Tiếng khóc thất thanh của Dương Hoa khiến Tần Giao đứng dưới lầu lập tức biến sắc, vội vàng chạy lên lầu, lạnh mặt đẩy cửa tiến vào phòng con gái.
Lúc y đẩy cửa ra, mặt sàn trong phòng hình như đọng một lớp nước mờ mờ trắng bạc, trong không khí ngập tràn thứ mùi mặn chát đặc thù của loài cá, nhìn kỹ thì còn có mấy miếng vảy kỳ quái rơi tán loạn bên cạnh giường.
Tần Giao hoang mang đứng ở cửa, cụp mắt quan sát căn phòng, tạm thời vẫn chưa rõ trước đó nơi này đã xảy ra chuyện gì. Y bước từng bước vào phòng, khuỵu một chân xuống đất, nhẹ nhàng cất tiếng gọi với nơi tối tăm trước mắt.
“Dương Hoa, đừng khóc, sao thế con?”
“……Hu hu……Cha ơi……”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói cho cha nghe, cha vào rồi đây, đừng sợ.”
Y dịu dàng cất tiếng hỏi, trong góc nhỏ gian phòng vang lên âm thanh nức nở rầu rĩ, mãi một lúc sau mới có tiếng động lạch lạch lạch cạch như thể tiếng hạt pha lê rơi xuống đất.
Tần Giao dõi tầm mắt nguy hiểm quan sát khắp bốn phía, đăm chiêu nghĩ xem đây rốt cuộc là âm thanh gì, mà trong lúc đó, Dương Hoa trốn rúc trong góc phòng lại lần nữa cất tiếng khóc tủi thân.
“Cha ơi…… Tự dưng chân con không cựa quậy được…… Còn mọc ra một cái đuôi quái dị nữa…… Con sợ quá……”
“……”
“……Có phải con ăn nhầm cái gì rồi không hu hu…… Có phải con đột nhiên biến thành một con cá kỳ dị không…… Nhưng hồi trước con có bao giờ bị thế này đâu hu hu……”
“……”
“Có phải con sắp chết rồi không…… Oa oa oa…… Con không muốn chết đâu…… Con còn chưa được tận mắt thấy long thần mà…… Hôm nay con cũng chưa được cùng anh Tấn xuống núi chơi…… Con phải làm sao đây…… Hức hức…… Đuôi của con đau quá…… Cha ơi……”
Con bé ôm đầu gối khóc to, vừa khóc vừa kể lể như thể túm lấy cọng rơm cứu mạng. Tần Giao ngây ra, cũng chú ý thấy trong góc tường tối tăm cách đó không xa, đang nửa ẩn nửa hiện một đoạn đuôi màu bạc thuộc về một tiểu ngư nữ. Cảnh tượng ấy khiến y sực nhớ tới một chuyện đã bị mình lỡ quên mất do lúc trước tâm trạng không tốt.
Mười hai tuổi…… Đuôi cá của Dương Hoa…… Lẽ nào sự kiện kia lại đến sớm như vậy ư?
Một nhận thức nào đó bỗng xẹt qua não y, tựa như một luồng sáng, khiến sắc mặt Tần Long Quân lập tức thay đổi, đồng thời cũng chẳng còn lòng dạ nào quan tâm xem con bé này đang nói linh ta linh tinh cái gì.
Y vội vàng chạy tới, giúp nó kiểm tra chiếc đuôi đang khô quắt thiếu sức sống vì mất nước, sau đó cúi người xuống, bế cả thân lẫn đuôi của con gái mình lên khỏi mặt đất lạnh giá. Trán nó đang nóng hầm hập, y sầm mặt cởi lớp áo dày của mình ra, đắp kín chân cho nó rồi mau chóng xuống lầu.
Trong quá trình ấy, Dương Hoa được Tần Giao bọc kín quần áo, ôm vào lòng, nhưng vì vảy trên đuôi liên tục mất nước và khô nứt nên nó cứ khóc liên hồi.
