Tính Sư

Chương 152: Miêu 5




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Thuốc lá…… Thuốc lá đây…… Thuốc lá của nhà trồng được, thuốc đậm vị, rít vào một hơi thì phải nói là hết sẩy, cậu trai này có muốn mua một ít về hút không……”

Dưới chân núi Đông Sơn, trong khu chợ đầu phố, người qua kẻ lại tấp nập rộn ràng, các loại tranh tết và tranh long thần được dán khắp nơi. Từ khi bất ngờ lạc tới nơi này, đây là lần đầu Tấn Tỏa Dương có thời gian xuống núi, hiện tại hắn đang tạm thời dừng chân, cùng Tần Giao hòa trong dòng người địa phương, trong khi y thì đang trao đổi cùng đồng hương.

Mới mười mấy phút trước, hai người họ đã tách ra khỏi Lão Tạ, lão già trên đường đi cứ nói muốn theo họ xuống núi nhưng đến nơi rồi thì lại đòi giới thiệu hắn đi xem mắt.

Đồng chí Lão Tạ đưa ra lý do là lát nữa còn phải lên chợ nhập hàng bổ sung, không quấy rầy bọn họ nữa, nếu có dịp thì hôm sau lại gặp, rồi lão cứ thế bỏ lại Tấn Tỏa Dương đang sục sôi giận dữ và Tần Giao đang hóng trò vui, còn bản thân lão thì cuống cuồng chạy mất dạng.

Nhưng hiển nhiên, bây giờ trong mắt Tấn Tỏa Dương, Tần Giao cũng đáng ghét hệt như Lão Tạ vậy. Thế nên dù sau đó Tần Giao luôn nửa thật nửa giả nói xin lỗi hắn, song sắc mặt Tấn Tỏa Dương vẫn khó chịu như cũ.

“Cậu giận à?”

“……”

“Giận thật hả?”

“……”

“Nhưng cái khăn tay ấy đâu phải do tôi khăng khăng đưa cho cậu, với cả…… có người thích cậu thì chẳng phải là chuyện tốt ư, hà tất tỏ ra chán ghét như thế.”

Lời châm chọc kiểu này chỉ tổ làm người ta giận thêm. Thật ra từ nhỏ tính cách Tấn tính sư đã vừa cố chấp vừa cứng đầu, nếu là bình thường chắc hắn đã phát hỏa với người ta rồi, nhưng đứng trước mặt hắn lúc này lại là Tần Giao, dù sao đối với y thì hắn vẫn có chút khác biệt. Chàng thanh nên tóc trắng cau mày, cố giữ kiên nhẫn, dịu giọng đáp rằng:

“……Không phải tôi chán ghét gì cả, chỉ là hai bên vốn dĩ chẳng hề hiểu rõ, chẳng hề quen biết nhau. Cô gái kia cũng hoàn toàn không biết là ai mà tự dưng bị Lão Tạ sắp đặt chuyện hôn nhân một cách tùy tiện kiểu đấy, như thế là rất không tôn trọng cô ấy, đây chẳng hề giống việc mà người thân sẽ làm.”

“……”

“Đối với một cô gái thì kết hôn là chuyện rất đặc biệt, trên đời này vốn chẳng có nhiều người đàn ông có trách nhiệm, nếu lại thêm kiểu người thân giống Lão Tạ nữa thì sẽ ngày càng có nhiều cô gái phải chịu khổ. Bị người nhà ép cưới gả qua quýt, rồi về sau đẻ ra đứa con kỳ quái không được ai coi trọng, phải lớn lên trong ánh mắt soi mói của người khác, đến cuối cùng, kẻ chịu thiệt thòi sẽ là người phụ nữ và đứa bé xấu số ấy.”

“……”

“Hơn nữa tôi chỉ là một người ngoài thôn, thân phận lai lịch không rõ ràng, hiện giờ chẳng xu dính túi, lại còn què quặt, trên mặt bị dính lời nguyền xấu xí ghê tởm, cho nên không phải cô gái kia có vấn đề gì mà ngay từ đầu tôi đã chẳng phải đối tượng thích hợp rồi. Đã biết rõ chuyện như thế không ổn mà còn tùy tiện dây dưa, đi gặp cháu gái nhà người ta, như vậy không phải là hành vi quân tử, quá hồ đồ vô lễ.”

