà đoán nổi tên Túy Quân kia sẽ làm ra chuyện gì lắm. Ai biết đâu lần trước trở về, có phải vì chấp niệm trong lòng nên y đã bồi dưỡng nên ham muốn lạ kỳ với gã Túy Chủ Trương Bỉnh Trung kia hay không.
Dù sao, lần đó ở ngõ Chó, chính miệng y đã thừa nhận y vô cùng say đắm em trai Bỉnh Trung của mình cơ mà, không chỉ ước hẹn đưa ô ngày mưa gì gì đó mà còn nhiều năm quyến luyến không quên, rồi cái gì mà không thể nào dùng trái tim dơ bẩn để tiếp tục yêu gã ta nữa…… Lại còn lời tâm tình trong lúc say rượu ở lễ cưới với Hoàng thị……
Ừm, chuyện tình ái trên thế gian, quả nhiên người ngoài cuộc chẳng nói rõ được. Thế này chẳng phải là giống tình huống lúc trước của hắn và Tần Giao sao, bản thân mình cảm thấy hợp là đủ rồi, quan tâm cái nhìn của người khác làm gì.
Nghĩ đoạn, Tấn Hành liền nhíu mày cảm khái, không thể phủ nhận lần trước ở ngõ Chó mình nguyện ý giúp y một phần là vì đồng cảm khi nghe những lời y giãi bày.
Nếu vị Tần nào đó luôn toan tính cả đời mà biết hôm ấy Tấn Hành vì nghe câu nói dối của y ở ngõ Chó, trong lòng mới dâng trào cảm nghĩ như thế, cho nên tối hôm sau liền chạy về nhà nói biết bao lời ngon ngọt cho y nghe, vậy thì y nhất định sẽ tức đến độ phun máu ba bận mất.
Mà cậu cả thì chẳng hề cảm thấy mạch suy nghĩ của mình đã hoàn toàn đi lệch đến nỗi chín con trâu cũng không kéo về đường cũ được. Căn cứ theo tình huống trước mắt, hắn nhanh chóng đưa ra một chủ ý, đoạn hắn cúi đầu nhìn Thạch Tiểu Quang đang canh cánh bất an, rồi liền nhíu mày nghiêm túc dặn dò cậu:
“Lát nữa tôi sẽ dẫn cậu đến một nơi, cậu ngoan ngoãn đi theo phía sau tôi, dù thấy thứ gì đáng sợ cũng không được phát ra bất cứ âm thanh nào, rõ chưa?”
“Vâng…… Được…… Tôi hứa sẽ không phát ra bất cứ âm thanh nào…… Chỉ cần có thể mau tìm được bà về, bà là con gái…… bị bắt đi như thế nhất định bà đang sợ hãi lắm……”
Bộ dáng căng thẳng hiểu chuyện của Thạch Tiểu Quang cũng khiến Tấn Hành yên tâm về cậu phần nào, nghĩ tới quan hệ máu mủ giữa cậu và vị người nhà của mình, hắn thật sự không thể nào quá nghiêm khắc với đứa nhỏ này được.
Cho nên kế tiếp Tấn Hành liền trực tiếp dẫn Thạch Tiểu Quang rời khỏi tầng cao nhất của ký túc xá xưởng dệt Dương Xuyên, ngồi xe ngựa của Triệu thị xe bay vút qua bầu trời đêm của thành phố Dương Xuyên, cũng xác định nơi tìm kiếm tung tích Tiểu thị ——
Chính là nơi hắn thường xuyên đến để lén lút truyền tin cho vị Túy Quân kia —— Chợ quỷ Vô Đăng.
……
Đêm nay tại chợ quỷ Vô Đăng, một biển ma trơi xanh biếc đang lập lòe dọc theo ngõ nhỏ, đám tà túy tầm thường cũng nhân buổi tối này để làm vài mối buôn bán mập mờ, thi thoảng cũng có lác đác vài con người tiến vào đây mua hàng, mặt ai nấy đều tái trắng cả ra.
Trong đó có Mẫu Nhung bận váy hoa là cực kỳ nổi bật, nó đang ngước mắt nhìn chằm chằm một chiếc kẹo đường hình bé rắn, mụ già bán kẹo đường thấy con khỉ cái mặt đầy lông này cứ đứng chắn trước sạp hàng của mình không chịu đi, ba cái mồm móm răng của mụ đồng loạt xì một tiếng đầy khinh miệt, đoạn cúi người hỏi nó:
“Ba lạng thịt người một cái, rốt cuộc có mua hay không?”
“……Kéc……Oa……”
“Hở? Không mang đủ thịt người à? Không mang đủ thịt người thì lấy một món bảo bối ta thích ra đổi, chẳng hạn như cái đuôi ở sau mông ngươi ấy ha ha? Còn nếu không mua nổi thì mau cút đi, cứ đứng chắn đường thì sao ta làm ăn được, đít khỉ không ngại thối à……”
“Kéc —— Kéccc —— “
Bị mụ chế nhạo như thế, mặt nó lập tức đỏ hết cả lên. Thật ra ngày thường Mẫu Nhung chẳng túng thiếu gì, nhưng chỉ cần có chút tiền tích cóp là nó sẽ vội đi mua một đóng son phấn để bôi trét lòe loẹt lên mặt, thành ra bây giờ chỉ một cái kẹo đường cũng không trả nổi.
Khổ nỗi bé rắn bằng đường cắm trên que kẹo này lại quá sức sống động đáng yêu, không chỉ thè ra cái lưỡi rắn dài dài mà trên trán còn có một cặp sừng nhỏ cưng ơi là cưng, làm Mẫu Nhung thích đến độ nhất quyết không chịu đi. Nó cứ đứng đó vò đầu bứt tai, cố gắng mò mẫm trong cái váy hoa hòng móc ra vài món đáng tiền.
Nhưng trừ một mớ vỏ chuối tiêu vứt đầy ra đất thì cũng chỉ có hai gói lạc nhắm rượu và hai miếng đồng trông hơi hơi giá trị, mụ già kia thấy thế lại càng được nước cười nhạo Mẫu Nhung, còn muốn cầm đồ đuổi nó đi. Mẫu Nhung ngồi xổm dưới đất kêu oa oa, chỉ thiếu điều bụm mặt khóc òa lên.
Đúng lúc ấy, phía đằng xa chợ quỷ bỗng có một bóng người trắng xóa như mây mù trên núi đi tới sau lưng nó, tiếp đó một gã Vô Thường quỷ đeo mặt nạ Bạch Vô Thường, phía sau còn có một thiếu niên đội nón đen liền xuất hiện ở sạp bán kẹo đường. Trước ánh mắt trố ra đầy kinh ngạc của Mẫu Nhung, hắn cách một lớp mặt nạ mà bình tĩnh hỏi nó rằng:
Tấn Hành: “Muốn mua gì?”
Mẫu Nhung: “……Kéc?”
Tấn Hành: “Ta có mang tiền đây.”
Mẫu Nhung: “……Kéc?! Kéc kéc!? Kéccc!!!!!”