Tần Giao cau mày, rõ ràng cũng hết cách với nó, đành cẩn thận ôm con bé đã khóc đến mất ý thức vào trong bếp, pha nước nóng đun từ sớm đựng trong vại hoà cùng với nước giếng, sau đó xắn nửa bên tay áo lên để thử nhiệt độ ấm, rồi mới nhấc chân bước vào trong chiếc vại nước kỳ lạ ở nhà mình.
Khoảnh khắc da dẻ ở gáy và lưng tiếp xúc với nước giếng trong vại, những chiếc vảy màu xanh ánh vàng xinh đẹp và quyến rũ lập tức lan ra, tựa như từng đóa hoa mẫu đơn sắc xanh.
Đôi chân mày sắc bén của người đàn ông tóc dài nhướn lên, ở hai bên có thể thấy thấp thoáng vầng hào quang vàng nhạt của sừng rồng, trong đôi mắt xám cũng bộc lộ cảm xúc hiếm thấy giống như sự quan tâm của người cha. Mang trong mình tâm trạng mâu thuẫn, xen lẫn giữa bất lực và ân cần, y liền cuốn con cá nhỏ sợ ngây ngốc dưới vuốt rồng của mình vào trong lồng ngực.
Y bất đắc dĩ tựa người lên thành vại nước, vừa dùng long khí của mình để vỗ về đứa con gái đã hoàn toàn biến về thân cá, vừa nghe nó tiếp tục nói mớ trong khi vẫn đang run rẩy nhắm mắt.
“Cha ơi…… Cha vẫn…… vẫn còn ở đây chứ……”
“Ừ, ta ở đây, sao vậy?”
“Có phải con lại tè dầm không cha…… Sao mà…… con cảm giác khắp giường…… toàn nước là nước……”
“……”
“Oa…… Cha ơi…… Cha đừng bơ con mà…… Con sai rồi…… Trước khi cha về, con đã hứa trước bức tranh long thần là sau này nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời…… Không bao giờ tự tiện đi nghịch nước với nhóm Phạm A Bảo nữa……”
“……”
Long thần xưa nay chẳng dễ xao động vì ai, nhưng tiếng nói mớ ngây thơ non nớt của con bé lại khiến y hơi xoắn xuýt. Dù sao thì trước giờ chính y là kẻ thờ ơ với con bé, không hoàn thành trách nhiệm phải làm, bây giờ nghe con gái nuôi xin lỗi mình làm y cứ cảm tưởng như mình đang làm khó con nít vậy.
Trong lúc Tần Long Quân nghiêm mặt lúng túng nhìn sang bên, Tiểu Dương Hoa ngâm toàn bộ đầu cá trong nước, lại tiếp tục lẩm bẩm:
“Nếu cha giấu con lén đi cặp với ai…… sau đó sinh em trai em gái, thì con cũng không ghét cha đâu…… Chỉ cần…… Chỉ cần mọi người đừng bỏ rơi con…… Cả gia đình ta vẫn luôn chung sống bên nhau, được không……”
Cái chuyện sinh em trai em gái linh tinh gì đó lập tức khiến Tần Giao nhớ tới giấc mơ quái gở sáng nay, y giật giật khoé miệng, ngoảnh nhìn sang hướng khác, không muốn phản ứng con nhóc ngốc suốt ngày nghĩ bậy nghĩ bạ này. Dương Hoa nhắm mắt thều thào hồi lâu, thấy Tần Giao xụ mặt bơ đẹp mình, nó bèn nói ra chuyện mà mình đang lo lắng nhất.
“Nhưng mà..….. Sáng nay chúng ta…… có kịp cùng anh lớn nhà bên…… đi xuống núi chơi không……”
Tình huống nguy hiểm vừa rồi làm Tần Giao suýt quên mất việc nào, nghe con bé ngây ngất thì thầm như thế, y mới nhớ ra lát nữa Tấn Tỏa Dương sẽ sang nhà kiếm bọn họ.