“……”

Hắn nói lời này vừa nghiêm túc vừa đứng đắn, như thể đang thật sự giận dữ thay cho “cô gái” mà hắn hoàn toàn chẳng quen biết, cũng như thể đang nhớ tới hoàn cảnh mà mình tao ngộ. Đương nhiên điều ấy đã làm thay đổi vẻ mặt của Tần Giao – người nhìn chằm chằm hắn nãy giờ.

Ban đầu y chỉ định bày mưu lừa hắn ra ngoài vào tối hôm ấy, tạo cơ hội để dụ hắn đi theo mình tới một nơi không người, sau đó làm vài việc mà y vẫn muốn làm từ lâu.

Bây giờ tự dưng bị con thỏ nhà mình răn dạy cho một trận, Tần Giao cũng im ỉm mặt dày, chẳng chịu nghiêm túc kiểm điểm bản thân mà còn lập tức thay đổi câu chuyện, nhếch miệng giả đối bảo rằng:

“……Ừm, cũng phải…… Hôm nay Lão Tạ làm thế quả thật hơi vô trách nhiệm…… Nhưng khăn mùi soa đã đưa cho cậu rồi, thời gian và địa điểm cũng hẹn xong rồi, tôi thấy…… tốt nhất là cậu nên đi gặp mặt, dù chỉ đến để nói rõ với người ta thôi cũng được mà, đúng không?”

“……”

“Tôi nghĩ chắc cô gái kia cũng chẳng hay biết gì đâu, cậu cứ vứt đồ cá nhân của người ta đi thì không hay cho lắm…… Chỉ là gặp gỡ bình thường thôi mà, tuy là đêm giao thừa nhưng lúc ấy trên đường tấp nập người qua kẻ lại, nhất định sẽ chẳng sao đâu. Cứ một mình đến đó gặp mặt, sau đấy giải thích rõ ràng với cô ấy, chẳng lẽ còn sợ bị người ta ăn thịt hay sao?”

“……”

“Tôi chỉ nói đến vậy thôi, còn đâu cậu cứ tự suy nghĩ, nếu vẫn không được thì đến tối hôm ấy lại quyết định…… Lần sau mà gặp Lão Tạ, tôi sẽ giúp cậu mắng lão già lỗ mãng ấy cho. Đương nhiên, nếu hôm ấy cậu ngại đi một mình thì tôi có thể đi cùng cậu.”

Nếu xem xét một cách bình tĩnh thì lời Tần Giao nói cũng có lý, Tấn Toả Dương cau mày, vẫn chưa biết rằng mình lại bị ai kia kéo vào tròng một lần nữa.

Tuy còn đang giận nhưng hắn không thể gián đoạn việc chính của cả hai được, vậy nên hắn bèn gác lại chuyện này, không hơi đâu nghĩ xem mình nên làm gì trong “cuộc gặp gỡ tại cầu hỉ thước” vào đêm giao thừa ba ngày sau. Tấn Toả Dương và Tần Giao lại tốn một phen công sức nữa mới tìm tới bên ngoài khu nhà xưởng rộng lớn, nơi sản xuất loại bánh mễ quả gà trống nọ. (Cầu hỉ thước hay cầu thước (cầu chim khách) là cái cầu bắc qua sông Ngân để Ngưu Lang với Chức Nữ gặp nhau đó mn )

Sau khi cùng đi tới đây rồi, hai người họ mới phát hiện lan can dựng ngoài đoàn Xuyên kịch đã sắp rỉ sét mục nát hết sạch, bên ngoài chỉ treo một tấm bảng đen nhỏ, viết mấy chữ bằng phấn trắng “Hôm nay ngừng kinh doanh để chỉnh đốn lại”.

Cả hai tiếp tục hỏi thăm loanh quanh địa chỉ cũ của xưởng thực phẩm, trong hai người thì Tần Giao quen thuộc hoàn cảnh bản địa hơn, y đã hỏi được manh mối trước tiên từ đồng hương.

Cũng chính tại đây, giữa hai người đã xảy ra một khúc nhạc đệm bất ngờ, chỉ là giờ phút này cả hai vẫn chưa hay biết mà thôi.

Hiện tại, ở phía trước quầy thuốc lá nằm cạnh xưởng thực phẩm số 2 – nơi đã đóng cửa nhiều năm, người đàn ông cao gầy sinh sống lâu năm tại Đông Sơn đang đứng cách xa, đưa lưng về phía hắn, nói tiếng dân tộc Động rất trôi chảy.

Lúc y nói Động ngữ, chất giọng rất đỗi đặc biệt và cũng êm ái vô cùng, thi thoảng trong lúc tán gẫu, y lại nhoẻn miệng vì chuyện thú vị nào đó mà đối phương nhắc đến, còn nở nụ cười với cô gái Động gia trước mặt nữa. Dáng vẻ ấy có một sức hấp dẫn đặc thù, vừa riêng biệt mà vừa phóng khoáng, thậm chí chẳng hề liên quan đến tuổi tác hay ngoại hình.

Tấn Tỏa Dương đứng ở một bên, chẳng giúp được gì và cũng không xen miệng vào nổi, đương nhiên càng không hiểu y đang nói cái gì. Song, chỉ liếc một cái là hắn nhận ra được cô gái trẻ này rất có hảo cảm với Tần Giao, ngay cả ánh mắt và nụ cười của cô nàng cũng sáng bừng cả lên.

Hắn hồi tưởng lại lần đầu mình nghe bà Phạm Tế kể về một Tần Giao hoàn toàn chẳng phù hợp với thế giới bên ngoài, rồi liền bất giác ngắm nhìn bóng lưng y lúc này, khi mà y đang nói cười với cô thiếu nữ với đôi gò má ửng hồng.

Hồi lâu sau, Tấn Tỏa Dương cau mày dời mắt đi, không muốn quấy rầy y và cô gái nọ. Hắn vừa tiếp tục chờ y trở lại, vừa chống gậy nhích một bước về phía đám đông bên cạnh, hờ hững quan sát phiên sợ Đông Sơn năm mới tấp nập rộn ràng.

Huyện Đông Sơn…… Huyện Đông Sơn ở một dòng thời gian khác…… Một thế giới khác……

Gương mặt hắn bỗng đượm vẻ suy tư, nhận thức ấy khiến hắn bất giác chú ý hơn đến phiên chợ đông nghịt người ở phía đối diện.

Nhìn thoáng qua, cư dân sinh sống ở thị trấn này có vẻ không khác biệt quá lớn với thế giới ban đầu của hắn.

Nhưng sau đó nhìn kỹ lại, chàng thanh niên tóc trắng ngờ ngợ nhận ra điều bất thường. Hắn phát hiện rằng, trên ổ cửa sổ dán chữ Phúc và câu đối của những hàng tạp hóa chung quanh, hay trên tủ điện và trên cửa của các hộ dân cư hai bên, nơi dán đủ loại tranh long thần tổ thần, đâu đâu cũng có những cái bóng ngược vặn vẹo, màu sắc đen thùi, nom như bóng người.

Chỉ là, những cái bóng ngược có thân hình quái dị và phần đầu khổng lồ ấy cũng đang chầm chậm di chuyển trong thế giới của “chúng nó”, cũng có thể đi ra từ thế giới của cái bóng.

Ấy vậy mà những người bình thường vãng lai trong chợ lại chẳng để tâm chút nào, giống như thể…… bọn họ hoàn toàn không hề nhìn thấy những “cái bóng màu đen” đang ẩn giấu trong một thế giới khác.