Cả người Tần Giao ướt đẫm, ngay cả ngọn tóc cũng nhỏ nước, sắc mặt không ổn cho lắm. Y nghiêng đầu nhìn gương mặt phủ đầy vảy và hoa tươi của mình, nặn nặn sống mũi rồi nheo mắt nhìn lên phía trên, chép miệng nói:
“……Ừm, chắc sẽ kịp thôi, nhưng chúng ta phải đi nhanh một chút, con đã thấy đỡ hơn chưa?”
“Dạ…… Đỡ hơn chút rồi…… Nhưng con vẫn hơi buồn ngủ…… Cảm giác không mở mắt ra được…… Cơ mà…… Hai người không được bỏ con lại đâu đấy……”
Thân thể Dương Hoa đã hoàn toàn biến thành một con cá nhỏ màu trắng bạc, nói xong lời này, nó liền cất tiếng ngáy khe khẽ, ngủ thiếp đi trong vại nước.
Tần Giao quả thật bó tay với nó, rồi y lại nghĩ về sau tình huống gay go đột ngột có thể sẽ còn xảy ra khi mình chưa kịp chuẩn bị.
Y cảm thấy mình nên sớm nghĩ biện pháp, phải đưa con bé xuống chân núi, tìm một vị bác sĩ uy tín một chút để khám xem là rốt cuộc có chuyện gì.
Dĩ nhiên, nếu Dương Hoa ở trạng thái bình thường mà theo y và Tấn Tỏa Dương xuống núi thì không vấn đề gì.
Nhưng giờ Dương Hoa thành ra thế này, nếu muốn đưa nó cùng xuống núi thì sẽ khó qua mắt Tấn Toả Dương – người mà y đã vất vả mới lừa đồng hành cùng mình được.
Y ngước mắt suy tư nhìn quanh mình một vòng, cuối cùng khi nhìn đến vò dưa muối đặt dưới đáy kệ bếp, ánh mắt y dừng lại một chốc.
Tần papa hé mắt xấu xa, vươn tay xoa đầu đứa con gái nhỏ vẫn chưa hay biết tai hoạ sắp ập xuống đầu, sau đó bèn nhoẻn miệng tỏ ý sâu xa.
……
Về chuyện liên quan đến La Sát hải thị và con cá tên Dương Cơ nọ, Tấn Tỏa Dương đắn đo cân nhắc mãi rồi cuối cùng vẫn quyết định tạm che giấu những khác người.
Hiện tại thông tin mà hắn nắm giữ về sự phát triển của toàn bộ sự kiện này vẫn chưa đầy đủ, tuy rằng tối qua thông qua lời ám chỉ mơ hồ của Dương Cơ mà hắn biết được có lẽ từng có một lượng lớn cá tử tôn sinh sống ở Đông Sơn, song một đêm nọ bọn họ bất thình lình bị một toán người báo mọc cánh đồ sát cả thôn, sau đó bà ta còn có một đứa con gái nhỏ lưu lạc ở nhân thế.
Nhưng muốn dựa vào sức một mình hắn để tiếp tục điều tra thêm nhiều manh mối về La Sát hải thị và các báo nhân lưu lại ở Đông Sơn, thì rõ ràng vẫn cần một khoảng thời gian nhất định.
Trong tình huống ấy, lời nhắc nhở mà Dương Cơ trong mộng để lại trên mặt hắn liền trở thành manh mối lớn nhất, dẫu hiện tại ngay chính bản thân Tấn Tỏa Dương cũng chưa rõ liệu manh mối này là phúc hay hoạ đối với mình và có hàm nghĩa nào thâm sâu hơn không.
Thấy hắn tỏ thái độ như vậy, hai bà cháu Phạm Tế và Phạm A Bảo đương nhiên cũng mau chóng trở nên nghiêm túc, cam kết nhất định sẽ giữ kín miệng với mọi người xung quanh.
Biết bọn họ chắc chắn sẽ không chủ động tiết lộ bí mật của mình, chàng thanh niên tóc trắng cũng miễn cưỡng an tâm, trước tiên cùng hai bà cháu vào nhà ăn bữa sáng.