【Vậy là trên đời này có tồn tại ba loại sinh linh khác nhau là người, thần và túy đúng không? Và người bình thường rất khó phát hiện túy và thần, đúng không?】

【Đúng vậy thưa tính sư, người ở bên ngoài cửa, thần ở bên trong cửa, còn túy thì ở giữa tường, người sống bình thường sao có thể dễ dàng nhìn thấy bộ mặt thật của những yêu ma quỷ quái, thần thần quỷ quỷ đó được…… Chỉ có nhân vật như ngài, mới có khả năng mượn sức mạnh của tính thư để nhận biết sự khác biệt giữa tà túy và người bình thường lẫn lộn trong đám đông……】

【……】

【Giờ đang là thời điểm sắp hết năm, gần cuối năm thì tà khí nhiều thêm, bên ngoài rất dễ bất ổn. Nếu ngài xuống dưới núi thì sẽ hiểu, giờ trong chợ đầy rẫy bọn tà túy, ma quỷ trà trộn vào làm việc xấu…… Tuy nhiên ngày thường chúng đều ngoan ngoãn ở yên tại Túy Giới, không thích đến nhân gian, bởi một khi gây ra việc xấu, chúng sẽ bị thần linh trừng phạt……】

【……】

【Nghe nói, nếu chúng muốn rời khỏi chốn Túy Giới tăm tối ấy thì cần được Túy Chủ của Túy Giới phê chuẩn công văn rồi mới có thể tự do thông hành, không làm thế thì tà túy ở nhân gian sẽ quá đông, còn xảy ra loạn lạc nữa…… Túy Chủ chính là lão đại của hết thảy tà túy, còn về thần linh thì tôi không rõ lắm, tôi chỉ từng gặp gia thần trong hình hài ông cụ râu tóc bạc phơ, giống như lão tổ tông thôi, còn cái vị long thần đáng sợ kia thì tôi chưa gặp bao giờ……】

Cuộc đối thoại lần trước với búp bê bùn vẫn còn văng vẳng bên tai, Tấn Tỏa Dương tỏ ra đăm chiêu, lại vô thức dõi mắt quan sát những người bình thường đang đi qua đi lại, cùng với các tà túy bị tranh vẽ thần linh trấn áp trong bức tường.

Vì quan sát quá nhập tâm nên lúc đang đứng một mình ngoài khu chợ, hắn bị một tốp người va vào. Đó là ba, bốn người đàn ông địa phương cõng một người phụ nữ trung niên mặt đỏ lừ, mắt nhắm nghiền, bọn họ đang vội vàng chạy về phía trước.

“Tránh ra tránh ra!! Mau tránh ra chút coi!! Bà bác sống đằng trước tự dưng bị trúng tà trong nhà!!! Mau tìm người tới đây!! Mau tìm người tới đây!!”

“Không tìm được người đâu!! Bị trúng tà như thế thì ai có biện pháp gì được!! Hay là lái xe đến Miêu trại phía trước, hỏi xem có bà cụ nào biết gọi hồn không! Bằng không thì chúng ta cũng hết cách!!”

Cuộc đối thoại bằng tiếng phổ thông lơ lớ ấy vang lên loáng thoáng bên tai Tấn Tỏa Dương, hắn bị tốp người này chen lấn làm cho đứng không vững, phải lảo đảo chống gậy lui về sau một bước, bực bội ngẩng đầu lên nhìn mấy người đàn ông trung niên địa phương kia chạy xồng xộc đi luôn chẳng thèm xin lỗi. Tấn Tỏa Dương đứng sững giữa đám đông, người người đi sượt qua hắn, trong lúc lơ đãng hắn bỗng nghe thấy tiếng nhai nuốt vừa dị hợm vừa buồn nôn.

Chàng trai tóc trắng nhăn mặt ngước đầu nhìn bà bác trung niên đang nằm lịm đi trên lưng người đàn ông, thấy phía sau bà ta có một đồng tử mặc đồ đỏ, đang dùng hàm răng gặm nhấm sau gáy bà ta, đã gặm đến mức miệng bê bết toàn máu me và tuỷ trắng.

Ý thức được bản thân bị một người sống phát hiện, đồng tử với gương mặt thâm độc ai oán ấy liền đảo mắt, nhìn thẳng vào hắn một cách cực kỳ ác ý.

Vừa ngẩng lên, Tấn Tỏa Dương thấy con mắt xen lẫn trắng dã và đỏ máu của đứa bé kia chuyển động đổi chỗ trong hai hốc mắt trống rỗng hình tròn, liền biết lời những người này vừa rồi xem ra là thật, người phụ nữ bất tỉnh kia đã bị tai họa quấn thân. Rồi ngay sau đó, hắn nghe thấy đồng tử đỏ cười cợt nhả bảo rằng:

【Đồ ngốc đồ ngốc!! Pháo trúc nổ đùng! Đồ ngốc đồ ngốc! Cả nhà chết ngắc!!】

Bài ca dao này nghe vừa xúi quẩy vừa ác độc, hiển nhiên đứa đồng tử áo đỏ không biết tên này đã thật sự nổi sát tâm với người phụ nữ, lòng Tấn Tỏa Dương lạnh toát, hắn sầm mặt vội vàng đẩy đám đông ra, lê cái chân thương tích tập tễnh đuổi theo tốp người ở đằng trước.

Tốp người nọ la lên “Cậu là ai, cậu là ai, cậu rốt cuộc là ai thế hả?”, giữa những tiếng chất vấn đó, đây cũng là lần đầu tiên Tấn Tỏa Dương đối mặt với áp lực cứu người ở ngay trước mặt đám đông. Hắn cau mày, chậm rãi vươn tay chỉ vào phần cổ của người phụ nữ – nơi đồng tử còn đang bám vào, rồi thở hổn hển lên tiếng với đám đông sắc mặt khác nhau:

“Bác gái này bị trúng tà, sau gáy có túy, phải thả bà ấy xuống ngay lập tức, không được động vào người, bằng không những người khác cũng sẽ bị nguy hiểm. Giờ mà không giải quyết ngay thì lát nữa cốt tủy và sinh khí của bà ấy sẽ bị hút khô, đến lúc đó chỉ e không còn kịp nữa……”

Hắn vừa dứt lời, trong đám đông có không ít người nhát gan đã tái mét cả mặt, hớt hải tránh ra xa, cứ như thể đồng tử đang hút cổ người phụ nữ nọ sẽ lập tức nhào vào bọn họ vậy, ngay cả người đàn ông trung niên đang cõng bà ta cũng không ngoại lệ. Một lúc sau, vẫn có người còn ý thức giúp đỡ, bèn đỡ bác gái này lên, tái mặt hỏi rằng:

“……?! Hút, hút khô? Vậy…… Ý cậu…… là cậu có thể nhìn ra bà ấy bị trúng tà gì ư?! Đúng không! Cậu trai! Cậu có thể cứu được bác gái này đúng không!”

Người ấy vừa nói xong, mười mấy cặp mắt ngỡ ngàng liền bắn về phía Tấn Tỏa Dương. Trước giờ chàng trai tóc trắng không giỏi giao lưu với người khác nên cũng không thoải mái cho lắm, song hắn vẫn nhanh chóng gật đầu rồi ngồi xổm xuống, đáp một tiếng “Ừm”.

Thấy vị “cao nhân” lai lịch không rõ, tuổi lại còn trẻ này tự dưng ngồi xuống, đám người sợ sệt hóng hớt liền dồn dập tránh ra, chừa cho hắn một lối đi. Tiếp đó, mọi người trơ mắt nhìn Tấn Tỏa Dương cúi đầu xuống, khụyu một gối trên mặt đất, chầm chậm rút trong tay áo ra quyển sổ mà mình luôn mang theo. Một vầng hào quang lóe lên, ngay sau đó, một dòng văn tự kỳ lạ tự động hiện ra trên quyển tính sư màu vàng.

……

【《Tính thư》viết, thời kỳ Nam Minh, vào cuối năm thường có đồng tử pháo trúc từ trong núi đi tới nhân gian gây chuyện. Mỗi khi người thường không chống trả được thì đồng tử pháo trúc sẽ nhân cơ hội cướp đoạt của cải của người ta, còn nếu không chịu đưa, đồng tử sẽ bò lên cổ người, gặm cắn xương cổ để nguyền rủa.】

【Bấy giờ, chỉ cần ở cạnh đó có bào lão nào dày dặn kinh nghiệm nằm ghé vào tai người bị thương, khẽ hô *”Kít mèo, kít mèo, kít mèo dưới bếp lò, mau để mạng người này lại” thì đồng tử pháo trúc sẽ sợ hãi bỏ chạy, của cải trên người cũng được bảo toàn.】

【—— 《Tính thư • Thiên về Miêu thị》】