Sau khi ăn xong, Tấn Tỏa Dương chống gậy đi ra ngoài, mang theo đồ mà hôm nay định đem xuống núi. Trước sau hắn cứ không an tâm cho lắm, nên bèn cố ý đi lòng vòng ở gần nhà bà Phạm Tế, tìm một ít tro bụi trên bức tường lợp ngói phía sau căn bếp nhỏ, rồi cẩn thận trốn đi một mình, dứt khoát bôi trét lên gương mặt dưới lớp băng gạc.
Từ lúc thức dậy là búp bê bùn lại bắt đầu loi choi thực hiện trách nhiệm của linh vật của tính sư, tiếp tục đi theo sau Tấn Tỏa Dương. Mới đầu thấy tính sư nhà mình lén lút bôi mặt đen sì, nó còn chẳng hiểu hắn định làm gì, chỉ biết trố mắt ngoác mồm ra nhìn.
Cả buổi sau, tổ hợp hai kẻ mặt đen một lớn một nhỏ ngồi xổm cạnh góc tường mới bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, rồi Tấn tính sư mặt đen bự nghiêm túc mím môi, thì thầm nhắc nhở búp bê bùn mặt đen nhỏ:
“……Không được kể cho ai biết những gì ngươi vừa thấy, nghe rõ chưa?”
【……Dạ…… Tôi…… Tôi nhất định không nói cho ai biết đâu ạ, nhưng mà tính sư ơi, sao tự dưng ngài lại biến mình thành thế này……】
“……Không vì sao cả, chẳng qua không muốn khiến người ta chú ý thôi.”
Tấn Tỏa Dương thấp giọng trả lời, sau đó chống gậy đứng dậy bên cạnh đầu tường, quấn lại băng gạc trên má. Ý tứ hắn nói ra rõ ràng cho thấy hắn tạm thời không muốn để lộ việc tình trạng gà mặt người đã được cải thiện.
Song mạch não búp bê bùn đâu có giống hắn, nó lại hoàn toàn hiểu sai, gãi đầu lầu bầu thắc mắc:
【Khiến người ta chú ý? Khiến người ta chú ý tức là sao ạ…… Ý ngài là trở nên đẹp trai ư? Nhưng mà…… Vì Dương Cơ nương nương báo mộng mà ngài đẹp trai hơn xưa, đây chẳng phải chuyện tốt sao…… Hơn nữa tôi nhớ…… Ngày bé tính sư rất thích viết vào tính thư là…… Sau này muốn nhổ răng thỏ của mình đi, còn muốn cao hơn Diêu Minh, đẹp trai hơn Châu Nhuận Phát……】 (Diêu Minh cao 2,29m:v)
“……”
【Mà cũng phải thôi, nếu ai đó đối xử tốt với tính sư chỉ vì những thứ ngoại tại…… như là tiền của hay cái gì khác, thì thật chẳng thú vị gì cả. Thảo nào hồi trước tôi luôn nghe lão tổ tông bảo rằng, hoạn nạn thấu chân tình, thời gian thấu nhân tâm…… Tính sư cũng vì thế nên mới đặc biệt quý trọng và cảm kích kiến ở thôn Phạm này cùng với cả cha Dương Hoa mà……】
“……”
【Nhắc mới nhớ, tối qua sau khi ra ngoài về, ngài cứ ngồi một mình ở bàn viết lách, búp bê bùn cũng có nhìn thấy hê hê hê. Ngài viết rằng cha Dương Hoa là người đáng để kết bạn, còn viết tuy hôm qua là lần đầu cả hai gặp gỡ nhưng ngài cứ có cảm giác quen thuộc với người ta, cảm giác ấy rất đặc biệt, vừa giống loài hoa gì đó, mà cũng vừa giống cái gì gì đó mà trước kia từng làm á á!! Óai ——!! Tính sư, sao tự dưng ngài nại bịt miệng tuôi oa oa oa oa ——】
Cái con búp bê bùn to mồm này đã vô tức nói toạc hết bí mật ra, làm Tấn tính sư nóng đỏ cả tai lên, vội vàng bịt ngay cái mỏ của nó lại.
Đến khi xác định thằng nhóc ngáo ngơ này sẽ không bất thình lình tiết lộ lịch sử đen tối thời kỳ thanh thiếu niên và hoạt động tâm lý bí ẩn của mình nữa thì hắn mới thôi.
Từ hồi giữ nó lại bên cạnh là Tấn Tỏa Dương thường xuyên rơi vào cảnh đau đầu nhức óc. Búp bê bùn tủi thân nói “Tôi sai rồi”, đầu còn bị hắn cốc cho mấy phát sưng u. Hắn sầm mặt xuống, lạnh lùng nhìn nó, nói từng chữ từng câu:
“Quên hết tất cả những câu đó đi, sau này không được nhìn lén thứ ta viết khi chưa có sự cho phép của ta, rõ chưa?”
【…… Rõ, rõ ạ hu hu……】
“Còn nữa, đừng có bô bô cái chuyện Dương Cơ báo mộng cho ta và chuyện về cá tử tôn. Lát nữa chúng ta còn phải xuống chân núi tìm kiếm Công Kê Lang và tra thêm manh mối về cá, cho nên ngươi phải giữ trật tự hết mức có thể, nếu không thì trước khi hoàn toàn rời khỏi Đông Sơn, thể nào ta cũng sẽ đuổi ngươi về chỗ lão tổ tông đấy, rõ chưa?”
【Hu hu hu…… Rõ, rõ rồi…… Tôi sai rồi…… Hu hu…… Hu hu hu……】
Búp bê bùn ấm ức không để đâu cho hết, tuy vẫn chẳng hiểu sao mình bị dạy dỗ, nhưng thấy tính sư giở giọng nghiêm nghị như thế, nó chỉ đành thút thít gật đầu, nằm nhoài trên vai Tấn Tỏa Dương, ôm đầu không ho he tiếng nào nữa.
Tấn Tỏa Dương thấy nó rốt cuộc cũng chịu nghe lời thì miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm, không cố ý nghiêm mặt dọa nó nữa. Hắn đeo cái gùi thảo dược mà mấy bữa nay đi đâu cũng mang theo, bước khập khiễng vòng qua chiếc giếng cạn bên ngoài tường nhà bà Phạm Tế, hướng về phía nhà của Tần Giao.
Tuy nhiên mới tiến lên trước vài bước, Tấn Tỏa Dương đang cúi đầu bước đi thì bỗng nghe thấy đằng xa vang lên tiếng hét loáng thoáng.
Tiếng khóc lóc kinh hãi của cô nhóc vọng tới từ trên căn nhà gỗ xa xa được bao quanh bởi tường thấp, Tấn Tỏa Dương tưởng là có cơ sự gì nghiêm trọng, vội vàng chống gậy đi tới trước cửa nhà y, gấp gáp gõ cửa, song bên trong chẳng có tiếng ai đáp lại, hắn bèn cao giọng hô:
“Tần Giao? Dương Hoa? Có chuyện gì sao? Hai người làm sao thế?”
“……”
“Có ai ở nhà không? Tần Giao? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
“……”
Bởi vì chống gậy đi tới đây mất mất một đoạn nên Tấn Tỏa Dương không rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Hắn cất cao giọng gọi vọng vào, bấy giờ trong nhà mới vang lên tiếng vật nặng va chạm, nghe không rõ ràng lắm, thế là hắn bèn đanh mặt đứng ngoài cửa đợi một lát.
Ngay lúc Tấn Tỏa Dương nhíu mày chờ hết nổi, đang nghĩ bụng hay là giờ xông vào xem xét tình hình bên trong thế nào, thì cánh cửa trước mặt hắn chợt mở ra.
Thanh niên tóc trắng đang cuống quýt định đẩy cửa, cứ thế va vào người đàn ông mà tối qua mới tạm biệt mình chưa bao lâu, hắn theo bản năng giữ lấy cổ tay y, còn sờ phải thứ gì đó lành lạnh trong tay áo y. Tấn Tỏa Dương vội buông bàn tay vừa trơn vừa lạnh như của loài động vật bò sát nào đó ra, bối rối bảo với người đàn ông rằng:
“Xin lỗi…… Anh không sao chứ?”
Ban đầu Tần Giao cố ý làm vậy mà, nên trông y không hề lúng túng như Tấn Tỏa Dương, y bị hắn kéo tay mà hắn còn hoảng hốt hơn cả y nữa kìa.
Mà hiển nhiên, là một kẻ có tính cách giả dối, tạm thời y vẫn không thể để lộ cho ai biết một vài suy nghĩ bí mật sâu trong lòng mình.
Y cúi đầu xuống, che giấu nội tâm dậy sóng của mình. Vì chuyện của Dương Hoa mà Tần Giao vừa tiêu hao một chút long khí, y mím đôi môi tái nhợt, gật đầu giả bộ áy náy, sau đó nheo mắt quan sát Tấn Tỏa Dương và con búp bê bùn ngốc ngếch trên vai hắn, chậm rãi giải thích:
“Dương Hoa không được khỏe lắm, nên tối qua tôi phải chăm nom nó một lúc…… Hôm nay có vẻ nó vẫn cần ở nhà nghỉ ngơi, không theo chúng ta xuống núi được.”
“Con bé không khỏe ư? Ban nãy hình như tôi nghe tiếng nó khóc, cũng vì chuyện này sao?”
“Ừ, nhưng là vấn đề cũ thôi, nó hơi sợ sệt, vả lại tạm thời nó không ra gió được nên giờ đang ngủ trên lầu rồi. Chờ đến tối chúng ta xử lý xong việc của cậu thì cậu trở về thăm nó sau đi, lúc nãy con bé cũng nói muốn gặp cậu đấy.”
Tần Long Quân tựa người lên cửa, toát lên tư thái mê hoặc, y từ tốn nhìn chăm chú vào ánh mắt đối phương và nói những lời này, ý tứ biểu đạt trong lời nói rất rõ ràng.
Tấn Tỏa Dương hoàn toàn chẳng nghĩ quá nhiều, chỉ thấy áy náy vì hôm nay còn phải làm phiền y theo mình xuống núi một chuyến, hắn tỏ vẻ tự trách, lập tức hứa buổi tối trở về sẽ sang thăm.
Tần Giao mưu tính từng bước cũng chính vì muốn đạt tới kết quả này đây, y âm thầm lắc đuôi hài lòng, sau đó bèn quay trở vào nhà để lấy đồ sẽ mang xuống núi, gồm vòng tay ngọc sông, thảo dược và một vò đựng đầy thứ gì đó giống cá mắm ướp mặn, tỏa mùi tanh nhạt.
Y lại đứng ở cửa nói mấy câu với Tấn Tỏa Dương, từ đầu chí cuối không lộ ra sơ hở nào, tiếp đó cả hai cùng nhau ra khỏi thôn, chuẩn xác tìm được Lão Tháp đang đỗ xe ngoài cổng thôn, rõ ràng đã chờ bọn họ rất lâu.
Tâm trạng Tần Long Quân vốn đang rất tốt đẹp, nhưng cả hai còn chưa tới gần thì y bỗng thấy một con cua đồng – quen thuộc, đáng chết, làm y ghét cay ghét đắng, mặc dù đã biến thành người nhưng y liếc cái là nhận ra ngay – bước ra từ ghế phó lái.
Hoành Hành Giới Sĩ rõ ràng đã sợ vã mồ hôi lạnh song vẫn giả bộ lơ đãng tới gần, vẫy vẫy tay với bọn họ, còn nở nụ cười giả trân “nhiệt tình niềm nở” không gì sánh được, nói:
“Ôi…… Ôi chao! Chẳng phải là…… Chẳng phải là cha Dương Hoa đã lâu không gặp đây sao! Tôi là…… Tôi là Lão Tạ ở thôn kế bên đây mà! Ây dà! Ờm…… Cậu trai bên cạnh là ai thế! Trông quen quá! Quen lắm luôn ấy!! Hay là, Hay là đi cùng nhau nhé! Ha! Ha!”
Tần Giao: “……”
Tấn Tỏa Dương: “……?”